Chương 58: Bắt Đầu Bùng Nổ
Chương 58: Bắt Đầu Bùng Nổ
Màn đêm sâu thẳm, rừng rậm tối đen, vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng, cả biệt viện của Thanh Vân cũng chìm trong yên tĩnh. Nhờ đó mà Vương Tông Cảnh cứ một mình một đường đi trong hoa viên một cách thoải mái, sau đó tới bên tường đá, nhẹ nhàng biến mất trong rừng cây lớn.
Vì nơi đây là rừng rậm, cây lá rậm rịt nên dù là ban ngày cũng sẽ vô cùng u ám. Lúc này đang là nửa đêm, năm ngón tay giơ lên trước mặt cũng không thể nhìn được. Người đi trong này chỉ thấy bốn phía tối đen như mực, gió lùa qua những tán lá cây tạo ra những chuỗi âm thanh ghê rợn như quỷ khóc, nghe vô cùng đáng sợ. Nhưng Vương Tông Cảnh lại không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, lại có cảm giác quen thuộc, không một chút xa lạ. Hắn cứ thế một đường mà đi trong bóng đêm lặng lẽ, hai mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Một tia ánh sáng yếu ớt từ một gốc cây lóe lên trong đêm, Vương Tông Cảnh lập tức nhìn thấy. Bởi vì giữa đêm tối mịt mùng này, dù là một điểm sáng mỏng manh cũng vô cùng bắt mắt. Tâm thần hắn nhất thời run lên nhưng không một chút chần chừ nào, hắn bước qua nơi có ánh sáng đó.
Tiếng hít thở vốn vô cùng nhỏ, nhưng giữa rừng rậm âm u lúc này nghe cực kỳ gấp gáp, còn có cả âm thanh đạp lên lá khô vang lên như từ xa vọng tới, điểm sáng có phần u ám kia vẫn lẳng lặng nơi đó. Khi tới gần mới có thể nhận rõ, ánh sáng đó là do một viên dạ minh châu màu trắng to bằng đầu ngón tay cái, được khảm trên một thân cây lớn. Ánh sáng tỏa ra từ nó làm xung quanh sáng lên một chút, để lộ ra thân ảnh một người ở bên cạnh. Đó là một nam tử đang lặng lẽ đứng khoanh tay, dường như đang kiên nhẫn đợi một ai đó.
Vương Tông Cảnh đi nhanh hơn về phía đó, sau khi còn cách nam nhân kia không xa thì dừng lại một chút để sửa sang lại quần áo, sau đó thấp giọng nói: “Tiêu chân nhân, ta đã tới rồi.”
Người đàn ông đó xoay người lại, đúng là đương kim chưởng giáo của Thanh Vân môn- Tiêu Dật Tài. Hắn nhìn Vương Tông Cảnh như đánh giá gì đó, sau mới gật đầu, nói: “Đêm rồi mà ngươi còn tới nơi này, chắc là trong lòng đã có quyết định?”
Vương Tông Cảnh hít vào một hơi như lấy can đảm rồi nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật Tài, nói: “Đúng vậy, là ta tự nguyện.”
Tiêu Dật Tài nhìn hắn chăm chú, thần sắc trên mặt dù không đổi nhưng mắt lại không giấu nổi một tia vui mừng, nhẹ giọng nói: “Tốt!”
Hắn chậm rãi bước về phía gốc cây gắn viên dạ minh châu, không hề ngại mặt đất bẩn thỉu mà chỉ kéo vạt áo lên rồi ngồi xuống. Sau đó hắn vẫy tay ra hiệu cho Vương Tông Cảnh tới ngồi bên cạnh mình.
“Hiện tại ta đọc cho ngươi pháp quyết, ngươi hãy ghi nhớ, từ nay trở về sau luyện tập theo công pháp này. Cứ ba ngày một lần, vào ban đêm, ngươi tới đây gặp ta. Ta muốn xem tiến bộ của ngươi, hơn nữa có gì không hiểu ngươi cũng có thể hỏi ta. Trừ những lúc như vậy, vào những thời điểm còn lại, ngươi phải hoàn toàn giữ kín chuyện này, không thể để người khác biết được, kể cả chị gái ruột của ngươi. Được chứ?”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, rõ ràng ngay từ đầu đã xác định được chuyện này rồi. Nhưng sau đó, dường như suy nghĩ tới chuyện gì, hắn lại không nhịn được mà hỏi: “Vậy còn Thanh Phong quyết?”
Trên mặt Tiêu Dật Tài lộ ra một vẻ thản nhiên, cười đầy khinh thường, lạnh nhạt đáp: “Vứt nó đi, không cần học.”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra trong giây lát, trong lòng có chút phức tạp khó nói. Ngày đó khi mới bước chân vào biệt viện của Thanh Vân môn, hơn trăm đệ tử kiệt xuất bọn hắn có ai là không coi Thanh Phong quyết như bảo bối. Nó chính là bậc thang để cho bọn hắn leo tới cửa Thanh Vân môn. Vậy mà lúc này, trong miệng Tiêu Dật Tài, nó lại không khác gì phế phẩm, có thể tùy tiện vứt đi như người ta xả rác vậy.
Tiêu Dật Tài cũng chẳng nói nhiều lời, bắt đầu đọc khẩu quyết tu luyện. Vương Tông Cảnh không dám phân tâm nữa, vội vàng tập trung lắng nghe, không dám bỏ sót chữ nào. Khẩu quyết này cũng không dài, nhưng từng câu chữ đều có ý nghĩa sâu xa. Vương Tông Cảnh tu luyện mới chỉ hơn phàm nhân một chút nhưng cũng có thể nhận ra được bí pháp này chắc chắn còn cao hơn Thanh Phong quyết. Mỗi lần đọc xong, Tiêu Dật Tài lại dừng một chút để cho Vương Tông Cảnh ghi nhớ vào đầu, rồi sau đó đọc lại cho hắn nghe, chỗ nào sai thì lập tức sửa ngay. Qua vài lần, sau khi thấy Vương Tông Cảnh đã ghi nhớ được toàn bộ khẩu quyết, hắn mới chậm rãi gật đầu nói: “Trí nhớ của ngươi cũng không tệ.”
Vương Tông Cảnh sau khi đọc đi đọc lại khẩu quyết, nhịn không được, hỏi: “Pháp quyết này có tên là gì vậy?”
Tiêu Dật Tài mỉm cười đáp: “Thái Cực Huyền Thanh Đạo.”
Vương Tông Cảnh chấn động cả người, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ chính là…”
Tiêu Dật Tài đáp: “Đúng vậy, chính là đại pháp vô thượng của Thanh Vân môn chúng ta, Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Khẩu quyết ta vừa dạy ngươi chính là khẩu quyết tu luyện tầng thứ nhất của pháp quyết này. Bắt đầu từ hôm nay ngươi hãy tu luyện nó, đợi sau khi ngươi tu luyện xong tầng một, ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết của tầng hai.”
Vương Tông Cảnh cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó mới thấp giọng nói: “Đa tạ chân nhân ưu ái.”
Tiêu Dật Tài thản nhiên đáp: “Có phải ưu ái hay không, nói lúc này vẫn còn sớm, ngươi không cần nói. Ở đây còn có nhiều lý do khác, ngày đó ở trong Ngọc Thanh điện ta cũng đã nói rõ cho ngươi nghe. Sau này ta còn muốn ngươi đi làm vài chuyện, ta hy vọng ngươi còn nhớ rõ?”
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Tài, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Đệ tử nhớ rõ.”
Tiêu Dật Tài nhìn hắn một hồi, sau đó dùng sắc mặt nghiêm nghị, nhẹ giọng nói tiếp: “Tốt. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, Thái Cực Huyền Thanh Đạo này không thể nói cho ai được. Nhất định phải khổ tu, vì đây chính là vô thượng pháp quyết, là pháp quyết cao nhất trong các công pháp của đạo gia, có thể trấn định tâm thần, làm vững đạo tâm, chống đỡ tâm ma, đây mới là điều vô cùng quan trọng. Sau này ngươi muốn học bất cứ dị thuật nào thì đều bị tâm ma ăn mòn đạo tâm. Một khi không thể kiểm soát liền khiến ngươi lập tức rơi vào vực sâu, không thể quay đầu. Hãy nhớ lấy.”
Vương Tông Cảnh nghe thấy vậy thì mặt cũng xanh lét, chậm rãi gật đầu, rồi lại hỏi: “Chân nhân, về mấy thứ ma giáo kia, khi nào thì ta mới có thể biết được?”
Tiêu Dật Tại trầm mặc một lúc, nói: “Hiện tại ngươi đã có thể biết. Nhưng người nói cho ngươi nghe không phải là ta.”
Vương Tông Cảnh cả kinh, ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
Trên mặt Tiêu Dật Tài xuất hiện một tia khác thường, nhưng vẫn thản nhiên đáp: “Trên núi Thanh Vân, ai cũng là bậc chính nhân quân tử, nếu nói về biết rõ bàng môn tà đạo thì cũng chỉ có hai người mà thôi. Ta là một trong hai người đó, nhưng so với người kia thì còn kém rất xa. Chỉ có người đó mới có thể biết rõ về những dị thuật giết người tà đạo, là người thông thuộc những vấn đề sâu xa nhất của ma giáo. Cho nên, vì đại sự trong tương lai, ta đã nhờ người đó nói cho ngươi vấn đề này.”
Vương Tông Cảnh nhìn vẻ mặt của Tiêu Dật Tài, không hiểu tại sao cả người như phát lạnh, không dám nói gì nữa, chỉ cúi đầu đáp một tiếng. Tiêu Dật Tài nhìn hắn rồi gật đầu, chậm rãi nói tiếp:
“Ngươi phải nhớ kĩ những lời ta vừa nói, lấy việc luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo làm chủ. Ngoài là vô thượng thần thông của Thanh Vân môn, nó còn có thể giúp ngươi định căn cơ cho những thần thông khác, chỉ cần tìm hiểu sâu xa, nhất định sẽ thu được không ít chỗ tốt.”
Vương Tông Cảnh đáp: “Vâng.”
Tiêu Dật Tài đứng dậy nói: “Với những gì ngươi đã trải qua trước đây cũng được coi là xuất chúng trong đám đệ tử ở biệt viện Thanh Vân, tính tình, khí chất cũng đều rất tốt. Ta muốn tặng ngươi mấy chữ, mong ngươi nhớ kĩ.”
Vương Tông Cảnh cũng vội vàng đứng dậy nói: “Mời chân nhân chỉ giáo.”
Tiêu Dật Tài nhìn hắn rồi chậm rãi nói: “Cẩn thận lời nói, nghĩ nhiều, suy xét thấu đáo.”
Vương Tông Cảnh trong lòng nhẩm lại mấy chữ này một lần, sau đó gật gật đầu nói: “Đa tạ chân nhân đã dạy bảo.”
Tiêu Dật Tài xoay người đi rồi nói tiếp: “Đêm nay cứ vậy đi. Ba ngày sau ngươi tới gặp ta để ta xem ngươi tu luyện được tới đâu. Nếu không còn việc gì nữa thì mau quay về đi.”
Nhưng đợi một lát, không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Vương Tông Cảnh, Tiêu Dật Tài quay lại, chỉ thấy Vương Tông Cảnh vẫn đứng đực ra tại chỗ cũ. Thấy vậy, Tiêu Dật Tài mới nhíu mày hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Vương Tông Cảnh hít sâu vào một hơi, cơ mặt giật giật, sau đó nói: “Chân nhân, cho phép ta đi giết Tôn Tích Thiện.”
Tiêu Dật Tài khẽ chau mày. Nhìn sắc mặt quật cường của Vương Tông Cảnh, dường như không muốn lui bước. Hắn nhìn thiếu niên này một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được!”
Lập tức gương mặt Vương Tông Cảnh hơi đỏ lên. Ngày đó hắn đã phải trải qua một cơn kích động cực lớn ở Tôn gia trang, mãi tới tận hôm nay hắn cũng không thể quên được. Thế nên không để ý tới sự uy nghiêm của Tiêu Dật Tài, hắn bước lên một bước, hỏi lại đầy khó chịu: “Vì sao?”
Tiêu Dật Tài thản nhiên đáp: “Tâm chí của ngươi chưa vững, tu hành chưa thông, cũng chỉ là dũng khí nhất thời mà thôi. Hơn nữa, Tôn Tích Thiện dù sao cũng là hào phú trong vùng, trong nhà thế nào cũng cung phụng một, hai tu sĩ tu tập đạo thuật, cho nên y mới dám cả gan tự tung tự tác. Dù cho những tu sĩ đó chẳng có bao nhiêu thần thông, nhưng vậy cũng thừa sức chống lại ngươi rồi.”
Vương Tông Cảnh nhất thời ngây ra như phỗng.
Ánh mắt Tiêu Dật Tài lạnh thêm vài phần, giọng cũng lạnh lùng: “Ngươi tưởng chỉ trông vào cái sự anh hùng hữu dũng vô mưu của mình mà có thể báo thù, có thể giết người xả hận được sao? Nếu thế thì tốt nhất đi tìm chết đi, đỡ để ta phải lãng phí thời gian và tâm huyết với ngươi.”
Vương Tông Cảnh im lặng đứng yên một chỗ, hồi lâu sau lại nghe âm thanh của Tiêu Dật Tài vang lên bên tai: “Trong tương lai, dù có làm bất cứ chuyện gì, ngươi cũng phải nhớ tới một chữ “Nhẫn”. Việc càng làm cho ngươi đau khổ thì càng phải cố nhẫn nhịn, ma luyện tâm tính. Không biết nhẫn nại thì sao có thể làm việc lớn.”
Nói rồi hắn xoay người đi, nhưng âm thanh vẫn truyền lại bên tai Vương Tông Cảnh: “Năm năm, trong vòng năm năm nhất định không được vọng động.”
Vương Tông Cảnh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, toàn thân không tự chủ được mà rung lên, bàn tay nắm chặt lại theo bản năng. Hắn đứng ở dưới gốc cây, vừa cảm thấy lúng ta lúng túng mà lại vừa cảm thấy thất vọng, chỉ khẽ thấp giọng nói:
“Năm năm…”
Trăng lặn, sao rơi, một đêm cuối cùng cũng trôi qua. Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới le lói ra, bóng đêm bao phủ Thần Châu hoàn toàn tan biến.
Dưới núi Thanh Vân, ở bên ngoài khu biệt viện, trên một đường mòn xuyên qua rừng rậm âm u, có một đạo ánh sáng màu vàng lướt qua như bay. Khi ánh sáng của ngày mới ló ra thì đạo ánh sáng này dừng lại giữa không trung, ánh sáng thu liễm lại, thân ảnh Tăng Thư Thư hiện ra. Dưới chân hắn chính là Hiên Viên kiếm đang không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Nhìn phiến rừng rậm xanh như lá mạ ngút ngàn phía trước mặt, Tăng Thư Thư ngây người ra trong chốc lát. Hai ngày trước, đang định đưa Tiểu Đỉnh quay lại Đại Trúc Phong, khi đi ngang qua con đường cạnh khu rừng rậm mà y cũng ít khi đi vào, đột nhiên trong lòng nảy sinh sự bất an, lại có cảm giác ở một chỗ sâu trong rừng có gì đó khác thường. Hơn nữa, cảm giác về nguy cơ ấy còn khiến y không thể nào tập trung được nên y quyết định phải tra xét đến tận cùng. Dù sao nơi này cũng là dưới chân núi Thanh Vân.
Nhưng tìm tòi trong rừng rậm suốt hai ngày nay, y cũng không gặp được cái gì. Đạo hạnh của Tăng Thư Thư vô cùng tinh thâm, chỉ cần thật sự bỏ công sức tìm tòi thì ngay cả một dấu tích nhỏ cũng có thể tìm ra, trừ phi đối phương có đạo hạnh không thấp hơn y. Nhưng liệu có tồn tại một gã có đạo hạnh không thua gì trưởng lão của Thanh Vân môn, mà lại phải lén lút sống dưới chân núi Thanh Vân hay không?
Tìm suốt hai ngày nay, một chút thu hoạch cũng không có, đáng lẽ Tăng Thư Thư cũng muốn bỏ cuộc. Nhưng không hiểu tại sao trong lòng y luôn có cảm giác không yên, cho nên sáng tinh mơ hôm nay mới đi tới khu rừng rậm thần bí này. Nhưng chỉ thấy gió núi thổi nhè nhẹ, nhánh cây rừng đong đưa, chẳng có điều gì khác thường cả.
Tăng Thư Thư trầm ngâm một lát sau đó xuyên qua tầng tầng tán tán lá xây, hạ xuống khu rừng. Y thu lại Hiên Viên kiếm, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn lướt qua khu rừng yên tĩnh một lượt, sau đó hướng về nơi sâu nhất của khu rừng mà tới.
Sáng sớm, sương mù trắng mờ mịt như khói, chậm rãi lan tỏa trong khu rừng. Ở một nơi cách đó rất xa, trong rừng rậm sâu thẳm, một người đứng bên một gốc đại thụ, hắc khí quấn quanh thân, ánh mắt sáng ngời chăm chăm nhìn vào từng cử động của Thăng Thư Thư đang từ xa tiến tới.
Ánh mắt đó lạnh lùng và vô tận sát ý.
Tăng Thư Thư hoàn toàn không biết tới kẻ đang ẩn núp ở sâu trong nơi lạnh lẽo này. Trên thực tế, giờ phút này y vẫn kiên trì tìm tòi là do hai ngày trước trong lòng đột nhiên sinh ra cảm ứng xấu chứ không phải có bằng chứng chuẩn xác gì, thậm chí bản thân tìm suốt hai ngày nay cũng không tìm thấy gì cả. Nếu không, chỉ cần y điều động một ít đệ tử Thanh Vân môn qua đây hỗ trợ thì sự việc quá đơn giản rồi. Nhiều người cùng tìm kiếm, cho dù rừng này có lớn thì cũng khó có ai có thể trốn được. Nhưng làm như vậy, nếu như không tìm được gì cổ quái thì chẳng phải y đã không còn mặt mũi gì, khiến cho toàn bộ Thanh Vân môn chê cười hay sao.
Tăng Thư Thư vẫn từ từ đi về phía trung tâm, vừa đi miệng còn lầu bầu giống như đang mắng cái gì. Nhưng Tăng Thư Thư cứ tiến lên gần một chút thì bóng người ở sâu trong khu rừng kia cũng lặng lẽ di chuyển vị trí của mình. Đó là lý do tại sao mà suốt hai ngày nay, dù cho có lục soát kỹ tới mức nào, Tăng Thư Thư cũng không thể tìm ra được.
Nhưng hôm nay, sát ý trong mắt người mặc đồ đen kia đậm hơn rất nhiều. Hắn không ngừng thay đổi vị trí của mình, cũng đồng thời rút ngắn khoảng cách với Tăng Thư Thư, càng lúc càng tiến gần về phía y.
Nhưng dường như Tăng Thư Thư không hề cảm thấy một chút nguy hiểm cận kề nào, vẫn từng bước tiến về phía trước, hai hàng lông mày cau lại, nhẹ giọng nói: “Quái, tại sao lại không phát hiện ra gì nhỉ, chẳng lẽ hôm đó ta thực sự cảm giác sai?”
Vấn đề này tất nhiên là chẳng có ai trả lời cho y cả, mà thân ảnh thần bí màu đen kia vẫn chậm rãi theo Tăng Thư Thư ở phía trước, một tiếng động cũng không có. Hắn chuyển vị trí qua một phía bên sườn của Tăng Thư Thư sau đó thận trọng tiến tới gần hơn.
Tăng Thư Thư đi được vài bước, chợt bước chân dừng lại, hai mắt sáng ngời, miệng “A!” lên một tiếng, dường như đã phát hiện ra cái gì.
Thanh âm phát ra làm bóng đen thần bí giật mình, vội vàng nép vào một gốc đại thụ bên cạnh. Một lúc lâu sau, không thấy có gì khác thường, hắn lại tiếp tục ló mình ra. Chỉ thấy Tăng Thư Thư đang ngồi xổm xuống, quay lưng về phía hắn, tay phủi phủi trên mặt đất, dường như đang cố gắng tìm kiếm cái gì đó dưới đám lá khô.
Mà ở góc độ này nhìn tới, bóng đen thần bí có thể thấy được toàn bộ lưng của Tăng Thư Thư, giống như cửa lớn mở rộng đón mời khiến cho hắn muốn vội vã hành động ngay. Nhưng không hiểu sao sau đó hắn lại ép mình tiếp tục nhẫn nại.
Đồng thời, đúng lúc này, Tăng Thư Thư giống như đã đặt toàn bộ sự tập trung vào mặt đất đột nhiên đứng dậy, kiếm quang màu vàng chói mắt lập tức bao phủ toàn thân y.
Trong màn hào quang chói mắt, Tăng Thư Thư không còn cười nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh mình. Chỉ thấy cây rừng rậm rạp, sương sớm dầy đặc, ngoài ra không có gì khác. Trong mắt Tăng Thư Thư xẹt qua một tia nghi hoặc, hào quang của Hiên Viên kiếm trong tay y cũng ảm đạm dần, y thì thào tự nói một câu: “Chẳng lẽ cảm giác của ta thật sự sai?”
Y chần chừ một chút rồi lại một lần nữa nhìn xung quanh khu rừng rậm im ắng này, sau đó quyết định bỏ qua, lại thu hồi kiếm tiên, quay đầu trở ra. Cách đó hơn mười trượng, bóng đen thần bí vẫn ẩn mình trong đám cây rừng âm u chậm rãi thở ra một hơi. Sau khi Tăng Thư Thư đi một quãng xa rồi, bóng đen mới chậm rãi bước ra, hướng về phía Tăng Thư Thư đang đi cười lạnh. Rồi đột nhiên thân hình hắn bay về phía ngược lại, nháy mắt đã biến mất ở sâu trong rừng cây.
Tăng Thư Thư một đường trở ra, một lúc sau đã đặt chân lên đường mòn ban đầu, sắc mặt như thường nhưng ở thái dương dường như vừa rịn ra một giọt mồ hôi.
“Có sát khí, chắc chắn là không sai!” Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, bàn tay nắm chặt, sau một lát hai mắt lại mở ra. Mang theo ánh nhìn lạnh như băng, y cúi xuống nhìn xuống tay phải của mình. Trong nắm tay vừa mở ra, lúc này có một viên đan dược tròn xoe màu trắng bạc, to bằng đầu ngón tay. Đây đúng là đan dược bình thường vẫn phân phối cho đệ tử ở biệt viện Thanh Vân- Ích cốc đan.
Tăng Thư Thư lạnh lùng nhìn viên Ích cốc đan trong tay rồi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía biệt viện Thanh Vân ở phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro