Chương 31: Lừa cậu nha
Dám đánh lén người của hắn, Cố Kinh Thế nhất định phải làm Thốn Thử trả giá bằng đại giới!
Hai người cùng nhau đi vào viện nghiên cứu, đi tới trước mặt Thốn Thử.
Giờ phút này Thốn Thử nhìn qua đều có vẻ cực kì chật vật, hai đôi mắt xanh tím như gấu trúc, sắc mặt trắng bệch.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Lạc cùng Cố Kinh Thế, Thốn Thử vốn muốn giả vờ hôn mê, lại hoàn toàn không có cách nào tránh được mắt Cố Kinh Thế.
Dòng điện lưu nho nhỏ trong tay Cố Kinh Thế, trực tiếp đánh lên người Thốn Thử.
“A a a!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người Thốn Thử run rẩy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mở bừng mắt.
Lập tức đối mặt với tầm mắt lãnh khốc của Cố Kinh Thế cùng Thiên Lạc, cả người Thốn Thử bị dọa đến tê liệt, “Thiếu tướng, tôi sai rồi! Cầu xin ngài bỏ qua cho tôi!”
“Việc này phải nghe Thiên Lạc.” Thản nhiên nhìn Thốn Thử, Cố Kinh Thế chậm rãi nói.
“Muốn tao bỏ qua cho mày sao?” Nhìn Thốn Thử, khóe miệng Thiên Lạc nở ra một nụ cười.
Mỗi đêm, bạn sẽ bị mất 1kg, nếu bạn làm điều này trước khi ngủ
Mỡ ở bụng và hai bên hông sẽ biến mất chỉ trong 3 ngày!
Gật đầu giống như giã tỏi, Thốn Thử thấy ý cười trên mặt Thiên Lạc gia tăng thêm vài phần, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần thấp thỏm.
“Có thể, chỉ là mày phải nói cho tao biết, vì sao mày muốn giết tao.” Bình tĩnh nhìn Thốn Thử, Thiên Lạc cảm thấy trong đó hẳn có nguyên nhân sâu xa.
“Cái này, cái này……” Thốn Thử tính toán trong lòng, “Tôi nói ra thì cậu sẽ buông tha cho tôi sao?”
“Nếu mày không nói thì tao sẽ phế mày trước.” Thiên Lạc nói như thế, chủy thủ trong tay phát ra ánh sáng lạnh, chỉ chỉ bộ vị quan trọng giữa hai chân Thốn Thử.
Sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, Thốn Thử không chút do dự nói, “Tôi nói, tôi nói, là Bạch Vũ Tâm, là cô ta cho tôi một số tiền lớn, mua cho tôi một hòn đảo, muốn tôi nhất định phải giết cậu!”
“Bạch Vũ Tâm.” Gằn từng chữ một nói ra tên người phụ nữ này, đáy mắt Thiên Lạc sâu thẳm, hiện ra sự sắc bén, cười lạnh một tiếng, “Đóa bạch liên hoa nhỏ này thật là một chút cũng không chịu ngừng nghỉ.”
Nghe ra sát khí trong giọng Thiên Lạc, hiện tại Thốn Thử đã không dám xem thường Thiên Lạc, hơi thở của Thiên Lạc hết sức dọa người, toàn thân bao vây hơi thở khát máu!
“Chuyện này, tôi sẽ có cậu một câu trả lời vừa lòng.” Cố Kinh Thế nói như thế, đáy mắt cũng phát ra sát khí.
Bạch Vũ Tâm này lá gan không khỏi quá lớn, lại còn sai người ra tay với Thiên Lạc, nếu không giết Bạch Vũ Tâm thì Cố Kinh Thế không thể nguôi giận.
Giờ phút này ở trong lòng Cố Kinh Thế, Bạch Vũ Tâm đã giống như người chết.
“Cố thiếu tướng, câu trả lời tôi cần đơn giản là giết cô ta, nhưng tôi không muốn Bạch Vũ Tâm chết.” Thiên Lạc nói như thế, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn vô hại, chậm rãi nói, “Tôi không cần mạng cô ta, tôi muốn cô ta sống, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”
Chết tính là cái gì, Thiên Lạc cũng sẽ không bởi vậy mà hả giận.
Cô muốn Bạch Vũ Tâm mất đi tất cả những gì cô ta có, cô muốn Bạch Vũ Tâm sống không bằng chết, sống trong đau đớn!
Bạch Vũ Tâm năm lần bảy lượt ra tay với cô, sự nhẫn nại của Thiên Lạc cũng coi như là tới cực hạn rồi!
Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc ấp ủ tia nguy hiểm, Thốn Thử nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
“Có thể, cứ theo suy nghĩ của cậu, muốn làm thế nào liền làm như thế làm, không cần băn khoăn hậu quả.” Thiên Lạc muốn tự mình xử lý, Cố Kinh Thế liền đồng ý với cô, anh sẽ thay Thiên Lạc gánh vác hậu quả, chỉ cần cô vui vẻ là được
Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thốn Thử càng thêm cảm thấy kinh ngạc.
Bạch Vũ Tâm chính là đại tiểu thư Bạch gia, trêu chọc phải thì hậu họa khó lường, Cố Kinh Thế lại dung túng Thiên Lạc, để cô thoải mái ra tay, hoàn toàn không chút chần chờ, chỉ vì để Thiên Lạc nguôi giận!
Này, này thật sự quá tùy ý Thiên Lạc làm bậy, Cố Kinh Thế quả thật không màng hậu quả gì, chỉ cần Thiên Lạc vui vẻ là được.
Cả người đều rất kinh ngạc, sau khi Thốn Thử kinh ngạc xong liền phục hồi tinh thần, “Chỉ huy Thiên Lạc, nên nói tôi đều nói, ngài có phải buông tha tôi khônh?”
Vẻ mặt lấy lòng tươi cười, Thốn Thử đúng kiểu gió chiều nào theo chiều đó.
Chỉ cần vì mạng sống của mình, Thốn Thử có thể không chút do dự bán đứng Bạch Vũ Tâm, có thể thấy được hắn là người có bao nhiêu âm độc.
Biết Thốn Thử không phải dạng người tốt đẹp, Thiên Lạc nhướng mày nhìn Thốn Thử, nhẹ nhàng cười, “Tao nói chuyện giữ lời, việc mày giúp Bạch Vũ Tâm giết tao có thể không tính toàn.”
Nghe Thiên Lạc nói xong, Thốn Thử cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa cảm ơn, liền nghe Thiên Lạc vân đạm phong khinh cười khẽ.
“Chuyện này bỏ qua, chúng ta cũng nên tính toán những chuyện khác.”
Trừng lớn mắt, Thốn Thử kinh ngạc đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Không phải đã kết thúc sao, còn việc gì nữa?!”
“A nha, không nghĩ tới mày dễ quên như thế, lần gặp đầu tiên mày đã cướp của tao một đầu gấu ngựa, như thế nào, lúc này mới qua một ngày, liền không nhớ rõ?” Thiên Lạc cười hì hì, vừa nói vừa nhướng mày nhìn Thốn Thử.
Tức khắc bởi vì một câu của Thiên Lạc, Thốn Thử ấp úng nói không ra lời.
“Nếu Chỉ huy Thiên Lạc muốn, tôi có thể săn một đầu gấu ngựa cho Chỉ huy!” Thốn Thử lập tức nói.
Nghe Thốn Thử nói xong, Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hung hăng đá vào vật tượng trưng nam tính ở giữa hai chân Thốn Thử.
“A!!” Một tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, Thốn Thử thiếu chút nữa đau ngất đi.
“Mày ngất xỉu thử xem, tao sẽ ngược đãi cho đến khi mày tỉnh lại.” Thiên Lạc trực tiếp nói với Thốn Thử.
“Tôi sai rồi, tôi sẽ đưa tiền thưởng của tôi cho cậu, cầu xin cậu buông tha tôi đi!” Trải qua thủ đoạn tàn nhẫn của Thiên Lạc, Thốn Thử biết mình căn bản không phải đối thủ của Thiên Lạc!
Hơn nữa Cố Kinh Thế còn đứng ở đây, hắn càng không có phần thắng.
“Yên tâm, tao không giết mày, chỉ cần mày giúp tao một việc.” Thiên Lạc nói như thế, mắt cũng tàn nhẫn híp lại, “Mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày.”
“Được, tôi nghe lời, tôi nhất định ngoan ngoãn nghe lời!” Thốn Thử lập tức gật đầu nói.
“Rất tốt, mày nhớ kỹ, từ giờ trở đi, tội danh của mày không phải là giết tao, mà là mày phản bội quân khu, ăn trộm vũ khí sinh hóa của viện nghiên cứu, cũng tạo thành quy mô cảm nhiễm trên diện rộng lần này.” Thiên Lạc vừa nói vừa ác liệt híp mắt lại.
“Cậu nói cái gì? Tôi không làm chuyện như vậy!” Thốn Thử lập tức lớn tiếng giải thích.
“Biết mày không có, chỉ tạm thời nhờ mày giúp một chút, chỉ cần mày nghe lời thì sẽ được tha, nếu không mày đừng mong sống sót rời khỏi trấn Mậu Sơn.” Thiên Lạc có vẻ cực kì bình tĩnh, tức khắc làm Thốn Thử á khẩu không trả lời được.
“…… Được, tôi đồng ý.” Không lựa chọn khác, Thốn Thử chỉ có thể đồng ý.
Nhưng Thốn Thử không rõ, Thiên Lạc rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Đương nhiên không có khả năng nói cho Thốn Thử biết kế hoạch của bọn họ, Thiên Lạc để Thốn Thử ở nơi này, rồi mới cùng Cố Kinh Thế rời đi.
“Cậu muốn dẫn xà xuất động.” Không phải giọng điệu dò hỏi, Cố Kinh Thế đã đoán được tính toán của Thiên Lạc.
Lập tức cười gật đầu, trên mặt Thiên Lạc cũng tràn ngập mười phần ý cười, “Dù sao chúng ta cũng không biết rốt cuộc ai là phản đồ, cứ như vậy người nọ nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó chúng ta liền ra tay.”
“Thật ra tôi cũng đoán được đại khái chuyện này rốt cuộc là ai làm.” Cố Kinh Thế dừng lại bước chân, nhìn Thiên Lạc nói.
“Thật sự? Không biết người mà Cố thiếu tướng nghĩ có giống với tôi không?” Thật ra Thiên Lạc cũng ẩn ẩn nhận ra một ít.
“Mở tay ra.” Nghe Thiên Lạc nói xong, Cố Kinh Thế cũng nhẹ nhàng híp mắt lại.
“Làm gì?” Thiên Lạc nhướng mày nhìn Cố Kinh Thế.
“Nhìn xem người mà chúng ta nghi ngờ có phải là một người không.” Cố Kinh Thế bắt lấy tay Thiên Lạc, đã bắt đầu viết tên người mà anh nghi ngờ lên tay Thiên Lạc.
Bàn tay Cố Kinh Thế to lớn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay chậm rãi viết chữ trong lòng bàn tay Thiên Lạc, mỗi một nét chữ đều có thể làm tría tim Thiên Lạc nhảy dựng.
Lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng Thiên Lạc nhấc lên sóng to gió lớn, trên mặt lại bình tĩnh như là không có việc gì xảy ra.
Cố Kinh Thế viết xong rất nhanh.
Thu hồi tay, lòng bàn tay lưu lại cảm giác tê dại, ẩn ẩn trêu chọc người ta.
Ngẩng đầu, Thiên Lạc nhẹ nhàng híp mắt, “Xem ra tôi cùng Cố thiếu tướng nghĩ giống nhau.”
Đều cùng nghi ngờ một người, hẳn là đúng tám chín phần mười.
“Tôi sẽ xử lí những việc tiếp theo, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.” Cố Kinh Thế nói với Thiên Lạc.
Thiên Lạc gật đầu, rồi mới cùng Cố Kinh Thế rời khỏi nơi này.
Chờ đến buổi tối mọi người đều chấp hành nhiệm vụ trở về, Cố Kinh Thế liền thông báo chuyện của Thốn Thử.
Giống như kế hoạch, Cố Kinh Thế nói chính Thốn Thử trộm thuốc, chứng cứ vô cùng xác thực, ngày mai liền áp giải Thốn Thử trở về phục mệnh.
Không nghĩ tới phản đồ ăn cắp vũ khí sinh hóa lại được tìm ra nhanh như vậy, mọi người đều ngoài ý muốn.
Chỉ là, lời này Cố Kinh Thế tự mình nói, cũng không có kẻ nào nghi ngờ, mỗi người đều nghĩ nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, tất cả mọi người đều không khỏi có chút kích động cùng chờ mong.
Mà ngày hôm sau lúc chạng vạng, Cố Kinh Thế chờ mọi người tập trung xong liền ngồi lên phi thuyền rời đi.
Quân khu cũng đã nghiên cứu ra thuốc giải cho vũ khí sinh hóa, lúc này đã tiến hành dùng phương thức phun sương mù cả Mẫu Sơn, kế tiếp chính là chờ thuốc có hiệu quả, lại phái người tiêu diệt những động vật cảm nhiễm.
Những việc này đã không cần Thiên Lạc quan tâm, việc kế tiếp mà cô cần làm chính là ngoan ngoãn chờ người mà cô và Cố Kinh Thế nghi ngờ có hành động tiếp theo.
Hai ngày sau, một căn nhà bị bỏ hoang ở ngoại thành thành phố Z.
Bốn phía là mặt cỏ hoang vu, ánh trăng chiếu lên căn nhà hoang, thẩm thấu ra một chút hơi thở nặng nề âm trầm.
Vách tường xung quanh căn nhà bỏ hoang đã bị hủy hoại không ít, từ trước đến nay không có người ở, nhưng giờ phút này lại có một người đứng trên sân thượng, đi qua đi lại, hình như đang nôn nóng chờ đợi gì đó.
Thời gian trôi qua từng giây, người đứng trên sân thượng cũng đã chờ được có người đẩy cửa cầu thang ra.
Một bóng người màu đen rất cẩn thận, người kia cúi đầu, hơn phân nửa khuôn mặt đều giấu trong bóng đêm.
Người đàn ông trên sân thượng cũng một dáng vẻ cẩn thận, “Đợi cậu đã lâu, nhanh chóng giao vũ khí sinh hóa ra đây.”
Người đàn ông trước mặt được phái ra để tiếp ứng cho phản đồ giao vũ khí sinh hóa đến đây.
“Gấp cái gì, người nhà tôi đâu.” Giọng nói mang theo vài phần không vui, tên phản đồ kia cũng chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, đôi mắt sắc bén đến mức có thể chọc thủng người khác.
Vốn nên là một người đẹp trai như ánh mặt trời, giờ phút này nhìn qua lại tràn ngập mười phần lệ khí cùng âm ngoan, trong tay Tần Phi Lãng cầm vũ khí sinh hóa đã được bọc kín, xa xa nhìn như một ống tiêm được bọc kín.
Cho dù là những người sớm chiều ở chung với Tần Phi Lãng, cũng sẽ không nghĩ tới đầu sỏ gây tội lại là Tần Phi Lãng!
Từ trước đến nay Tần Phi Lãng đều cương trực công chính, lần này nếu không phải người bắt cóc ba mẹ hắn để uy hiếp hắn, nói cái gì hắn cũng sẽ không làm chuyện này.
Chỉ là, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Tần Phi Lãng đã làm việc không nên làm, trong lòng cũng biết hắn đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
“Ha hả, không cần gấp gáp, phía trên nói chỉ cần cậu ngoan ngoãn đem giao vũ khí sinh hóa ra, ba mẹ cậu sẽ không có việc gì, chúng tôi còn cho cậu một số tiền, cho mẹ cậu dùng để chữa bệnh. Nhưng nếu cậu không ngoan ngoãn nghe lời, vậy cậu cũng có thể nhìn thấy ba mẹ cậu nhưng là hai xác chết.” Trên mặt toát ra sự âm đọc, tên phụ trách tiếp ứng nói.
“Quỷ Ảnh, tôi khuyên anh nói chuyện khách khí chút, tôi biết người sau lưng anh là ai, anh đừng ép tôi.” Tần Phi Lãng lạnh lùng nói.
“Cậu đã biết thì sao, đến bệnh của mẹ mình còn không chữa được, cậu tham gia vào quân đội thối tha cũng không có tiền đưa mẹ đi chữa bệnh, còn không phải dựa vào cấp trên cho tiền sao, giả vờ cao quý cái gì a! Nhanh chóng giao đồ ra đây, vừa lúc lần này cậu có vận may không có bại lộ, cậu còn có cái gì không biết đủ!” Người đàn ông tên Quỷ Ảnh không kiên nhẫn nói.
“Mày nói hắn không bại lộ à? Mày xác định sao?” Một tiếng cười khẽ vang lên, làm sau lưng Quỷ Ảnh cùng Tần Phi Lãng lạnh lẽo.
“Người nào?!” Quỷ Ảnh cảnh giác, trên khuôn mặt ánh lên sự nguy hiểm!
Chậm rãi đi ra, trong nháy Thiên Lạc xuất hiện, khẩu súng trong tay cũng đã bóp cò, đạn của súng lazer xuyên qua không khí, bắn thủng một tay của Quỷ Ảnh.
Máu tươi vẩy ra, một bàn tay bị súng lazer bắn nát vụn, đau đến mức hắn hét thảm một tiếng!
Tần Phi Lãng cũng hoàn toàn không nghĩ tới, xoay người muốn chạy lại bỗng nhiên cảm giác được một bóng người nhanh chóng vọt đến trước mặt hắn!
Đôi mắt đen nhánh của Cố Kinh Thế giấu giếm chút sự mờ mịt, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sát khí lạnh băng.
Trong lòng đồng thời giật mình, Tần Phi Lãng đã bị Cố Kinh Thế đá vào đầu gối, cả người không chịu khống chế quỳ trên mặt đất!
Nhìn Cố Kinh Thế, Quỷ Ảnh nháy mắt liền biết bọn họ bại lộ!
Nghĩ tới điều này, Quỷ Ảnh giơ lên súng lục, không phải nhắm vào Thiên Lạc mà nhắm vào đầu hắn!
Không hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải chết!
Nhìn động tác tìm chết của Quỷ Ảnh, Thiên Lạc không kịp ngăn cản!
‘Phanh’ một tiếng, khẩu súng trong tay Quỷ Ảnh bóp cò, viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu hắn, nháy mắt liền lấy mạng hắn!
“Tên khốn kiếp vội vã tìm chết!” Manh mối bên Quỷ Ảnh bị chặt đứt, người chết thì không hề có tin tức hữu dụng gì, dư lại cũng chỉ có Tần Phi Lãng!
Tuy rằng Cố Kinh Thế cùng Thiên Lạc đều nghi ngờ Tần Phi Lãng, lại còn không biết người đứng phía sau Tần Phi Lãng là ai!
Quỷ Ảnh đã chết, Tần Phi Lãng không hề xảy ra chuyện!
Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Kinh Thế, súng trong tay chỉ vào đầu Tần Phi Lãng, “Đứng lên.”
Nghe Thiên Lạc nói xong, Tần Phi Lãng lung lay đứng lên, rồi mới nhìn về phía Thiên Lạc cùng Cố Kinh Thế.
Tàn nhẫn híp mắt lại, Tần Phi Lãng tà ác nhếch khóe môi, “Hai người bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc lúc nào?”
“Dị năng của tôi có thể cảm nhận được, lúc tôi đến trấn Mậu Sơn cảm xúc của mọi người đều là yên tâm, chỉ có cậu là khẩn trương.” Cố Kinh Thế lãnh đạm nhìn Tần Phi Lãng.
Mỡ ở bụng và hai bên hông sẽ biến mất chỉ trong 3 ngày!
Uống trước khi đi ngủ và bạn mất 10 kg mỗi tuần!
Cho dù Tần Phi Lãng ngụy trang hoàn mỹ, cũng không có khả năng thoát được mắt Cố Kinh Thế.
“Tôi hiểu rất rõ thực lực của Cố thiếu tướng, cũng vì ngài cường hãn nên ngài mới là đối tượng tôi rất kính trọng.” Tần Phi Lãng nói như thế, nhìn về phía Thiên Lạc, cặp kia mang theo sự tàn nhẫn hơi híp lại, “Tôi không rõ vì sao tôi lại có thể bại lộ trước mặt cậu.”
Biết mình không thể gạt được Cố Kinh Thế, nhưng Tần Phi Lãng không rõ vì sao Thiên Lạc lại nhận ra hắn không ổn!
Chuyện hắn là phản đồ người biết càng ít càng tốt, sở dĩ Thiên Lạc xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là bởi vì Thiên Lạc cũng nghi ngờ hắn có vấn đề.
“Bởi vì hành động của anh không phù hợp với những gì điều tra được.” Thiên Lạc nhìn Tần Phi Lãng, lộ ra tươi cười, “Trên tư liệu có nói anh là một người lãnh đạo tốt, vì đồng đội mà có thể hy sinh chính mình, nhưng lúc bầy sói bị cảm nhiễm tập kích hai chúng ta, anh không quay lại giúp tôi, thật sự rất khác những gì được miêu tả trên tư liệu. Bởi vì, lúc ấy, anh sợ, sợ nếu anh chết thì sẽ không có cách nào giao vũ khí sinh học cho những người kia, vậy thì ba mẹ anh sẽ xảy ra chuyện. Mặt khác, anh quá nóng nảy, vội vã tiêu diệt uy tín của tôi, vội vã diệt trừ tôi, vội vã rời trấn Mậu Sơn, anh quá nôn nóng nên đã bại lộ trước mắt tôi.”
Gằn từng chữ một, Thiên Lạc quan sát tinh tế như thế.
Nhìn Thiên Lạc, Tần Phi Lãng cho dù dồn tới bước đường này vẫn nhẹ nhàng cười.
Nụ cười lộ ra vài phần tàn nhẫn, trước sau Tần Phi Lãng đều nhìn về phía Thiên Lạc, “Trừ bỏ Cố thiếu tướng, trước nay tôi chưa bội phục những người khác, Thiên Lạc, cậu là người thứ hai.”
“Người phía sau anh rốt cuộc là ai.” Nhìn thẳng vào Tần Phi Lãng, Thiên Lạc lạnh lùng ép hỏi nói.
Không trực tiếp trả lời, Tần Phi Lãng cười khẽ một tiếng, nhanh chóng tiến lên một bước trực tiếp cầm bàn tay đang cầm súng của Thiên Lạc chĩa vào ngực mình!
Tốc độ của Tần Phi Lãng rất nhanh, lôi kéo tay Thiên Lạc, mắt thấy súng sắp bị cướp cò!
Trong lòng kinh hãi, Thiên Lạc nhanh chóng tháo băng đạn!
Hung hăng giơ quả đấm lên, Tần Phi Lãng thừa dịp Thiên Lạc chưa chuẩn bị, một quyền nện lên mặt Thiên Lạc!
Vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Tần Phi Lãng cũng không phải ăn chay, một quyền này đi xuống thì Thiên lạc sẽ lâm vào hôn mê!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro