Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Vì vậy mấy ngày đầu tiên sau khai giảng, năm lớp 3, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh trở thành bạn cùng bàn.

Vương Thanh không dám tin là có thể thuận lợi như vậy ngồi chung với Đại Vũ, hạnh phúc bất ngờ ùa tới, lại chỉ đơn giản là mong ước của mình có thể thành sự thật. Tới khi về nhà, Vương Thanh còn phá lệ ăn thêm được nửa chén cơm.

.

Buổi học chính thức đầu tiên, Vương Thanh có chút cứng nhắc ngồi bên cạnh Đại Vũ, lưng nhỏ thẳng tắp, nhưng khóe mắt vẫn đặt ở trên người Phùng Kiến Vũ.


Đại Vũ đang ghé trên bàn viết linh tinh cái gì, còn cố tình che tay lại không cho ai nhìn. Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính, Vương Thanh phát hiện lông mi của Đại Vũ thật dài, như bóng quạt rủ xuống, phối hợp với đôi mắt to lấp lánh, mỗi khi chớp mắt lại như hai cánh bướm nhỏ.

[Cậu ấy thật là đẹp....]


Đại Vũ cặm cụi viết một lúc, cảm thấy trong phòng học có chút nóng, liền đem cửa sổ mở ra, nhất thời ngoài trời đưa vào một cơn gió nhẹ. Vương Thanh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Đại Vũ, trên đầu bị gió thổi loạn, mấy sợi tóc lưa thưa lộn xộn, cậu nhìn thấy miệng liền cong lên, trong lòng dậy niềm vui vẻ không tên.

.

.

.

Khi ấy, Vương Thanh là một đứa nhỏ mới tám tuổi, còn không nhanh như vậy mà thích nghi được với hoàn cảnh mới. Trường học mới, bạn học mới, thầy cô giáo mới, đối với cậu bé, đều là thử thách cực hạn.


Thời điểm đối mặt với những thứ mới lạ, không che giấu được mà lộ ra vẻ mặt mê man, lạc lõng, Vương Thanh tự đem bản thân mình ra đương đầu chống chọi. Nhưng khi ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, cậu phát hiện hóa ra mình có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Việc này trước kia chưa bao giờ xảy ra, vì vậy khi đối mặt, Vương Thanh tự nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết với Phùng Kiến Vũ.


Giống như người đi bộ một mình trên bãi biển rộng lớn, đã đi thật lâu, tìm kiếm giữa muôn vàn vỏ sò đủ màu sắc, hình dạng nhưng vẫn không tìm được cái mình thích. Đột nhiên có một ngày, bạn đến một bãi biển xa lạ, trong lúc vô tình lại phát hiện ở rất gần, có một chiếc vỏ sò vô cùng xinh đẹp mà bấy lâu nay vẫn kiếm tìm. Có lẽ, khi tìm được, mở chiếc vỏ sò ấy ra, ẩn bên trong là viên ngọc trai vô cùng trân quý, đó mới là mục đích chân chính mà bạn luôn theo đuổi.


Ở trong lòng Vương Thanh vô thức mà đem Phùng Kiến Vũ trở thành chiếc vỏ sò xinh đẹp, đặt vào đó mười phần tin tưởng rằng, bên trong vỏ sò ấy, nhất định có viên ngọc trai rực rỡ mà mình luôn kiếm tìm.

[Nhất định là một viên ngọc trai màu hồng đẹp vô cùng, mình nhất định sẽ có được nó]

.

Đại Vũ nghiêng đầu liếc nhìn Vương Thanh, sau đó lại cúi đầu cười gian xảo. Cây bút trên tay Phùng Kiến Vũ gạch mấy chữ lên tờ giấy, cặp mắt to lấp lánh khẽ chuyển, trong lòng lại không biết nghĩ ra trò nghịch ngợm gì nữa.

Vương Thanh khẳng định không nghĩ được, viên ngọc trai vô cùng thuần khiết mà cậu luôn hướng tới, không phải màu hồng phấn, mà lại là một viên ngọc trai đen cực lớn.

.

.

Phùng Kiến Vũ đột nhiên ngồi thẳng lên, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vương Thanh.

Vương Thanh sửng sốt, nhưng cũng không dời mắt.

Thấy cậu ta còn tiếp tục nhìn mình chằm chằm, Đại Vũ hơi tức giận, đưa tay đẩy cằm Vương Thanh, đổi giọng hung ác "Cậu nhìn cái gì, không được nhìn"

Vẫn là Vương Thanh không phản ứng, Đại Vũ một tay vỗ đầu, bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dạy bảo "Nhìn cái vẻ mặt ngốc này của cậu đi. May là đi theo tớ, bằng không sẽ bị không biết bao nhiều người bắt nạt"

Vương Thanh liền nhìn Đại Vũ cười ngây ngô.

[Đồ ngốc này....]

Đại Vũ không đành lòng nhìn thẳng khuôn mặt ngây thơ của Vương Thanh, đành vỗ vai cậu ta, ý bảo mình muốn đi vệ sinh, tránh xa một chút kẻo lây bệnh ngu ngốc.


Đại Vũ đi rồi, bạn nữ bàn phía sau không may làm rơi đồ dùng, Vương Thanh xoay người giúp cô bé nhặt lại, lúc định cô bé định nói cảm ơn kết quả lại cười khúc khích.

Vương Thanh nghi hoặc nhìn lại.

Cô bé ngay lập tức nín cười nhìn cậu, nói cảm ơn xong liền về chỗ của mình.

Vương Thanh gãi đầu, không hiểu chuyện gì, tiếp tục làm việc của mình.

Cô bạn ngồi sau liền chỉ cho bạn cùng bàn tờ giấy nhỏ dán sau lưng Vương Thanh.

Tờ giấy sau lưng vẽ con vật nửa giống gà, nửa giống chim, cái đầu hình vuông, thân hình béo tròn, cái chân thì ngắn ngủn, thoạt nhìn đặc biệt ngốc. Bên cạnh chú chim béo còn chú thích mấy chữ màu đỏ [Đây là tôi]

Hai bạn nữ đằng sau nhìn nhìn, rồi lại che miệng cười khúc khích.


Kết quả, tác phẩm của người nào đó đeo trên lưng của Vương Thanh suốt hai tiết học. Nếu không phải tiết thứ ba, giáo viên tiếng Anh tinh mắt kéo xuống, không biết chừng còn dính trên lưng đến trưa.

Phùng Kiến Vũ đều chuẩn bị sẵn tinh thần bị Vương Thanh phát hiện, kết quả người ta lại coi như không có gì xảy ra tiếp tục học bài, còn nhận lại tờ giấy từ chỗ giáo viên, gấp nhỏ lại bỏ trong túi.

Tan học, Vương Thanh lấy kiệt tác của Phùng Kiến Vũ đem ra, bộ mặt ghét bỏ "Tranh cậu vẽ xấu quá"

"Xấu? Rõ ràng chính là vẽ cậu còn gì?" Tiểu ma vương còn già mồm cãi "Không cho phép cậu chê xấu" Đại Vũ quẹt miệng bổ sung thêm một câu.

Vương Thanh cười bất đắc dĩ "Đại Vũ à..."

"Ừ..." Phùng Kiến Vũ trừng mắt "Gọi Vũ ca"

"Tại sao? Mọi người đều gọi cậu là Đại Vũ"

Đại Vũ khẽ nhéo khuôn mặt Vương Thanh, uy hiếp "Cậu không gọi đúng không?"

Vương Thanh không đồng ý "Ngày hôm qua tớ gọi rồi còn gì? Tại sao mọi người gọi cậu là Đại Vũ, chỉ có mình tớ phải gọi cậu là Vũ ca?"

Không biết tại sao nhưng Đại Vũ chỉ muốn bắt nạt Vương Thanh. Có lẽ tại cậu ta ngốc nghếch, mắc cười.

Phùng Kiến Vũ nắm lấy cằm Vương Thanh, kiêu ngạo nói "Cậu vốn nhỏ hơn tớ một tuổi, hơn nữa ngày hôm qua đã dặn, gọi là Vũ ca thì chính là người của tớ, Cho nên cậu là em, đều phải nghe lời đại ca, tớ bảo cậu gọi Vũ ca thì cậu phải gọi, biết không?"

Vương Thanh mếu máo, cúi đầu cắn môi không nói tiếng nào.

Nhìn đến biểu tình ủy khuất, Đại Vũ không đành lòng, xuống nước an ủi "Chờ khi nào cậu cao hơn tớ, cường tráng hơn tớ, thì đổi lại tớ gọi cậu Thanh ca, chịu không?"

Vương Thanh lúc này mới ngẩng đầu, không tình nguyện nhỏ giọng gọi "Vũ ca"

Đại Vũ vô cùng vừa lòng, xoa đầu Vương Thanh "Ừ, Thanh nhi thật biết nghe lời, Vũ ca rất hài lòng"

.

.

.

Đến giờ ăn trưa, Đại Vũ dáng vẻ gà mẹ, khoác vai Vương Thanh cùng với nhóm bạn của mình đi cantin ăn cơm.

Phùng Kiến Vũ muốn giúp Vương Thanh gia nhập nhóm bạn bè của mình, mà cách làm quen với bạn mới nhanh nhất và hiệu quả nhất chính là cùng nhau ăn trưa ở cantin.


Có câu, bước đầu tiên để kết giao bằng hữu chính là ăn một bữa cơm.

Mấy cậu học trò nhỏ ngồi chung một bàn ăn, vì là cantin trường tiểu học, nên đồ ăn của mọi người đều giống nhau cả.

Hôm nay nhà bếp nấu món ma bà đậu hũ mà Đại Vũ thích ăn nhất, chỉ là dì cantin chỉ cho cậu một chút xíu, không đủ ăn.

Phùng Kiến Vũ thấy bạn mình không để ý, nhanh tay lẹ mắt xúc trộm của Lưu Minh đang ngồi trước mặt mình, một muỗng.

"Đại —— Vũ" Lưu Minh giãy nảy lên, vội vàng muốn lấy lại, nhưng bị Đại Vũ đánh vào tay một cái đành ủy khuất thu tay về, bất đắc dĩ chịu mất một muỗng đậu hũ.

Lưu Minh vẻ mặt ấm ức, trừng mặt nhìn Đại Vũ, trên mặt rõ ràng như viết mấy chữ "Trả lại đậu hũ đây"

Đại Vũ hiếm khi lòng thương người bộc phát, liền dùng đũa gắp trả lại một cọng rau xà lách, bỏ vào khay của Lưu Minh, sảng khoái nói "Đừng ngại, chúng mình là bạn bè mà, cậu ăn cái này đi"

Nói xong, còn xúc muỗng lớn cơm ăn chung với đậu hũ, đầy một miệng nhai nhồm nhoàm "Oa....ngon quá đi mất"

"Cậu không thích ăn rau xà lách à?" Vương Thanh hỏi

"Ừ. Rau của nhà bếp làm thật dở, khó ăn lắm"

Vương Thanh liền đem hết rau từ khay của Đại Vũ về phần mình, sau đó dùng muỗng chia thêm ma bà đậu hũ sang cho cậu.

Bạn bè của Đại Vũ thấy vậy liền nhanh nhảu "Vương Thanh, cậu cho tớ thêm một ít đậu hũ đi, tớ cũng không thích ăn rau xà lách đâu, tớ đổi cho cậu"

Không nghĩ đến vừa nói xong thì Vương Thanh cũng chia hết đậu hũ từ khay của mình qua cho Đại Vũ.

Lưu Minh chỉ vào Vương Thanh, nói với Đại Vũ "Cậu nhìn đi, cậu ấy đối xử với cậu thật tốt. Đây mới đúng là bữa ăn tình bạn chứ"

Đại Vũ vẻ mặt kiêu ngạo khoác vai Vương Thanh "Đâu chỉ đơn giản vậy. Mấy cậu nghe cho rõ đây, Vương Thanh là tiểu đệ của tớ, bình thường phải chiếu cố, không được bắt nạt cậu ấy nghe không?"

Vương Thanh nhai rau rột rột, trong bụng nghĩ thầm [Chỉ có cậu mới bắt nạt tớ]

.

.

.

Vào những ngày học về đạo đức, giáo viên có dành riêng một bài giảng về tình bạn. Bài tập về nhà chương cuối cùng cuốn sách có tranh vẽ một cây táo lớn.

Giáo viên môn đạo đức là một cô giáo lớn tuổi, mập mạp, khuôn mặt hòa ái, giọng nói dịu dàng.

Đại Vũ mỗi lần gặp cô đều có cảm giác nhìn thấy đức Phật, bởi vì cô giáo có vành tai lớn, môi dày, vầng trán cao sáng bóng, hai gò má mập mạp, thật sự là rất giống với Phật tổ Như Lai.

À, tuy rằng tính cách thì không giống lắm.

"Đức Phật" chỉ vào bức tranh cây táo trong sách, nói với nhóm "hòa thượng" "Hôm nay lớp mình sẽ làm bài tập này, tô màu cho cây tình bạn. Các em đã tìm được bài tập chưa?"

"Dạ rồi ạ"

"Bây giờ lấy bút màu ra, nhất định phải là bút màu đỏ nhé. Chuẩn bị chưa?"

"Vâng ạ"

"Rồi, bây giờ cô sẽ nói chuyện, các em liên hệ đến bản thân mình, nếu thấy cô nói đúng là bạn tốt của mình, liền viết tên bạn đó lên cây táo rồi tô màu đỏ lên, các em hiểu không?"

"Có ạ"

"Bạn đầu tiên, nếu thấy mình với bạn cùng bàn là bạn tốt của nhau, thì để bạn viết tên và tô đỏ lên cây táo của mình"

Trong lớp gần đây có mấy chuyện cãi nhau bạn nam bạn nữ, mấy đứa ghét bỏ nhìn nhau, rồi ngạo kiều quay mặt đi chỗ khác, quệt miệng, vòng tay che cuốn tập, không chịu cầm bút viết tên bạn lên cây táo.

Vương Thanh lén lút nhìn trộm xem bài tập của Đại Vũ, xem xem người thứ nhất được viết tên là ai.

Vương Thanh nhất thời ngạc nhiên

"Tớ là bạn đặc biệt tốt của cậu cơ à?"

Đại Vũ kỳ quái liếc Vương Thanh, trả lời "Đúng thế, sao vậy?"

"Hì hì" Vương Thanh cười đặc biệt cao hứng, ngồi ghế cũng không yên, làm ghế ngồi cũng muốn cọt kẹt phụ họa.

Nhìn thấy Vương Thanh giống như mọc thêm đuôi cún đằng sau, vẫy tít mù, Đại Vũ không nhịn được khoái chí "Thật giống tên ngốc"

Vương Thanh viết lên cây táo của mình, lại còn tô màu thật cẩn thận, tô xong còn thổi thổi cho nhanh khô, tránh cho không may chạm tay vào.

Cô giáo đi quanh lớp một vòng, sau đó dừng lại ở chỗ Vương Thanh một chút "Trò Vương Thanh làm thật cẩn thận, một chút cũng không bị lem ra ngoài, hình dáng cũng rất đẹp"

"Nhìn hai trò..." Cô giáo bất đắc dĩ nhìn đến bài làm của bạn cùng bàn "Em không thể tô màu một cách nghiêm túc hơn được hả? Em đúng là nghịch ngợm quá đấy"

Vương Thanh chỉ thấy Phùng Kiến Vũ cười nhăn nhở.

.

.

.

Cứ như vậy , bị Đại Vũ cuốn hút, Vương Thanh dần hòa nhịp với tập thể mới, còn rất tự nhiên trở thành tiểu đệ kiêm sai vặt của Đại Vũ.

Ở chung lâu ngày, Vương Thanh phát hiện mình càng ngày càng thích người đó. Tất cả những gì liên quan đến Đại Vũ đều khiến Vương Thanh dõi theo, thứ ánh sáng ấy làm cho Vương Thanh chói lòa.

Tuy rằng luôn bị bắt phải gọi là Vũ ca, nhưng vì Đại Vũ cao hứng, Vương Thanh liền cho rằng không sao cả, [ai bảo chính mình thích cậu ấy!]

Đối với đứa nhỏ tám chín tuổi mà nói, "thích" còn rất thuần khiết, thích là thích, tớ thích cậu, ở chung một chỗ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, cùng nhau vui đùa. Không nghĩ tới, mỗi ngày lớn dần lên, trong tương lai lại trở thành thứ tình cảm chính mình không kiềm chế nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro