Chương 32: Nụ hôn lơ đãng
Nhưng nắm đấm của Tần Phi Lãng còn chưa chạm vào Thiên Lạc, đã vững vàng bị ngăn cản.
“Làm cậu ấy bị thương? Mày xứng sao.” Lời nói tỏa ra sát khí, đáy mắt Cố Kinh Thế nổi lên gợn sóng lạnh băng, trực tiếp vặn gãy tay Tần Phi Lãng.
Trong miệng tức khắc phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, đáy mắt Tần Phi Lãng hiện lên sự quyết tuyệt, hung hăng ném vũ khí sinh hóa trong tay ra ngoài!
Thứ đựng vũ khí sinh hóa là môt ống pha lê, nếu lúc này bị vỡ khó bảo toàn sẽ không cảm nhiễm!
Nơi này cách thành phố Z khoảng một giờ đi xe, một khi bị khuếch tán thì sẽ không tưởng tượng nổi!
Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc tức khắc nổi lên ánh sáng lạnh, mắt thấy vũ khí sinh hóa sắp lướt qua lan can rơi xuống dưới lầu!
Không chút nghĩ ngợi, Thiên Lạc cắn răng nhảy theo, lập tức nắm chặt vũ khí sinh hóa trong tay!
Mắt thấy sắp ngã xuống, Thiên Lạc nhắm mắt lại.
“Thiên Lạc!” Nghe thấy sau lưng mình truyền đến giọng của Cố Kinh Thế, Thiên Lạc vốn muốn xoay người ném vũ khí sinh hóa cho Cố Kinh Thế, tránh cho vũ khí sinh hóa bị vỡ vụn, lại không nghĩ tới Cố Kinh Thế căn bản không cho cô cơ hội này, thả người qua giữ lấy tay cô, sau đó ôm chặt cô trong ngực.
Hoàn toàn kinh ngạc, Thiên Lạc khó có thể tin nhìn Cố Kinh Thế, “Cố Kinh Thế, anh điên rồi sao?!”
Người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, anh không muốn sống nữa sao!
Trong lòng hoảng loạn vô cùng, lúc Thiên Lạc nhảy xuống không cảm thấy đáng sợ, nhưng Cố Kinh Thế lại nhảy xuống cùng cô, làm Thiên Lạc lập tức hoảng hốt!
Cố Kinh Thế càng thêm dùng sức ôm chặt Thiên Lạc, “Không phải sợ, tin tưởng tôi, sẽ không có việc gì.”
Nghe Cố Kinh Thế nói xong, tinh thần hoảng loạn của Thiên Lạc liền ổn định.
Ôm Thiên Lạc, Cố Kinh Thế từ trên nhà cao tầng rơi xuống, hồn lực bao vây quanh người, dị năng cường hãn làm Cố Kinh Thế đao thương bất nhập, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Mặt đất xi-măng không chịu nổi mà vỡ toang, đá vụn bay ra xung quanh khiến người xem kinh hãi.
Trái tim còn kinh hoàng, Thiên Lạc còn chưa phục hồi tinh thần, liền thấy một bóng dáng cũng nhãy xuống từ trên sân thượng, đập mạnh xuống đất!
Tiếng xương cốt vỡ vụn nặng nề trầm đục, máu tươi tràn ra, khiến người ta sởn tóc gáy.
Chỉ thấy Tần Phi Lãng kịch liệt thở dốc, tứ chi bị ngã đến vặn vẹo, xương cốt trên người bị gãy vô số, miệng mũi tràn ra máu tươi, hiển nhiên là sắp không được.
Hoàn toàn không nghĩ tới Tần Phi Lãng sẽ nhảy lầu, Thiên Lạc cùng Cố Kinh Thế đều nhanh chóng đi đến bên cạnh Tần Phi Lãng.
“Trước đừng động đến hắn, đã bị thương tới xương sống rồi, nếu lộn xộn thì hắn sẽ chết thật.” Lấy ra một bình thuốc, Cố Kinh Thế rót thẳng vào miệng Tần Phi Lãng.
Chỉ uống một chút, cả người Tần Phi Lãng đã lâm vào mê mang, mắt mất đi tiêu cự.
Rất nhanh liền lâm vào hôn mê, đội y tế đến bằng tốc độ nhanh nhất, rồi mới đưa Tần Phi Lãng vào phòng giải phẫu.
Cuối cùng, sau khi trải qua cứu giúp, Tần Phi Lãng bảo vệ được mạng sống, lại biến thành người thực vật, tỉ lệ thức tỉnh chưa đến 1%.
Hoàn toàn không nghĩ tới manh mối cứ thế bị chặt đứt, Thiên Lạc nhíu mày, lâm vào trầm tư.
“Suy nghĩ cái gì?” Nhìn Thiên Lạc, Cố Kinh Thế thoáng nhíu mày, “Sắc mặt của cậu nhìn qua không tốt, hẳn nên nghỉ ngơi đi.”
Cũng sau lúc đó, bụng nhỏ của Thiên Lạc vẫn ẩn ẩn đau, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
“Tôi không có việc gì.” Nhìn Cố Kinh Thế rót cho mình một ly nước ấm, Thiên Lạc mới duỗi tay muốn nhận, bụng nhỏ lại truyền đến một trận đau đớn, làm Thiên Lạc từ trước đến nay vẫn luôn nhẫn nại hơi nhíu mày.
“Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?” Cố Kinh Thế bưng ly nước đưa đến bên môi Thiên Lạc.
Tư thế vô cùng ái muội, Thiên Lạc vốn định cự tuyệt, vừa động một chút liền đau đớn xuyên tim.
Chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm, Thiên Lạc nhấp một ngụm nước ấm.
Thiên Lạc đau lợi hại, không chú ý tới Cố Kinh Thế vẫn luôn cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của cô.
Đôi môi mỏng hồng nhuận dính một vệt nước, nhìn qua giống như anh đào đỏ hồng, hết sức dụ hoặc, làm người ta không khỏi muốn ngắt lấy.
Đến nay Cố Kinh Thế vẫn nhớ rõ đôi môi của Thiên Lạc, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn.
Bụng nhỏ lạnh lẽo khiến cả người phát đau, Thiên Lạc hoàn toàn không có chú ý tới tầm mắt của Cố Kinh Thế.
“A……” Rõ ràng không ăn phải cái gì kỳ quái, Thiên Lạc buồn bực.
Kỳ quái, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Thiên Lạc, cậu xảy ra chuyện gì? Tôi đưa cậu đến phòng y tế.” Cố Kinh Thế nói như thế, sờ sờ trán Thiên Lạc “Cũng không phát sốt, có buồn nôn không?”
“Không.” Thiên Lạc trả lời Cố Kinh Thế một câu, rồi mới phục hồi lại tinh thần, cả người như bị sét đánh!
Trời ạ! Bụng lạnh cả người phát đau, còn không phải báo trước đại di mụ sắp tới sao!
Thiên Lạc cũng là con gái, mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, ngày thường chỉ cần để ý thật tốt thì bụng sẽ không đau như thế, nhưng cô quên mất mấy hôm trước mình còn ở mắc mưa ở trấn Mậu Sơn nên bị lạnh.
Khó trách bỗng nhiên đau như thế!
Sợ tới mức sắc mặt càng trắng, Thiên Lạc nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Tôi không có việc gì, chỉ là có chút mệt, tôi tự đến phòng y tế được.”
Đàn ông cũng không có dì cả tới, Thiên Lạc không muốn bại lộ!
Nhưng Thiên Lạc mới đứng lên, đau đớn nháy mắt truyền đến, như một con dao sắc bén, điên cuồng khuấy đảo bụng Thiên Lạc.
Đau thiếu chút nữa không đứng được, Thiên Lạc gắt gao nhíu mày, rồi mới cảm giác được Cố Kinh Thế trực tiếp bế cô lên.
Vẫn tư thế bế công chúa ái muội, giờ phút này Thiên Lạc đau đến không có sức lực, “Cố Kinh Thế, thả tôi xuống.”
“Không thoải mái còn muốn thể hiện, tôi đưa cậu đến phòng y tế.” Nhìn Thiên Lạc đau đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên mặt Cố Kinh Thế phủ một lớp sương mù, ôm Thiên Lạc đi nhanh đến phòng y tế.
Dọc theo đường đi, người quân khu đều bày ra dáng vẻ nhìn thấy quỷ khi nhìn Cố Kinh Thế và Thiên Lạc.
Quả thực hận không thể trực tiếp tìm khe đất chui vào, Thiên Lạc lại đau đến tàn nhẫn, lười biếng không muốn nhúc nhích, tùy ý Cố Kinh Thế ôm cô đến phòng y tế.
Nằm trên giường bệnh mềm mại, Thiên Lạc chậm rãi thở ra một hơi.
Lập tức thông báo với bác sĩ tốt nhất quân khu, Cố Kinh Thế duỗi tay, với tay vào trong chăn.
Chịu đựng đau đớn, Thiên Lạc nhấc chân đạp lên ngực Cố Kinh Thế, ngăn cản động tác kế tiếp của Cố Kinh Thế, “Cố Kinh Thế, anh làm gì đấy?”
“Không phải cậu đau bụng sao, tôi giúp cậu xoa bụng.” Cố Kinh Thế nhìn dáng vẻ như con mèo nhỏ sợ hãi của Thiên Lạc, thoáng nhướng lông mày, “Bằng không, cậu cho rằng tôi muốn làm gì?”
Bị Cố Kinh Thế á khẩu không trả lời được, Thiên Lạc không thể nói cô cảm thấy Cố Kinh Thế muốn giở trò lưu manh đi.
“Tôi có thể tự xoa, không phiền Cố thiếu tướng ra tay.” Thiên Lạc nói rất nhỏ, nếu nói to chút sẽ ảnh hưởng đến bụng, đau càng thêm lợi hại.
“Nếu cậu cảm thấy bây giờ cậu có thể đánh thắng tôi, liền tiếp tục phản kháng.” Cố Kinh Thế cường thế bá đạo, cứ thể duỗi tay nhẹ nhàng xoa bụng Thiên Lạc.
Tay Cố Kinh Thế hết sức ấm áp, nặng nhẹ vừa phải, thật sự có một chút thoải mái, giảm bớt đau đớn cho Thiên Lạc.
“Cố thiếu tướng, nếu anh không mặc quân trang, anh chính là một tên lưu manh.” Thiên Lạc cũng cảm thấy đau đớn giảm bớt không ít, như con tôm nhỏ rúc ở trên giường, tùy ý Cố Kinh Thế xoa bụng.
“Tôi cũng chỉ làm vậy với cậu.” Ánh mắt Cố Kinh Thế thâm thúy, làm người ta liếc mắt một cái nhìn không thấu cảm xúc.
Động tác của Cố Kinh Thế ôn nhu, khuôn mặt yêu nghiệt cách Thiên Lạc rất gần, bàn tay to còn đang xoa bụng Thiên Lạc.
Những lời này làm trái tim Thiên Lạc không chịu khống chế nhảy lên.
Không khỏi muốn hỏi Cố Kinh Thế có ý gì, Thiên Lạc còn chưa mở miệng, cửa phòng y tế đã bị người ta mở ra.
“Hẳn là bác sĩ tới……” Cố Kinh Thế nói như thế, nhìn về phía ngoài cửa, sắc mặt lại bỗng nhiên âm trầm, “Ai cho cô vào đây.”
Nếu là bác sĩ khẳng định Cố Kinh Thế sẽ không phản ứng như vậy.
Thiên Lạc cũng kéo mành rèm che giường ngủ ra.
Đầu tiên đập vào mắt Thiên Lạc chính là cặp đùi trắng nõn.
Chỉ thấy trước mắt một người mặc đồng phục y tá tình yêu, cúc áo trước ngực hận không thể bung ra, dùng sức đè ép một bộ ngực đầy đặn như ngọn núi nhỏ, làm người ta có thể nhìn thấy bên trong cô ấy mặc đồ trong suốt, váy cũng xẻ tà đến đùi, những gì nên nhìn và không nên nhìn đều không bỏ sót cái nào.
Thật khiến cô cay cả mắt.
Thiên Lạc thật sự cảm thấy vốn dĩ chỉ là bụng đau, hiện tại còn cảm thấy cay mắt.
“Cố thiếu tướng, là bác sĩ An nói người ta đến xem tình huống trước ~” Giọng của y tá nũng nịu, quả thật có thể chảy ra nước, vừa nói vừa ngường ngùng lắc lắc cơ thể quyến rũ của mình.
Đáy mắt Cố Kinh Thế nổi lên sự lãnh khốc cùng chán ghét rất rõ ràng.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra cô y tá này là tới thông đồng với Cố Kinh Thế, Thiên Lạc nhìn dáng người nóng bỏng của y tá, mím môi không nói.
“Thiên Lạc, cậu cần cô ta sao sao?” Không cần nói liền cứ thế muốn đuổi cô gái chướng mắt ra ngoài.
“Vốn dĩ tôi cũng không có vấn đề gì lớn, tiêm một mũi giảm đau là được, cũng không cần bác sĩ An phải tới.” Thiên Lạc cũng nghe nói qua vị bác sĩ An kia, là quân y lợi hại quân khu hiểu cả Trung Y và Tây Y, Thiên Lạc lo lắng để bác sĩ kia khám sẽ bại lộ thân phận của mình, vẫn để cô y tá này tiêm thuốc giảm đau cho cô thì tốt hơn.
Tạm thời ngăn đau, ngày hôm sau Thiên Lạc sẽ không có việc gì.
“Tốt, xin chờ một lát.” Y tá như đặc biệt vội vã, lắc mông đi đến tủ thuốc lấy thuốc rồi cầm cồn đi tới, “Mời vươn tay ra.”
Mắt thấy ý tá mị nhãn như tơ hơi cong lưng, ngực hướng về phía Cố Kinh Thế, Thiên Lạc nhíu nhíu mi, trong lòng ẩn ẩn mấy phần không vui.
“Làm phiền nhanh một chút.” Thiên Lạc thúc giục nói.
“Nếu rất đau thì cứ nói, không bằng chờ bác sĩ lại đây chẩn bệnh xem như thế nào đi.” Cố Kinh Thế nói với Thiên Lạc.
“Không có việc gì, chỉ là bệnh cũ, ngày mai sẽ tốt thôi.” Thiên Lạc xốc tay áo lên, lộ ra cánh tay của mình, “Tiêm đi.”
Gật gật đầu, y tá lập tức tiêu độc cho Thiên Lạc, châm một cái rồi mới liền giương mắt nghiêm túc nhìn Cố Kinh Thế.
Trong mắt hiện ra sự si mê, hôm nay y tá tới nơi này không phải vì gì khác, đúng là vì Cố Kinh Thế.
Cô ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ bắt được người đàn ông hoàn mỹ như Cố Kinh Thế!
Lúc y tá ghim kim, Thiên Lạc liền cảm thấy rất đau, rồi lại đau đớn liên tục, cúi đầu liền nhìn thấy y tá không phải đâm vào mạch máu, mà là đâm lên da thịt, giờ phút này nước thuốc dưới làn da tạo thành một mảnh xanh tím.
“Tê……” Thiên Lạc hít một hơi, y tá mới hồi phục tinh thần lại, lập tức rút kim ra.
“A, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!” Không phải y tá đang xin lỗi Thiên Lạc, mà là nhìn Cố Kinh Thế, “Cố thiếu tướng, người ta không phải cố ý.”
“Cô nên xin lỗi cậu ấy, không phải tôi.” Cố Kinh Thế lạnh lùng nhìn y tá, “Không biết tiêm thì đi ra ngoài, nói bác sĩ An nhanh chóng đến đây.”
Thiên Lạc vốn không tính toán so đo, lại không nghĩ tới lại cướp lời trước, “Ai nha, Cố thiếu tướng, chỉ là một chút sai lầm nhỏ, chỉ cần Cố thiếu tướng không thèm để ý là được, tôi có thể tiêm lại một lần nữa.”
“Cô nói cái gì?” Thiên Lạc nhướng mày, “Nói cho cô biết, mặc kệ cô có nhìn đến tôi hay không, bị chọc một kim, lại còn bị bầm tím không phải Cố thiếu tướng. Tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi.”
Vốn dĩ Thiên Lạc cũng không để ý chút việc nhỏ này, nhưng thái độ y tá quá kiêu ngạo, trong mắt hoàn toàn không có cô, tiêm nhầm chỗ cho cô mà lại xin lỗi Cố Kinh Thế.
Căn bản là coi cô như không tồn tại.
“Chỉ là một chút sai lầm nhỏ, tiểu thiếu gia cậu thân là đàn ông, sao không rộng lượng như thế.” Y tá chưa gặp qua Thiên Lạc, nhưng biết Thiên Lạc không phải quân giáo, cho nên căn bản không đem Thiên Lạc để vào mắt.
Không lộ ra sự tức giận, Thiên Lạc ngược lại là cười, “Thật không khéo, con người của tôi rất nhỏ nhen, cô không xin lỗi thì cút cho tôi.”
Một ý tá nho nhỏ đến xem bệnh cho cô lại quyến rũ Cố Kinh Thế, còn kiêu ngạo với cô như thế, quả thật chính là buồn cười.
“Ai nha, tiểu thiếu gia đừng tức giận.” Y tá nhìn thấy Cố Kinh Thế không hề nói đỡ cho cô ta câu nào, hoàn toàn dung túng Thiên Lạc, đáy mắt cũng hiện ra sự không vui cùng ác độc, “Bằng không tôi không tiêm nữa, uống chút thuốc giảm đau đi, để tôi rót nước cho cậu.”
Y tá cầm lấy ấm nước sôi, kinh hô một tiếng, trên tay cố ý trượt một cái, nước sôi trong cốc lập tức hắt về phía Thiên Lạc!
Thủ đoạn độc ác, quả thật khiến người ta ghê tởm!
Đáy mắt Thiên Lạc nổi lên sự sắc bén, dùng sức lắc mình né tránh, lại không nghĩ tới Cố Kinh Thế càng khẩn trương hơn cô, trực tiếp kéo cô một cái.
Hoàn toàn không phản ứng chuyện như thế nào, hai người đồng loạt dùng sức, Thiên Lạc mất thăng bằng đè lên người Cố Kinh Thế.
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Kinh Thế phóng đại ngay trước mắt, Thiên Lạc kinh ngạc trừng lớn mắt, vì bảo trì sự cân bằng nên không thể không đè nặng Cố Kinh Thế, ngồi ở trên người anh, tay trượt một cái, cánh môi trực tiếp dán lên đôi môi mỏng của Cố Kinh Thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro