Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

trong tay mafia (cont)

Chương 25: Qúa Khứ Đan Xen

-Ba ơi, ba xem!

-Gì vậy Uất nhi?

-Ba nhìn nè bên cạnh mộ của bà nội có tang mới kìa!

Bên dòng chữ Mạc Đăng Nhiên- Uất nãi nãi là một ngôi mộ mới xem rất khang trang và tao nhã. Cũng không trách được vì đây là khu nghĩa trang quý tộc thì ngôi mộ nào cũng được thân nhân chăm sóc kĩ lưỡng, thậm chí trang hoàng rất xa hoa. Chưa kể đến những người lao dọn, nhân viên chăm sóc ở đây được tuyển chọn rất kĩ càng cho nên trông nơi đây rất hào nhoáng, đẹp đẽ khác hẳn với một nghĩa trang bình thường.

-Ờ, chắc là năm nay thời tiết không được tốt… con người ai cũng phải chết cả!

Ba nàng im lặng một chút. Nàng vừa nghe xong mặt đã tái mét ôm chặt lấy ba.

-Không, con không cho ba đi! Ba không được bỏ mẹ với con!

Ba nàng xoa xoa đầu đứa con gái giọng nhạt đi.

-Không được đâu, dù ba muốn cũng không được! Thần chết chắc chắn một ngày sẽ mang ba đi!

-Nếu thần chết dám đem ba đi, con sẽ đuổi hắn! Ba sẽ sống hoài với con!

Gương mặt trung niên của ông nở ra một nụ cười gượng gạo. Bàn tay bé nhỏ của con gái bám chặt vào tay áo ông. Từ bên kia một đoàn người vận vest đen, đeo mắt kính tối màu, xem ra cũng là một thế lực không tầm thường. Bên trong đoàn người nàng để ý thấy một nam nhân xem ra lớn hơn nàng rất nhiều gương mặt lạnh lùng, đến một chút biểu cảm tang thương đều không thấy. Đây chính là đám tang kì lạ nhất mà nàng biết! Người thân không nước mắt, không bi thương, không đau khổ, chỉ có những gương mặt lạnh lùng khuất sau cặp kính râm nối dài như một chuỗi hạt. Rất đông, rất đông người đưa tang nhưng không một ai nói lời nào, thậm chí ngay cả khi đưa linh cữu xuống không có một cái cúi chào hay một lời trăn trối nào, hết thảy, hết thảy chính là im lặng!

-Ba nhìn kìa đám tang đó kì quá không có ai khóc hết! Vì sao vậy ba?

Cái gì thắc mắc nàng cũng hỏi ba, khi nàng hỏi cái gì ông cũng nói hết nhưng mà…

-Mặc kệ người ta đi, sao con nhiều chuyện vậy? Người ta không thích khóc thì thôi!

Lần đầu tiên ba gắt gỏng với nàng, lần đầu tiên ba từ chối câu hỏi của nàng. Nàng cúi mặt xuống không dám hỏi nữa, nàng không biết nàng làm gì sai để ba giận nhưng mà nàng cũng không nén được tò mò nhìn qua đám tang quý tộc đó. Nam nhân lạnh lùng lúc nãy vẫn nhất nhất im lặng. Cỗ quan tài vừa được hạ xuống, tất cả những người đi tang lập tức quay đi, cứ coi như người vừa mới mất này không phải là người thân của họ, lại càng không vì thương tiếc mà để tang!

-Uất nhi!

Thấy nàng mải mê chăm chú nhìn vào đám tang đó, ba nàng lay mạnh. Nàng giật mình ngước lên ngơ ngẩn hỏi:

-Gì vậy ba?

-Con đừng nhìn người ta nữa không tốt đâu!

-Dạ!

Nàng xịu mặt, ba hôm nay kì lạ quá.

-Đi, theo ba về! Mẹ đang chờ con ở nhà!

Nàng theo cái nắm tay của ba bước đi, đầu vẫn ngoái lại bắt gặp ánh nhìn lạnh băng của nam nhân lạ mặt kia. Nàng dù rất nhỏ vẫn cảm thấy được ánh mắt ấy là vô cảm cứ như linh hồn đã chết từ lâu lắm rồi!

-Ư ư!

Sau trận ngất tê dại, nàng run rẩy cố gắng ngồi dậy. Nàng vừa mơ, một giấc mơ dài về quá khứ. Người nam nhân đó để lại ấn tượng cho nàng rất sâu sắc. Áo vest đen, mái tóc đen, giày đen, đôi mắt không có chút linh động nào, tay y nắm chặt thành quả đấm nhìn trừng trừng về phía tấm bia mộ rồi thoáng chốc thay đổi trở thành vẻ lạnh lẽo khi liếc sang nàng. Rất lâu rồi mà nàng vẫn ám ảnh đôi mắt ấy cứ như là… cứ như là…

-Ba…

Ba nàng từ sau lần đó không bao giờ dẫn nàng đến thăm mộ của nội nữa, tâm tình trở nên gay gắt hơn trước, đối xử với nàng cũng khác hơn. Sau lần đó đột nhiên ba dẫn nàng về ra mắt ông nội, lần đầu tiên nàng biết ông nội. Người ông đó đối với nàng không có chút tình cảm nào, gương mặt già nua vẫn còn rất tinh nhạy, đeo cặp kính lão to, mái tóc bạc gần hết, ngồi trên xe lăn, tay cầm tờ báo. Hình ảnh đầu tiên nàng thấy. Ông đối với ba nàng cực kì lạnh nhạt nhưng khi nghe nàng chính là cháu gái ông thì liền thay đổi thái độ, ôm hôn nàng cứ như là lâu lắm mới gặp lại. Nàng còn nhớ rất rõ…

-Mau! Đem bánh đến mời tiểu thư!

Tiếng ông quát cô hầu thật chói tai nhưng khi nói chuyện với nàng thì quay ngoắt lại:

-Cháu có thích búp bê không? Cháu ăn gì nhé? Lát nữa ông đưa cháu đi dạo quanh nhà!

Nói rồi ông cười, nụ cười hiền hòa, tay ông xoa xoa mái tóc đen nhánh của nàng.

-Cháu phải đến thăm ông thường xuyên nhé! Ông nhớ cháu lắm đấy!

Lúc đó cũng có mấy chị em họ đứng xung quanh, có người lườm liếc nàng, có người ghen tị xì xào. Mấy cô chú cũng cảm thấy không thoải mái liên tục soi vào nàng. Nàng cúi đầu lí nhí “dạ”. Ông nội quả nhiên thực hiện lời hứa, cho nàng rất nhiều đồ chơi, bánh kẹo trước ánh mắt ghen tức của mọi người. Lúc đó nàng tin chắc rằng mình chính là đứa cháu ông hết sức yêu thương nên cực kì tự hào về điều này đến khi…

-Mẹ! Mẹ à!

-Cái gì um sùm vậy Tái Mạc Cầu?

-Mẹ, mẹ thấy con nhỏ Uất Họa Tranh không? Nó đâu phải lấy họ cha? Hơn nữa mấy năm trước đây rõ ràng ông nội đuổi cha nó đi mà! Giờ lại mò về còn được ông hết lòng yêu thương nữa! Không chừng sau này tài sản của dòng tộc nó sẽ chiếm hết!

-Tái Mạc Cầu, không được nói bừa!

-Con không có nói bừa! Mẹ nghĩ xem nếu sau này con lớn…

-Im lặng!

-…

-Con phải đối tốt với nó có biết chưa?

-Mẹ…

-Sau này nó sẽ là kẻ thế mạng cho gia đình chúng ta đó!

-Dạ?

-Sau này nó sẽ thế mạng cho chúng ta! Thế nên con đối tốt với nó đi! Dù sau này con có muốn gặp nó nữa cũng không được đâu! Số của nó đâu tốt để hưởng được số gia tài của dòng tộc chứ? Sau này con đừng lo, con là con của ta, ta quyết không để con chịu thiệt! Còn chuyện này con nương theo ông nội đi! Biết nghe lời một chút sẽ thuận lợi cho con hơn đó!

-Dạ!

Nàng vô tình nghe được dưới bếp là một câu chuyện động trời! Cô của nàng cùng anh họ thực ra đang nói gì nàng nghe không hiểu! Cái gì mà thế mạng? Cái gì mà chiếm hết gia tài? Nàng rất muốn biết lời của cô nói rốt cuộc là cái gì… Nhưng mà khi nàng hỏi ông, ông lập tức nổi giận hỏi nàng ai dám tung tin đồn nhảm làm ảnh hưởng đến cô cháu gái yêu quý. Lúc đó một lần nữa nàng tin rằng nàng chính là được ông yêu thương thực sự không có dối trá. Từ sau thái độ của Mạc Cầu đối với nàng tốt hẳn lên nhưng mà từ bên trong nỗi băn khoăn của nàng chưa thể dứt…

Thật nhanh, thời gian trôi thật mau, nàng giờ mới hiểu ra được lời của cô nói quả không sai, ông nội lại dày công diễn kịch chỉ để đưa nàng vào tròng. Nhưng mà nàng vẫn không hiểu ông có không ít cháu gái, vậy sao lại chọn nàng? Là bốc thăm định mệnh hay sao? Hay là đằng sau đó vẫn là một bức màn che đậy?

Kho cấp đông này khiến cho nàng muốn khóc vẫn không ra nước mắt. Hắn cho nàng ba ngày. Để làm gì chứ? Ba ngày nàng sẽ còn sống sao?

Nàng ước gì mình có thể quên tất cả, quên hết mọi mối hận thù, quên luôn cái tên của mình, quên… quên… để cùng ai đó đi đến một nơi yên bình sống suốt đời như một người phụ nữ thầm lặng…

-Ha!

Nàng cười chế giễu. Từ khi nào nàng trở nên nhu nhược như vậy? Trở nên hèn kém như vậy? Và bỗng nhiên nàng sợ hãi…

Nàng muốn hắn cứ như vậy mà tuyệt tình với nàng, để nàng hận hắn, muốn rời xa hắn. Nàng không muốn nhìn thấy ôn nhu của hắn, nụ cười của hắn khiến người ta mất hết ý chí, mất hết tự tin. Ánh mắt đó và một ánh mắt nữa đan xen vào nhau như một. Không lẽ!

Qúa khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại ví như một cây cầu dù đi tới đi lui như thế nào ta vẫn không thể biết đâu là đầu cầu, đâu là đuôi cầu cứ như chúng là một dù muốn tách ra cũng không được. Từng nghe ai đó nói đừng nuối tiếc hôm qua, đừng trông đợi ngày mai và đừng lảng tránh hôm nay. Nhưng mà thực tại này nàng lại muốn trốn tránh, và đột nhiên quá khứ ùa về như một cơn sóng triều đánh úp. Gỉa như, giả như… nàng không phải là cháu ông ấy liệu cuộc đời nàng có chuyển sang hướng khác không?

… Ví như một nút thắt đan xen bởi trăm ngàn mối dây ta cứ loay hoay mãi mà không biết ở đâu là nơi bắt đầu…

Chương 26: Nước Mắt

Hắn bao giờ sẽ đến? Nàng từ bao giờ lại đợi hắn đến dù biết rằng từng bước chân của hắn là từng bước chân của quỷ Sa Tăng!

“Cộp cộp”. Trong cơn mơ nàng nhìn thấy một bóng người cao lớn, ánh nhìn lạnh lùng quen thuộc đến mức nàng biết rõ… là ai…

-Ba, sao ba lại ở đây?

-Ba!

-Ba!

-Ba ơi!

-Không…

“Hộc hộc”. Ba, không thể như thế! Không thể! Ba! Mồ hôi nàng vã ra như tắm, tròng mắt nàng kinh hoàng mở to trợn trừng. Sau cái giật mình ngồi dậy nàng nhìn xung quanh, là mơ thôi mà! Chỉ là… một giấc mơ thôi!

-A… anh…

Trước mặt nàng gương mặt anh tuấn không xúc cảm đang có một cái chau mày hiếm thấy.

-Gặp ác mộng?

Giọng hắn không nhanh không chậm trầm tĩnh nói ra nhẹ nhàng đầy quyền lực. Nàng khẽ gật đầu. Ác mộng! Đúng rồi, chính là ác mộng. Trong cơn mê nàng nhìn thấy ba nàng nằm trong vũng máu. Ông không lẽ đã chết? Nàng dù rất hận ông ấy bỏ mẹ nàng và nàng nhưng mà… nàng dù gì đi nữa vẫn có tình cảm của một người con. Ác mộng!

-Anh… đi đâu vậy?

Quay lại nhìn gương mặt tái mét của nàng hắn nở một nụ cười mỉa mai cúi sát thật gần:

-Sao? Em muốn qua đêm với tôi?

Nàng như bị điện giật nhưng không thể nổi giận! Tại vì sao? Nước mắt đánh thành vòng xuống gò má, sao phải khóc? Nàng không hiểu được! Nhìn thấy ánh mắt của hắn đầy thù hận nhìn mình đến mức con ngươi tối đen nàng lại thấy đau lòng đến vậy, phải chăng là…

-Hừ!

Bắt gặp biểu cảm của nàng hắn lạnh lùng quay đi, để nàng vô lực ngồi lại. Hắn đã đưa nàng ra khỏi phòng cấp đông nhưng nơi này tối đen thực chất là ở đâu? Sau tia sáng le lói từ trong cánh cửa vừa hé mở đã sập đóng nàng biết đây là một nhà kho.

Nàng vì sao lại không nổi giận trước câu nói sỉ nhục của hắn? Là qua bao nhiêu đau khổ nàng trở nên yếu đuối hay là… nàng yêu hắn rồi?

Yêu?

Yêu!

Yêu…

Tim nàng đập thình thịch. Yêu!

Không thể!

Nước mắt nàng trào ra không thể tự kiềm chế!

Nàng như thế nào mà lại yêu hắn? Nàng vì cái gì mà lại yêu hắn? Vì cái gì? Nàng co người lại, tự đáy tâm can đang gào thét giằng xé mãnh liệt… Yêu… hay không yêu?

Hôm sau nàng được đưa đi trên chiếc xe Limousine màu đen cùng với hắn và một số vệ sĩ đặc biệt. Nói là vệ sĩ đặc biệt vì họ không giống những vệ sĩ ở biệt thự của hắn, họ mặc vest đen, đeo kính đen và có một kim cài hình chim ưng bằng bạc. Nàng thầm nghĩ có lẽ đây mới chính là vệ sĩ của Y thị, có một dấu hiệu riêng.

Phải nói rằng nàng cũng từng đi qua nhiều loại xe hơi nhưng lần này thì thật choáng ngợp. Chiếc xe Limousine bên ngoài với vẻ màu đen đầy quyền lực còn được nạm bạc ở một số chi tiết như ở viền cửa xe, kính chiếu hậu… Cánh cửa xe có thể quay 180o được bọc bằng thép không gỉ và chống đạn. Bên trong xe ngoài quầy bar với dàn đèn led màu trắng xanh, một tủ lạnh nhỏ đựng các chai rượu Champagne bọc bạc và một số ly rượu pha lê đặt trên giá gỗ. Hai hàng ghế song song với cửa kính xe và một chiếc ghế lớn đặt gần phía cửa sau của xe có một lớp kính chắn ngăn cách. Hắn nhấn một chiếc nút đỏ, miếng kính chắn biến mất, kéo nàng vào trong. Loại ghế xe này được lót bằng lông thú rất êm, xe chạy không giằng xóc, cứ như đang ngồi ở nhà chứ không phải trên xe. Các vệ sĩ ngồi ở hai hàng ghế kia, hắn hoàn toàn tách biệt với họ, nàng tự hỏi hắn không sợ mình bị ám sát giữa chừng sao và đột nhiên nàng lại lo lắng. Vô lý! Cực kì vô lý! Nếu hắn chết nàng không mừng rỡ thì đã đành sao lại đi lo cho hắn? Phải chăng chính nàng đã thay đổi rồi?

Miếng kính chắn kia được che lại bằng một màn hình siêu phẳng và rộng lớn. Ra là trong xe có camera! Hắn có thể quan sát hết trong xe và cả ngoài xe. Hắn đặt nàng ngồi bên cạnh, tay vươn tới sát quầy bar lấy một chai rượu vang bọc bạc Champagne lặng lẽ rót ra ly và ngồi yên lặng thưởng thức. Lúc này nhìn thấy hắn thật rất cô đơn. Nàng cúi đầu cố không nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng kia. Cứ mỗi lần nghĩ đến hắn, nghĩ đến chính mình bị hắn coi thường không bằng một kẻ làm gái cao cấp nàng tự thấy đau đớn. Yêu hay không yêu? Nàng lúc này không thể dứt khoát được! Rõ ràng nàng yêu Tiêu Châu sao lại thành thế này?

-Nghĩ gì?

Hắn nâng cằm nàng lên nhìn sâu vào đáy mắt đang bối rối của nàng thản nhiên nhếch miệng. Gương mặt của hắn hiện rõ trước mắt nàng như nguyền rủa như ám ảnh nàng không bao giờ được quên hắn! Không bao giờ!

-Không… không có nghĩ gì hết!

Nàng nuốt từng chữ thật khó khăn cảm thấy vẻ chế nhạo của hắn hiện rõ càng làm nàng hoảng hốt. Hắn buông cằm nàng xuống, đặt ly rượu lên miệng. Nàng lập tức cúi xuống, cả người run rẩy. Nàng vừa cảm nhận được từ đáy lòng nhói đau, nàng thực sự yêu hắn? Thực sự sao?

Như cảm thấy một điều gì đó bất ngờ nàng đờ đẫn, những cảm xúc đó thực chất là gì? Yêu? Không! Nàng không muốn yêu một người đàn ông như vậy! Xung quanh hắn có quá nhiều phụ nữ và chính nàng sẽ phải đau khổ, hắn, sự thật là hắn không hề yêu nàng!

Sự thực tàn nhẫn hơn bao giờ hết! Nước mắt của nàng ngập tràn, cảm thấy ánh nhìn của mình mờ đi nàng lén lau nước mắt, bởi vì nàng biết nước mắt của nàng không là gì đối với hắn!

Im lặng cứ trôi qua…

Hắn đưa nàng đi đâu vậy? Nghĩa trang quý tộc? Nghĩa trang này nàng từng đến vài lần, là nơi yên nghỉ của bà nội nàng. Chiếc Limousine lặng lẽ dừng lại. Không khí xung quanh trang nghiêm tịch mịch khiến nàng nhớ đến ngày hôm đó có một ánh mắt đã nhìn nàng…

Hắn bắt nàng và đám vệ sĩ đứng ở ngoài ngay gần cổng nghĩa trang, chỉ một mình hắn cô độc đi vào. Rất lâu…

-Cháu… ủa cháu có phải là Bông Xù không?

Nàng giật mình quay về hướng tiếng nói, ra là một nhân viên có tuổi ở nghĩa trang. Nàng nhìn rất kĩ bà ấy vẫn không nhớ ra bà ấy là ai sao lại biết biệt danh của mình.

-Cháu không nhớ sao? Cô là cô Hường hay quét dọn gần mộ bà cháu đó. Lâu lắm rồi không thấy hai cha con cháu!

Bà ấy cười rất ôn tồn. Nàng liếc nhìn bọn vệ sĩ xem ra chúng cũng không có ý cản trở nàng tiến về phía bà ấy.

-Cháu nhớ rồi, cô vẫn còn làm việc ở đây sao?

-Ừ! Mà sao lâu vậy cháu không đến thăm mộ?

-À, dạ… nhà cháu chuyển đi xa quá nên không đến viếng được!

Nàng cố tìm ra một cái cớ, chính nàng còn không biết vì sao ba nàng không cho nàng đến đây nữa.

-Ừm, vậy cậu thanh niên đó là ai? Anh cháu à? Cô thấy tháng nào cậu ấy cũng đến đây cả!

Thấy vẻ khó xử trên mặt nàng cô Hường cũng không hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác.

-Dạ, cô nói sao ạ?

Nàng sửng sốt quá mức! Hắn đến thăm mộ bà nàng hàng tháng? Vậy rốt cuộc là cái lý gì đây?

-Thì cậu thanh niên đó tháng nào cũng đến thăm mộ, cô cứ nghĩ là anh cháu!

-Cô ấy là vợ của cháu!

Không biết từ lúc nào hắn đã bước ra đáp lời của bà. Nghe vậy bà cười:

-Ủa, vậy hả? Cô đâu có biết! Cháu lấy chồng mà không báo cô nghen!

-À, dạ…

Nàng cười gượng gạo. Câu nói của hắn khiến nàng muốn ngã quỵ! Vợ? Nàng là vợ của hắn sao? Thật sự? Nàng nâng mắt lên nhìn hắn phát hiện mắt hắn đỏ hoe, hắn… không lẽ hắn khóc? Hắn biết khóc sao? Nàng cứ nghĩ người tuyệt tình như vậy, người như hắn không hề có máu và nước mắt. Nhưng mà tâm thần nàng hỗn loạn khi nghe câu nói của hắn, nàng đắm chìm trong khối hỗn độn của cảm xúc mãi khi hắn và người phụ nữ kia nói chuyện xong nàng vẫn đứng ngây ngốc ở đó.

-Về thôi em!

Hắn kéo cánh tay nàng, bàn tay toát ra lực rất mạnh như muốn lôi nàng đi vậy. Nàng khẽ quay lại chào người nhân viên rồi bước từng bước vô định đi theo hắn. Mãi khi ngồi vào xe nàng mới trở về thực tại. Không thể hiểu nổi con người của chính mình nàng bất lực không thể khóc thành tiếng. Con người ngồi bên cạnh nàng vẫn như vậy, xem như nàng chưa hề tồn tại, nàng đối với y chính là rác rưởi bỏ đi.

… Khi biết mình yêu ai đó, không còn gì đau khổ hơn khi biết rằng người ấy chẳng yêu mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: