Chap 1
Thuý Ngân ấn vào lòng ngực đang đau nhói, bệnh tim của cô ta lại tái phát, cô ta cố tình để cho quá giờ uống thuốc, tay lấy trong giỏ xách ra một lọ thuốc, mở nắp ra rồi đổ hết thuốc xuống đất
"Em muốn làm gì?" Vỹ Dạ bất ngờ vì hành động của cô ta
Cô ta cười lớn, lùi vài bước lại gần cầu thang phía đằng sau, "Để em chứng minh cho chị xem Ngọc yêu chị bao nhiêu nhé!"
"Em?" Thấy cô ta càng lùi về sau làm cho nàng có cảm giác bất an, nàng từ từ bước lại gần cô ta
Thuý Ngân quay lưng nhìn cầu thang đằng sau mình lại nhìn qua nàng, sau đó cô ta ngã người về phía sau, cả thân người rơi xuống cầu thang...
"EM!" Vỹ Dạ với tay về phía cô ta, định chụp lấy tay cô ta nhưng đã muộn một bước...
"Thuý Ngân!" Phía sau cô bỗng có tiếng của cô gái vang tới, cô đang chạy lại chỗ nàng
Nàng quay đầu lại, là chị... Lan Ngọc, nhưng tại sao chị lại ở đây?
"Ngọc?" Nàng bất ngờ khẽ gọi tên cô
Lan Ngọc iếc nhìn những viên thuốc rơi khắp dưới sàn, rồi lạnh lùng nhìn sang nàng, cô không nói lời nào, chạy xuống chân cầu thang, cô đỡ Thuý Ngân ngồi dậy, lay mình cô ta, "Thuý Ngân, em có sao không?! Thuý Ngân mau trả lời chị đi "
Thấy Vỹ Dạ chạy xuống, cô ngước mặt lên quát thẳng vào nàng, "Cô ấy mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
"Em... chị nghĩ rằng em đẩy em ấy xuống sao?"
"Cô có làm không trong lòng cô rõ nhất." Dứt lời, cô bế cô ta lên, lập tức đưa cô ta đến bệnh viện
***
Qua gần một tiếng cấp cứu
Thấy bác sĩ từ trong bước ra, cô vội vã chạy tới hỏi, "Cô ấy làm sao rồi?"
" cô là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ hỏi lại.
"Vâng, tôi là... Chồng của cô ấy"
Vỹ Dạ hua xót nhìn cô, rõ ràng nàng mới là vợ của cô mà?
Nhưng tiếc là hình bóng của cô ta trong lòng cô đã là vợ của cô từ lâu rồi...
"Cô ấy đã có chứng bệnh suy tim bẩm sinh trong người, lúc bệnh tái phát cô ấy lại không uống thuốc đúng lúc, cùng đó còn bị ngã cầu thang.. Cho nên tình hình của cô ấy rất không khả quan, trong tương lai có thể sẽ dễ tái phát bệnh hơn" Bác sĩ nói
Sắc mặt cô hơi tái, "Vậy hiện giờ thì sao?"
"Hiện giờ đã qua cơn nguy kịch rồi."
Tay cô cuối cùng cũng thả lỏng
Sau khi bác sĩ rời đi, cô bước tới chỗ Vỹ Dạ đang đứng
Bỗng một luồng tối ngang qua mắt nàng, một bạt tai nóng rát giáng lên má nàng...
Nàng đặt tay sờ lên bên má đỏ bừng của mình, quả thật rất đau, nhưng nào có sánh bằng trái tim nàng hiện tại đây
Cô nắm chặt bả vai của nàng, hét lên
"Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy? Nói!"
Do cô dùng lực khá mạnh, cơn đau từ bả vai cùng cái bạt tai lúc nãy lan khắp người khiến nàng đau nhói
"Em... em không có!"
Cô cười tự giễu, giọng lạnh vô cùng
"Nếu như không vì cô giở trò thì có lẽ Thuý Ngân đã kết hôn với tôi rồi, hiện giờ cô đã được như ý nguyện vậy mà cô vẫn còn không tha cho cô ấy sao?!"
"Ngọc, hãy tin em, em thực sự không có, em ấy tự ngã xuống mà"
"Tự ngã xuống? Cô tưởng tôi là con nít ba tuổi chắc? Tại sao người nằm trong đó không phải cô! Tại sao lại lại là cô ấy!? Cô đi chết đi!"
Cô vừa nói vừa có chút kích động nên đẩy nàng một cái, làm nàng đứng không vững liền ngã khụy xuống đất
Tại sao người nằm trong đó không phải em? Chị mong là em lắm đúng không?
Nhìn nước mắt của nàng liên tục rơi, cô có chút không nỡ hỏi tiếp gì nữa
"Cô đợi đó, đợi khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ khiến cô phải trả giá"
Dứt lời, cô chạy về phía hành lang, cô có thể đang tìm phòng bệnh của cô ta
Vỹ Dạ hình bóng dáng của cô rời đi, nàng mệt mỏi hai tay ôm chặt đầu gối, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống...
Rốt cuộc trong trái tim chị, em được xem là gì?...
***
Thuý Ngân nằm trong phòng bệnh hơn hai ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại
Nàng và Lan Ngọc điều ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta, chỉ là cô không cho nàng vào phòng bệnh, cô nói không cho nàng có cơ hội hãm hại Thuý Ngân nữa
Vậy nên Vỹ Dạ chỉ được ngồi ngoài hành lang nhìn vào phòng bệnh, tận mắt xem cô chu đáo chăm sóc cô ta tận tình nhường nào, nàng ganh tị lắm, từ lúc kết hôn với cô cho đến nay, nàng đã nỗ lực biết bao cũng không được một chút ôn nhu của cô, dù chỉ là thương hại nàng cũng chấp nhận, vậy mà cô chẳng thèm nhìn lấy nàng lần nào
Nàng đang nghĩ, nếu nàng là người nằm trên giường bệnh đó, liệu cô có lo lắng cho cô không?... Sẽ không
Nàng cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, đã một giờ hơn rồi, nàng chợt nhớ cô chưa ăn gì, cả mình cũng chưa ăn gì, tuy tình hình hiện tại không phải là lúc thích hợp nói đến chuyện ăn uống nhưng cũng không nên bỏ đói lâu như vậy...
Nàng liền đứng dậy, đi mua ít đồ ăn về
***
Hôm nay trời có mưa khá lớn, ngoài trời cũng rất lạnh, nàng ôm hai hộp cháo vào lòng để không cho nó nguội, chạy thật nhanh lên lại phòng bệnh
Trong tay cầm hai hộp cháo, nàng lấy can đảm gõ cửa phòng bệnh
Lan Ngọc nghe tiếng gõ cửa khe khẽ ngoài kia, tay đang xoa nguyệt thái dương bỗng dừng lại, cô nhìn sang cửa kính thấy nàng đang đứng ở ngoài, cô đứng dậy, đi đến mở cửa
Vỹ Dạ thấy cô, nàng có chút căng thẳng, nhìn cô thất thần một hồi rồi mới nhớ tới hộp cháo trên tay
"À.. em không có ý định làm phiền chị đâu, chỉ là... chị chưa ăn gì đúng không? vậy nên em có mua ít cháo, chị ăn cùng nhé!"
Vỹ Dạ đưa hộp cháo tới trước mặt cô
Lan Ngọc nhíu mày, tức giận giơ tay quơ đổ cả hộp cháo, phẫn nộ nói
"Cô còn có tâm trạng để ăn sao? Hãy nhìn người em của cô kìa! Đã hai ngày không tỉnh rồi! Vậy mà cô có thể thong thả như vậy!?"
Nàng sợ hãi nhìn hộp cháo đổ khắp nền đất, lắc đầu nói "Em không có ý đó, em chỉ là..."
*tít...tít...tít...
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro