Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Qua một giấc ngủ say, thành phố dần dần tỉnh lại.

Sáng sớm hôm sau, cổng lớn Tam Trung đã đóng cửa hai tháng đúng hẹn mở ra. Sáu giờ mười lăm phút, vị chủ nhiệm béo mập Dương Tài Lương đúng giờ có mặt trước cổng trường, một đầu tóc đã rụng gần hết, chỉ còn lưa thưa vài sợi, lộ ra trên vầng trán trơn bóng.

Ngày khai giảng đầu tiên của năm học chính thức, luôn có học sinh gặp rắc rối với vấn đề nhuộm tóc, trang điểm, không mặc đồng phục.

"Chết tiệt, lão Dương bắt chuyện nhuộm tóc còn chưa tính, đằng này tóc tớ chỉ hơi dài một chút thôi cũng bị lão phê bình năm phút!" Lúc Tôn Văn Thụy chạy vào lớp, miệng vẫn còn càm ràm lầu bầu, "Tại sao hôm qua lão ấy không nói! Hơn nữa tóc Điền ca còn dài hơn so với tớ nữa ——"

Dứt lời, ánh mắt liền rơi xuống cuối lớp,Điền Chính Quốc duỗi tay, đầu lệch qua một bên đang ngủ bù.

Tôn Văn Thụy nói xong câu đó, bỗng nhìn thấy người ngày thường có thể ngủ đến thiên hoang địa lão [*] giật giật mình, sau đó một cánh tay chống lên, nhỏm người ngồi dậy.

[*]

Tôn Văn Thụy: "......"

Cát Nhiên ngồi ở hàng ghế thứ ba, nhìn thấy rõ ràng biểu cảm đất trời vụn vỡ trên mặt cậu, nhịn không được cười nhạo: "Nhìn xem, mới sớm tinh mơ đã chạy nhảy lung lung, đánh thức luôn cả đại ma vương rồi."

"Tớ đã chết rồi." Tôn Văn Thụy nói.

Cậu thấy Điền Chính Quốc hướng về phía mình ngoắc ngoắc ngón tay.

"Đi đi." Cát Nhiên phụ hoạ nói, "Tổ chức sẽ nhớ nhặt xác cho cậu."

Tôn Văn Thụy thận trọng bước tới, mỗi bước đều mang theo lưu luyến mà dịch đến bên cạnh Điền Chính Quốc, hạ hạ mi mắt nói: "Gia, có việc xin giao phó, ngàn vạn lần đừng đánh mặt."

"......"

Điền Chính Quốc nhướng một bên mắt, giọng nói còn mang theo sự uể oải khi vừa tỉnh dậy: "Cậu đi hỏi thăm một chút."

Nội dung thế mà lại không giống với tưởng tượng của cậu, Tôn Văn Thụy lập tức sống lại: "Cái gì nha?"

"Hôm nay có khả năng sẽ có học sinh chuyển trường đến." Điền Chính Quốc cau mày, ánh mắt có vẻ sốt ruột, "Cậu đi hỏi xem chuyển vào lớp nào."

"Được!" Cảm giác sống sót vô cùng sung sướng, Tôn Văn Thụy nhảy cẫng lên, chớp mắt lao ra khỏi phòng học.

Sáng sớm, mọi người vẫn còn đang bị vây trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh, phòng học vốn dĩ yên lặng, vậy nên những lời Điền Chính Quốc vừa nói tuy giọng điệu không lớn, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng.

"Học sinh chuyển trường? Thiệt hay giỡn vậy?"

"Lớp mười hai chuyển trường, có phải bị bệnh không?

"Học lại sao?"

"Cho dù học lại cũng không thể tới nơi này của chúng ta chứ."

"Điền Chính Quốc." Từ Thiến Di ngồi ở giữa phòng học quay đầu lại hỏi, "Cậu nghe tin tức này ở đâu?"

"Lỗ tai nghe thấy."

Điền Chính Quốc nói xong, cũng không thèm để ý đến biểu cảm của Từ Thiến Di, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ khổ A4, lật sang một trang mới, lại từ trong hộp bút lấy ra một cây bút chì gỗ, cúi đầu viết viết vẽ vẽ.

Âm thanh ầm ĩ trong lớp học tựa hồ không liên quan gì đến cậu.

"Có vài người nha, được ban tặng cho một gương mặt đẹp, tính tình lại chẳng khác gì cẩu." Từ Thiến Di tức giận vì sự thờ ơ lạnh nhạt của cậu, "Tôi thấy anh đẹp trai ngày hôm qua còn tốt hơn so với cậu một vạn lần."

Ngày hôm qua Từ Thiến Di chính là người xếp hàng đổi xu, giữa chừng còn hỏi thăm tên Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thừa nhận, lúc ấy cậu theo hướng chỉ của Từ Thiên Di nhìn sang, thấy được bộ dáng Kim Thái Hanh an tĩnh đứng ở đó xem người khác gắp thú bông, trong nháy mắt quả thật đã hiểu được tại sao người này lại thu hút sự chú ý của người khác đến vậy.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

"Vậy cậu theo đuổi cậu ta đi." Điền Chính Quốc nhướng mày xem thường, quăng tới cho cô một ánh mắt lạnh nhạt, "Người muốn chuyển đến hôm nay chính là cậu ta."

"Chết tiệt?"

"Không phải nói đó là giáo thảo của Nhất Trung sao?"

"Trường của chúng ta chẳng lẽ muốn tập hợp đủ hai đại giáo thảo của thành phố luôn sao?"

Ngày hôm qua có rất nhiều người đi tới của hàng trò chơi điện tử, thậm chí nữ sinh nhìn thấy Kim Thái Hanh cũng không ít, trong phòng học nhất thời có chút xôn xao.

Từ Thiến Di đứng lên, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn anh bạn, tôi đến văn phòng hỏi thăm một chút."

Cô nói xong liền đi ra ngoài dưới ánh mắt chờ mong của mọi người.

Điền Chính Quốc lần nữa nhìn vào cuốn sổ trong tay, hàng mi dài rũ xuống, đáy mắt hiện lên chút tăm tối.

Bản phác thảo đã vẽ xong rồi, ánh mắt cậu nhẹ nhàng chuyển đến chỗ trống trên trang giấy, trầm mặt viết xuống hai chữ.

Kim Thái Hanh.

Sau đó ở trên cái tên kia vẽ xuống một dấu gạch chéo.

Từ Thiến Di là "chị cả" của lớp sáu.

Ngoại hình thì xinh đẹp nhất lớp nhưng tính cách lại hung dữ nhất lớp.

Thành tích học tập tốt, lại dễ chơi, cho dù là giáo viên hay bạn học cũng đều quý mến.

Cô rất nhanh quay trở về, mang đến một tin tức tốt cho nữ sinh trong lớp, nhưng đối với Điền Chính Quốc lại chẳng khác gì hung tin.

"Nghe nói là sẽ tới lớp chúng ta. Thành tích rất tốt, từ nhỏ đến lớn đoạt giải thưởng thi đua và giải ba cấp tỉnh nhiều đếm không xuể, giấy khen có thể dán đầy một căn phòng." Cô thuật lại lời chủ nhiệm lớp nói.

"Cậu ấy đâu, đang ở văn phòng sao?" Một nữ sinh hôm qua không đi cửa hàng điện tử chơi tò mò hỏi, "Tớ muốn nhìn xem cậu ấy rốt cuộc đẹp trai đến mức nào."

"Không có, ở văn phòng không nhìn thấy." Từ Thiến Di nói xong liền ngẩn người, "Mà này, Tôn Văn Thụy đi đâu rồi? Tôi cũng không thấy cậu ở văn phòng nha?"

Cô cũng không thật sự quan tâm đến việc Tôn Văn Thụy đi nơi nào, chỉ thuận miệng hỏi, đề tài trò chuyện của các cô gái lại nhanh chóng chuyển về trên người học sinh mới chuyển trường chưa từng gặp mặt.

Những âm thanh bàn tán ồn ào không ngừng văng vẳng bên tai Phó Dư Hàn, cậu cầm bút lên, vẽ xuống cái tên Kim Thái Hanh dấu chéo thứ hai.

Không lâu sau, giọng nói của Tôn Văn Thụy lần nữa truyền vào lớp học, cắt ngang sự náo nhiệt của đám nữ sinh trong phòng.

"Cái đệt, người này quá tuyệt rồi, ngồi Maserati tới, mặc đồng phục học sinh Nhất Trung, đứng ở trước cổng trường chúng ta, đám học sinh mới đều mẹ nó đang vây xem cậu ấy."

Vẻ mặt Tôn Văn Thụy vốn dĩ có chút khó chịu, kết quả vừa mới vào lớp đã bị các bạn nữ vây quanh, nghe nói người đã đến văn phòng rồi, cả đám nữ sinh liền từng người nối tiếp nhau chạy tới.

Cậu sửng sốt một lúc lâu mới mờ mịt trở về vị trí của mình ngồi xuống: "Lớn lên đẹp trai như vậy thì tốt lắm sao? Điền ca, có phải cậu biết cậu ta không? Cậu nói xem người này nghĩ gì vậy, lớp mười hai lại chuyển từ Nhất Trung đến Tam Trung, này khác gì cởi quần đám rắm làm điều thừa chứ?"

Maserati.

Đồng phục Nhất Trung.

Cổng trường Tam Trung.

Ba từ khoá mấu chốt này nằm cạnh nhau, gây nên hiệu quả bùng nổ tuyệt vời.

Xét trên khía cạnh nào đó, quả thật rất phù hợp với tính cách Kim Thái Hanh.

Tuy rằng trước giờ chỉ cùng Kim Thái Hanh nói qua mấy câu, nhưng không biết vì sao, Điền Chính Quốc cảm thấy người này chính là một con khổng tước.

Cậu cười lạnh một cái: "Tôn Văn Thụy, cậu thấy tôi rất giống có bệnh sao?"

Giữa nắng hè chói chang, Tôn Văn Thụy lại bị nụ cười này làm đổ mồ hôi lạnh.

"Không, không có......"

"Cho nên, tôi cũng giống cậu, không hiểu được suy nghĩ của mấy tên thần kinh." Điền Chính Quốc khép lại tập tranh, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, "Tôi thường chọn cách xử lý bọn chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro