Chương 19: Học Nấu Ăn
Điền Linh Nhi vừa về Đại Trúc Phong liền đi tìm mẹ của mình, Tố Như ngồi may trong phòng thấy con gái bình an trở về liền vui vẻ kéo nàng lại hỏi han.
Điền Linh Nhi không muốn để mẹ phải lo lắng nàng đành kể hết chuyện cho bà nghe, sau khi nghe xong bà liền cảm thấy an tâm hơn nhưng khi nghe Điền Linh Nhi đề cập đến việc Tề Hạo vì cứu nàng mà bị thường, bà có chút sửng sốt.
"Tề sư điệt bị thương thế nào ?" Tố Như lo lắng hỏi.
"Không nặng lắm con đã bôi thuốc, băng bó lại cho huynh ấy rồi"
"Vậy thì tốt" Tố Như thở phào nhẹ nhõm, dù sao người ta cũng đã cứu con bà một mạng bà cũng không thể làm lơ được, bà lấy ít thải dược trị thương, gói lại rồi đưa cho Điền Linh Nhi.
"Con mang cho Tề sư điệt đi"
Điền Linh Nhi có chút kinh ngạc, nàng không có từ chối liền nói với bà vài câu rồi rời đi.
Trên đường đi nàng không ngừng suy ngẫm đến chuyện vừa rồi, còn nhớ đời trước nàng luôn nghĩ cách xuống núi mua ít thảo dược về cho Tề sư huynh, cuối cùng được Tiểu Phàm cho một lọ tiên dược mà mẹ nàng đưa cho Tiểu Phàm.
Không ngờ mọi chuyện lại thay đổi một cách ngỡ ngàng như vậy, cũng may cis những chuyện có thể thay đổi được cũng có những chuyện lại bị thay đổi hoàn toàn, ví dụ như là Luyện Huyết Đường đời trước bị sụp đổ, đời này cũng không có gì thay đổi.
Điền Linh Nhi thầm thở phào một hơi, xem ra việc nàng xuyên về quá khứ đã thay đổi quá nhiều rồi cũng không biết sau khi Tiểu Phàm xuống núi sẽ ị thay đổi những chuyện gì, dù sao nàng cũng chưa từng xuống núi lịch luyện nên cũng không rõ chuyện này cho lắm, xem ra nàng phải cố gắng tập luyện thật tốt lúc đó cha sẽ cho nàng xuống núi lịch luyện.
Điền Linh Nhi vui vẻ đem thảo dược tới Thông Thiên Phong thăm Tề Hạo.
Đến Thông Thiên Phong, Tề Hạo đang ngồi tĩnh tọa trong phong bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tề sư huynh"
Điền Linh Nhi bước vào bên trong, tay cầm gói thảo dược để trên bàn, nhìn sang Tề Hạo hỏi.
"Vết thương của huynh thế nào rồi ?"
Tề Hạo sờ lên cánh tay trái của mình nói," đỡ hơn nhiều rồi, muội tìm ta có việc gì à ?"
"Mẹ muội bảo muội mang thảo dược tới cho huynh bồi bổ" Điền Linh Nhi nhìn vết thương trên tay Tề Hạo không khỏi áy náy đi tới," để muội thay băng cho huynh"
Điền Linh Nhi mở băng ra, vết thương cũng đã lành đi không ít, nàng để băng vãi cũ xuống đất, từ trong tay áo lấy ra lọ thuốc bột rắc lên rồi lấy băng mới bó lại.
"Đa tạ muội"
Điền Linh Nhi lắc đầu xua tay,"là muội phải cảm ơn huynh mới đúng nếu không vì muội huynh sẽ không bị thương"
"Muội đừng nói vậy là việc ta nên làm thôi"
Hai người trò chuyện với nhau hơn một canh giờ, Điền Linh Nhi không muốn làm phiền Tề Hạo nghĩ ngơi nên vội cáo từ trước.
"Huynh nghỉ ngơi đi muội cáo từ trước"
"Để ta tiễn muội" Tề Hạo định đứng lên thì bị Điền Linh Nhi đè lại.
"Không cần đâu muội tự về được mà huynh cứ nghỉ ngơi đi"
Điền Linh Nhi không để Tề Hạo nói gì liền quay người rời đi, Tề Hạo nhìn bóng lưng nàng, tay bất giác chạm lên vải băng mà nàng băng bó cho hắn, không kiềm được mà mỉm môi cười.
Điền Linh Nhi không vội về Đại Trúc Phong mà đi thẳng tới Tiểu Trúc Phong thăm San Nhi, mặc dù ít khi tiếp xúc miwis y nhưng nàng lại thích cách nói chuyện của y khiến nàng thoải mái hơn.
Trong căn phòng dành cho đệ tử, San Nhi ngồi dựa lưng vào phía sau có kê một cái chăn gối khiến nàng thoải mái hơn.
Điền Linh Nhi ngồi bên giường ân cần hỏi han nàng.
"Đỡ hơn chút nào chưa"
San Nhi gật đầu nói, " đỡ nhiều rồi, phải cảm hơn sư tỷ và Lục sư tỷ đã cứu ta"
"Không cần khách sáo"
Thật ra lúc nàng vừa mở mắt đã thấy Điền Linh Nhi ở Luyện Huyết Đường cũng có chút ngạc nhiên, theo trí nhớ của nàng thì người tới Luyện Huyết Đường hoàn toàn không có Điền Linh Nhi vì lúc đó y bị bắt, không ngờ mọi chuyện lại bị đảo lộn thành ra như vậy.
"Nghĩ gì mà thẩn thờ thế ?" Điền Linh Nhi huơ huơ tay trước mặt nàng hỏi.
San Nhi cảm thấy hơi chóng mặt, nàng đưa tay gạt lấy tay của Điền Linh Nhi, ma xui quỷ khiến nào mà hỏi một câu không nên hỏi.
"Tỷ có biết xuyên không là gì không ?" Lời vừa dứt San Nhi bỗng nhiên hối hận vì câu hỏi vừa rôuf bây giờ thu lại cũng không còn kịp, nàng lẻn nhìn Điền Linh Nhi thì thấy nàng ngây người ra.
Điền Linh Nhi nghe nàng hỏi vậy không khỏi có chút ngây người không biết nói gì cho phải.
Mà khoan !!! Có gì không đúng lắm thì phải ???
Sao San Nhi lại biết đến hai từ này được nhỉ, chả lẽ nàng cũng xuyên không giống mình ???
Điền Linh Nhi nhìn chằm chằm nàng, dương như muốn hỏi cái gì đó thì Lục Tuyết Kỳ đã bước vào.
"Lục sư tỷ" hai nàng đồng thanh hô lên.
Điền Linh Nhi nhìn chằm chằm bát mì trong tay nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi," Lục sư tỷ biết nấu mì à ?"
Không chỉ có Điền Linh Nhi, ngay cả San Nhi cũng rất ngạc nhiên nhìn Lục Tuyết Kỳ
Hình như trong tinh tiết của Tru Tiên không có nhắc tới Lục Tuyết Kỳ biết nấu ăn, San Nhi nghĩ mãi cũng nghĩ không ra được chuyện gì đang diễn ra.
Lục Tuyết Kỳ để khay mì xuống bàn không có trả lời câu hỏi của Điền Linh Nhi, nàng nhìn sang San Nhi nói,"cả ngày không ăn gì rồi phải không ? Muội qua đây ăn chút mì đi"
Điền Linh Nhi đỡ San Nhi xuống giường, đi tới cạnh bàn, nhìn bát mì thơm phức trên bàn khiến bụng nàng sôi ục ục
"Cảm ơn sư tỷ" San Nhi ngồi xuống bàn cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
"Ngon thật nha, tỷ học từ ai vậy ?" San Nhi tò mò hỏi.
"Là ta nhờ Vân Mẫn sư tỷ dạy ta"
Điền Linh Nhi ngồi bên cạnh nghe vậy cũng đã hiểu ra, trong Tiểu Trúc Phong chỉ có Vân Mẫn sư tỷ là biết nấu ăn thôi nên y đi tìm Vân Mẫn sư tỷ học một chút cũng không có gì lạ.
-------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro