Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Kết hôn

Vụ án Lỗ chưởng quầy đã phá, nguyên lai là huynh đệ họ Triệu kia cải trang giả dạng đi hiệu cầm đồ Bảo Tuấn.

Trương Dũng đề nghị các huynh đệ trong nha môn đi uống một chén, chúc mừng Dương Quý Minh đã phá án xong.

Trên bàn rượu, Trương Dũng giơ ly rượu lên đối mọi người "Sau này, Quý Minh lão đệ chính là huynh đệ trong nhà của chúng ta, tất cả mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau. Đến, cạn!" Cuối cùng, tiền một bàn đồ nhắm rượu này tất cả mọi người đều chi bạc, Trương Dũng không để cho một mình Dương Quý Minh trả.

Thượng phủ, Hứa Nhất Hoàn tán dương Dương Quý Minh một phen.Vụ án kia mặt dù không lớn nhưng lại không dễ điều tra, Dương Quý Minh chỉ dùng mấy ngày làm rõ manh mối, tìm kiếm manh mối rồi phá được vụ án này, đúng là hiếm thấy.

Dương Quý Minh hồi phủ với bộ dạng say khướt bị Dương Chính Nghĩa tóm vững vàng. "Nhìn lại ngươi đi, buổi tối mới trở về, một thân mùi rượu, đã làm cái gì đi!"

"Thưa phụ thân, nhi tử hôm nay phá được một vụ án, các đồng liêu chúng mừng nhi tử nên uống mấy chén"

Dương Chính Nghĩa lúc này mới hòa hoãn sắc mặt "Ngày thành hôn sắp đến rồi, mai ngươi đi nha môn xin nghỉ phép mấy ngày cưới"

"Là"

Dương Quý Minh trở về hậu viện, rửa mặt một phen rồi ôm cái đầu đau nằm dài trên giường, hoài niệm sinh hoạt ở hiện đại. Nhưng mà, không quản hắn làm sao trở về hiện đại, thời gian đều đang chậm rãi trôi, cổ đại là cổ đại, hiện đại là mấy trăm năm sau.

Trước đại hôn một ngày, Thượng phủ đưa đồ cưới sang tràn đầy 120 rương. Một nửa sân viện tử của Dương Quý Minh dùng để đặt đồ cưới.

Trương ma ma là ma ma quản sự bên người Thượng phu nhân, nói chuyện làm việc kín kẽ không một lỗ hổng. Sau khi nói chuyện với lão thái quân Hầu phủ cùng Đại phu nhân, hớn hở vui vẻ hồi Thượng phủ phụ mệnh.

Dương Quý Minh chỉ nghe nói, khi người Thượng phủ rời đi, Đại phu nhân tức giận làm bể một bộ chén lưu ly, Đỗ di nương thưởng cho hạ nhân trong viện mỗi người hai lượng bạc.

Ngày đại hỉ đến, Dương Quý Minh buộc tóc, đổi y phục của tân lang. Hắn cưỡi con tuấn mã cao to, lòng có chút mừng thầm nhỏ vì đã nguyêm túc học cưỡi ngựa với Trương Dũng.

Sáo và trống diễn tấu dọc đường, đi vòng nữa cái kinh thành cuối cùng cũng đến Thượng phủ. Thời điểm Dương Quý Minh xuống ngựa có chút đứng không vững vì cưỡi ngựa thời gian có chút lâu. Hắn ổn định tâm trạng, cùng nhóm người đi đón dâu vây quanh lối đi Thượng phủ.

Chỗ cửa lón Thượng phủ, nhị thúc của Thượng Gia Ngôn là Thượng Kính Dao tự mình cản môn.

Trong đám người đi đón dâu, ngoài hai vị hồ bằng hữu của hắn ra còn lại là người Đại phu nhân sắp xếp, trước mặt là vị Hàn lâm viện nho nhã, hiền lành này mỗi người đều sợ đến như chuột gặp mèo vậy. Dương Quý Minh cũng không trông cậy gì đến bọn họ, tự mình tiến lên một bước, quy củ chắp tay, cung kính nói: "Chất rể bái kiến Nhị thúc, chất rể đến đón dâu, kính xin Nhị thúc nhượng chất rể đi vào."

Thượng Kính Dao cười đến nheo mắt nói: "Cháu trai ta là bảo bối của toàn Thượng phủ, e là không dễ dàng như vậy cho người đi vào."

"Xin hỏi Nhị thúc, có điều kiện gì?"

"Gần đây Hàm lâm viện đang biên tu một quyển sách số học, hôm qua ta vừa vặn nhìn thấy một đề bài, không quá khó, liền lấy đến đố ngươi"

"Thỉnh Nhị thúc ra đề" Tâm trạng Dương Quý Minh thoáng thả lỏng, may mắn là toán học không phải ngâm thơ, đối đáp.

"Nghe cho kĩ, đề bài là: có một ẩn số, biết số đó trên ba thừa hai, trên năm thừa ba, trên bảy thừa hai. Hỏi số đó là bao nhiêu?"

Dương Quý Minh tỉ mỉ nhẩm lại đề bài, có một bất kì chia ba dư hai, chia năm dư ba, chia bảy dư hai.

"Hai mươi ba"

Ý cười trên mặt Thượng Kính Dao cứng lại, khó mà tin nổi nhìn Dương Quý Minh, "Trả lời chính xác"

Nhất thời, những ánh mắt xem kịch vui cũng ít nhiều lộ ra vẻ nghi hoặc

Dương Quý Minh kiếm tốn "Đa tạ Nhi thúc, chất rể cũng biết tính một vài con số" Dứt lời, mọi người cũng sinh ra tâm nghi ngờ, Dương Quý Minh tuy là công tử một vô học nhưng hắn có mẹ đẻ xuất thân từ thương gia, biết coi sổ sách cũng chẳng có gì lạ.

Qua đại môn, ngăn ở cổng chính là một đám anh em họ cùng nhóm thiếu gia của Thượng Gia Ngôn, từng người từng người đều muốn tiền lì xì. Dương Quý Minh trả thay lão Bất Lại nên chỉ sót ba cái đồng tiền, nhưng hắn có một người mẹ đẻ nhiều tiền a, Đại phu nhân không vì hắn chuẩn bị tiền lì xì, Đỗ di thương thay hắn chi.

Dương Quý Minh hào phóng, từ trong lòng lấy ra tiền lì xì, mỗi người một phong.

Thừa dịp, đám anh em họ mở phong bì, Dương Quý Minh cùng nhóm người đón dâu xông vào cổng trong.

"Tân lang đến" Hỉ bà cao giọng báo hỉ, rồi vào nhà đến xem Thượng Gia Ngôn chuận bị như thế nào .

Trần phu nhân cười nói: "Lập tức liền xong, không nên lỡ giờ lành". Nàng là người Thượng phu nhân mời đến chải đầu cho Thượng Gia Ngôn.

Trần phu nhân cười, cầm lấy hỉ lược được quấn sợi tơ hồng tinh tế, nhẹ nhàng chải tóc cho y.

"Nhất lược đến tận chân, không sầu lo phú quý. Nhị lược đến tận chân, không lo bệnh tật. Tam lược đến tận chân, con cháu đầy đàn, sống lâu trăm tuổi. Lại lược đến ngọn tóc, thuận hòa yêu thương trân trọng. Nhị lược đến ngọn tóc, trọn đời sát cánh bên nhau. Tam lược đến ngọn tóc, vĩnh viễn kết đồng tâm bội"

Thượng Gia Ngôn cảm thấy trái tim mình đang đập càng ngày càng nhanh, hai tay hơi nắm chặt, tỉ mỉ cảm thụ chiếc lược đang nhẹ nhàng chuyển động trên đầu y. Y thầm nghĩ, chung quy vẫn là mình gả đi.

Sau khi Trần phu nhân lược xong, Thượng phu nhân từ trong tay nha hoàn bưng chén trôi nước, tự mình uy cho y ăn. Thượng Gia Ngôn cúi đầu nhìn trong bát, bên trong ngoài trừ bánh trôi còn có táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen.

Thượng phu nhân nói "Một bát này nên ăn hết, đây là may mắn."

Thượng Gia Ngôn gật đầu. Trời chưa sáng y đã rời giường đến giờ vẫn chưa ăn uống gì, sau lại xuất môn lên kiệu, hôm nay chưa chắc có thể ăn cơm.

Lúc này, Hòe An từ bên ngoài bước nhanh đến. "Đại thiếu gia sai người dăng dây ở trong sân, bảo tân lang đi qua dây mới được vào trong"

Thượng phu nhân múc từng muỗng bánh trôi uy Thượng Gia Ngôn ăn, y đang há miệng ăn. Hai mẹ con dường như không nghe thấy.

Thượng Gia Ngôn biết bọn đại ca đang ở ngoài cản cửa, cũng biết đại ca sẽ ra nan đề cho Dương Quý Minh, chỉ là không nghĩ tới nan đề này. Dương Quý Minh không phải xuất thân từ võ tướng, làm sao mà có thể vượt qua đây?

Lúc này, hai hồi bằng hữu của Dương Quý Minh trước sau đều từ trên cao té xuống. Bọn họ đồng tình vỗ vai hắn "Huynh đệ, xin lỗi, cái này quá khó khắn, chúng ta thật sự không giúp được gì."

"Không sao. Ta tự mình tới." Dương Quý Minh kiên trì thử bước ra bước đầu tiền, trong lòng không khỏi phun tào: Lấy tức phụ nhi quá không dễ dàng, trước hết cần phải luyện tập đi trên dây.

Hắn cẩn thận từng li từng tí, tiêu sái ra bước thứ nhất rồi bước ra bước thứ hai. Sau đó, còn chưa đợi hắn bước đến bước thứ ba liền ngã xuống đất.Dương Quý Minh nhanh chóng bò lên, thử lại một lần, vẫn không thể bước ra bước thứ ba. Thử một lần lại một lần, kết quả vẫn như vậy. May mắn, tại đây mới trải thảm đỏ, nếu không hắn phải đi thay y phục khác.

Hòe An nhìn tình huống trong viện, lần thứ hai vào nhà bẩm báo.\

Thượng Gia Ngôn ăn xong bánh trôi, thu thập lại một chút, sẵn sàng gả đi.

Thượng phu nhân sợ lỡ giờ lành liền sai Hòe An đi nhắc nhở Thượng Gia Thụ một tiếng, cấp cho tân lang bậc thang đi xuống.

Hòe An đáp một tiếng, vội vã ra ngoài, vừa vặn thấy đám người đón dâu của Dương Quý Minh cùng các thiếu gia trong phủ đồng thời đè hai thị vệ kéo dây xuống đất. Dây kia tự nhiên cũng rơi trên mặt đất, Dương Quý Minh cứ như vậy sải bước trên dây mà đi tới.

( ultr, kế hay kế hay)

Sắc mặt Thượng Gia Thụ tái xanh một hồi lâu, nhưng không thể làm gì Dương Quý Minh, liền quở trách đám anh em họ vài câu. Tại cổng trong, họ nhận được lì xì liền biểu thị bắt người tay ngắn. Hòe An vội vã trở lại phòng trong, vừa cười vừa đem tình cảnh này cấp báo.

"Hai thị vệ kia to khỏe như trâu lại bị một đám công tử thế gia dùng người đè trên đất không thể động đậy. Càng đòi mạng hơn là, các thiếu gia và biểu thiếu gia trong phủ đều hỗ trợ tân lang."

Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi lộ ra vẻ mắt kinh ngạc.

Hỉ bà đưa một chiếc khay sài mài bằng gỗ quý đến, Thượng phu nhân lấy khăn đội đầu từ khay gỗ, nhẹ nhàng đội lên đầu Thượng Gia Ngôn.

Hỉ bà đỡ Thượng Gia Ngôn đi đến phòng cửa, Thượng phu nhân đi theo phía sau, chỉ nghe thấy tiềng nức nở

Pháo trúc tiếng vang lên, lễ nhạc hợp tấu.

Thượng Gia Thụ cõng lấy Thượng Gia Ngôn xuất môn lên kiệu hoa.

Kiệu hoa dừng lại trước cửa phủ Võ Mục Hầu, đúng lúc Dương Quý Minh cưỡi ngựa dừng lại, hỉ bà liền đưa lên cung nhỏ có quấn hồng tuyến cùng với ba tiễn nhỏ cũng được quấn lấy hồng tuyến.

Vèo vèo vèo.

Vì khoảng cách gần, ba mũi tên vững vàng bắn ở trên kiệu duyên. Dương Quý Minh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Gia Ngôn cầm trong tay hồng trù đoạn, được hỉ bà nâng đỡ vượt qua chậu than.

Kết thúc lễ bái đường, Thượng Gia Ngôn được đưa đến phòng tân hôn.

Y gồi ở mép giường, nỗ lực nghe tiếng bước chân cùng với phương hướng bên ngoài, bỗng nhiên có ánh sáng, khăn đội đầu của tân phu đã bị tân lang dùng hỉ cân đẩy ra.

Thượng Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, cùng Dương Quý Minh bốn mắt nhìn nhau. Y thấy được sự kinh diễm trong mắt tân hôn phu quân, cũng nhìn thấy được ý cười, như ôn nhu cùng như gió, thổi đến làm cho mặt hồ đang bình tĩnh hơi nổi lên gợn sóng.

Dương Quý Minh nhìn thấy hồng cái đầu hạ này khuôn mặt nhỏ nhắn thời điểm, không thể không thừa nhận rằng mình bị kinh diễm.

Khuôn mặt tuyệt mỹ mà không khí âm nhu, tư thái tinh tế mà không suy nhược cảm giác, một thân hỉ phục đỏ thẫm càng làm cho y kiều diễm ướt át.

Tuy rằng đã sớm nghe nói tướng mạo Thượng Gia Ngôn là ngọc chất kim cùng, nhưng khi thực tế nhìn thấy y, Dương Quý Minh chân chính cảm thấy được chính mình nhặt được trân bảo.

Hỉ bà bưng đến khay đỏ, trên khay là bình rượu hợp cẩn.

Dương Quý Minh cầm lấy hai chén rượu, đem một chén đưa cho Thượng Gia Ngôn, sau đố liền nâng cong cánh tay lên, chờ Thượng Gia Ngôn đan chéo tay với mình, đem rượu hợp cẩn uống một hơi cạn sạch. Thượng Gia Ngôn cũng nâng cốc rượu tiến đến bên mép, kiên trì uống hết một hơi, trong nháy mắt cảm thấy được trong thân thể có một trận nóng bỏng.

Uống hết rượu hợp cẩn, lễ đến đây là xong.

Lưu mụ mụ bên người Đại phu nhân vén rèm cửa tiến vào, trước tiên cười hướng tân phu nói một tiếng hỉ, sau đó nói rằng: "Đại phu nhân lo lắng Tam thiếu phu nhân bị đói, dặn dò nhà bếp làm bát sủi cảo đưa tới."

Dương Quý Minh biết có tập tục ăn đồ ăn sống, làm bộ không biết nói: "Bưng lại đây."

"Ai!"

Lưu mụ mụ cười đáp một tiếng, cầm chén từ tay nha hoàn bưng lại đây, dùng thìa múc một miếng sủi cảo uy Thượng Gia Ngôn ăn.

Thượng Gia Ngôn nghe lời há mồm cắn, sau đó sửng sốt một chút, có chút không biết làm sao.


Dương Quý Minh sợ hắn ngốc lại ăn thật, vội vàng nói: "Phun ra đây đi."

Uy y ăn xong Lưu mụ mụ mới cầm cái bát không từ một nha hoàn khác, lại đây.

Thượng Gia Ngôn đem sủi cảo phun vào bên trong bát không.

Qua chuyệnnày, y cảm nhận được Đại phu nhân đối với Dương Quý Minh là không thích, đương nhiên cũng không vui vẻ với mình. Nhưng thật cao hứng đó chính là tân hôn phu quân đang bảo vệ y.

Lưu mụ mụ cười hỏi Thượng Gia Ngôn: "Sinh hay không sinh?"

"Sinh." Nói xong, Thượng Gia Ngôn ngượng ngùng.

Lưu mụ mụ cười nói: "Tam thiếu phu nhân nói, sinh!"

Nhất thời, một phòng đầy tiếng cười vang lên.

Lưu mụ mụ hoàn thành nhiệm vụ, liền xin cáo lui.

Ngay sau đó, hỉ bà cũng xin cáo lui, đi lĩnh tiền thưởng.

Trong phòng ít người đi, Dương Quý Minh cùng Thượng Gia Ngôn cảm thấy được có chút sốt sắng cùng lúng túng.

Dương Quý Minh nắm tay phải lại để bên mép ho nhẹ một tiếng, nói với Thượng Gia Ngôn." Ta phải ra yến hội phía trước."

Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu.

Sau đó, y nhìn thấy Dương Quý Minh vén rèm cửa đi ra nội thất, lúc này mới thở ra một hơi.

Kể từ khi y biết chính mình nhất định phải lấy chồng, sẽ không cầu phu thê tình thâm, chỉ hy vọng phu quân có thể cho y sự tôn trọng cùng thể diện, có thể cùng hắn tương kính như tân.

Thế nhưng, khi y gả người này thấy được tựa hồ có hoi ôn nhu, y có phải là có thể hay không có một chút mong đợi về sinh hoạt phu thê ân ái sau này?

Dương Quý Minh đi ra khỏi phòng, ở ngoài cửa được một hồi gió lạnh thổi chốc lát, tản đi nhiệt độ nóng rực.

Còn chưa đi ra vài bước, hắn không khỏi nghĩ đến đêm nay động phòng.

Lần thứ nhất gặp mặt, cũng là tại lễ bái đường .

Chờ chút, thế nào hắn cảm giác tức phụ nhi có chút quen mắt nhỉ, thật giống như là đã gặp y ở nơi nào?

Dương Quý Minh suy nghĩ một chút, nhưng không nhớ ra được, liền không tiếp tục nghĩ nữa.

Hắn đang suy tính buổi tối phải nên làm sao?

Muốn viên phòng sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro