CHƯƠNG 55
CHƯƠNG 55
Tề Diệp Hiên chôm mặt vào lồng ngực của Đoạn Vũ quả quyết :" Ngươi đi đến đâu ta sẽ đi đến đấy !"
" Hiên nhi..." Đoạn Vũ dịu dàng vuốt tóc y, Tề Diệp Hiên nghe chính Đoạn Vũ gọi tên mình không khỏi ngơ ngác. Bị biểu tình đáng yêu của Tề Diệp Hiên làm cho run động khiến Đoạn Vũ không nhịn được cúi xuống hôn một lần nữa. Lần nảy đã có kinh nghiệm, Đoạn Vũ nhanh chóng bắt lấy thứ trơn mềm ẩm ướt bên trong khoang miệng của Tề Diệp Hiên.
Tề Diệp Hiên đỏ mặt đáp lại, nhất thời cả hai người đều hôn nhau quên trời đất, đến khi tách nhau ra đã phát hiện quần áo hai người không chỉnh tề, tư thế cũng đã phân ra rằng Đoạn Vũ nằm đè lên y. Nhìn bờ vai mảnh khảnh trắng nõn như ẩn như hiện kia khiến ánh mắt của anh càng thêm sâu thẳm, dục vọng từ trong lòng đè nén lâu ngày càng thêm bộc phát.
Dùng ánh mắt ngập nước nhìn người trước mặt, hô hấp có phần hỗn loạn càng khiến cho không khí xung quanh thêm phần ái mụi.
Đoạn Vũ cố gắng khắc chế chính mình nói :" Chúng ta trở về trước được không ?"
Tề Diệp Hiên lắc đầu vẫn gọi :" Đoạn Vũ..."
Một câu nói này triệt để khiến Đoạn Vũ đánh mất lý trí nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng mềm mại kia. Anh không muốn ở địa phương này cùng với y làm chuyện đó, nhưng mà bây giờ anh không cách nào kiềm chế được nữa. Người mình yêu đang ở ngay trước mặt...
" Ưm..." tiếng than nhẹ phát ra từ trong miệng của Tề Diệp Hiên. Từng kiện y phục trên người lần lượt rơi xuống, đến khi cả hai người dứt ra đã không còn mặc thứ gì. Tề Diệp Hiên xấu hổ không thôi, Đoạn Vũ khẽ cười xoa xoa khuôn mặt của y. Nụ cười của Đoạn Vũ khiến Tề Diệp Hiên ngơ ngẩn, y chưa từng nhìn thấy người này cười lên với ai a. Nhưng mà... người này cư nhiên lại cười với mình, tâm tình của Tề Diệp Hiên càng tốt lên cũng cười theo.
Đoạn Vũ chậm rãi lướt xuống thân thể gầy nhỏ trắng tuyết của Tề Diệp Hiên, xúc cảm trơn mịn không thôi. Từng động tác của Đoạn Vũ càng làm cho cả người Tề Diệp Hiên khô nóng lên.
" A...ưm..." Tề Diệp Hiên bất ngờ bị Đoạn Vũ ngậm lấy điểm hồng trước ngực, đầu lưỡi đánh quanh làm y mẫn cảm rên rỉ.
Nhất thời trong phòng phát ra tiếng thở dốc rên rỉ khó kìm nén, sau khi làm xong các bước chuẩn bị, Đoạn Vũ nhẹ hôn lên trán của Tề Diệp Hiên nói :" Nếu đau thì cứ nói với ta"
" Ân ưm..." Tề Diệp Hiên vòng tay ôm lấy cổ Đoạn Vũ khó chịu nói. Vừa mới dứt lời một cự vật nóng bỏng to lớn xâm nhập, dù đã được anh dùng mỡ được đặt dưới gối ở các phòng của Thanh Hoa lâu cũng không giảm được mấy lần của sự đau đớn, Tề Diệp Hiên cắn răng :" A... đau...Đoạn... Đoạn Vũ...A"
Đoạn Vũ nhẫn nại không di chuyển trấn an :" Sẽ ổn thôi, Hiên nhi", đến khi cảm nhận được người dưới thân không còn run rẩy Đoạn Vũ mới chậm rãi di chuyển.
" Nha... Đoạn Vũ... chậm a... chậm chút..." tiếng rên rỉ như xa như gần phát ra trong căn phòng tràn ngập cảnh xuân.
Tề Diệp Hành ở phòng bên cạnh cũng chỉ nói vài câu rồi dặn dò Tiểu Thanh một chút rồi mới cầm bình rượu một mình rời đi. Trên đường lúc này cũng không quá đông người, Tề Diệp Hành bước đi có phần lảo đảo không xác định phương hướng. Trong lòng không khỏi thở dài, hazz, đệ đệ nhà mình đã thành công đem cái tên mặt lạnh kia ở bên người chuyện tình hai người nay coi như đã ổn thỏa. Nhìn lại chính mình, cậu cùng hắn đã chiến tranh lạnh mấy ngày nay rồi, cùng với đó mấy ngày nay không gặp được hắn cậu thật sự có phần nhớ người ta a. Hazz, tốt nhất là nghĩ biện pháp nào đó để cả hai giải hòa với nhau mới được.
Suy nghĩ miên man Tề Diệp Hành lại ngửa đầu uống rượu trong bình, lại đi được vài bước thì đụng phải một nhóm người. Bị bọn họ đụng trúng khiến Tề Diệp Hành lảo đảo lùi ra sao, chưa kịp lên tiếng đối phương đã giành trước :" Ay dô, đây không phải là cửu vương gia hay sao ? Người đã trở về rồi sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro