chương 3
2 giờ sáng, bụng cô bỗng nhiên đau dữ dội, cô mím môi tay siết chặt cái gối chờ cho cơn đau qua đi, nhưng không những cơn đau không hề có xu hướng giảm mà ngày càng đau hơn, đến lúc chân tay cô run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt cô, cô vươn tay lấy chiếc điện thoại gọi cho anh :
- Alo? Giọng nói trầm trầm của anh vang lên khiến cô nhẹ nhõm không ít.
- Hàn.... Dương, bụng em... đau quá, anh về nhà được không ? Giọng cô run rẩy khó khăn nói
Anh nhìn về phía phòng mổ, sau đó khẽ nói
- Em chờ anh một chút được không ?
Cô nặng nề cúp máy chờ anh, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, chờ, cô chờ anh ...
Mãi đến 3 giờ sáng vẫn không thấy anh về, cô lại gọi cho anh, lần này cô bật khóc nức nở :
- Anh.... anh về... chưa. Em đau... đau quá...hức hức...
Anh vội vàng nhìn vào phòng phẫu thuật nói :
- Hay là em uống tạm thuốc giảm đau được không ? Cô ấy đang khó sinh, anh không thể về được
"Cạch", điện thoại trên tay cô rơi bộp xuống nền nhà với thành 2 mảnh, cả người cô rơi xuống giường, khoé mắt vẫn còn 2 dòng nước mắt, đến cuối cùng, anh vẫn không thể nào quan tâm cô dù chỉ một chút, vốn dĩ đã biết cô và anh là 2 đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể nào giao nhau được, vì sao cô còn cố chấp đến như vậy ? Cố chấp đến nỗi phải đền cả sinh mạng của chính bản thân mình.
A phong, là tự mày chuốc lấy tổn thương cho chính mình không thể trách ai được !!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro