Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69.2- Chính văn hoàn

Sau khi biết Lâm Hoa Nam bị trục xuất khỏi Già Mã Tinh hệ, Dung An ngây người, từ lúc cậu sinh ra đến bây giờ, cậu vẫn chưa từng nghe nói có ai bị trục xuất khỏi Già Mã Tinh hệ, có thể làm đến mức này đối với Già Mã Tinh hệ mà nói người nọ đã không còn được thừa nhận, cái này so với việc bị lưu đày đến Tháp Tháp tinh còn làm người ta khó chịu hơn.

Như vậy được không? Khi biết được tin này, Dung An đang ngồi phơi nắng, nhìn thấy Mặc Sĩ Phong đi ngang qua, vội kéo người lại hỏi, Lâm Hoa Nam dù sao cũng là một giống cái.

Tỷ lệ sinh con của Già Mã Tinh hệ vốn đã luôn ở mức rất thấp, hiện tại còn trục xuất giống cái ra khỏi Già Mã Tinh hệ. Dung An nhìn không hiểu lắm, hơn nữa Lâm Hoa Nam một mình ở bên ngoài nhất định cũng rất khó sinh hoạt.

Toàn tinh hệ có 90% người đồng ý với phán quyết này, Mặc Sĩ Phong mở miệng, kéo tiểu vương hậu ngồi xuống, Y chỉ từng là bạn học của em, không phải con của em, không cần để ý đến y.

Không phải nói vương hậu cũng phải quan tâm dân chúng sao, Dung An nghiêng đầu.

Dân chúng toàn Già Mã Tinh hệ: Vương hậu, thỉnh sinh tiểu Phệ Thiên Mãng.

Bọn họ vậy mà lại như thế Dung An không còn lời gì để nói, nhiều người đồng ý cái phán quyết này như vậy, đã nói lên quyết định của thẩm phán không có sai lầm gì.

Qua một tuần nữa chính là ngày sinh dự tính, Mặc Sĩ Phong không có tâm tư quan tâm Lâm Hoa Nam rốt cuộc là bị trục xuất khỏi Già Mã Tinh hệ, hay là bị lưu đày đến Tháp Tháp tinh, điều hiện tại hắn quan tâm nhất chính là thân thể của tiểu vương hậu, Hiện tại phải chú ý nhiều một chút.

Ừm Dung An gật đầu, Có tiểu Phệ Thiên Mãng.

Đoạn thời gian này ăn nhiều thịt dị thú chứa năng lượng như vậy, Dung An tỏ vẻ trong một thời gian ngắn thật sự không muốn nhìn thấy thịt dị thú cao cấp gì gì đó nữa, hầm đến nát nhừ, cái đó cũng không phải cho Kỳ Lân ăn.

Sau này có thể sớm dạy bọn nó một vài chuyện nho nhỏ, sớm đem gánh nặng Già Mã Tinh hệ này ném cho tiểu Phệ Thiên Mãng, vậy thì mình có thể vui sướng mà dẫn tiểu vương hậu du ngoạn khắp nơi rồi, Mặc Sĩ Phong vẫn rất hâm mộ phụ thân và mỗ phụ của hắn, chỉ tiếc phụ thân và mỗ phụ của hắn hiện tại vẫn không xuất hiện, cũng không biết bọn họ chạy đến cái tinh hệ xa xôi nào chơi rồi, Bên Bạch Lão Đầu cũng đã chuẩn bị xong nhũ quả.

Không gian cũng có. Dung An cảm thán. Hai tháng trước, Dung An ngạc nhiên phát hiện trong không gian có nhiều thêm một loại linh thực, mấu chốt là loại linh thực kia cũng không phải do Dung An gieo trồng, Dung An tra một chút, mới phát hiện đó là cây nhũ quả. Sau khi Kỳ Lân mang thai, không gian sẽ sinh ra cây nhũ quả, mà nhũ quả này là cho bé con vừa mới phá trứng ăn.

Mặc Sĩ Phong đột nhiên đỡ trán, Sao lại quên nhỉ.

Đại đế gần đây luôn lo lắng phiền muộn, chỉ muốn chuẩn bị tốt các loại đồ vật cần thiết, không để tiểu vương hậu phải lo lắng.

Anh ở trong không gian không phải cũng đã thấy à. Dung An xem thường, đại đế không phải học bá sao, không có khả năng không biết cây nhũ quả.

Nhất thời quên mất, Mặc Sĩ Phong luôn theo bản năng xem nhẹ không gian của Dung An, hắn cũng không phải vì đồ trong không gian mới kết hôn với tiểu vương hậu, cho nên, hắn tất nhiên không có khả năng đặt chú ý quá nhiều vào sự biến hóa của không gian, cũng không chú ý không gian lại nhiều thêm loại linh thực này, Bất quá chuẩn bị thêm cũng tốt.

Không gian không tốt? Dung An cố ý nhíu mày, Còn muốn chuẩn bị thêm?

Còn không phải là vì em sao, Mặc Sĩ Phong ôm eo Dung An, Không muốn để em nhọc lòng.

Ở trong mắt đại đế, tiểu vương hậu hầu hạ hắn là đủ rồi, còn tiểu phệ thiên sao, vẫn nên giao cho người khác chiếu cố đi. Sức sống của tiểu Phệ Thiên Mãng đều rất ngoan cường, dù không có chuẩn bị nhũ quả, tiểu Phệ Thiên Mãng cũng có thể ăn cái khác.

Một tuần sau, Dung An quả nhiên sinh trứng, nhưng không phải một quả, mà là bảy cái trứng.

Dung An lo lắng, thời điểm trứng còn ở trong bụng cũng không có cảm giác gì. Bác sĩ cũng không nói có nhiều trứng như vậy, không phải nói Phệ Thiên Mãng luôn là đơn thai sao, như thế nào lại sinh ra nhiều cái như vậy, cũng không biết có đủ dinh dưỡng không nữa. Phiền muộn quá đi, đại đế không phải nói xác suất sinh dục của hắn thấp sao, sao lần này lại nhiều như vậy, ha ha, đại đế chắc là uống say sau đó đụng đầu vào tường đi.

Mặc Sĩ Phong thấy nhiều trứng như vậy, hắn cũng phiền muộn lắm chứ, lại có nhiều đứa tranh đoạt vương hậu với hắn, địa vị của hắn quả là tràn ngập nguy cơ.

Nhìn thấy nhiều trứng như vậy, Hoa Giác rất vui vẻ, nếu không phải đại đế không cho phép, hắn sớm đã chụp ảnh đăng lên mạng rồi. Thật nhiều trứng nha, quá giỏi. Chỉ là đám trứng có chút nhỏ, nhưng cái này không quan trọng, chỉ cần bọn nó khỏe mạnh, như vậy sẽ không có vấn đề gì.

Trứng nhiều, vấn đề cũng tới, ban đầu không có chuẩn bị nhiều dụng cụ ấp trứng Phệ Thiên Mãng như vậy, hiện tại cũng chỉ để người tài ba ra công ấp trứng. Lại nhìn hình thú của đại đế, da rắn lạnh muốn chết, sao có thể ấp trứng được, cuối cùng vẫn là Dung An biến thành Kỳ Lân đảm nhiệm.

Nói ra đều là nước mắt, sinh trứng cho đại đế, còn phải phụ trách ấp trứng, đây là đưa Kỳ Lân xong lại đưa đến trứng hả, thời điểm Dung An ấp trứng luôn suy nghĩ vì sao đại đế lại là Phệ Thiên Mãng, không thể đổi loại giống khác sao.

Chờ bọn nó nở ra thì đem bọn nó giao cho

Giao cho ai? Dung An biến thành hình người, Mấy đứa nhỏ không có quan hệ với anh?

Vì tương lai của bọn nó, chờ đám nhóc đó sinh ra, để Dung Khải dẫn dắt bọn nó đi, Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, Dung gia không phải rất thích đám nhóc này sao?

Bởi vì cái này? Dung An nhướng mày, ai thèm tin.

Không cảm thấy số lượng có chút nhiều sao? Mặc Sĩ Phong nói thẳng, mấy ngày nay hắn nằm mơ cứ mơ thấy có thật nhiều tiểu Phệ Thiên Mãng quấn lấy tiểu vương hậu, bên người tiểu vương hậu không có lấy một vị trí cho mình, việc này quá khủng bố, nhất định không thể để chuyện như vậy phát sinh, Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.

Kỳ thật bọn nó không phải con của anh. Dung An nghiêm túc.

Mặc Sĩ Phong hắc tuyến, cái trò đùa này một chút cũng không buồn cười, cũng không ai dám động đến tiểu vương hậu của mình, Bọn nó mấy ngày nay lớn lên rất nhanh.

Nhìn về phía mấy cái trứng đang đong đưa kia, Mặc Sĩ Phong xoa mi, cái đám này hình như rất hoạt bát, không có một đứa nào chịu an tĩnh. Một chút cũng không giống đa thai thiếu dinh dưỡng, một đám đều khỏe đến tàn nhẫn.

Một quả trứng từ trên giường rớt xuống mặt đất, không có nứt ra một cái khe nào, cái vỏ kia thật sự rất cứng a. Vừa lăn liền lăn đến bên người Dung An, cọ cọ quần Dung An, còn chưa phá xác đã muốn thân cận mỗ phụ.

Đều là Phệ Thiên Mãng! Đại đế cắn răng, không có một giống cái, cũng không có Kỳ Lân, bảy cái trứng đều là Phệ Thiên Mãng. Bác sĩ đã kiểm tra qua, cái này không thể nghi ngờ. Cũng chính là vì như vậy, Mặc Sĩ Phong mới càng thêm đau đầu, trước đó còn lo lắng muốn nhanh chóng có tiểu Phệ Thiên Mãng, hiện tại lại có nhiều như thế, Về sau có thể hỗ trợ lẫn nhau!

A. Nhìn biểu tình của đại đế, Dung An tỏ vẻ còn tưởng rằng Phệ Thiên Mãng trong trứng là kẻ thù của đại đế.

Dung An nguyên bản khá sợ loài rắn, trong lúc mang thai còn nằm mơ mơ thấy sinh con rắn con, bị doạ cho tỉnh. Hiện tại biết được bảy cái trứng đều là Phệ Thiên Mãng, cậu thế nhưng còn ngoan ngoãn mà đi ấp, không có một chút cảm xúc sợ hãi. Hoặc là bởi vì đám nhóc này đều là con ruột của mình, lúc này mới không sợ hãi.

Dựa theo tốc độ này, không quá một tháng, bọn nó có thể phá xác. Mặc Sĩ Phong lại nói, trong thời gian một tháng này, phải tìm được bảo mẫu thích hợp cho tiểu Phệ Thiên Mãng, cũng phải tìm đạo sư thích hợp. Mặc Sĩ Phong cảm thán, tiểu Phệ Thiên Mãng nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.

Nhìn đống trứng nằm trên giường, lại nhìn trứng bên chân, Dung An cong lưng bế trứng dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt trứng lên giường, ôn nhu nói, Không được lăn loạn, ngoan, bằng không mỗ phụ sẽ không cần con.

Cái trứng kia giống như nghe hiểu lời Dung An nói, không tiếp tục lăn xuống đất, mà là lăn đến đám trứng bên trong, cùng mấy cái trứng khác chơi cụng cụng, xem vỏ của ai cứng hơn.

Dung nhị thiếu thỉnh thoảng mang theo Dung nhị phu nhân vào hoàng cung xem trứng, nhưng nhóm trứng trứng hình như đều không thích Dung nhị thiếu, mỗi khi Dung nhị thiếu duỗi tay muốn chạm vào trứng, cái trứng kia sẽ lăn sang bên cạnh, đổi trứng khác cũng y như thế, làm cho Dung nhị thiếu rất là xấu hổ. Cho nên Dung nhị phu nhân dứt khoát liền không đi ấp trứng, đỡ phải mất mặt như trượng phu.

Dung An nhìn thấy nhóm trứng trứng như thế, rất bất đắc dĩ, một đám sao đều y như nhau vậy.

Bọn nó tương đối ngạo khí. Đây là lời giải thích của đại đế, cho nên nhóm trứng trứng không cho ngươi ôm, ngươi liền không thể ôm.

Dung nhị thiếu tiếc nuối, tính cách của đám trứng kia thật sự rất giống đại đế, còn chưa có phá xác đâu. Dung nhị thiếu cũng không tin tà, quyết định xuất hiện bên người nhóm trứng trứng nhóm nhiều lần, chờ sau khi nhóm trứng trứng quen thuộc hơi thở của hắn, không chừng hắn có thể ôm ôm hai cái. Nhưng mà, Dung nhị thiếu chờ đến lúc nhóm trứng trứng phá xác cũng không chờ đước sự thân cận của đám nhóc đó.

Từng nhóc con Phệ Thiên Mãng phá xác bò ra, Dung An nhìn từng con tiểu Phệ Thiên Mãng chậm rãi mấp máy, yên lặng mà ngẩng đầu nhìn trần nhà, thật là nhỏ.

Sau khi bò ra khỏi vỏ, tiểu Phệ Thiên Mãng quay đầu ăn sạch sẽ đống vỏ trứng, sau khi ăn xong, đám nhóc Phệ Thiên Mãng liền dây dưa với nhau, biến thành một quả bóng Phệ Thiên Mãng nhỏ. Dung An nhìn mà không thể hiểu nỗi, đám nhóc này đang làm cái gì vậy. Kết quả là quả bóng Phệ Thiên Mãng tự động lăn đến trước mặt Dung An, cầu ôm ôm một cái.

Đám nhóc Phệ Thiên Mãng: Lăn thành một cục, mỗ phụ có thể lập tức ôm lấy bọn nó!

Nhỏ như vậy đã biết đoàn kết. Dung An vui mừng.

Đứng ở một bên đại đế không cho là như vậy, đám nhóc Phệ Thiên Mãng này chỗ nào gọi là đoàn kết, rõ ràng là muốn hấp dẫn ánh mắt tiểu vương hậu, cho rằng lăn thành một quả cầu là có thể được tiểu vương hậu chú ý, Phệ Thiên Mãng là tác chiến đơn thể, không nên dây dưa cùng nhau.

Mặc Sĩ Phong trực tiếp nhặt quả bóng Phệ Thiên Mãng lên, gỡ từng con từng con ra, để bác sĩ kiểm tra cho đám nhóc Phệ Thiên Mãng này trước.

Cẩn thận một chút. Dung An nhìn động tác của Mặc Sĩ Phong, cảm thấy quá mức bạo lực, đó là tiểu Phệ Thiên Mãng, vừa mới phá xác, không phải phải Phệ Thiên Mãng đã sinh được vài tháng.

Không sao, không đứt được, Mặc Sĩ Phong không lo lắng đám nhóc này xảy ra chuyện, nếu Phệ Thiên Mãng dễ dàng có chuyện như vậy, bọn họ cũng không xứng thống trị Già Mã Tinh hệ, Không cần lo lắng, ta biết phải làm thế nào.

Dung An thở dài, mình thật sự là không biết phải dạy dỗ Phệ Thiên Mãng như thế nào, hy vọng đại đế làm đúng.

Đám nhóc Phệ Thiên Mãng sau khi được gỡ ra nằm trong tay bác sĩ vô cùng lộn xộn, những người này đều là người xấu, không cho bọn nó đến trong ngực mỗ phụ.

Hơn một tháng kế tiếp, đám nhóc Phệ Thiên Mãng luôn thích ngốc bên cạnh Dung An, nằm dưới sô pha, quấn quanh cánh tay, hoặc là dứt khoát làm bộ trang sức đầu giường, tóm lại bọn nó đều rất biết kỹ xảo lên sân khấu, làm đại đế cứ thỉnh thoảng phải nhìn dưới sô pha, lại nhìn đầu giường, muốn đơn độc bên cạnh tiểu vương hậu đều lo đám nhóc kia đến phá.

Hôm nay, Mặc Sĩ Phong gọi Dung Khải tiến cung, hắn tỏ vẻ số lượng Phệ Thiên Mãng có chút nhiều, cái này không phải một người hai người là có thể chiếu cố được hết. Mà đám nhóc Phệ Thiên Mãng này lại tò mò với chung quanh như vậy, nếu không thì giao tiểu Phệ Thiên Mãng cho Dung Khải đi.

Bọn nó còn nhỏ, mới có hai tháng, Dung Khải nhìn quả bóng Phệ Thiên Mãng trên mặt đất, Không thích hợp đến quân bộ.

Mang bọn nó đi chơi, không tiến hành huấn luyện! Mặc Sĩ Phong cường điệu, Phệ Thiên Mãng không thể cứ quấn lấy mỗ phụ, dù cho bọn nó bây giờ vẫn còn nhỏ.

Dung Khải lại lần nữa nhìn về đám nhóc Phệ Thiên Mãng, Có khả năng sẽ bị người ta xem thành con giun.

Mặc Sĩ Phong hắc tuyến, ở đâu lại có nhiều cớ như vậy, đám người ở quân bộ đó lại không phải tên ngốc, sao có thể phân không rõ Phệ Thiên Mãng với con giun, hơn nữa binh khí không thương tổn được Phệ Thiên Mãng.

Dung lão gia tử không phải thích đứa nhỏ sao, vậy thì dẫn bọn nó qua đó đi, Mặc Sĩ Phong đau đầu, Bọn nó đã có thể biến thành hình người, chỉ là cứ thích biến thành Phệ Thiên Mãng chơi mấy loại trò chơi nhỏ.

Không có huynh đệ Phệ Thiên Mãng nên Mặc Sĩ Phong không hiểu biết mấy cái trò mà Phệ Thiên Mãng cùng lăn thành một nùi có gì vui, dù Phệ Thiên Mãng lăn thành một quả bóng, cũng không thay đổi được sự thật bọn nó không phải quả bóng.

Đúng vậy, Quả bóng Phệ Thiên Mãng đã lăn qua lăn lại trên mặt đất vài vòng, lại nghe thanh âm hưng phấn đám nhóc kia, Dung Khải không thể không cảm thán, đám Phệ Thiên Mãng này thật có sức sống, Bọn nó không làm ầm ĩ lắm.

Còn không làm ầm ĩ? Cả ngày chui ở mấy cái góc, không cho hắn với tiểu vương hậu đơn độc ở chung, Mặc Sĩ Phong thiếu chút nữa đã trực tiếp đem bọn nó ném vào trong nồi hầm. Nhớ đến chính mình khi còn nhỏ đã bị phụ thân ném rất nhiều lần, Phệ Thiên Mãng nên sớm học được độc lập. Không chờ Mặc Sĩ Phong cùng Dung Khải nói xong, quả cầu Phệ Thiên Mãng đã tự mình lăn ra thư phòng, bọn nó đã biết các góc của tòa cung điện này, không lo lắng bị lạc đường.

Lúc Dung An nhìn thấy quả cầu Phệ Thiên Mãng ở trên hành lang lăn qua lăn lại, rất hoài nghi chính mình có phải sinh một cái bóng cao su, mà không phải sinh Phệ Thiên Mãng hay không. Rõ ràng đám nhóc Phệ Thiên Mãng trước đó nhìn qua đều là bộ dáng yếu ớt, kết quả chưa bao lâu một đám đã trở nên bưu hãn.

Lớn rồi, Dung Duệ nhìn ngón tay của mình, nhìn nhìn lại đám nhóc Phệ Thiên Mãng, nói giỡn, Qua không lâu nữa chắc sẽ lớn hơn cả hình thái Kỳ Lân của em.

Không nói cái này, Dung An co rút khóe miệng, có thể tưởng tượng bộ dáng lớn lên của Phệ Thiên Mãng, Kỳ Lân quả nhiên là quần thể nhược thế, tùy tùy tiện tiện một cái hình thái của thú nhân đều lớn hơn hình thái Kỳ Lân bọn cậu, Bọn nó cứ thích quấn hành một cục, gỡ ra, lại quấn nhau lại.

Về sau đừng vì vương vị mà đánh tới đánh lui, Dung Duệ cười nói, Khụ, cái này chỉ là giả thiết thôi, nhưng loại tình huống này cơ bản không có khả năng phát sinh, Phệ Thiên Mãng đều có một ít ký ức truyền thừa, biết bản thân nên làm cái gì.

Các anh đều biết, Dung An cảm khái, Em sao có thể lo lắng điểm này.

Dung An đã sớm biết mình chịu ảnh hưởng bởi ký ức của Dung An địa cầu quá sâu, nên mấy năm nay, không ít lần xem xét các tư liệu liên quan. Không thể dùng ký ức địa cầu để suy nghĩ chuyện Già Mã Tinh hệ, Phệ Thiên Mãng ở Già Mã Tinh hệ cơ bản không phát sinh việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bằng không Già Mã Tinh hệ cũng không có khả năng phát triển đến cường đại như vậy.

Giờ phút này, Mặc Sĩ Phong đã cùng Dung Khải nói xong, vừa lúc đẩy cửa thư phòng đi ra.

An. Mặc Sĩ Phong đi đến trước mặt Dung An, liếc mắt nhìn Dung Duệ.

Đến xem, có thể mang một hai đứa nhóc Phệ Thiên Mãng về nhà hay không, Dung Duệ ho nhẹ, Lão gia tử muốn chắt trai.

Cùng mang đi đi. Mặc Sĩ Phong nhíu mày, nếu không mang hết đi, chỉ sợ không mang đứa nào đi được.

Dung Duệ đi đến trước quả bóng Phệ Thiên Mãng, duỗi tay muốn chạm vào nó, quả bóng Phệ Thiên Mãng chạm vào lòng bàn tay Dung Duệ một cái lại lăn ra xa, sau đó lại lăn trở về, chạm một cái lại lăn ra xa.

Vậy mà không choáng đầu? Dung Duệ nghi hoặc, bảy con Phệ Thiên Mãng cứ quấn vào nhau rồi lăn qua lăn lại như vậy, quay đầu nhìn về phía đại đế cũng là Phệ Thiên Mãng, Trò chơi này thú vị lắm sao?

-_-||| chỗ nào thú vị, Mặc Sĩ Phong tỏ vẻ chính mình không rõ ràng lắm, Ngươi thử xem.

Tôi không phải Phệ Thiên Mãng, dù cho có còn nhỏ, cũng không có biện pháp quấn lại một cục với đại ca bọn họ. Dung Duệ khá tò mò với trò chơi của đám nhóc tiểu Phệ Thiên Mãng này.

Lông quá nhiều. Dung Khải bổ sung một câu, hình thú của bọn họ căn bản không có cách nào làm ra hành động giống Phệ Thiên Mãng như vậy.

Dung An nghe câu này liền nhớ tới đám lông dài của mình, nếu cùng Kỳ Lân khác lăn thành một cục, đám lông dài này quấn thành một nùi gỡ không ra, vậy không phải phải cắt hết? Nhìn nhìn lại quả cầu Phệ Thiên Mãng trên mặt đất, Phệ Thiên Mãng chỉ có đám vảy thật nhỏ, không có đám lông dài, bởi vậy cũng không cần lo lắng không gỡ được mà phải hủy đi.

Chúng ta sẽ không lộn xộn thành một chỗ, Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, cầm tay Dung An, Có thể cuốn lại.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Phệ Thiên Mãng quấn lấy Kỳ Lân, Dung An liếc Mặc Sĩ Phong một cái, đại đế trước đó không phải canh lúc mình ngủ biến thành Phệ Thiên Mãng sao, làm mình ngày hôm sau bị dọa một cú. Đừng nói hình thái Kỳ Lân, dù là hình người, đại đế cũng có thể cuốn được mình.

Tiểu Phệ Thiên Mãng nha. Dung Duệ duỗi tay chọc một cái.

Qủa bóng hệ Thiên Mãng tự động giải tán, từng con Phệ Thiên Mãng bò đến bên người Dung Duệ, còn cuốn lấy tay Dung Duệ. Thời điểm đám nhóc này còn ở trong trứng, Dung Duệ rất thường xuyên tiến cung, đám tiểu Phệ Thiên Mãng đối Dung Duệ vốn là quen thuộc, sau khi sinh gặp qua Dung Duệ vài lần, hiện tại một đám đều khá lớn gan, cũng không sợ Dung Duệ bán bọn nó.

Lấy cái rổ đi, Dung An từ nút trong không gian lấy ra một cái giỏ tre nhỏ, mình trước kia đã ngốc trong đây rồi, hiện tại đến phiên đám nhóc này vào ở, Bọn nó hay lộn xộn, đừng để cho bọn nó chạy quá xa.

Nên giáo huấn sẽ dạy! Mặc Sĩ Phong bổ sung, Bọn nó có thể hiểu được.

Được rồi, Dung Duệ nhận giỏ tre Dung An đưa qua, nhẹ nhàng bỏ tiểu Phệ Thiên Mãng vào giỏ tre. Nhưng hắn vừa mới đem con này bỏ vào bên trong, con ban đầu sẽ lại chạy ra.

Đám Phệ Thiên Mãng còn tưởng rằng Dung Duệ chơi đùa với bọn nó, một đám cứ thích từ giỏ tre bò ra bên ngoài chạy loạn.

Dung An mỉm cười nhìn một màn này, tiểu Phệ Thiên Mãng không dễ mang đi như vậy, Chờ lát nữa, bọn nó chơi mệt, sẽ ngoan ngoãn ngốc lại trong giỏ tre.

Vậy thì giao cho bọn họ đi. Mặc Sĩ Phong mang theo Dung An rời đi.

Đám nhóc Phệ Thiên Mãng cũng không vì phụ thân cùng mỗ phụ rời đi liền chạy theo, còn vui sướng mà chơi đùa với Dung Duệ.

Đi đến trong viện, Dung An cùng Mặc Sĩ Phong ngồi xuống ghế dài, hưởng thụ chút an bình, giờ khắc này, nhóm tiểu Phệ Thiên Mãng sẽ không lại quấy rầy bọn họ.

Anh trước kia là thế nào? Nhìn đám tiểu Phệ Thiên Mãng, Dung An tò mò không biết đại đế trước kia như thế nào, Một tiểu Phệ Thiên Mãng có thấy cô đơn hay không?

Không có cảm giác, Mặc Sĩ Phong không nhớ rõ mấy chuyện nhỏ nhặt này, Nhưng hiện tại quá nhiều.

Ừm. Dung An gật gật đầu, đúng là nhiều thật.

Trở về phòng! Mặc Sĩ Phong bình tĩnh đứng dậy, nhân tiện kéo cả Dung An, Bọn nó lát nữa đã đi, không đến quấy rầy chúng ta.

Đoạn thời gian này muốn làm một chút chuyện thân mật cũng sợ đám nhóc kia ở bên cạnh, bản thân đại đế thật ra không sợ tiểu Phệ Thiên Mãng thấy, nhưng vương hậu sợ, đại đế đành phải khuất phục.

Nghe được ám chỉ trong lời nói của đại đế, Dung An hắc tuyến đồng thời cũng cười cười, Vậy cũng phải chờ một lát, không sợ bọn nó lại lặng lẽ bò vào phòng à.

Dung Khải cũng ở đó, hắn biết nên làm như thế nào! Mặc Sĩ Phong nghĩ chính hắn đã cố ý cường điệu với Dung Khải, cần phải đem cả bảy con tiểu Phệ Thiên Mãng đều mang đi.

Tuyệt đối không có thể để đám nhóc thúi đó quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, Mặc Sĩ Phong tỏ vẻ tiểu Phệ Thiên Mãng có thể có, nhưng cũng không thể bởi vậy mà thay đổi sinh hoạt của bọn họ.

Dung An mỉm cười, đi theo đại đế.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro