Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Tín nhiệm

Chương 44: Tín nhiệm

Nhóm Dịch : Thanh Vân Môn

Dịch giả: Shiningstar193

Biên tập: Phượng Vũ

Nguồn: Bachngocsach.com

Ba Hùng lặng yên lắc đầu, đi đến kéo chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên bụng Cửu Điêu Tứ, sau đó xoay người ngồi một bên. Mới hoạt động một chút mà cảm thấy mồ hôi cuồn cuộn chảy ra, làm hắn không ngừng thò tay ra lau, trong miệng lầm bầm rồi đứng lên, không biết đang oán trách điều gì.

Trên giường yên tĩnh, Cửu Điêu Tứ vốn đang bất tỉnh ngủ say, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhăn một cái rồi vô thanh vô tức mở mắt. Trừ lần đó ra, thân thể của hắn không động chút nào, Ba Hùng cũng không thấy có gì khác thường. Xẹt qua góc giường, một đôi mắt lặng lẽ mở ra, bỗng nhiên dần dần hiện ra lục sắc quang mang yếu ớt, lóe lên sâu sắc trong đôi mắt, tạo thành một khe hở mảnh khác thường, lộ ra một tia khí tức quỷ dị.

Bên trên Thông Thiên Phong, trong mật thất Ngọc Thanh Điện, Tiêu Dật Tài đang đứng một mình, thực ra trong Thanh Vân Môn, nơi này cũng chỉ có mình hắn có thể tiến vào. Cũng như trước đây, mật thất thật yên tĩnh nhưng lạnh lẽo, duy nhất có một chút khí tức khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, có lẽ là do gốc thực vật màu đen quỷ dị gây nên, còn có một bộ phận thực vật im ắng trôi nổi với các bọt nước màu đen bóng, hắc thủy đặc sệt.

Tiêu Dật Tài lặng yên nhìn gốc thực vật màu đen, bên trên có sáu đóa hỏa diễm đang cháy. Tiêu Dật Tài cứ nhìn vào đó, ánh mắt sâu xa mà thầm kín. Một lát sau, ánh mắt hắn chuyển qua một đóa hỏa bồi màu xanh biếc phía dưới bên phải. Lúc này đây, nhìn qua ngọn lửa có mãnh liệt hơn chút ít, mặc dù có chút lắc lư bất định, nhưng có thể thấy không giống lúc trước, bộ dáng không giống sắp bị tàn lụi.

Tiêu Dật Tài đưa mắt nhìn hồi lâu, trên mặt chợt xuất hiện một tia vui mừng, chậm rãi gật đầu, sau đó đi sang một mật thất khác, đến bên cạnh cái bàn làm bằng gỗ thông. Trên bàn đặt một cái hộp gỗ lớn, Tiêu Dật Tài nhẹ nhàng mở ra, quang mang màu xanh biếc chiếu rọi ra ngoài. Chính là Minh Hà Thúy Tinh. Tiêu Dật Tài nhìn khối kỳ thạch quý hiếm, do dự một chút, nhưng ánh mắt hắn trở lên lãnh đạm, xen lẫn kiên định, đưa tay lấy khối Minh Hà Thúy Tinh ra ngoài, quay người trở về phía gốc thực vật kì dị màu đen kia.

Cái ao nhỏ ở phía dưới nước đen kịt như dầu, từ từ sôi trào lên. Tiêu Dật Tài ngồi xổm người xuống, chậm rãi, đem khối Minh Hà Thúy Tinh trong tay cẩn thận đặt vào trong làn nước đen. Lục sắc quang mang của Minh Hà Thúy Tinh lóe lên khi được tiếp xúc với mặt hắc thủy. Giống như bị kích động, hắc thủy trong ao đột nhiên run lên. Bong bóng nước sôi trào, bay lên ngày càng nhiều, tiếp theo một bọt nước màu đen, tốc độ rất nhanh bay lên.

Trong mật thất, hơi thở ngày càng nhanh, Tiêu Dật Tài ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy gốc thực vật màu đen bên trên ngọn lửa xanh biếc cũng lóe sáng lên.

“ Khò khè, khò khè..”. Một hồi âm thanh quỷ dị trầm thấp đột nhiên vang lên trong mật thất. Thứ nước màu đen sau một hồi gợn sóng, đột nhiên một vật kỳ dị có hình dáng như cái móc có gai sắc nhọn, giống như một nhánh của rễ cây, chậm rãi bay lên từ trong làn nước màu đen. Toàn bộ vật kỳ dị ấy hướng Minh Hà Thúy Tinh bên trên quấn lấy, hấp thụ khối kỳ thạch.

Tiêu Dật Tài buông lỏng tay ra , đứng lên lui về phía sau một bước. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ao nước đen kịt, chỉ thấy những cái rễ cây cuốn lấy Minh Hà Thúy Tinh chậm rãi chìm xuống. Đồng thời khối Thạch Đầu kì dị cũng chậm rãi bị kéo xuống nước. Nước đen đặc quánh, bong bóng cuộn lên với tốc độ ngày càng nhanh.

Một lát sau, Minh Hà Thúy Tinh đã hoàn toàn chìm xuống, ao nước đen theo đó cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Dần dần khôi phục bộ dáng ban đầu. Tiêu Dật tài thu hồi ánh mắt, nhìn xuống gốc thực vật màu đen kia, chỉ thấy giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, trở lên giống như lúc trước. Nhưng mơ hồ, nhìn kỹ một chút ở bên trong lộ ra một tia xanh biếc nhàn nhạt.

“ Đinh”, âm thanh của tiếng chuông thanh thúy vang lên trong mật thất hẻo lánh. Tiêu Dật Tài trầm mặc đứng đó lúc lâu, rồi lập tức xoay người đi ra khỏi mật thất.

Khi cánh cửa đá ở phía sau chậm rãi khép lại, khí tức cổ quái cũng bị ngăn chặn ở trong mật thất. Tiêu Dật tài sắc mặt không đổi, đứng lại thở dài một hơi khi thấy Minh Dương đạo nhân thần sắc kính cẩn, đứng ở đằng xa.

Hắn nhẹ gật đầu, hướng bên kia đi tới. Vị Minh Dương đạo nhân này từ trước tới nay vui buồn, mừng giận đầu không thể hiện, đợi Tiêu Dật Tài tới, bước lên một bước, nói: “Chưởng môn sư huynh, Lâm sư huynh đã tới Ngọc Thanh Điện.”

Tiêu Dật tài im lăng, chỉ gật đầu, liền đi nhanh về phía trước.

Trên Ngọc Thanh điện, Lâm Kinh Vũ lưng đeo Trảm Long Kiếm, không ngồi mà đứng chắp tay ở đại điện nhìn Tam Thanh Thánh tượng, ánh mắt lóe lên, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân rất to vang lên từ sau điện, một lát sau Tiêu Dật Tài đi đến. Thấy Lâm Kinh Vũ, trên mặt vui vẻ, mỉm cười nói : ”Lâm sư đệ, ngươi đã đến rồi .“

Lâm Kinh Vũ đi tới thi lễ một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Vâng, không biết chưởng môn sư huynh triệu kiến có chuyện gì không ?”

Tiêu Dật Tài cười nói: “ Đúng là có hai chuyện muốn cùng sư đệ nói một chút. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện .” 

Lâm Kinh Vũ bèn đi qua một bên và ngồi xuống. Bên cạnh, đạo đồng tới dâng trà. Tiêu Dật Tài khẽ vuốt cằm, đạo đồng đang đứng yên liền rối rít đi xuống. Rất nhanh trên đại điện chỉ còn hai người.

Lâm Kinh Vũ nhìn xung quanh một chút, liền thu lại nụ cười. Nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh. Hướng Tiêu Dật Tài nói: “Chưởng môn sư huynh, có việc gì cứ nói đừng ngại”

Tiêu Dật Tài mỉm cười nói: “Lâm sư đệ mới từ Nam Cương trở về mà vi huynh có chút chuyện, cũng mới chỉ hỏi thăm được một hai câu, chưa nói được nhiều, nên nhân dịp hôm nay có chút ích kỉ mời Lâm sư đệ tới đây hàn huyên một chút.“

Vừa nói, hắn vừa lấy chén trà trong tay nhấp một ngụm, sau đó thuận tiện hỏi: “ Lâm sư đệ người thấy Long Hồ Vương gia tình hình bây giờ có tốt không?”

Lâm Kinh Vũ gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm, căn cơ đã có, mặc dù chưa bằng mười mấy môn phái ở phía bắc U Châu, nhưng tự bảo vệ mình ở nơi hoang sơn hẻo lánh chắc cũng không có vấn đề gì.

Tiêu Dật Tài thỏa mãn gật đầu. Trầm tư một lát rồi buông chén trà, đưa tay lấy ra một tấm ván gỗ đặt trên bàn. Lâm Kinh Vũ ánh mắt ngưng tụ, đảo mắt qua tấm gỗ, đã nhận ra chính là bản gỗ cũ kĩ mà chính mình ngày xưa ở Thập Vạn Đại Sơn, sâu trong rừng rậm nguyên thủy mang ra. Nhất thời không khỏi kinh ngạc nhìn Tiêu Dật Tài.

Tiêu Dật Tài dường như hiểu hắn đang nghĩ cái gì, cũng không đợi hắn mở miệng liền không khỏi cười khổ nói:

“Tấm ván gỗ này vi huynh đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể phát hiện ra một bức đồ án trong đó có liên quan tới một vị thánh mà ma giáo tôn kính, về phần những thứ khác bao gồm những văn tự cổ quái kia đến bây giờ cũng không rõ là gì.”

Lâm Kinh Vũ lặng yên, gật đầu. Trầm mặc chốc lát, nói: “Ta vốn nghĩ Chưởng môn sư huynh năm đó lẻn vào ma giáo một thời gian, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì, đáng tiếc...”

Tiêu Dật Tài bỗng nhiên mở miệng nhàn nhạt nói: “Quả thật cũng không phải là không có hy vọng.”

Lâm Kinh Vũ “A” lên một tiếng, ánh mắt nhíu lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tiêu Dật Tài đi xuống đáp: “Luận về về ma giáo, trên núi Thanh Vân còn có một người hiểu biết hơn ta rất nhiều.”

Lâm Kinh Vũ nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút lạnh. Nhưng Tiêu Dật Tài dường như không để ý, thản nhiên nói: “Lâm sư đệ, chuyện năm xưa đệ còn vẫn chưa quên sao? Phải biết rằng, năm đó mọi người trên Ngọc Thanh Điện này đem tất cả mọi việc nói ra làm sáng tỏ mọi chuyện, đệ chẳng lẽ tự mình không hiểu?“

Lâm Kinh Vũ im lặng không lên tiếng, chỉ thấy lúc sau trên Trảm Long Kiếm lưu quang chuyển động nhẹ nhàng nhưng lại lóe lên quang mang u ám. Ánh mắt Tiêu Dật Tài dừng lại một chút ở cái chuôi màu xanh biếc của tiên kiếm. Dường như trong mắt một chút cảm xúc hồi ức hiện về, dần bình tĩnh lại nói “Lâm sư đệ...”

Lâm Kinh Vũ từ từ đứng lên. “ Chưởng môn sư huynh yên tâm. Chuyện xưa như gió thoảng mây bay. Sư đệ đã nghĩ thông suốt. Tất cả cũng là vì Thanh Vân mà thôi.”

Tiêu Dật Tài hài lòng gật đầu. Đưa tay sang bên cạnh, đẩy tấm ván gỗ về phía trước rồi nói: “ Vậy làm phiền sư đệ, lên Đại Trúc Phong một chuyến.”

Lâm Kinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, dường như kinh hãi.

Tiêu Dật cười khổ một tiếng, thở dài : "Lâm sư đệ, không nên hiểu lầm, ta không phải không hiểu ý tứ của đệ, nhưng thật ra ta đã phái người đến nói chuyện với Lục Tuyết Kỳ sư muội. Vốn nghĩa sẽ tự mình đến Đại Trúc Phong một chút, ai ngờ sư muôi cự tuyệt, quyết không cho ta gặp hắn.”

Lâm Kinh Vũ nhướng mày. Nhưng thần sắc cũng đã trầm tĩnh trở lại, tựa như nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Tiêu Dật Tài im lặng một lát lại nói: “Lâm sư đệ, nhiều năm như vậy đã trôi qua, đệ cũng biết ta không phải là loại người không thấu tình đạt lý. Việc này tuy có liên quan tới ma giáo, nhưng không phải sự tình có biến, ta cũng không gấp gáp như vậy.” 

Nói đến đây hắn dừng lại một lát, liếc nhìn Lâm Kinh Vũ mới tiếp tục : ”Đêm qua, dưới núi bên ngoài Hà Dương Thành phát hiện ra một cung điện trong lòng đất do yêu ma quỷ vật chiếm giữ. Tăng sư đệ dẫn người xuống kiểm tra, nhưng vượt qua dự đoán chính là trên đường hắn gặp một người năm đó xuất thân ma giáo, một trong ‘Tam công tử’ Diệu công tử – Kim Bình Nhi. Nữ tử này chắc hẳn Lâm sư đệ còn nhớ.”

Lâm Kinh Vũ chau đôi mày kiếm, nói: “Không ngờ yêu nữ này còn dám xuất hiện?”

Tiêu Dật Tài nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, hơn nữa là xuất hiện ngay dưới núi Thanh Vân. Không biết là bọn chúng có ý đồ gì? Nhưng Tăng sư đệ cùng ả giao thủ đã nói rằng kiếm thuật của ả đã tịnh tiến rất nhanh, nếu không thì đã thua Tăng sư đệ rồi. Kỳ thật ta rất lo lắng, Ma giáo năm đó sau trận đại chiến chính ma đã cực kỳ suy yếu, gần như tuyệt tích tại trung thổ, không ai biết bọn chúng ẩn nấp tại nơi nào, khi nào thì sẽ xuất hiện trở lại hại người. Thanh Vân ta cùng ma gióa có huyết hải thâm cừu, không thể không đề phòng. Cho nên…” Hắn thở ra một hơi rồi nhìn tấm ván gỗ trong tay, nói: “Đồ vật này có liên quan tới Ma giáo, chúng ta nên cẩn thận tra xét một chút, hiểu rõ được càng tốt, đệ nói xem?”

Lâm Kinh Vũ sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ, lát sau mở miệng nói: “Đệ hiểu rồi, chưởng giáo sư huynh cứ yên tâm giao cho đệ là được.” Nói xong, hắn tiến tới hai bước, đến bên cạnh bàn, cầm lên ván gỗ cũ kỹ kia nhìn thật lâu, sau đó bỏ vào trong ngực mình.

Tiêu Dật Tài nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên một tia vui mừng, đồng thời cầm lấy chén trà nhấp một ngụm. Rồi như nhớ ra chuyện gì bèn vui vẻ hiền hòa nói: “Đúng rồi, nghe Minh Dương nói, lần này tại Nam Cương Long Hồ Vương gia, đệ có ra tay giúp đỡ một thiếu niên của Vương gia, như thế thật hiếm thấy a…!”

Lâm Kinh Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Dật Tài, không thể tưởng tượng được vị chưởng giáo sư huynh bận trăm công nghìn việc của mình lại có lúc tỏ ra hứng thú với một tiểu tử như thế, nhưng mà cũng chẳng cần giấu diếm làm gì, nên hắn gật đầu đáp: “Đúng là có việc này. Cậu thiếu niên ấy là Vương Tông Cảnh, một hạt giống rất tốt, hiện tại cũng đã tới Thanh Vân sơn, đang ở trong Thanh Vân biệt viện tham gia Thanh Vân thí!”

Tiêu Dật Tài nhẹ gật đầu, nhìn Lâm Kinh Vũ, trầm ngâm một lát, nói: “Sư đệ, chuyện này mặc dù không thể nói ra ngoài, nhưng trong nội tâm chúng ta đều hiểu cả. Thanh Vân thí những năm gần đây đều tuyển chọn được không ít nhân tài, nhưng hầu hết đều là con cháu của các tu chân thế gia, những người tài giỏi này…” Hắn cười nhạt một tiếng, thở dài một cái, lại nói: “Những thiếu niên này tư chất mặc dù tốt, nhưng cùng với tục sự liên lụy quá nhiều, tâm tư cũng quá bề bộn, ngày bình thường có thể là trợ lực không nhỏ. Hơn nữa tính cả thế lực của các thế gia ở sau lưng, đúng là rất tốt. Nhưng nếu thực sự gặp phải đại kiếp nạn thì sẽ thế nào đây? Chúng ta có thể dựa vào sao?”

Lâm Kinh Vũ nghe được Tiêu Dật Tài nói ra như vậy, vẻ mặt nhất thời ngạc nhiên, sau đó trầm ngâm một lúc, nói: “Chưởng giáo sư huynh…”

Tiêu Dật Tài khoát tay áo, nói: “Kỳ thật trong tâm các ngươi có chỗ bất mãn với việc này, ta sao lại không hiểu. Chẳng qua là năm đó sau đại kiếp nạn, không thể không đi theo hạ sách này. Dù sao cũng phải nghỉ ngơi một hồi rồi nguyên khí mới từ từ khôi phục được. Nói cho cùng, trong nội tâm của ta tự nhiên hiểu, sau này có thể trông cậy vào chỉ có truyền nhân, hoặc cách khác là đem những người có thân thế trong sạch bồi dưỡng lên là được.”

Lâm Kinh Vũ sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía Tiêu Dật Tài, trong mắt xuất hiện thêm vài phần kính nể, chắp tay nói: “Sư huynh minh xét. Làm sư đệ mà trước giờ không biết lo lắng, bây giờ cảm thấy thật không khác gì ếch ngồi đáy giếng.”

Tiêu Dật Tài ha ha cười, đứng lên, tiến tới kéo Lâm Kinh Vũ ngồi xuống, trên mặt hiện lên vẻ thân thiết, nói: “Kinh Vũ sư đệ, ngươi đạo hạnh tinh thâm, là nhân tài hiếm có của Thanh Vân môn, kính xin sư đệ nhất định phải giúp ta một tay.”

Lâm Kinh Vũ vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Sư huynh yên tâm, việc này Kinh Vũ nghĩa bất dung từ.”

Tiêu Dật Tài mỉm cười gật đầu, sau đó lại trầm ngâm một chóc, như nhớ lại đề tài đang nói, nhíu mày tiếp: “Kinh Vũ sư đệ, Vương Tông Cảnh xuất thân tại Long Hồ Vương gia, cũng thể coi là con cháu thế gia, chuyện này…” 

Lâm Kinh Vũ trầm mặc một lát, lập tức nói: “Sư huynh, trong chuyện này có nhiều khúc mắc, để đệ giải thích cho huynh nghe.” 

Sau đó Lâm Kinh Vũ liền đem chuyện cứu Vương Tông Cảnh từ trong Thập Vạn Đại Sơn về Long Hồ Thành, nhưng sau đó Vương Tông Cảnh cùng người của Vương gia không hợp nhau, cuối cùng nảy sinh tranh chấp, suýt bị dùng nghiêm hình trừng phạt. Sau đó Vương Tông Cảnh rời khỏi Vương gia, tất nhiên cũng có sự động viên của Lâm Kinh Vũ, hắn đi tới Thanh Vân sơn tham gia hội thi Thanh Vân. 

“Nói một cách khác, Vương Tông Cảnh, kể cả tỷ tỷ Vương Tế Vũ của hắn, hai tỷ đệ này coi như từ nay đã cùng Vương gia trở mặt rồi. Hôm nay cho dù bọn họ có muốn quay về thì Long Hồ Vương gia cũng sẽ không thu nhận, cho nên theo cách nhìn của đệ, hai người này có thể tin tưởng được.”

Tiêu Dật Tài im lặng lắng nghe, trong ánh mắt có ánh sáng nhàn nhạt lưu động. Đợi Lâm Kinh Vũ nói xong, hắn mới chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn vị sư đệ của mình một cái, nói khẽ: “Xem ra Lâm sư đệ đối với thiếu niên này có chút ưu ái a! Không biết theo ngươi, thiếu niên này tư chất ra sao?”

Lâm Kinh Vũ cũng không nhận ra được trong mắt Tiêu Dật Tài có dị sắc, trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: 

“Trong hai người này, tỷ tỷ Vương Tế Vũ có tư chất rất tốt, có thể được coi là kỳ tài tu đạo. Còn Vương Tông Cảnh ngược lại tư chất có hơi kém, nhưng thực sự cũng không kém hơn là bao, so với thường nhân còn hơn không ít. Nhưng quan trọng nhất là, thiếu niên này năm đó sống một mình tận sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, làm bạn với yêu thú mà lớn lên, tự lực cánh sinh, tâm tính huyết khí vô cùng cứng cỏi, có khả năng ẩn nhẫn sự tàn nhẫn, trong vạn người mới có một. Đám thế gia đệ tử bình thường càng không thể sánh cùng. Nếu thật sự phải chiến đấu sinh tử, chỉ e trong đám thế gia đệ tử ở Thanh Vân biệt viện, dù có đạo hạnh cao hơn, nhưng chỉ sợ đến cuối cùng vẫn là còn mình hắn tồn tại.” 

Nói xong Lâm Kinh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Dật Tài, lẳng lặng nói: “Sư huynh, chúng ta đều là người từng trải, đường tu đạo khó khăn thế nào, không chỉ nhìn vào tư chất mà nhận định được. Cuối cùng, người có tâm tính thế nào đạt được thành tựu, chúng ta hẳn đều hiểu rõ ràng.”

Tiêu Dật Tài lặng yên gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ suy tư, sau một lúc mới mở miệng nói: “Không thể tưởng tượng được Kinh Vũ sư đệ với thiếu niên này lại coi trọng như thế. Việc này ta đã hiểu rồi, đệ cứ yên tâm!”

Lâm Kinh Vũ nhẹ gật đầu, đứng lên chắp tay nói: “Vậy đệ xin cáo lui!” Nói xong quay người đi, nhưng vừa đi được mấy bước, hắn bỗng dừng lại một chút, sau đó xoay người nhìn về phía Tiêu Dật Tài, nói: 

“Sư huynh, chuyện này mặc dù nói ra còn hơi sớm, nhưng nếu một năm sau kết thúc hội thi Thanh Vân, nếu Vương Tông Cảnh vượt qua được khảo nghiệm, lại nằm trong tốp mười người dẫn đầu, có thể để cho đệ thu hắn làm đệ tử được không?” 

Tiêu Dật Tài sắc mặt lần này biến hóa nhìn Lâm Kinh Vũ, Lâm Kinh Vũ cũng thản nhiên nhìn vào hắn không có chút dị sắc nào. Sau một lát, Tiêu Dật Tài mặt giãn ra, cười: 

“Không thể nghĩ Lâm sư đệ lại yêu mến tài năng như vậy. Như vậy đi, mặc dù thực sự nói ra còn sớm, nhưng nếu quả nhiên hắn qua được hội thi Thanh Vân, ta sẽ hỏi xem hắn có nguyện ý bái nhập đệ làm sư phụ không. Như vậy được chứ?”

Lâm Kinh Vũ gật đầu một cái, nói: “Đa tạ sư huynh!” Nói xong hắn chắp tay rồi quay người, thân thể cao lớn một đường đi ra khỏi Ngọc Thanh điện.

Tiêu Dật Tài nhìn bóng lưng tiêu sái cao lớn đó đi xa dần rồi biến mất, nụ cười trên môi cũng chậm rãi mất đi, hắn ngồi một mình tĩnh tọa trên ghế thật lâu, sau một lát mới vô ý thức cầm lên tách trà nhấp một ngụm. Nước trà chạm vào môi lạnh ngắt, hắn cau mày đưa bát trà ra xa, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía cửa lớn trống rỗng, trầm mặc chốc lát rồi khẽ đảo tay, đem tách trà đặt xuống bàn kèm theo một thanh âm “đinh” thanh thúy, vang lên giữa đại điện yên ắng.

*********

Dưới núi Thanh Vân, trong nội viện.

Sau một ngày hôn mê, Cửu Điêu Tứ rốt cục cũng tỉnh lại. Biết được tin đó, Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh cùng Ba Hùng đều đi tới hỏi thăm, kể cả Tiểu Đỉnh đã từ trên núi xuống cũng chạy tới quan tâm. Không lâu sau, Mục Hoài Chính đem theo Liễu Vân cùng Âu Dương Kiếm Thu mấy người cũng đi tới, tại phòng của Cửu Điêu Tứ hỏi thăm tình hình ngày đó một lần.

Cửu Điêu Tứ lần đầu có nhiều người tới hỏi thăm như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, có chút không quen, nhưng tính tình hắn ngày thường có chút ít quái gở, mọi người cũng không lấy làm quá kỳ quái, ngược lại còn an ủi hắn. Sau đó Cửu Điêu Tứ chầm chậm nhớ lại, bắt đầu trả lời câu hỏi của Mục Hoài Chính.

Căn cứ vào những gì Cửu Điêu Tứ nhớ lại, hôm đó hắn bị dòng nước kỳ dị cuốn xuống phía dưới lòng sông, bởi vì đập đầu lên thạch bích mà ngất đi, khi tỉnh lại thì đã thấy thất lạc với mọi người. Hắn thấy mình bị nước cuốn trôi tới một bãi sông tối đen, hẻo lánh. Sau khi mệt mỏi đứng lên, hắn đi được một đoạn đường bèn phát hiện một cái cửa động, trong có ánh sáng chiếu rọi ra. Hắn cho rằng có lẽ đó là cửa ra liền một thân một mình đi vào cái cung điện đó.

Chuyện sau đó cũng không có gì phức tạp. Hắn đi dọc theo cung điện dưới mặt đất một đoạn thì gặp đám quỷ vật khô lâu, hơn nữa xui xẻo hơn là hắn gặp tới bốn cái khô lâu liền. Bản thân hắn không có đạo hạnh hay pháp thuật gì, rất nhanh bị đám khô lâu đánh bại. Đúng lúc nghĩ rằng mình phải chết thì hắn thấy đám khô lâu cười dữ tợn rồi xúm lại phía mình, sau đó chẳng còn biết gì nữa.

Ai ngờ sau khi tỉnh lại, phát hiện mình không những không chết, mà còn quỷ dị hơn là nằm trong quan tài đen lớn đó. Hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, chẳng nhớ nổi chuyện gì, cứ như vậy leo ra khỏi quan tài, sau đó không duy trì được nữa liền ngã ra hôn mê. Phần còn lại của câu chuyện thì đám người ngồi trong phòng của hắn nghe chuyện đều rõ ràng một hai cả rồi.

Trong phòng mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cảm giác khó tin trước tao ngộ vừa rồi của Cửu Điêu Tứ. Ngày đó Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh tận mắt thấy được cách giết chóc tàn bạo của đám khô lâu kia, ai mà nghĩ chúng sẽ bỏ qua Cửu Điêu Tứ, hơn nữa còn đem hắn bỏ vào trong quan tài. Nếu bảo hắn đang nói dối thì chẳng ai nhìn ra được hắn nói dối chỗ nào, hơn nữa vẻ mặt hắn lúc kể lại còn vô cùng sợ hãi. Mọi người càng nghĩ không ra lý do để hắn phải nói dối là gì.

Cuối cùng, Mục Hoài Chính an ủi hắn vài câu rồi đi ra ngoài. Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng không đưa tiễn, nhưng Mục Hoài Chính cũng không quá chú ý, giống như đang chuyên tâm suy nghĩ gì đó. Ngược lại Âu Dương Kiếm Thu đối với Vương Tông Cảnh thì rất quan tâm, có hỏi han hắn chút đỉnh, còn quan tâm đến cả việc tu luyện của hắn nữa. Vương Tông Cảnh biết việc này cũng là nhờ phúc của tỷ tỷ mình, trong lòng chỉ biết cười khổ, cũng buông vài lời đối đáp.

Sau khi nhóm người Mục Hoài Chính đi rồi, Vương Tông Cảnh trở lại phòng, chỉ có Tiểu Đỉnh ban đầu còn chạy sang hỏi han, nhưng sau đó lại vui vẻ chạy đi chơi đùa cùng Đại Hoàng và Tiểu Hôi. Vào trong phòng, gặp Ba Hùng và Cửu Điêu Tứ đang thấp giọng nói chuyện, sau đó Cửu Điêu Tứ mệt mỏi nói với đám người Vương Tông Cảnh: “Ta còn hơi mệt, muốn nghỉ một lát.”

Ba Hùng ngơ ngác một chút, sau đó đứng lên, quay đầu liếc nhìn Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cũng được, Cửu công tử vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chúng ta ra ngoài trước a!”

Sau đó nàng bèn đi ra ngoài trước. Vương Tông Cảnh cũng nói một hai câu với Cửu Điêu Tứ rồi cũng cùng Ba Hùng đi ra. Nhìn Ba Hùng khép lại cửa phòng, Vương Tông Cảnh thở dài một cái, liền đi vào trong đình viện, nhìn cây liễu xanh tươi, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rầu rĩ, có chút không thoải mái.

Tô Văn Thanh và Ba Hùng cũng đi tới, hai người tùy ý nói vài câu rồi cũng trở về phòng riêng. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trong lòng càng cảm thấy phiền muộn khó hiểu, trở về phòng lại thấy bực mình, nghĩ nghĩ một hồi bèn hướng phía bên ngoài viện mà đi.

Hắn đi thẳng tới khu biệt viện trong hậu hoa viên, cuối cùng dừng lại dưới chân núi hẻo lánh quen thuộc. Nơi này ban ngày cũng có rất ít người lai vãng tới. Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh thấy không có người bèn nhìn lên trên cao và bắt đầu bám vào những thân cây leo lên. Một lúc sau hắn đã ở trước mảnh rừng rậm với những thân cây lớn. Một cỗ gió mát lành của rừng rậm đưa tới khiến cho Vương Tông Cảnh cảm thấy thân thể nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn hưng phấn khẽ nhúc nhích thân thể rồi nhanh chóng đi vào trong rừng, lúc bò, lúc nhảy, bám vào những cành cây mà di chuyển.

Ánh mặt trời le lói trong rừng, tiếng chim hót lanh lảnh khắp nơi, gió đưa hương cỏ thơm tới khiến cho không khí càng thanh dịu. Vương Tông Cảnh lúc này buông hết những chuyện trong lòng, không kiêng nể gì cười vang thành tiếng. Sau đó khẽ “hô” một tiếng, cả người hắn rơi xuống bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy phía trước cũng vẫn là tầng tầng tán tán cây gỗ lớn, trong miệng hiện ra một nụ cười. Đang muốn chạy tới, đột nhiên hắn cứng đờ cả người.

Một cảm giác nguy hiểm lập tức dâng lên trong lòng hắn, giống như ba năm sống trong rừng, mỗi khi đối mặt với sinh tử đẫm máu, hắn đều có cảm giác này. Nó giống như kim đâm vào da thịt vậy, khiến cho tóc gáy không tự chủ mà dựng đứng lên.

Cả thân thể hắn trong nháy mắt tĩnh như một hòn đá, ngay tại chỗ đấu tranh tư tưởng, sau đó từ từ, nhẹ nhàng cúi thấp xuống, động tác vô cùng uyển chuyển. Ánh mắt vui vẻ cũng trở nên lạnh lùng, sắc bén, thậm chí có thêm vài phần lãnh khốc.

Rừng rậm âm u không biết từ lúc nào càng trở nên tĩnh lặng, chim chóc cũng im bặt tiếng kêu. “Cạch cạch cạch”, từ đâu đó vọng tới tiếng bước chân rất nhỏ, bụi cỏ phía xa một hồi lay động.

Một lúc sau, một thân hình to lớn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, con yêu thú giống như cự sư nhưng trên đầu lại có hai sừng lớn chậm rãi từ bụi cỏ đi ra, đôi mắt đỏ như máu hung hăng nhìn chằm chằm đúng vị trí của Vương Tông Cảnh. Ngay sau đó, thanh âm lại một lần nữa truyền đến, bụi cỏ gai lại tiếp tục không ngừng lay động, ngay sau lưng Vương Tông Cảnh xuất hiện thêm một đầu yêu thú nữa. Một con, hai con, ba con, cuối cùng xuất hiện tổng cộng bốn con yêu thú, chúng bao vây Vương Tông Cảnh lại.

Những con yêu thú mang theo mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra khắp xung quanh. Không một ai nghĩ rằng ngay địa phận của Thanh Vân môn lại xuất hiện yêu thú bực này.

Trầm mặc nhìn xung quanh một hồi, sắc mặt Vương Tông Cảnh càng lúc càng trở nên lăng lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: