Trót Yêu, Dẫu Chỉ Một Lần
Thanh Bình đã quen với những buổi chiều lặng lẽ trong tiệm nhỏ của mình, nơi mỗi chiếc áo là một câu chuyện, mỗi đường kim mũi chỉ là một dấu ấn. Anh yêu không gian ấy, nơi bình yên của riêng mình, và chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai bước vào làm thay đổi tất cả. Cho đến một ngày, những dòng tin nhắn bất ngờ xuất hiện.
"Chào bạn, mình là Việt Anh. Mình muốn đặt vài chiếc áo để tặng đồng đội nhân dịp sinh nhật. Bạn có thể giúp mình không?"
Việt Anh – ngôi sao bóng đá mà cả nước đều biết đến? Thanh Bình nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim như lỡ nhịp. Lấy hết can đảm, anh trả lời:
"Cảm ơn anh đã quan tâm. Em rất vui được hỗ trợ!"
Cuộc trò chuyện bắt đầu từ việc chọn áo, nhưng dần dà, những tin nhắn trở thành những câu chuyện dài hơn. Việt Anh không chỉ là một cầu thủ với hào quang trên sân cỏ, mà còn là một con người rất đỗi chân thành. Khi giao áo tận tay, Bình không chỉ nhận được lời cảm ơn, mà còn cả một ánh nhìn thật ấm áp.
"Áo của cậu mang một điều gì đó rất đặc biệt. Cảm ơn vì đã tạo ra chúng."
Từ lần đó, họ thường xuyên trò chuyện hơn. Việt Anh chia sẻ về áp lực trên sân cỏ, những kỳ vọng đè nặng trên vai anh. Còn Bình kể về hành trình xây dựng thương hiệu, những đêm dài loay hoay với ý tưởng mới. Giữa hai con người tưởng chừng như khác biệt, họ tìm thấy sự đồng cảm và một mối liên kết khó giải thích.
Thời gian trôi qua, họ dần trở nên quan trọng với nhau hơn cả những gì bản thân họ nhận ra. Việt Anh thường ghé qua tiệm của Bình, mang theo một ly cà phê hay một chiếc bánh mì, cùng nhau ngồi giữa những chiếc áo, nói về những giấc mơ lớn lao nhưng cũng đầy cô độc.
Một ngày nọ, Việt Anh xuất hiện tại tiệm với một chiếc hộp nhỏ trên tay. Anh mỉm cười, ánh mắt chan chứa điều gì đó rất sâu sắc.
"Cậu từng nói rằng mỗi chiếc áo đều kể một câu chuyện. Tớ nghĩ đã đến lúc cậu kể câu chuyện cho chính mình."
Bình mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc áo rất quen thuộc – thiết kế đầu tay của anh, giờ được chỉnh sửa thêm dòng chữ thêu cẩn thận: "Chúng ta gặp nhau, vì thế giới muốn cả hai trở nên tốt đẹp hơn."
Thanh Bình sững sờ. Anh ngẩng lên nhìn Việt Anh, trong lòng ngổn ngang những xúc cảm khó gọi tên. Không cần thêm lời giải thích, họ hiểu rằng câu chuyện này đã đi đến một bước ngoặt quan trọng.
Thế nhưng, đời không phải lúc nào cũng như mơ.
Việt Anh bắt đầu chìm sâu hơn vào lịch trình bận rộn của mình. Những trận đấu liên tục, những chuyến đi xa, những áp lực ngày một lớn dần. Tin nhắn trở nên ít hơn, các cuộc gọi vội vàng, những buổi gặp gỡ giờ chỉ còn là ký ức. Thanh Bình vẫn đợi, từng ngày từng giờ, nhưng những khoảng trống cứ kéo dài vô tận.
Một buổi tối muộn, điện thoại của Bình rung lên. Tin nhắn từ Việt Anh hiện ra, ngắn gọn nhưng nặng trĩu:
"Cậu là người quan trọng nhất trong một giai đoạn rất đẹp của tớ. Nhưng có lẽ, đến đây là đủ rồi. Tớ xin lỗi."
Thanh Bình lặng lẽ đọc, đôi tay buông thõng. Anh nhìn quanh tiệm nhỏ, nơi từng lưu giữ những khoảnh khắc ấm áp nhất giữa họ. Chiếc áo với dòng chữ "Chúng ta gặp nhau, vì thế giới muốn cả hai trở nên tốt đẹp hơn" vẫn treo ở đó, như một kỷ vật từ những ngày đẹp đẽ.
Thời gian trôi, Việt Anh tiếp tục sự nghiệp của mình, trở thành niềm tự hào của hàng triệu người hâm mộ. Còn Thanh Bình vẫn cần mẫn trong tiệm nhỏ, phát triển thương hiệu local brand với tất cả trái tim.
Một chiều đông, khi ngồi một mình bên tách trà nguội lạnh, Bình bật tivi để xem một trận đấu. Việt Anh xuất hiện trên màn hình, đôi mắt vẫn sáng rực như ngày đầu tiên anh bước vào tiệm. Sau bàn thắng quyết định, anh giơ cao chiếc áo với dòng chữ quen thuộc: "Chúng ta gặp nhau, vì thế giới muốn cả hai trở nên tốt đẹp hơn."
Thanh Bình nhìn chăm chú, lòng ngổn ngang. Một nụ cười thoáng qua, đượm chút buồn. Anh biết rằng, dù không còn đi chung đường, họ vẫn mãi là một phần không thể thiếu trong câu chuyện của nhau.
Mỗi khi nhớ lại, Thanh Bình tự nhủ: "Có những người không thể ở bên ta mãi, nhưng sự xuất hiện của họ đã đủ để thay đổi cả thế giới trong ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro