Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Bộ xương

Từ chỗ cửa động bị phá thủng chui vào trong vách đá, bước lên hành lang, Vương Tông Cảnh mới thấy cái hành lang này so với so với cảm nhận lúc nhìn từ bên ngoài thì cao rộng hơn nhiều, ánh huỳnh quang lập lòe sáng như đuốc cháy, chiếu sáng khu vực đã ngủ say dưới lòng đất này không biết bao nhiêu năm qua.

Cửa động được phá ra ở chính giữa hành lang, hai đầu hành lang kéo dài tít tắp về hai phía, dễ thấy khu vực thần bí phía sau vách đá này có quy mô cực lớn. Tiểu Đỉnh ngó cả hai đầu rồi quay lại hỏi: “Vương đại ca, chúng ta đi bên nào?”

Vương Tông Cảnh nhíu mày, nó đối với nơi này hiện tại chẳng biết tí gì, xem ra cả hai đầu hành lang đều giống y như nhau, vừa trầm lặng vừa bắt mắt một cách thần bí. Đúng lúc đó, Tô Văn Thanh đứng bên cạnh nó đột nhiên cất tiếng: “Hay là chúng ta đi bên này đi.”

Vương Tông Cảnh nhìn theo nàng ta, chỉ thấy Tô Văn Thanh đang chỉ về phía bên tay trái, sau đó ánh mắt lại liếc xuống mặt đất. Vương Tông Cảnh thuận theo ánh mắt của nàng mà nhìn cho kỹ, thấy mặt đất hành lang bên đó cứ cách một đoạn lại có một vệt nước mờ và nhỏ.

Lặng yên giây lát, nó nhìn Tô Văn Thanh gật đầu nói: “Được, chúng ta đi đầu bên trái.”

Tiểu Đỉnh “Ái” lên một tiếng liền chạy lên trước, ai ngờ bị Vương Tông Cảnh tóm lại, nói: “Tiểu Đỉnh, cậu đi chậm thôi, đi theo cùng Tô tỷ tỷ kìa.”

Nói đoạn đẩy nó ra phía sau, tiếp đó nhìn Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh gật đầu đưa tay tóm lấy tay Tiểu Đỉnh. Vương Tông Cảnh xoay người lại nhìn hành lang vắng lặng, hít vào một hơi bước về phía trước.

Tiếng bước chân nhỏ mà rõ ràng vang lên trong hành lang, ba người chậm rãi bước đi. Vẻ mặt Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều khá nặng nề, Tiểu Đỉnh xem ra lại thong dong hơn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ngó xung quanh, còn sau lưng bọn họ là Đại Hoàng Tiểu Hôi, nhàn nhã đi theo sát một cách dửng dưng. Tiểu Hôi cưỡi trên lưng Đại Hoàng không ngừng bới lông con chó, còn Đại Hoàng thì nghếch mũi lên thỉnh thoảng hít hít ngửi ngửi, thấy mình bị chậm thì lại vội chạy mấy bước tới sát bên thân của Tiểu Đỉnh.

Cứ đi như vậy áng chừng được khoảng hơn hai mươi trượng, Vương TÔng Cảnh và Tô Văn Thanh gần như đồng thời phát hiện dấu nước trên mặt đất đang nhạt dần, cuối cùng không thấy đâu nữa. Vương Tông Cảnh lặng lẽ thu hồi ánh mắt từ mặt đất, do dự giây lát rồi cứ tiếp tục đi về phía trước. Lại đi như thế một đoạn khá xa nữa thì đã đến tận cùng của dãy hành lang, thấy phía trước có một chỗ rẽ, con đường ở đây vòng thành một khúc quanh.

Vương Tông Cảnh quay lại khẽ kêu Tô Văn Thanh, bảo bọn họ ở đây chờ một chút, còn mình thì rón rén tiến lên. Trong hành lang, cho tới tận lúc này vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ ba người bọn họ thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Chỗ quá yên tĩnh, không biết có khiến người ta dễ căng thẳng hơn không, nhưng ít nhất lòng Vương Tông Cảnh lúc này cũng bắt đầu thấy thắc thỏm bất an, bất quá tính nó vốn mạnh mẽ, năm xưa ở trong khu rừng rậm nguyên thủy từng trải qua bao lần sinh tử, nên trong lúc này cũng không cảm thấy quá sợ hãi như những người bình thường. Từ từ đi tới phía trước, cơ bắp toàn thân đều ngầm căng cứng, lúc vừa tiếp cận khúc quanh liền thò đầu ra nhìn một cái, tức thì mặt tỏ vẻ kinh ngạc, gần như ngẩn ra.

Tô Văn Thanh giữ chặt Tiểu Đỉnh đầy vẻ hiếu kỳ ở phía sau, không cho nó tùy tiện xông tới, đồng thời lúc này cũng chú ý tới tình hình của Vương Tông Cảnh ở bên đó, đương nhiên phản ứng của nó đều lọt cả vào mắt nàng, không nhịn được liền hỏi: “Sao, bên đó có gì thế?”

Vương Tông Cảnh không đáp, chỉ vẫy tay ra hiệu bọn họ qua đó. Tiểu Đỉnh hoan hô một tiếng rồi giãy ra khỏi tay Tô Văn Thanh chạy qua, còn Tô Văn Thanh vội vàng tiến tới, đi qua khúc quanh nhìn về phía đằng trước, tức thì cũng ngẩn ngơ. Phía trước tuyệt không có thứ gì cổ quái cả, cũng không có ma quỷ gì hết, chỉ là đi một mạch tới đây đằng trước lại đồng thời xuất hiện bốn ngã rẽ, mỗi một đường rẽ trông đều giống y như nhau ngoại trừ việc dẫn tới bốn chỗ khác mà thôi.

Ngoài điểm đó ra, vẫn là một mảng yên tĩnh không tiếng động.

Tô Văn Thanh chỉ cảm thấy đau đầu, nhìn bốn ngã rẽ cười khổ, nói: “Không phải là một mê cung đấy chứ?”

Vương Tông Cảnh tiến lên trước, xem xét cẩn thận cả bốn ngả rẽ, chỉ thấy mỗi đường rẽ hình dạng đều giống hệt hành lang vừa đi, cũng kéo dài mãi về phía trước nhìn không rõ rốt cục là dẫn tới chỗ nào. Nó nhất thời cũng cảm thấy bất lực, có điều nếu cứ thế mà quay về tuyệt không phải là cách hay, trầm ngâm một lúc sau, nó quay đầu nói với Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh: “Chúng ta tùy tiện chọn một đường đi vào xem nhé, cẩn thận một chút.”

Tô Văn Thanh chần chừ giây lát rồi gật đầu, Tiểu Đỉnh lập tức hứng trí, mắt đảo qua bốn ngã rẽ một lượt sau đó không biết thằng nhóc tí tuổi đầu này nghĩ gì lại chỉ vào con đường tận cùng bên phải, kêu: “Đường này, chúng ta đi đường này.”

Nói đoạn liền nhảy tưng tưng về phía đường rẽ đó, Vương Tông Cảnh ngẩn ra một chút rồi sau đó cũng cười đi theo, hơn nữa đối với nó mà nói thì hiện tại chọn đường nào cũng vậy cả. Tô Văn Thanh đi theo sau bọn họ mấy bước thì đột nhiên gọi giật lại, sau đó đi ngược lại chỗ đầu đường, nhìn trái nhìn phải rồi xé một mảnh vải ở tay áo đặt vào một vị trí dễ nhìn, lúc này mới quay lại mỉm cười nói:

“Làm một cái ký hiệu, đề phòng chẳng may.”

Vương Tông Cảnh gật đầu, khen: “Tô cô nương thật chu đáo.”

Tô Văn Thanh liếc nó, miệng mỉm cười nói khẽ: “Đi thôi.”

Vương Tông Cảnh “ừ” một tiếng, xoay người lại vẫn đi dẫn đầu, Tô Văn Thanh dắt Tiểu Đỉnh đi phía sau nó. Đường rẽ mới này ngoại trừ việc hành lang hẹp hơn hành lang trước một chút, tất cả những thứ còn lại đều y như nhau. Có điều bọn chúng đi vào sâu dần, Vương Tông Cảnh đang đi chợt thấy ánh sáng xung quanh mờ hẳn, ngước đầu quan sát thì phát hiện đá huỳnh quang khảm trên vách hình như đã ít hơn một chút, mà có những chỗ vốn rõ là để khảm đá huỳnh quang giờ chỉ còn lại mấy lỗ thủng nhỏ, xem ra những viên đá huỳnh quang đó đã bị gỡ đi rồi.

Ai lại gỡ đá huỳnh quang ra, những viên đá đó có tác dụng gì?”

Vương Tông Cảnh nhất thời nghĩ không ra, Tô Văn Thanh ở phía sau lúc này đã đi tới, thấy nó dừng bước thì khẽ hỏi: “Sao thế?”

Vương Tông Cảnh liếc lên tường, đáp: “Cô nương xem, chỗ này có một số đá huỳnh quang hình như bị gỡ mất rồi.”

Tô Văn Thanh cũng nhìn lên tường quan sát một lúc, nhíu mày trầm ngâm, nói: “Trông đúng thế thật, có điều trộm những viên đá huỳnh quang này để làm gì nhỉ?”

Vương Tông Cảnh chầm chậm lắc đầu, đang lúc còn nghi hoặc thì ở phía xa đằng trước đường rẽ, nơi vốn cực kỳ yên tĩnh đột nhiên vang lên vài tiếng bước chân khe khẽ, trong không gian im ắng thành ra cực lớn.

Mặt Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều biến sắc, chú ý lắng nghe, nhưng ngoài mấy tiếng bước chân vừa rồi ra, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy có tiếng gì khác. Vương Tông Cảnh hít vào một hơi, quay về phía sau làm một dấu tay, tiếp đó men theo vách đá chầm chậm tiến về phía trước. Tô Văn Thanh hơi chần chừ, nhưng cũng quyết định rất nhanh, đi ngay theo sau. Còn thằng nhóc Tiểu Đỉnh xem ra tới lúc này đã bắt đầu thấy căng thẳng, cặp mắt mở tròn xoe, nhưng trong mắt cũng không tỏ ra sợ hãi lắm, mà ngược lại còn có vẻ hưng phấn, rón rén đi theo sau hai người.

Đi thêm khoản bốn năm trượng, vẫn không có âm thanh nào khác vọng lại khiến Vương Tông Cảnh suýt nữa đã cho rằng vừa rồi mình nghe lầm, đúng lúc đó thì phía trước lại vọng lại mấy tiếng bước chân nữa, nghe ra quả nhiên đã gần hơn một chút, nhưng có vẻ không phải đi về phía bọn họ.

Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy đằng trước của đường rẽ ánh sáng còn ảm đạm hơn, không nhìn rõ được có chuyện gì ở đó, nó liền rón rén đi về phía trước. Ba người cứ cẩn thận đi chậm rãi như thế trên đường rẽ, nhờ ánh sáng của những viên đá huỳnh quang còn sót lại, chúng nhanh chóng phát hiện ở tận cuối của con đường có một cách cửa gỗ đã đổ nát. Phía sau cánh cửa lờ mờ thấy có một căn phòng đá không lớn lắm, lúc tiến lại gần thì đã có thể nghe rõ một một tiếng bước chân chính là vọng ra từ trong căn phòng đá này.

“Bịch, bịch, bịch…” Tiếng bước chân nghe có vẻ nặng nề và chậm rãi, nhưng âm thanh vọng ra lại khi xa khi gần, giống như có một người trong căn phòng đá đang đi đi lại lại. Vương Tông Cảnh quay lại nhìn Tô Văn Thanh, chỉ thấy mặt Tô Văn Thanh hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn rất bình tĩnh, đang nhìn lại nó khẽ gật đầu.

Vương Tông Cảnh vừa định quay người lại, đột nhiên ánh mắt vô tình lướt qua trên người Tô Văn Thanh, thấy bàn tay phải nàng ta không biết từ bao giờ đã giơ thẳng hai ngón lên, ba ngón kia co lại, chính là đang kết một cái pháp quyết của đạo thuật cực kỳ chính tông. Tròng mắt của Vương Tông Cảnh thu nhỏ lại, nhưng không nói thêm gì, chỉ hơi chần chứ chút xíu rồi tiếp tục di chuyển tới bên cánh cửa của căn phòng đá.

Cánh cửa gỗ mục nát đã rụng khỏi khung cửa, nằm bất động một đống trên đất, Vương Tông Cảnh cẩn thận tiến tới bên cửa, tiếng bước chân nghe dường như chỉ cách có một bức tường vẫn không ngừng vang lên. Nó cố kìm nén sự căng thẳng trong đầu, thò nửa đầu nhìn vào bên trong căn phòng đá. Giây lát sau, thân hình nó chợt chấn động, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc không sao tưởng tượng nổi.

Căn phòng không lớn lắm, phía đối diện có một cái cửa nữa, đằng sau cửa đó là một con đường khác. Còn ở trong phòng cũng không bày biện nhiều đồ vật, một bên có một cái giá dựa vào tường, trên giá vẫn còn lác đác mấy loại vũ khí, đương nhiên là đã nát hỏng hết cả, chỉ còn mấy thanh đao kiếm bằng thép ròng trông là còn hoàn chỉnh, bất quá cũng đã gỉ nghoét. Xem qua, có lẽ cách đây không biết bao nhiêu năm, chỗ này là căn phòng nhỏ mà chủ nhân của nó dùng để chứa vũ khí. Thế nhưng lúc này trong phòng lại có một bóng người cao lớn, quả nhiên là đang cất bước, cứ đi đi lại lại một cách cứng ngắc ở trong phòng.

Tô Văn Thanh lúc này cũng đã tới bên cạnh Vương Tông Cảnh, thấy Vương Tông Cảnh vẫn như đang sững sờ, mặt đầy vẻ khó tin, nhất thời nàng cũng ngạc nhiên, không kìm được cũng thò đầu nhìn vào trong phòng. Tới khi nàng nhìn rõ tình cảnh ở trong đó, tức thì cũng sững người.

Trong căn phòng không có thứ gì che tầm mắt, bởi vậy bóng người kia nhanh chóng lộ ra hoàn toàn trước mắt bọn họ. Vừa nhìn là thấy ngay bóng người đó lại là một bộ xương khô mặc bộ giáp trụ đã nát toét, chỉ không biết vì sao trong hốc mắt sâu hoắm lại có hai đốm lửa xanh lè đang cháy leo lét, giống như đang gắng gượng một lần nữa duy trì cho cái thân xác đã chết từ lâu này đứng được dậy.

Bất kể là Vương Tông Cảnh hay Tô Văn Thanh, lúc này mặt mũi đều trắng bệch, cho dù Vương Tông Cảnh là người đã từng trải qua bao nhiêu trận đánh giết với yêu thú nhưng đối với những thứ như xác chết này bản năng vẫn có cảm giác sợ hãi và ghê tởm. Bất quá nó còn có thể coi là cứng vía, nhanh chóng trấn tĩnh lại được, định kéo mấy người phe mình lùi lại, mặc kệ thứ chết chóc này có là cái gì, thì rõ ràng nơi đây cũng chẳng phải tốt lành, vẫn nên rời khỏi là hơn.

Có điều nó vừa ra hiệu với hai người xong, thân hình bộ xương chợt dừng lại, cái đầu chuyển động trong không khí, làm động tác như đang hít hít, sau đó hai đốm lửa xanh lét trong hốc mắt đột nhiên sáng bừng lên, thình lình xoay người nhìn về phía chỗ cái cửa.

Trái tim Vương Tông Cảnh như chìm xuống, nào biết vì sao mà mấy người bên mình lại bị cái xác chết đáng ghét này phát hiện ra tung tích. Mắt thấy bộ xương ngoác miệng gầm lên tỏ ra hung dữ, mới sắp xông lại bên này mà một luồng không khí chết chóc dường như đã phả tới mặt. Trong khoảnh khắc quan trọng, sinh tử dường như đã bị gạt ra ngoài, trong đầu nó đột nhiên bình tĩnh trở lại, giống y như trong khu rừng rậm năm xưa, được trui rèn từ vô số trận giết chóc liều mạng, quên hết sợ hãi, chỉ còn lại sự ngoan cường tới sôi máu để dành lại sự sống.

Bộ xương rảo bước tiến tới, khí thế thì hung hăng nhưng tốc độ thì không nhanh lắm, trong khi đi động tác có hơi cứng ngắc. Vương Tông Cảnh chỉ cần nhìn bộ xương một lần là trong đầu đã xuất hiện phản ứng gần như bản năng, tiếp đó quét mắt lướt qua căn phòng đá, thân hình nháy mắt đã dịch chuyển nhưng không lui mà còn tiến lên.

Phía sau nó, Tô Văn Thanh ngạc nhiên tới á khẩu, vừa định nói gì đó thì đã thấy Vương Tông Cảnh thình lình xông tới sát bên bộ xương. Bộ xương dường như cũng sững lại một chút, nhưng sau đó nhanh chóng vung vuốt chụp xuống. Vương Tông Cảnh vội vàng lăn người tránh đi, vuốt xương cứng rắn chụp xuống nền đá tóe lên những mạt lửa khiến tròng mắt của Vương Tông Cảnh như thu nhỏ lại, có thể thấy độ cứng rắn của xương cốt tuyệt đối không giống các xác chết thông thường.

Vương Tông Cảnh đột nhiên xông tới thu hút sự chú ý của bộ xương, Tô Văn Thanh cũng không chịu nấp ở đằng sau, bước một bước vào trong căn phòng đá, lúc trông thấy bộ dạng của cái xác, thân hình nàng khẽ run, nhưng vẫn nghiến răng giơ tay trái nắm lấy cổ tay phải, bàn tay phải như được trợ lực, pháp quyết đã bắt lúc trước từ từ vẽ lên không khí.

Một làn sóng tinh lực nhàn nhạt tức thì từ bàn tay nàng tản ra như vừa có con chuồn chuồn chao nước, từ từ tỏa khắp xung quanh.

Bộ xương kia trông có vẻ như mang sức mạnh ghê gớm, mỗi lần đánh tới Vương Tông Cảnh đều phát ra những tiếng động lớn, khí thế hung hăng vô cùng, nhưng Vương Tông Cảnh hơn ở thân thủ đã được rèn luyện nhiều năm nhanh nhẹn cực kỳ, lần nào cũng tránh khỏi đòn công kích của bộ xương, hơn nữa có một lần còn lách sát ra sau bộ xương, nhả khí hét lên một tiếng đá trúng ngay chỗ eo lưng của nó.

Một cước này lực đạo cực mạnh, chỉ nghe đánh “băng” một tiếng, thân hình bộ xương lập tức chấn động, loạng choạng chúi về phía trước, nhưng không biết vì lớp giáp trụ cũ nát trên người nó dày hay bản thân bộ xương chắc chắn mà ngoài bị loạng choạng ra, một cước đó không còn bất kỳ tổn hại nào khác. Ngược lại, sau khi lật người liền gầm lên đáng sợ vồ ngay một cú, suýt nữa đã tóm được chân của Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh cũng vội vàng nhào xuống đất tránh khỏi vuốt xương, lăn ra ngoài, cả người xuất mồ hôi lạnh. Lần này tránh đón vừa vặn lăn ngay tới bên cạnh tường chỗ giá vũ khí, mắt nó sáng lên giơ tay tóm lấy một thanh kiếm lớn. Ai ngờ vừa mới rút lên được một nửa thì đã nghe đánh “coong”, chuôi kiếm gỉ nát gãy lìa, lưỡi kiếm lớn rơi ngay xuống đất khiến nó suýt nữa bật lên tiếng chửi bậy, thuận tay vội chụp lấy một cây vũ khí trông như thanh khảm đao sống lưng dày bịch. Vừa ngước đầu lên chợt nghe thấy phía trước chỗ Tô Văn Thanh vang lên tiếng quát:

“Mau!”

Một làn hơi nước mang theo khí lạnh đột nhiên xuất hiện trong căn phòng đá, khiến người ta phát rét, đồng thời phía trước ngón tay trắng trẻo của Tô Văn Thanh hiện ra dòng nước rồi nhanh chóng ngưng đọng lại thành một thanh thủy kiếm trong suốt, hơi ngừng một chút sau đó phóng thẳng về phía bộ xương. Phía sau Tô Văn Thanh, Tiểu Đỉnh đã dẫn Đại Hoàng Tiểu Hôi chạy tới, thấy bộ xương thì sững cả người, nhưng sau đó thấy Tô Văn Thanh thi triển ra thủy kiếm, tức thì hai mắt sáng trưng, vỗ tay hoan hô: “Tô tỷ tỷ, lợi hại thật.”

Đằng sau Tiểu Đỉnh, Đại Hoàng Tiểu Hôi cũng đã nhìn thấy bộ xương. Đại Hoàng thì nghếch đầu tru lên “u u”, chẳng sợ hãi gì cả, còn Tiểu Hôi lại gãi gãi đầu, nhìn khắp căn phòng một lượt rồi nhảy xuống khỏi lưng chó, vừa chạy trên mặt đất vừa nhảy nhót xông tới. Xuyên qua giữa căn phòng, tránh qua cả bộ xương, Tiểu Hôi chạy tới bên giá vũ khí chỗ Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh đang nhìn Tô Văn Thanh bên kia đột nhiên thi triển đạo pháp, trong lòng vẫn còn đang kinh ngạc nhưng cũng không kìm được phải ngó Tiểu Hôi một lượt. Chỉ thấy Tiểu Hôi liếc mắt khắp giá vũ khí, kêu “chi chi” mấy tiếng sau đó nhảy tới giữa đám vũ khí gỉ nát nơi còn sót lại mấy loại bằng thép ròng còn khá nguyên vẹn, tóm lấy rồi rút ra một cây chùy sắt to đen thùi lùi dài gần bằng người nó, tiếp đó một tay nắm cán xoay người bước đi kéo lê cái chùy sắt cọ vào nền đất những tiếng leng keng, có vẻ rất nặng. Cũng không biết vì sao con khỉ trông chẳng khỏe khoắn gì này lại có thể di chuyển loại vũ khí nặng đến thế.

Chuyện ở chỗ giá vũ khí bất quá chỉ trong nháy mắt, bên kia Tô Văn Thanh đột nhiên thi triển đạo pháp, thanh thủy kiếm trong suốt mang theo mấy phần sát khí lao thẳng về phía bộ xương. Bộ xương đó vừa rồi tựa hồ không quan tâm tới đòn đấm đá chân tay của Vương Tông Cảnh, nhưng lúc này đối với thanh thủy kiếm lại có hơi kiêng dè, thân hình di chuyển sang bên muốn tránh đi. Có điều tốc độ của thanh thủy kiếm này cực nhanh, mà động tác của bộ xương vốn so với người thường còn chậm hơn nhiều, chỉ mới tránh được nửa người thì thủy kiếm đã bắn tới, “Rột” một tiếng đâm ngay vào giữa ngực. Bộ giáp dày chắc tựa hồ đao thương bất nhập đó lại bị thanh thủy kiếm trông mềm yếu thế xuyên thẳng qua như mũi thép, giây lát sau, giữa ngực bộ xương phát ra mấy tiếng rắc rắc trầm đục giống như có thứ gì đó bị vỡ vụn.

Thân hình bộ xương lắc lư mấy lượt, trông có vẻ sắp sụp tới nơi, Vương Tông Cảnh không kìm được phải nhìn lại Tô Văn Thanh một lượt, không ngờ người con gái bình thường dịu dàng văn nhã này thì ra còn ngầm giấu đạo pháp cỡ dó, chẳng lẽ lại đúng như lời đồn đại, nàng ta đích thị là thiên tài tu đạo chăng?

Có điều sau khi thủy kiếm bắn trúng bộ xương, Tô Văn Thanh sắc mặt vốn đã giãn ra lại nhanh chóng tỏ ra ngạc nhiên, la lên thất thanh: “Cái gì?”

Vương Tông Cảnh cũng giật mình, trước ánh mắt của bọn chúng, bộ xương vốn đã chịu phải một đòn nặng đột nhiên lại tỏ ra chẳng sao cả, từ từ đứng thẳng dậy, sau đó ngẩng đầu, hai đốm lửa trong mắt lại bừng cháy, lần này thì đã bỏ hẳn Vương Tông Cảnh nhìn chằm chặp vào Tô Văn Thanh, rảo bước tiến lại.

Tô Văn Thanh sắc mặt trắng nhợt, vội vàng giơ tay bắt quyết một lần nữa ngưng khí thi triển phép thuật, thế nhưng lần này với tiếng chân của bộ xương bình bịch ngay cạnh thì tốc độ thi pháp của nàng ta rõ ràng đã chậm hơn trước nhiều. Vương Tông Cảnh không dám kéo dài, lập tức xông lên dùng thanh đại đao chém về phía bộ xương. Có điều bộ xương này dù tựa hồ giữ được mấy phần lí trí của linh hồn còn sót lại, thế nhưng vẫn không thèm lý gì tới Vương Tông Cảnh, chỉ tập trung đi về phía Tô Văn Thanh, mặc cho Vương Tông Cảnh ở phía sau đâm chém đấm đá cũng không quay đầu lại, mà dưới sự bảo vệ của bộ giáp trụ, Vương Tông Cảnh cũng không có cách nào tạo ra tổn hại gì cho bộ xương cả. Hơn nữa thỉnh thoảng nó lại vung vuốt xương chụp ra sau mấy cái, Vương Tông Cảnh lại phải rụt người né tránh, nhất thời không sao ngăn cản được bước tiến của bộ xương.

Sắc mặt Tô Văn Thanh nhanh chóng biến thành trắng bệch, hơi thở cũng đã bắt đầu hổn hển, bàn tay khua vẽ pháp quyết tức thì tỏ ra khá loạn, luồng linh khí nhạt nhòa lúc có lúc không chứ không còn rõ ràng nữa. Rõ ràng nàng ta tuy biết thi triển loại đạo thuật thủy kiếm, nhưng kinh nghiệm lâm trận đối địch thì lại quá thiếu, gặp phải lúc bộ xương khí thế hung hăng áp sát lại, cả người liền căng thẳng ngay cả thi pháp cũng hỗn loạn, Thủy kiếm thuật đương nhiên không sao phóng ra được.

Lúc này, ngay cả Tiểu Đỉnh đứng cạnh Tô Văn Thanh cũng nhận ra không ổn, trừng mắt hét lớn: “Tô tỷ tỷ, tỷ phóng ra đi, tỷ phóng thủy kiếm ra bắn nó đi.”

Tiểu Đỉnh càng kêu ở bên cạnh, Tô Văn Thanh càng cuống, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu run. Vương Tông Cảnh nhìn thấy thế thì hết hồn, nhưng nó đã dùng toàn bộ sức lực mà nhiều nhất cũng chỉ làm bộ xương chậm bước tí xíu, mắt thấy bộ xương càng lúc càng tới gần Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh gấp quá định kêu Tô Văn Thanh mặc kệ cứ chạy đi, thì đúng lúc đó, trước mắt mọi người liền hoa lên một cái rồi nghe thấy mấy tiếng chó sủa “Uầu Uầu Uầu Uầu”.

Đại Hoàng không biết từ đâu đột nhiên nhảy vọt ra, loáng cái đã tới bên chân bộ xương, sau đó ngoác miệng ra “ngoào” một phát ngoạm thẳng vào một lóng xương chân. Bộ xương này toàn thân mặc giáp trụ, nhưng dưới chân thì lại không có, chỉ để trơ ra hai lóng xương liền bị Đại Hoàng ngoạm lấy lắc mạnh đầu, lùi người lại một bước, tức thì một luồng sức mạnh bạo phát lôi cả thân hình bộ xương đầy uy mãnh hung hăng vật ngửa ra đất đánh uỳnh một cú như núi lở.

Tiếp đó từ phía sau Đại Hoàng vang lên những tiếng “keng keng keng”, Tiểu Hôi kéo lê chùy sắt chạy lại, liếc mắt nhìn bộ xương đang dãy dụa trên mặt đất, kêu lên mấy tiếng “chi chi chi” rồi hai tay nắm lấy cán chùy giơ lên. Mọi người chỉ nghe thấy “vù” một cái, cây chùy lớn lóe ra một lằn sáng đen, vạch một đường trong không trung mang theo tiếng sấm sét mơ hồ, kế đó nổ “đùng” một tiếng lớn, cây chùy sắt đen thùi đó hung hăng nện thẳng xuống đầu bộ xương, dưới luồng sức mạnh đáng sợ, cả đầu lâu lẫn cây chùy nháy mắt bị đóng luôn vào nền đá cực kỳ chắc chắn.

“Đùng!”

Cả căn phòng đá tựa hồ lúc đó cũng run rẩy, từ trên trần rơi xuống một ít bụi đất.

Dưới cái nhìn tới trợn mắt há mồm của Vương Tông Cảnh, Tiểu Hôi ở bên cạnh thò đầu xem bên dưới cái chùy một lượt như để xác định lại điều gì đó rồi chép miệng chèm chẹp, lắc lắc cái đầu khỉ trông ra vẻ rất tiếc nuối, thuận tay kéo chùy sắt kéo đi leng keng leng keng, chỉ lưu lại trên mặt đất một cái lỗ thủng lớn nứt toác cùng cái đầu lâu đã bị đập thành mảnh vụn. Bộ xương vừa mới xong còn khoa trương hung hăng là thế, hiện tại đã nằm cứng đơ bất động, không còn sức sống gì nữa.

Đại Hoàng ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn ngoạm một lóng xương chân trắng nhởn, vừa rồi dùng sức mạnh quá, xem ra đã gặm đứt luôn khúc xương chân này. Nó nghếch đầu nhìn xung quanh, sau đó đi về phía Tiểu Đỉnh.

Tô Văn Thanh từ từ bước tới, Vương Tông Cảnh nhìn nàng, hai người cùng nhìn thấy trong mắt nhau vẻ sợ hãi vẫn còn đọng lại. Trầm mặc một lát, Vương Tông Cảnh liếc nhìn cái lỗ thủng to tướng trên nền đất, nói nhỏ: “Hình như chỗ yếu hại của cái xác khô này không giống người thường, đánh vào ngực không có tác dụng gì cả, chỉ có cái đầu mới là điểm yếu của nó.”

Tô Văn Thanh lặng lẽ gật đầu, sau đó thở phào một hơi, tựa hồ cho tới bây giờ mới buông lỏng được chút ít.

Bất quá lúc này, hai người chợt nghe thấy ở phía Tiểu Đỉnh có mấy tiếng quát mắng xen lẫn vẻ kinh tởm, cả hai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Đỉnh đang chạy tới bên Đại Hoàng dùng tay ra sức gõ vào đầu nó, quát: “Đại Hoàng, nhổ ra, mau nhổ ra, xương này không ăn được, bẩn chết đi, sao mày tham ăn thế chứ!”

Đại Hoàng giống như bị điện giật, cả người cứng đơ, sau đó hàm dưới như bị rời ra thở phì một tiếng, lóng xương chân trong miệng tức thì rớt xuống đất phát ra tiếng khô khốc.

Tiểu Đỉnh nhìn Đại Hoàng đang có vẻ hậm hực tiếc nuối, vừa xoa xoa đầu con chó vừa nói: “Đại Hoàng, mày thích ăn xương tao biết mà, nhưng tuyệt đối không được ăn bậy. Sau này để tao về nhà nhờ cha mỗi lần cho mày thêm một chút là được, nhưng cái loại xương này mày không được ăn đâu, kinh chết lên được! Biết chưa?”

Đại Hoàng trơ ra như gỗ, một lúc sau mới dường như có phản ứng, tức thì tỏ ra vẻ rất buồn bực sủa lớn một tràng với Tiểu Đỉnh:

“Uâu Uâu Uâu Uâu! Uâu Uâu Uâu Uâu! Uâu Uâu Uâu Uâu! Uâu Uâu Uâu Uâu!”

Nhất thời cả căn phòng đá đầy những tiếng chó sủa khiến Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh suýt nữa phải giơ tay bịt tai, chỉ có Tiểu Đỉnh mặt vẫn không đổi sắc, mặc cho Đại Hoàng sủa với mình như gầm như thét, hồi lâu sau vẫn cứ lắc đầu nói vẻ bực dọc: “Được rồi, được rồi, mày không muốn ăn thì là không muốn ăn, la lớn tiếng thế làm gì, thực là…”

Sau đó giơ tay vỗ vỗ lên đầu Đại Hoàng, hất cái túi nhỏ ra phía sau lưng đi về một bên căn phòng.

Đại Hoàng hình như bị chặn nghẹn, nhìn thằng bé rên “ư ư” mấy tiếng ai oán, khịt khịt mũi rồi nhìn Tiểu Hôi đang đứng bên cạnh, trầm giọng sủa mấy tiếng nữa, nghe ra có vẻ rất bất bình và ai oán. Tiểu Hôi kéo cái chùy sắt to đùng leng keng đi tới, nhìn Đại Hoàng miệng kêu “chi chi” mấy tiếng, không biết vì sao nghe đầy vẻ cười cợt, kế đó giơ tay ra vỗ vỗ vào đầu con chó như đang an ủi vậy. Cuối cùng, nó kéo chùy sắt leng keng đi về phía Tiểu Đỉnh.

Đại Hoàng vẫy đuôi mấy lượt, miệng kêu “ư ử” xem ra có vẻ bất lực, đặt mông ngồi luôn xuống đất giơ chân trước lên gãi gãi cằm. Lúc này Tiểu Đỉnh ở đằng trước chợt quay đầu lại gọi: “Đại Hoàng, sao mày còn chưa qua đây?”

“Uâu Uâu!” Đại Hoàng sủa thêm hai tiếng rồi đứng dậy đi về phía Tiểu Đỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: