Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

####,

31,

Thời gian đầu khi mới lấy nhau, vì đều còn trẻ và cùng tư tưởng không muốn làm phiền gia đình hai bên, Jaehyun và Renjun đều rất nỗ lực để đồng hành sát cánh xây dựng gia đình nhỏ hai người êm ấm đầy đủ.

Trôi qua vài năm dài không ngừng nghỉ, đến khi Renjun đã có chỗ đứng nhất định trong tòa soạn truyện tranh, Jaehyun đã được cất nhắc lên những vị trí cao hơn, họ vẫn luôn phấn đấu làm thật nhiều để không bao giờ rơi vào tình trạng vô lo vô nghĩ. Đợt năm dịch xảy đến, toàn thành phố phải cách ly trong nhà, nhờ vào sự chuẩn bị trước, hai người họ đều bình an vô sự trôi qua một mùa bệnh tật hỗn loạn kéo dài.

Sau dịch, những công việc kinh doanh đều trở nên vô cùng bấp bênh. Cắt giảm biên chế liên tục xảy đến, một số kinh doanh nhỏ đã phải phá sản hoặc ngừng vô thời hạn vì sự trì trệ của dòng chảy trên thế giới. Renjun vốn đã là một trong những họa sĩ truyện tranh máu mặt của tòa soạn, cậu nghiễm nhiên nằm ngoài vùng nguy hiểm. Nhưng Jaehyun lại khác. Anh chỉ là một trưởng phòng làm công ăn lương, cho dù có tài năng chăng nữa cũng chỉ vì một lần phật ý của cấp trên cũng có thể dễ dàng khiến tên anh nằm trong danh sách cắt giảm biên chế của công ty.

Một chiều mát mẻ, Renjun trở về nhà từ tòa soạn. Cậu nhìn thấy xe của chồng mình trong bãi đỗ tầng hầm chung cư, không mấy ngạc nhiên khi anh về sớm hơn cả mình vì dù sao với lý do đặc thù nghề nghiệp, Renjun thường không có giờ giấc cố định như dân văn phòng.

Thế nhưng khi cậu lên đến nhà, đèn đóm vẫn tối om, không gian căn nhà thiếu sức sống đến buồn bã.

Ngay khi cậu còn ngạc nhiên định gọi cho anh, một cuộc gọi khác đã nhanh chóng đến trước.

"Anh rể, em nè~~"

"Sungchan à?"

"Hehe, dạ vâng. Anh Jaehyun có đó không anh?"

"Xe thì ở dưới nhưng người thì không thấy đâu." Renjun trở ra từ phòng ngủ. Chăn đệm vẫn được gấp gọn như sáng nay trước khi cậu đi, chứng tỏ anh thật sự không có ở nhà.

"Thực ra em định nói chuyện với anh trai em cơ, nhưng em nghĩ anh là chồng của anh em thì nói có khi lại dễ thấu hiểu và đồng cảm hơn với anh í á." Sungchan đầu bên kia thở dài thườn thượt. "Chuyện là, anh biết mấy vụ cắt giảm biên chế ở công ty bọn em sau dịch mà đúng không?"

"Anh có nghe anh Doyoung kể qua." Renjun xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm. "Nghiêm trọng lắm à?"

"Anh, cái này em chưa nói ai kể cả anh trai em hay bố mẹ em đâu, nhưng mà..." Sungchan ấp úng. "Anh Jaehyun có tên trong cắt giảm biên chế rồi anh, danh sách sáng mai có."

Cậu sững sờ. "Sao em biết được?"

"Em làm bên HR mà. Cơ mà nói chứ, cũng không rõ có thật sự cắt hẳn không. Mấy chị quản lý của phòng em có nói sếp gửi xuống danh sách những người trong diện sẽ bị cắt giảm biên chế, nói chung lời lẽ lằng nhằng cực nên em cũng chả biết anh ấy sẽ mất việc hay chỉ là ở cục diện bị cảnh cáo thôi."

Jaehyun ngồi trong xe dưới tầng hầm, khói thuốc không ngừng phả ra từ ô cửa sổ.

Lúc nãy anh đã thấy Renjun đi vào thang máy lên nhà, hơi tò mò không biết khi cậu đã thấy xe của anh ở đây rồi lại chẳng thấy người đâu thì có thắc mắc gì không?

Chuyện mấy ngày nay khiến anh khá đau đầu. Vì đã có sẵn giao kèo trước đó là không bàn chuyện công việc khi ở nhà, Jaehyun cũng không tiện tâm sự với chồng mình, cũng không muốn cậu ngửi mùi khói thuốc, anh bèn chọn ngồi dưới đây thả lỏng đầu óc rồi lên nhà. Mọi lần anh sẽ hút ở công ty rồi xịt khử mùi, hôm nay nghe phong thanh chút tin tức từ anh Youngho, thoáng chốc anh chẳng còn tinh thần nào, mặc kệ sự đời ngồi hút thuốc ngay dưới xe.

Có tiếng gõ cửa rất nhỏ từ bên cạnh. Jaehyun suýt giật nảy người nhưng không mở vội. Anh có phần đề phòng với lấy cây đèn pin cỡ lớn ngay hộc đồ ghế phó lái, chuẩn bị mở cửa một cách nhanh chóng để chiến đấu với kẻ bất hảo ngay dưới hầm xe.

Đợi có đến mấy phút vẫn không thấy động tĩnh gì, Jaehyun liền mở mạnh cửa chủ động lao ra ngoài.

Hầm xe vắng vẻ không một bóng người. Thang máy ở lối phía sau chỗ anh đỗ xe đang di chuyển lên tầng mười.

Linh cảm mách bảo gì đó khiến Jaehyun cúi đầu nhìn quanh quất chỗ mình đang đứng. Một chai nước ép và hai viên kẹo cao su được để trên nắp chai to bản cùng tờ giấy note đặt cạnh cây cột, chỗ vừa đẹp để mở cửa xe có thể thấy ngay mà không bị cửa hất đổ. Anh cúi người nhặt lên, lẩm nhẩm chữ trên giấy note.

Cơm xong rùi nha ông xã của bé, khi nào anh về cũng được nè ^^

Ông xã.

Đây là biệt danh Renjun rất thích gọi khi họ cưới nhau trong thời gian đầu.

Jaehyun bỗng dưng cũng rất muốn ôm ông xã của anh, muốn lắm.

Chừng mấy ngày tiếp theo, Jaehyun chưa bị đuổi việc hẳn. Anh vẫn còn cơ hội làm việc ở công ty, nhưng nỗ lực phải tăng lên gấp nhiều lần nữa để không vướng mắt sếp lớn. Những người có tiền là vậy, phải chiều theo tâm trạng của họ, không thì cho dù có xuất sắc đến đâu cũng có thể dễ dàng lãnh một tấm vé ra khỏi cửa công ty không hẹn ngày quay lại.

Renjun vẫn đều đặn đặt cạnh chỗ đậu xe của anh một chai nước nhỏ cùng hai viên kẹo cao su và tờ giấy note báo cơm đã nấu xong mỗi ngày, và anh cũng luôn đợi sau tiếng gõ khoảng vài phút mới mở cửa xe lấy đồ vào. Có những ngày Renjun phải ở tòa soạn đến tối muộn, cậu sẽ đặt cơm và để đồ uống cùng kẹo cao su cho anh gửi cho bảo vệ hầm xe để họ đưa lại khi anh về đến.

Hai người ăn ý không nói gì với nhau khi Jaehyun xuất hiện ở cửa nhà. Renjun chỉ cười toe toét hôn má anh một cái rồi đẩy anh đi tắm để ăn tối. Đến giờ đi ngủ, cậu cũng chủ động chui vào lòng anh, dùng cánh tay bé xíu vòng qua vỗ lưng anh, càng nghĩ càng khiến tim Jaehyun mềm nhũn vì hạnh phúc.

Một tháng kế tiếp, Sungchan hoan hỉ ghé nhà chơi, vừa thì thầm với Renjun vừa nhìn bóng lưng anh trai mình đang trổ tài múa chảo trong bếp.

"Anh Jaehyun an toàn rồi anh ạ, từ giờ thở phào được rồi."

"Thế à?" Cậu vui vẻ cong mắt cười, bèn nhảy chân sáo vào trong bếp.

"Ớ, ra ngoài đi em, trong này dầu mỡ bắn tứ tung bẩn lắm." Jaehyun cuống cuồng muốn giữ cậu xa khỏi chảo cá rán đang nằm trong chảo dầu nóng ồn ào.

"Tối nay ông xã tắm với bé nha?" Renjun cười hì hì không để ý đến sự 'xanh lá' này của chồng mình, lắc mông đề nghị. "Phần thưởng đặc biệt."

Không biết ý Jaehyun sao, mà chỉ khổ đứa em anh ta đang ngồi xem TV ngoài phòng khách suýt thót tim vì tiếng tru như sói của ông anh nó vì tự dưng tối nay có bữa khuya tự dâng đến miệng.

#ThươngSungchanlầnthứmộttrămlẻmột

32,

Định nghĩa về một mối quan hệ công bằng bình đẳng là gì??

Là đi ăn sẽ chia đều tiền ra trả, là em nấu cơm thì anh rửa bát, là anh đi làm thì em ở nhà nội trợ vun vén gia đình?

Đấy là người khác thôi.

Còn Jung Jaehyun lại là: Huang Renjun chỉ việc ngồi ấm mông ấm thân, lo ăn lo hưởng lo ngắm chồng đẹp trai là đủ, còn lại để anh làm hết.

Vừa heo-thỳ vừa bình đẳng, tuyệt vời.

#Vẫnmuốnhỏichỗorderanhchồngnàynhéạ!!!

33,

Vào một khoảng thời gian nào đấy của quá khứ, Park Jisung từng hỏi các anh nó cách tán tỉnh một chàng trai như Zhong Chenle?

Ngay khi cả bàn nhậu chưa ông nào kịp load dữ liệu để lên tiếng, Jung Jaehyun vung cốc làm văng hết soju ra ngoài, lèm bèm trả lời đầu tiên.

"Anh đếch biết, nhưng anh chỉ khuyên chú thật lòng một câu như này."

"Tán trai bây giờ ấy, đừng có văn vẻ làm đếch gì, nhá?"

"Chú mà văn lên với người ta ấy, chẹp, toàn nhận thiệt về mình thôi."

Doyoung ngạc nhiên. "Huang Renjun rốt cuộc đã làm gì chú em tôi để thành ra thế này vậy?"

"Anh, em nói anh nghe." Jaehyun thở dài đầy cay đắng. "Hồi sinh nhật đầu tiên sau khi bọn em mới cưới, em ấy đi mua bánh kem chúc mừng cho em nhưng không có mua nến."

"????"

"Em ấy bảo, người ta đốt nến để ước, nhưng em từng nói Renjunie là tất cả những gì em cần rồi, ước để thừa ra à?"

"Nên là những sinh nhật sau, nến số tuổi của em toàn được thay bằng giấy bìa cắm vào thôi."

Đứa em Sungchan không nói gì, lẳng lặng đưa tay vỗ vai ông anh già.

#Cáigiácủasựvănvở.

#Tựdưngthấysốngđộcthâncũngduicũngkeo~

34,

Lúc trước nhiều người vẫn hay nói, càng yêu nhau lâu độ thần giao cách cảm càng lên một tầm cao mới. Thậm chí có khi nói không rõ hẳn nhưng người còn lại vẫn hiểu được trọn vẹn ý đồ của người kia.

Kim Doyoung hoàn toàn không quá tin tưởng vào nhận định này dù anh ta là một biên kịch, trái ngược hoàn toàn với người chồng lớn hơn bốn tháng của mình lại rất tin và thích vào giả định kỳ lạ kia. Có điều, cuộc sống hôn nhân của hai đứa em khóa dưới của anh lại có thể chứng minh được giả định kia không chỉ có thật, mà nó còn vi diệu đến mức sống động lạ kỳ.

Vì Lee Taeyong vừa được thăng chức, hội nhóm anh em chơi với nhau bèn rủ tập hợp một bữa. Na Jaemin đang bù đầu làm luận văn thi nghiên cứu sinh cùng Park Jisung và Zhong Chenle đang vật vã với môn bảo vệ luận văn tốt nghiệp năm cuối cũng hăng hái tham gia dù thời gian chẳng ủng hộ tí nào. Chenle còn lớn tiếng nói đợi em mang rượu ủ từ nhà em sang cho mấy anh thử, đảm bảo quắc cần câu bung tới nóc, làm Park Jisung ngồi bên cạnh đang nghe thuyết trình lý thuyết bằng tiếng Nhật cũng phải đỡ trán cười.

Mọi người quyết định tụ tập tại nhà Renjun và Jaehyun vì đứa em thiện lành của Doyoung vừa xây xong nhà mới ở một khu đất rất đẹp, dù không nằm trong khu dân cư cao cấp nhưng không gian xung quanh đẹp không thua gì mấy khu ấy. Buổi chiều sớm đến nơi để chuẩn bị trước, Doyoung không khỏi trầm trồ, lát sau đã thấy hai người quàng vai bá cổ đi trò chuyện riêng tư.

Vừa quay lại nhà bếp, Doyoung đã nghe Renjun gọi với chồng mình.

"Anh, anh dắt Banh Vàng ra ngoài hả?"

"Ừ, em muốn lấy đồ gì à?"

"Họ sắp giao gà rán đến đó, anh lấy giúp em nhé." Cậu cười hì hì. "Với lại mua thêm mấy thứ."

"Bánh khoai tây, bánh kem tươi nhân dâu và nho, bánh ngọt, kẹo dẻo, đường viên, còn thiếu gì không nhỉ?"

Đến lúc này mọi người trong nhà bếp đều kinh ngạc.

"Hai hộp kem vani cỡ lớn và kem đậu xanh của anh."

"À, anh nhớ rồi."

"Á, với lại trong bếp vừa hết hai chai kia..."

"Dầu mè và nước tương?"

"Chuẩn rùi he he."

"Vậy anh đi nhé, cần thêm gì thì nhắn cho anh."

"Không có gì đâu á, hết rồi, đi sớm về sớm nha."

Jaehyun đi được một lát mà mọi người trong bếp vẫn chưa thôi kinh ngạc.

"Renjunie, hai đứa..." Taeyong há hốc miệng.

Đến Doyoung cũng phải xoa cằm suy nghĩ lại về ý kiến của mình.

Hóa ra đây là tâm linh tương thông giữa các cặp đã kết hôn lâu rồi đó sao?!

35,

Chuyện hồi chưa cưới số tám;

Hồi còn quen nhau ở trường, Jaehyun vẫn thường có thói quen đến phòng ký túc Renjun ăn nằm dầm dề bên ấy. Thậm chí đến khi anh lên năm cuối, ngày nào cũng bị deadline đuổi sát mông phải chạy trối chết, Renjun vẫn có thể gặp anh gần như mỗi ngày vào buổi tối ở phòng ký túc của mình. Đến một sáng nọ, khi người yêu còn chổng mông lên ngủ ngáy, cậu cầm tờ đơn xin đổi phòng ký túc đến gặp bảo vệ tòa nhà làm thủ tục, giảm thiểu thời gian chạy qua chạy lại mỗi ngày của anh đến với mình.

Có điều, đến lúc ở hẳn cùng một phòng, cậu phát hiện ra Jaehyun có một thói quen ăn uống rất kỳ lạ.

Nhiều lần cậu ngừng ăn để đi rửa tay hoặc đi nghe điện thoại hoặc làm một việc gấp nào đó, anh đều buông đũa ngồi ngây ngốc ra đó đợi cậu, không ăn tiếp nhưng cũng chẳng dọn đi. Đợi đến khi Renjun quay lại, dù đồ ăn đã nguội đi kha khá hoặc bị ngâm nước nở ra một phần, Jaehyun vẫn mặt mày sáng rỡ nhìn cậu ngồi xuống mới nhấc đũa ăn tiếp.

Như thể không có cậu ăn cùng thì anh không ăn được nữa vậy.

Kể cả trong khi ra ngoài đi chơi cùng bạn bè, Renjun cũng hay vô tình nhận được cuộc gọi từ người nhà trong lúc đang ăn, cậu bèn đứng dậy ra ngoài nghe điện. Chờ cậu quay lại bàn, đồ ăn trong bát cả hai đều tăng lên đáng kể, còn Jaehyun đang cúi đầu làm gì đó trên điện thoại, đũa lại gác lên, ngả lưng đợi cậu.

"Xong rồi à?" Anh ngẩng đầu nhìn cậu khi nghe thấy tiếng động bên cạnh, mỉm cười.

"Sao anh không ăn?" Cậu thì thầm.

"Không có gì đâu, ăn đi này, anh Youngho gắp cho em đó."

Sau một buổi đi chơi về, hiếm hoi mới có lần Jaehyun không đi bằng xe riêng, Renjun bèn đề nghị cả hai đi bộ về. Dù sao lúc đặt trước chỗ anh Taeyong cũng tính đến việc cả lũ sẽ uống đồ có cồn, hai người họ lại là hai người duy nhất ở ký túc xá đại học nên nhà hàng có vị trí đi lại khá thuận tiện.

Ban đêm trời hơi lạnh, người Jaehyun lại ngấm men, Renjun đi một đoạn lại phải dừng, cố hết sức xoa lên bàn tay cánh tay anh tạo ma sát chống gió. Có lẽ vì tối nay cậu mặc áo len trắng có cổ, khuôn mặt như được giấu trong lớp áo trông đáng yêu quá làm anh không cầm lòng được, cúi đầu ôm cậu hôn hôn vài cái.

"Về phòng đã, sắp mười một giờ rồi." Renjun đỏ bừng mặt.

Nằm lăn lộn trên giường sau khi đã thay xong quần áo và rửa mặt, cậu chợt nhớ ra một chuyện.

"Sao mỗi lần em ngừng ăn để đi làm gì đó anh cũng ngừng theo dạ?? Ăn đồ bình thường thì không nói, nhưng ăn đồ nước mà làm vậy nó nở hết ra ăn cũng không ngon đâu?"

"Ừm, tại vì..." Jaehyun lầm bầm, trở mình ghì chặt lấy cậu, hơi rượu tỏa ra có phần dễ chịu, "nếu không có em anh ăn cũng không ngon..."

"Là sao đó?" Renjun dịu dàng vuốt lên tóc anh, chỉnh tư thế để anh nằm trong lòng mình thoải mái nhất có thể (dù vai Jaehyun gần như cao quá eo cậu đến nơi).

"Chỉ là muốn ăn cùng em thôi."

"Nhưng bình thường bọn mình gọi đồ về phòng anh cũng không ăn trước mà cứ nhất quyết phải đợi em í? Anh toàn dọn ra rồi ngồi đợi thôi."

"Ừa đúng rùi."

Cậu dở khóc dở cười. "Vậy là chỉ đơn giản anh muốn đợi em ăn chung thôi à?"

"Ừa đúng rùi."

"Lỡ có hôm nào anh bận thì sao? Kiểu như, ăn nhanh còn đi công việc chẳng hạn."

"Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."

Renjun ngẫm nghĩ. Dường như đúng là từ khi quen nhau đến giờ, Jaehyun chưa bao giờ để việc cá nhân chen vào khoảng thời gian nghỉ ngơi ăn uống của họ. Cậu là người hay bày biện dọn dẹp nên giữa chừng phải luôn đi rửa tay, và ngồi bên ngoài có anh luôn đợi cậu xong xuôi để ra ăn cùng.

Mọi người thường có rất nhiều cách để bày tỏ tình yêu của họ với người mình yêu. Đối với Jaehyun, anh cũng có cách thức của riêng mình hơn chỉ là lời nói suông. Nhiều lúc vẻ tưng tửng của anh lại che đi phần nào dụng ý trong những hành động anh làm cho cậu, nhưng cả hai đều tự cảm thấy, chỉ cần đối phương hiểu họ là đủ.

Đơn cử như, hóa ra chuyện ăn cơm cùng nhau và ăn một mình đối với Jaehyun mà nói, lại có sự phân biệt lớn như vậy.

Trong phòng ngủ tắt đèn tối mờ tối mịt, Renjun chu môi thơm thơm lên trán anh vài cái, dỗ anh chàng bự con của mình ngủ một giấc thật bình yên.

36,

Nhắc đến chuyện cà chớn của chồng mình, Renjun nhớ giữa họ từng có một khoảnh khắc đối thoại vô cùng dở khóc dở cười.

"Hôm nay em mới cự lộn với bà quản lý xong."

Jaehyun thở dài xoa bóp cho cậu.

"Ừ thôi, bây giờ đi tắm, đánh răng rửa mặt rồi chui vào lòng anh này."

"Sao anh chẳng giống mấy nam chính trên phim cho lắm nhỉ?"

"Giống cái gì cơ?"

"Anh phải nói, thôi em nghỉ làm đi để anh nuôi cho hay như nào đấy chứ lị?..."

"Hay em cho anh phấn đấu thêm mấy năm nữa đi rồi anh mới dám nói câu đó được..."

#Yêuchồngnhưngvẫnthựctế.

37,

"Hồi còn trẻ chưa trải sự đời ấy, chỉ muốn có một tình yêu thật đẹp rồi cùng nhau đi khắp muôn nơi, trải qua thật nhiều hạnh phúc cùng nhau thôi."

Sungchan nghe vậy thì hồ hởi hỏi. "Vậy giờ anh được như ý nguyện rồi ạ?"

"Không, đấy là ai yêu chứ anh đây đếch như thế! Bây giờ anh mày chỉ muốn ôm chồng đi ngủ thôi, một ngày ngủ được hai mươi tiếng càng tốt, kiếm tiền khổ vãi ò, đi đứng khỉ gì nữa!!"

#Đaulưngmỏigốitêtay.

#Cũngướccóbồđểđượcômđingủmỗingày.

38,

Có lần, anh Doyoung đặt mua vài cái chăn áo choàng hình thú vui nhộn mà lỡ đặt hơi nhiều, đến khi hàng về bèn đem sang cho mấy đứa bạn đứa em mỗi nhà một cái.

Từ hồi nhận được chăn, anh Taeil suốt ngày rền rĩ anh Youngho toàn choàng cái chăn nhong nhong quanh nhà với cậu con trai mới nhận nuôi, chọc cho thằng bé lúc nào cũng ré lên cười. Jisung thì kể lại câu chuyện ngại không giấu nổi mặt khi Chenle mặc hẳn cái chăn áo choàng ấy ra đường vứt rác, nhưng cu cậu này thì đi hù trẻ con cho khóc toáng lên. Jeno thì thở dài nói đúng là anh em họ với nhau, Jaemin thi nghiên cứu sinh xong thì ngày nào cũng lôi cái chăn ra quậy tung giời sập đất, suốt ngày đòi làm cá mập cạp cạp cạp. Minhyung chỉ nhếch mép cười, thuật lại mấy lần Donghyuck quấn chăn làm hoàng tử công chúa diễn kịch, một mình đóng chục vai xong còn lăn ra nhà khóc như thật làm anh mấy lần liền hoảng hồn không chịu được.

Ánh mắt mọi người hướng về người ngồi cuối bàn nhậu như có ý tò mò. Jaehyun bèn chép miệng. "Cái chăn ấy Renjun mang ra tiệm nhồi bông vào làm thành gối ôm rồi, xong còn nhờ họ may thêm một cái như vậy mà nhỏ hơn. Bây giờ cứ có thời gian rảnh em toàn phải chơi trò du kích với em ấy, lấy con cá mập làm súng, căn hộ làm trận địa. Có lần bọn em chơi hăng quá, em dẫm phải đuôi con Banh Vàng, bay luôn chục củ nắn đuôi cho nó."

Quả nhiên, người thành công luôn có lối đi riêng, có điều phí đi đường này hơi chát.

#Nhànàocũngtoànbáothủ=)))

39,

Chuyện hồi chưa cưới số chín;

Giang hồ giới yêu đương vẫn thường rủ rỉ với nhau rằng hôm nào gặp mưa to gió lớn thì thử chui rúc vào lòng người yêu một tí, vừa có công dụng hâm nóng tình cảm vừa có cơ hội làm nũng với người yêu.

Cơ mà người đọc được bài này lại là Jung Jaehyun.

Buổi tối về ký túc xá, Renjun nhận được tin nhắn của anh hỏi có thể sang chỗ cậu ngủ một buổi tối nay không? Đã nhiều ngày không gặp nhau vì cậu đang bận rộn thi cuối kỳ, Renjun cuối cùng cũng nhượng bộ để anh đến với mình.

Đang nằm đọc sách trên giường, Jaehyun đột nhiên nũng nịu đòi cậu nhấc cánh tay lên để anh chui vào. Vừa khó hiểu vừa buồn cười, cậu vẫn chiều theo anh, để cái thân to nặng trịch đè lên mình như cục tạ, mắt vẫn dán vào cuốn lý thuyết lẩm nhẩm học.

"Ư ư, em bé của anh ơi?"

"Hửm?" Renjun không nhìn anh mà trả lời, ngón tay lật sang trang sách tiếp theo.

"Anh thích em bé lắm í em bé có biết hong?"

"Biết thì sao nà?"

"Vậy cho anh hun em bé một cái i~"

"Ừa hun."

Chụt.

"Em bé ơi, cho anh ngắm em một tí."

"Ừa."

"Hi hi, em bé của anh xinh nhất."

Renjun thiếu điều lấy quyển sách che mặt cười bất lực.

"Em bé của anh xinh thế này mà anh không được gặp, mấy ngày nay em còn học hành vất vả nữa, anh muốn thương em bé của anh cũng không cho."

Muốn tranh thủ cậu đang mềm lòng để làm nũng đây à?!

"Em toàn thức đến hơn ba giờ mấy ngày này thôi." Renjun nửa đùa nửa thật nói, làm Jaehyun lập tức ngẩng phắt đầu bĩu môi dài cả thước.

"Em bé đừng làm vậy mà..."

Biết lắm, có bật nổi cậu câu nào đâu.

"Biết rùi mà, hết tuần này là hạn cuối em phải xong luận, chắc chắn sẽ không thức khuya thêm nữa."

"Hứ." Anh vẫn bĩu môi, úp mặt tiếp tục nũng nịu. "Vậy bây giờ em bé ôm anh đi, anh mới hết giận."

"Ừa ôm."

Chẹp, gọi người ta là em bé suốt, cũng chẳng biết có nhìn lại mình bao giờ chưa?~

Đăng cái chap này lên lúc trend "Xinh ngoan yêu" còn đang nóng hổi, tự đọc lại xong tự nghĩ tới luôn chứ =))))

40,

"Trước ngày cưới một hai hôm í mày, kiểu tao cứ bị tăng động quá mức ấy, xong cứ suốt ngày chọc chồng tao thôi. Tao hết gọi điện rồi nhắn tin quậy tung ảnh lên, xong còn nói ảnh là, anh ơi em sắp cưới rùi, anh có định đến không?"

"??? Mày chơi với tao riết mày dở giống tao luôn hả??? Rồi anh Jaehyun nói sao?"

"Ảnh nói là, ừ chúc mừng em nhé. Tao giãy nảy lên, bảo anh chả thèm nói thêm gì à?"

"Sao nữa??"

"Ảnh mới bảo bảo tối đi ngủ đừng có giật chăn của ảnh nữa, ảnh lạnh, hị hị."

"Sao anh Jaehyun chịu được mày từng ấy năm hay nhỉ??..."

#Vấnđềkỹnăng=))

(tbc.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jayren