Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Vũ khí sinh hóa

hưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy một người lung lay đi ra trong màn ảnh, chân như bị chặt đứt một bên, chậm rì rì lộ ra quỷ dị, ngay sau đó một người mặc quân phục thấy người này khác thường.

Binh lính nhìn dáng vẻ là muốn ngăn trở người này, nhưng trong miệng người đó lại phát ra một tiếng như dã thú gầm thét, trực tiếp bổ nhào vào binh lính, điên cuồng cắn xé.

“A a a! Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Tiếng gào thét thê lương của người binh lính khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Video đến đây kết thúc, trong lòng Thiên Lạc ẩn ẩn mang theo vài phần dự cảm không tốt, “Đây là cái gì?”

“Tư liệu do sở nghiên cứu trấn Mậu Sơn quay lại, ba ngày trước, nội dung thí nghiệm của viện nghiên cứu bị tiết lộ, sản phẩm thí nghiệm chạy thoát khỏi viện nghiên cứu, đây là video quay lại khi sản phẩm thí nghiệm tấn công binh lính của ta.”

“Sản phẩm thí nghiệm? Các người dùng người sống làm thực nghiệm?” Thiên Lạc gắt gao nhăn mày, hoàn toàn là dáng vẻ khó có thể tin.

Làm nghiên cứu cần phải có vật thí nghiệm nhưng dưới tình huống nào cũng không thể dùng con người để thí nghiệm mới đúng.

Vậy mà lại dám dùng con người làm thí nghiệm, này không khỏi quá khác người.

“Yên tâm, đây là viện nghiên cứu chuyện dụng của quân đội, không dùng người sống làm vật thí nghiệm mà là người chết.” Cố Kinh Thế nói như thế, đáy mắt sâu thẳm cũng nhiều hơn vài phần lạnh lẽo, “Cái cậu nhìn thấy là người chết nhờ vào vũ khí sinh hóa mà sống lại, cũng chính là Zombie.”

“Chết mà sống lại……” Trên mặt Thiên Lạc lộ ra sự kinh ngạc, rồi mới lập tức ngưng trọng nói, “Đồ vật nguy hiểm như vậy, một khi tiết lộ ra thì hậu quả không dám tưởng tượng, rất nhanh sẽ khuếch tán.”

Tuy thế kỷ 21 không xuất hiện tình huống tương tự, nhưng điện ảnh tốt xấu cũng có, Thiên Lạc không nghĩ tới lại có thể thấy kỹ thuật này ở thế kỷ 50. 

“Lúc trước thiếu tướng cũng phản đối nghiên cứu vũ khí sinh hóa này, chẳng qua, phía trên không tiếp thu, khư khư cố chấp bắt đầu nghiên cứu, hiện tại đã xuất hiện vấn đề.” Tần Sơn nói như thế, đáy mắt cũng hiện ra một chút ngưng trọng, “Chỉ cần không bị đối tượng cảm nhiễm cắn xé thì sẽ không bị cảm nhiễm, trước mắt chúng ta đã hoàn toàn phong tỏa toàn bộ vùng núi trấn Mậu Sơn, việc kế tiếp chúng ta phải làm chính là tiến vào trấn Mậu Sơn, cứu những người của viện nghiên cứu, tiêu diệt 68 người bị cảm nhiễm, mặt khác phải tìm ra nguyên nhân mà vũ khí sinh hóa này lộ ra ngoài.”

“Nhiệm vụ lần này cấp bậc SS, cần phải ký hiệp nghị bảo mật, mời Thiên thiếu gia phối hợp với chúng tôi.” Tần Sơn nói xong liền lấy ra hiệp nghị.

“Không hổ là nhiệm vụ cấp bậc SS trong truyền thuyết, nếu bị truyền ra bên ngoài thì hậu quả rất đáng sợ.” Thiên Lạc nói xong, cười khẽ một tiếng liền ký lên hiệp nghị.

Khuôn mặt tràn ngập sự lạnh lẽo, Thiên Lạc nghĩ thầm nội dung của nhiệm vụ này có thể còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.

Nếu để người ta biết quân đội nghiên cứu vũ khí sinh hóa, lại còn bị tiết lộ, không biết sẽ gặp phiền toái lớn đến cỡ nào.

Khó trách Cố Kinh Thế ở trong điện thoại đã nói như vậy, lúc trước anh đã phản đối qua.

Có một số lĩnh vực tốt nhất đừng động vào, ví dụ những vũ khí sinh hóa, loại đồ vật này một khi khuếch tán liền gặp phiền toái.

Những nhiệm vụ ở quân khu cũng phân chia theo cấp bậc, thấp nhất là cấp G, rồi mới là F, E, D, C, B, A, S cứ thế mà suy ra.

Mỗi một cấp bậc còn phân chia kỹ càng tỉ mỉ, trong đó cấp bậc S, chính là nhiệm vụ khó hoàn thành nhất.

Như loại cấp bậc SS này, càng là khó gặp.

“Mọi người cũng hiểu đại khái tình huống rồi, còn vấn đề gì không.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc hỏi.

“Thật ra không có vấn đề, chính là tôi có ba điều kiện.” Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế.

“Thứ nhất, tôi muốn thù lao phong phú, thứ hai, tôi muốn một bộ trang bị tân tiến nhất, cụ thể thì tôi sẽ tự mình chọn lựa, thứ ba, trong lúc tôi chấp hành nhiệm vụ sẽ không nghe bất kì người nào điều khiển, những mệnh lệnh không hợp lý sẽ ảnh hưởng đến hàng động của tôi, tôi tự có phán đoán của mình, không cần người khác khoa tay múa chân.”

“Có thể.” Trực tiếp đáp ứng Thiên Lạc, Cố Kinh Thế mang theo Thiên Lạc đi nhận nhiệm vụ, một là vì rèn luyện Thiên Lạc, hai là vì làm Thiên Lạc thành thành thật thật ở bên cạnh anh, không cần đi ra ngoài nhận những nhiệm vụ không rõ ràng.

Nguy hiểm không nói, hơn nữa anh còn không có cách nào ở bên cạnh bảo vệ Thiên Lạc.

Mặt khác Thiên Lạc cũng cần chứng minh thực lực của mình trước mặt những người ở quân khu.

Không nói đến tình cảm của Cố Kinh Thế với Thiên Lạc, chỉ cần nhìn vào thực lực và can đảm của Thiên Lạc, khiến cho Cố Kinh Thế cực kì thưởng thức.

Thiên Lạc nhất định sẽ trở thành rường cột của quân khu.

Nhưng hiện tại Thiên Lạc chưa có bản lĩnh như vậy, còn cần rèn luyện, cô cần một cơ hội để chứng minh thực lực.

Hiện tại trấn Mậu Sơn chính là cơ hội tốt nhất để Thiên Lạc chứng minh thực lực. 

Cố Kinh Thế rất tin tưởng Thiên Lạc, Thiên Lạc muốn buông tay đi làm, Cố Kinh Thế liền cho Thiên Lạc cơ hội này.

Cố Kinh Thế chỉ có thể cho Thiên Lạc cơ hội rèn luyện, làm Thiên Lạc chân chính mạnh lên, lúc cô có thực lực bảo vệ chính mình mới có thể thật sự yên tâm.

Thiên Lạc là loại người có cơ hội liền sẽ nắm chắc, cô cứng cỏi không chịu thua, nhất định sẽ không làm Cố Kinh Thế thất vọng.

Cố Kinh Thế đáp ứng rồi, Thiên Lạc liền an lòng, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn vài phần, “Thiếu tướng yên tâm, tôi sẽ giải quyết việc lần này một cách hoàn mỹ.”

Bên này Bưu Sơn nhìn Cố Kinh Thế đồng ý ba điều kiện, miệng gần như nhét được một quả trứng gà, kinh ngạc cực kì.

Tần Sơn cũng kinh ngạc, lại không khoa trương như Bưu Sơn.

Tần Sơn đã sớm nhìn ra Thiếu tướng của bọn họ rất tốt với Thiên Lạc, kinh ngạc nhiều cũng thành thói quen.

Mà giờ phút này, xe đã dừng lại, mọi người cũng đi vào quân khu.

Quân khu nhìn qua như thành lũy đen nhánh, từng chùm ánh sáng không ngừng chiếu qua, làm cả quân khu cũng nghiêm túc hơn vài phần, làm người ta hoàn toàn không dám xem thường.

Cũng ngẩng đầu mang theo vài phần hứng thú nhìn quân khu giống như thành lũy trước mắt.

Bên ngoài quân khu có ba tầng bảo vệ, cần phải có dấu vân tay với có thể đi vào.

Còn chưa từng đi vào quân khu, Thiên Lạc biết quân khu này có nhiều kỹ thuật tiên tiến nhất, trong lúc nhất thời trên khuôn mặt cũng có vài phần hứng thú.

Lại nói tiếp, điều Thiên Lạc có hững thú nhất với thế kỷ 60, chính là thế kỷ 60 có vô số công nghệ cao khiến người ta hoa mắt.

Rõ ràng là buổi tối mà quân khu vẫn còn không ít người, giờ phút này thấy Cố Kinh Thế xuống xe, một đám đều như gặp được cứu tinh.

“Cố thiếu tướng, ngài đã tới, Bạch tướng quân đã ở phòng họp chờ ngài.”

Bạch tướng quân? Ba của Bạch Vũ Tâm?

Nghe xong lời này, Thiên Lạc lập tức mang theo vài phần hứng thú nhướng mày. 

Chính là quên không được đóa bạch liên hoa Bạch Vũ Tâm kia, trong lúc nhất thời Thiên Lạc càng thêm tò mò.

Thiên Lạc cũng nghe nói vị tướng quân Bạch Khiếu Vân này, thời trẻ có ơn với Cố Kinh Thế, nói cách khác, dựa theo tính tình của Cố Kinh Thế, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với Bạch Vũ Tâm.

Nghĩ như vậy, Thiên Lạc liền đối với tướng quân Bạch Khiếu Vân càng thêm tò mò.

Có thể làm Cố Kinh Thế tôn trọng, tất nhiên là người không đơn giản, người như vậy sao có thể dạy dỗ ra một bạch liên hoa như Bạch Vũ Tâm?

Không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Lạc, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm lãnh khốc, “Báo với Bạch tướng quân, tôi sẽ nhanh chóng đến đó.”

Mọi người nhanh chóng đi về phía phòng họp Bạch Khiếu Vân đang ngồi.

Bạch Khiếu Vân ngồi chờ trong phòng học.

Cũng là một thân tây trang phẳng phiu, Bạch Khiếu Vân đã trung niên, nhưng nhìn qua lại hoàn toàn không hiện vẻ già nua, ngược lại cả người nhìn qua đều có vẻ có tinh thần, tóc mai nơi thái dương hơi điểm bạc, mang theo sự thành thục cùng ổn trọng của quan quân, hơi thở quanh thân ẩn ẩn mang theo chút áp bách.

Thân là Tướng quân, trên người Bạch Khiếu Vân có sát khí của người địa vị cao, hơi thở ẩn ẩn mang theo một chút hồn hậu, nếu là người bình thường, thậm chí còn không dám đối diện với Bạch Khiếu Vân.

Không hổ là tướng quân, quả nhiên khí chất không bình thường.

“Kinh Thế, tôi đợi cậu đã lâu, tới, mau ngồi xuống.” Bạch Khiếu Vân nói với Cố Kinh Thế, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thiên Lạc đứng bên cạnh Cố Kinh Thế.

Từ trước đến nay Cố Kinh Thế độc lai độc vãng, việc sắp thảo luận lại cực kỳ cơ mật, ngay cả Tần Sơn cùng Bưu Sơn đều ở lại ngoài cửa, Cố Kinh Thế lại mang theo Thiên Lạc vào.

Cố Kinh Thế chưa bao giờ là người không hiểu quy củ, anh khẳng định là cố ý mang theo Thiên Lạc vào.

Nhìn Thiên Lạc, quần áo trên người rất tùy ý, không có cảm giác chính khí của quân nhân, không bằng càng nhiều vài phần tà khí bất cần đời.

Cùng quân khu mà có thể coi là không hợp nhau.

“Kinh Thế, là cậu dẫn người bạn nhỏ này đến?” Nhìn Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân hỏi.  

“Ừ, cậu ta tên Thiên Lạc, là người tôi mời đến hỗ trợ.” Cố Kinh Thế bình tĩnh nói.

Nhìn Bạch Khiếu Vân bởi vì câu nói của Cố Kinh Thế mà trên mặt lộ ra sự kinh ngạc, khóe miệng Thiên Lạc cũng không khỏi giật giật.

Cố Kinh Thế chụp cho cô cái mũ quá cao đi?

“Chào Bạch tướng quân, tôi tên Thiên Lạc, lần này tới để giúp đỡ.” Thiên Lạc nhìn Bạch Khiếu Vân nói.

“Thiên Lạc……?” Trong mắt Bạch Khiếu Vân thêm vài phần thăm dò, “Trưởng tôn của Thiên gia?”

Không nghĩ tới Bạch Khiếu Vân cư nhiên biết mình, Thiên Lạc hào phóng thừa nhận, “Không nghĩ tới Bạch tướng quân đã nghe qua tên tôi.”

Như thế nào không nghe nói qua, mấy thế gia siêu cấp ai không biết Thiên gia có một phế vật như Thiên Lạc a!

Đã sớm nghe nói Thiên Lạc tùy hứng không chịu quản giáo, thậm chí còn không sử dụng hồn lực, người như vậy trừ bỏ trở thành gánh nặng thì có thể làm được cái gì.

Cố Kinh Thế hồ đồ rồi, vậy mà dám để cho Thiên Lạc tham dự việc lần này sao?

“Đương nhiên nghe nói qua, chỉ sợ mấy đại thế gia đều biết chuyện của Thiên thiếu gia.” Bạch Khiếu Vân nói như thế rồi nhìn Cố Kinh Thế, “Kinh Thế, cậu cũng đừng nói đùa, người khác đều nói Thiên thiếu gia nhát gan, sao cậu có thể dẫn cậu ta tới tham gia vào việc nguy hiểm như vậy.”

Bạch Khiếu Vân nói xong lại nhìn Thiên Lạc, “Thiên thiếu gia cũng không cần khó xử, nếu cảm thấy sợ hãi cứ rời đi là được, tôi sẽ phái xe đưa Thiên thiếu gia trở về.”

Nghe Bạch Khiếu Vân nói xong, Thiên Lạc thoáng nhướng mày nhìn Bạch Khiếu Vân.

Đáy mắt không tràn đầy ác ý như Bạch Vũ Tâm, Bạch Khiếu Vân chỉ đơn thuần việc nào ra việc đó, không coi trọng Thiên Lạc mà thôi.

Thiên Lạc có tiếng hoàn khố vô năng, từ trước đến nay cũng có tiền đồ gì.

Cả quân khu đều coi trọng việc lần này, khó trách Bạch Khiếu Vân sẽ không tín nhiệm Thiên Lạc.

Bạch Khiếu Vân là Tướng quân, gặp qua vô số người làm càn làm bậy, có bản lĩnh không bản lĩnh, ông không nhìn thấy giá trị của Thiên Lạc, đương nhiên sẽ không nhìn Thiên Lạc với con mắt khác.

Nói Bạch Khiếu Vân khinh thường Thiên Lạc, không bằng nói căn bản là không đặt Thiên Lạc vào mắt.

Cũng không phải trào phúng hoặc là xem thường Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân chỉ cảm thấy không cần lãng phí thời gian với dạng vô danh tiểu tốt như Thiên Lạc.

Những lúc cần người ta tán thành cần phải lấy ra thực lực, Bạch Khiếu Vân nhìn Thiên Lạc, cảm thấy Thiên Lạc không có gì đặc biệt.

Có thể đối mặt với ông không luống cuống, xác thật hiếm thấy, Bạch Khiếu Vân nhận ra Thiên Lạc có khí chất bất phàm, ngày sau có lẽ sẽ có thành tựu lớn, nhưng bây giờ còn chưa được.

Sự việc lần này liên quan quá rộng, không phải một tay mơ như Thiên Lạc có thể giải quyết được.

Lại nói tiếp, Cố Kinh Thế cũng biết điểm này, nhưng vì sao còn muốn mang theo Thiên Lạc đến đây?

Cường giả nói chuyện, trước nay đều không cần cố kỵ gì, Thiên Lạc biết Bạch Khiếu Vân không có cách nào thừa nhận cô.

Mà Cố Kinh Thế lại thản nhiên nhìn, không định trợ giúp Thiên Lạc.

Cố Kinh Thế không có khả năng luôn bảo vệ Thiên Lạc, giúp cô giải vây.  

Muốn được người khác thừa nhận, cần Thiên Lạc tự mình đạt được, mà không phải dựa vào người khác giúp cô.

Chỉ có như vậy Thiên Lạc mới có thể một mình đảm đương một phía.

“Bạch tướng quân, hiện tại Thiên Lạc không phải người trước kia, việc lần này tôi đã đồng ý với Cố thiếu tướng thì nhất định sẽ làm được, hợp hay không hợp phải làm mới biết được.” Đối mặt Bạch Khiếu Vân đang làm khó dễ, Thiên Lạc bình tĩnh cười nói.

Thiên Lạc cũng không tức giận với lời nói của Bạch Khiếu Vân.

Bất luận thời điểm nào, đều là người có thực lực mới có tư cách được tôn trọng, Thiên Lạc hiểu việc ở trấn Mậu Sơn sẽ chứng minh thực lực của cô.

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng cho tới bây giờ không có người mới nào dám nói chuyện với ông như thế.

“Tướng quân, lần này xảy ra chuyện viện nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa, là hạng mục mà trước kia tôi đã phản đối, thượng cấp không nghe đề nghị của tôi mà bắt đầu nghiên cứu, hiện tại xảy ra vấn đề còn cần tôi tự mình ra mặt giải quyết.” Cố Kinh Thế nói làm sắc mặt Bạch Khiếu Vân có vài phần quẫn bách, “Nếu cần tôi tới thu dọn cục diện rối rắm, như vậy việc dùng người nào chỉ có thể nghe theo tôi.”

“Kinh Thế, cậu xác định sao?” Thiên Lạc chính là đứa cháu trai mà Thiên Dư Phong thương yêu nhất, nếu xảy ra việc gì thì Thiên Dư Phong khẳng định sẽ liều mạng với bọn họ!

Tuy bọn họ không sợ hãi, nhưng nếu Thiên Dư Phong thật sự tới náo loạn, chung quy sẽ có phiền toái.

Cố Kinh Thế nghe Bạch Khiếu Vân nói xong, quay đầu liếc nhìn Thiên Lạc một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Kinh Thế chậm rãi nói, “Tôi tin tưởng Thiên Lạc, cậu ấy sẽ không khiến tôi thất vọng.”

Không chút do dự, Cố Kinh Thế cực kì tin tưởng Thiên Lạc.

Thiên Lạc cũng ngoài ý muốn Cố Kinh Thế sẽ tin tưởng cô như thế.

Cảm giác đôi mắt sâu thẳm của Cố Kinh Thế như lốc xoáy, gần như có thể cuốn mình vào.

Trong lòng Thiên Lạc nhảy dựng, lập tức trả lời, “Tôi nhất định sẽ làm tốt.”

“Nếu Tướng quân thật sự không thích Thiên Lạc, tôi cũng không ngại rời khỏi nhiệm vụ lần này, tướng quân cảm thấy tôi chọn người không tốt, cũng có thể giao việc này cho những người khác đi xử lí.” Cố Kinh Thế bình tĩnh nói.

Không nghĩ tới Cố Kinh Thế lại ủng hộ Thiên Lạc, điều này đúng là vượt qua sức tưởng tượng của Bạch Khiếu Vân.

“Nếu cậu kiên trì như thế, vậy nghe cậu đi.” Việc lần này trừ bỏ Cố Kinh Thế, những người khác khẳng định đều không làm được, Bạch Khiếu Vân chỉ có thể nghe Cố Kinh Thế.

“Ngồi đi.” Thấy Bạch Khiếu Vân đồng ý, Cố Kinh Thế ra hiệu cho Thiên Lạc ngồi cạnh mình.

Mỉm cười ngồi xuống, Thiên Lạc không kiêu không ngạo nhìn Bạch Khiếu Vân.

Thật sự là nhìn không ra Thiên Lạc rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm Cố Kinh Thế che chở như thể.

Cũng không có biện pháp, Bạch Khiếu Vân chỉ có thể đi theo ngồi xuống, rồi mới mở miệng nói, “Việc lần này tương đối khó giải quyết, tuy trước mắt đã phong tỏa trấn Mậu Sơn, nhưng Mậu Sơn cực kì rộng lớn, muốn tìm được 68 người bị cảm nhiễm kia, giống như tìm kim dưới đáy biển.”

“Mặt khác, việc này không phải khó giải quyết nhất, khó giải quyết nhất chính là nguyên nhân mà vũ khí sinh hóa của chúng ta bị tiết lộ, đã có kết luận lần này bị lộ ra, rất có khả năng có người cố ý đánh cắp vũ khí sinh hóa nên mới bị lộ.” Bạch Khiếu Vân nói như thế, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc hơn mấy phần.

“Có phải đã điều tra được cái gì hay không?” Cố Kinh Thế ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu vũ khí sinh hóa đáng sợ như vậy bị tiết lộ ra ngoài, vậy phiền toái không phải bình thường.

Đến lúc đó khiến dư lận xôn xao không nói, chẳng may bên ngoài bị cảm nhiễm, như vậy muốn khống chế rất khó khăn.  

Nghe đến đó, Thiên Lạc cũng nhíu mày, khó trách Cố Kinh Thế lại phản đối thí nghiệm nàt, xác thật là rất nguy hiểm.

“Trước mắt còn chưa biết rốt cuộc là ai, chúng tôi nghi ngờ người kia ở trong trấn Mậu Sơn.” Bạch Khiếu Vân nói như thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ kiên định, muốn từ trấn Mậu Sơn đi ra ngoài không phải chuyện dễ dàng!

“Xung quanh trấn Mậu Sơn có rất nhiều camera theo dõi, chúng tôi đã kiểm tra một lần, nơi đó hẻo lánh như vậy, ngày thường rất ít người qua lại, nếu thật sự có người đào tẩu khỏi đó, chúng tôi không có khả năng không phát hiện được.” Vẻ mặt Bạch Khiếu Vân kiên định, cực kì nghiêm túc nói.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Khiếu Vân, Thiên Lạc thoáng tự hỏi một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng nói, “Nếu nói như vậy, rất có khả năng có người ở bên trong động chân động tay.”

Thiên Lạc bỗng nhiên mở miệng, Cố Kinh Thế cùng Bạch Khiếu Vân đều đồng thời nhìn về phía Thiên Lạc.

Cả người đều cực kì bình tĩnh, Thiên Lạc tiếp tục nói, “Các người xem, viện nghiên cứu không phải là nơi ai cũng có thể tiến vào, hơn nữa nếu chạy đi thì rừng núi nơi đó rất nguy hiểm, những sản phẩm thí nghiệm đó cũng không ăn chay, người trộm đồ không có khả năng biết rõ nguy hiểm còn đi chịu chết, với hắn ta mà nói biện pháp tốt nhất chính là án binh bất động, tiếp tục ngụy trang, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.”

Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc cũng nhìn Bạch Khiếu Vân, “Bạch tướng quân, bây giờ còn có những ai ở lại trấn Mậu Sơn?”

Nghe Thiên Lạc phân tích xong, Bạch Khiếu Vân đối mặt với cặp mắt sắc bén của Thiên Lạc, gần như theo bản năng trả lời vấn đề, “A, còn có binh lính của chúng tôi đều còn ở trấn Mậu Sơn, những người đó là binh lính phụ trách bảo vệ viện nghiên cứu.”

Như vậy trước hết cứ để những người kia tiếp tục ở nơi đó, chẳng qua, chúng ta tốt nhất không cần rút dây động rừng, xem xét hiện trường xong lại nói.” Thiên Lạc nói đâu vào đấy, đáy mắt cũng mang theo vài phần thâm ý, “Chỉ cần là một trong số những binh lính này làm việc này, như vậy, nhất định sẽ lộ ra sơ hở, khẳng định có thể bắt được, nói thế nào cũng không để người kia chạy mất.”

Nói đến cuối cùng, đáy mắt Thiên Lạc cũng hiện ra sự khát máu, tàn nhẫn nheo lại mắt.

Bạch Khiếu Vân nghe xong Thiên Lạc vững vàng bình tĩnh phân tích liền ngây ngẩn cả người.

Thiên Lạc phân tích và sự phân tích của bên Bạch Khiếu Vân rất giống nhau, chẳng qua, Bạch Khiếu Vân tính toán lập tức ra tay điều tra từng người, không giống như Thiên Lạc tính toán trước không rút dây động rừng.

“Ý của cậu là, muốn trà trộn vào giữa bọn họ, rồi mới điều tra rốt cuộc ai ăn cắp vũ khí sinh hóa?” Bạch Khiếu Vân nói như thế, lông mày cũng không khỏi nhăn chặt, “Như vậy có thể quá mạo hiểm hay không, chẳng may còn chưa điều tra được mà người đã chạy mất thì làm sao?”

“Đã biết đám binh lính đang bị nghi ngờ, nếu còn để người trốn thoát không phải quá phế vật sao?” Hỏi lại một câu, đáy mắt Thiên Lạc tức khắc nhiều vài phần kiệt ngạo.

Mục tiêu mà cô theo dõi trước nay đều không thoát được.

Đời trước là nữ vương ở quân khu, Thiên Lạc cũng không phải chưa gặp việc này, nếu làm người trốn thoát thì cô cũng quá phế vật rồi.

Thiên Lạc nói đương nhiên, trên khuôn mặt tràn ngập sự lãnh khốc, dáng vẻ đương nhiên kia khiến không kẻ nào dám nghi ngờ lời nói của cô.

Gần như bị một câu của Thiên Lạc chắn ngang nói không nên lời, ngay cả Bạch Khiếu Vân cũng không nghĩ Thiên Lạc lại có thể tự tin như thế.

Mà bên này, Cố Kinh Thế cũng đang nhìn Thiên Lạc, “Nếu như vậy, chuyện này trước giao cho cậu xử lý, tôi sẽ để Bưu Sơn cùng cậu đến trấn Mậu Sơn, đến lúc đó cậu chính là chỉ huy tạm thời ở trấn Mậu Sơn, cụ thể phải làm thế nào thì cậu tự quyết định.”  

“Kinh Thế, cậu không tự mình đi?!” Bạch Khiếu Vân kinh ngạc, đánh chết cũng không nghĩ tới Cố Kinh Thế lại đem chuyện này giao cho Thiên Lạc xử lý.

“Tôi còn có chuyện khác phải xử lý, nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới qua đó, không bằng để Thiên Lạc đi qua trước.” Cố Kinh Thế nói như thế, nhướng mày nhìn Thiên Lạc, “Có thể làm tốt không?”

“Cố thiếu tướng tin tưởng tôi, tôi đương nhiên không thể phụ sự mong đợi của Thiếu tướng.” Tự tin vểnh khóe môi, Thiên Lạc nói xong liền đứng dậy, “Kho vũ khí ở đâu?”

“Bưu Sơn.” Cố Kinh Thế nhìn Bưu Sơn đẩy cửa tiến vào, lập tức ra lệnh, “Mang theo Thiên Lạc đến vũ khí kho, cậu ấy muốn cái gì thì đưa cái đó.”

“Mặt khác, lát nữa cậu cùng Thiên Lạc lên phi thuyền đến trấn Mậu Sơn tìm hiểu tình huống.” Cố Kinh Thế nói như thế, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Bưu Sơn, “Tôi đã ra lệnh cho Thiên Lạc tạm thời làm chỉ huy, đến lúc đó hành động cụ thể như thế nào cậu cứ nghe theo Thiên Lạc.”

“A?” Bưu Sơn nhìn Thiên Lạc đang mỉm cười, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, lại không dám không nghe lời, “Tuân mệnh!”

“Đi trước đi, tôi sẽ đến rất nhanh.” Đôi mắt Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc thâm sâu, “Việc kế tiếp giao hết cho cậu xử lí, cậu tìm hiểu tình huống một chút, tất cả mọi việc phải cẩn thận.” 

“Tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm.” Nóng lòng muốn thử, Thiên Lạc hưng phấn đi theo Bưu Sơn đến kho vũ khí để lựa chọn.

“Kinh Thế, giao cho Thiên Lạc thật sự không có vấn đề sao?” Việc lần này rất quan trọng, cứ giao cho Thiên Lạc như thế, nói thật trong lòng Bạch Khiếu Vân cực kì bất an, “Không nói cái khác, những binh lính ở trấn Mậu Sơn đều là một đám cứng đầu, khẳng định không phục loại người lỗ mãng như Thiên Lạc.”

“Tôi tin tưởng cậu ấy.” Không giải thích dư thừa, sau khi Cố Kinh Thế nói xong một câu, trực tiếp liền đứng dậy đi ra ngoài.

Việc bên ngoài trực tiếp giao cho Thiên Lạc đi xử lí, Cố Kinh Thế cũng cần phải đi xử lí một số chuyện khác.

Nghĩ đến như thế, đáy mắt Cố Kinh Thế cũng nhiều hơn vài phần thâm ý.

………………

Bên này, Thiên Lạc đi vòng quanh kho vũ khí một vòng, cảm thấy mỹ mãn liền đi.

Bưu Sơn đi theo sau lưng Thiên Lạc, đau lòng đến hít một ngụm khí lạnh, “Thiên thiếu gia, cậu cũng quá độc ác đi?”

Sau khi Thiên Lạc vào kho vũ khí, liền không biết khách khí là gì, toàn bộ đều lấy những trang bị xa xỉ nhất.

“Tôi cũng sẽ không khách khí với anh.” Trong tay Thiên Lạc tùy tiện thưởng thức một chiếc chủy thủ, nụ cười nơi khóe miệng nhìn qua càng thêm vô lại: “Mặt khác, anh nên gọi tôi là Chỉ huy, lần này bỏ qua, nếu lần sau còn gọi sai thì tôi sẽ không khách khí với anh.”

Vừa nói vừa cười, trên khuôn mặt Thiên Lạc vẫn mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại ẩn chứa cảm giác áp bách mười phần, làm người ta hoàn toàn không dám xem thường cô.

Vốn Bưu Sơn đang ôm thái độ tùy ý lại cảm nhận được áp lực quanh người Thiên Lạc, nụ cười nơi khóe miệng phai nhạt một ít, không tiếp tục nói đùa với Thiên Lạc.

Cảm giác hung hãn có thể cảm nhận được rõ ràng, khí thế quanh người Thiên Lạc rất đáng sợ. 

Nghĩ đến lời Tần Sơn nói với mình, hình như Bưu Sơn có chút lý giải.

tuy thực lực của Thiên Lạc không bằng bọn họ, nhưng khí thế quanh người lại không đơn giản, làm Bưu Sơn cảm giác được vài phần quen thuộc.

Hơi thở này rất giống với hơi thở của Thiếu tướng.

Ẩn chứa cảm giác áp bách mạnh mẽ, làm người ta không dám sinh ra bất luận tâm tư phản kháng gì.

“Vâng, Chỉ huy, phi thuyền cũng đã chuẩn bị tốt.” Thái độ Bưu Sơn lập tức cung kính hơn không ít.

“Lập tức xuất phát đến trấn Mậu Sơn.” Cả người đều có vẻ cực kì bình tĩnh, Thiên Lạc đi cùng với Bưu Sơn lên phi thuyền đã được chuẩn bị tốt, đi về phía trấn Mậu Sơn.

Ước chừng một giờ sau.

Phi thuyền dần dần đến gần rồi một dãy núi rộng sớm, nắng sớm vừa lộ ra, ánh mặt trời chói mắt bắt đầu hiện ra ở đường chân trời, từng đợt ánh sáng dần dần phóng ra, chiếu vào phi thuyền pha lê.

Trên người được che kín chăn lông, Thiên Lạc nhắm hai mắt, hô hấp vững vàng.

Ngồi đối diện Thiên Lạc, Bưu Sơn nhìn xuống dãy núi phía dưới, “Đây là Mậu Sơn a.”

Giọng Bưu Sơn không lớn, Thiên Lạc lại lập tức mở mắt ra.

Trong đôi mắt sâu thẳm có sự tĩnh mịch, Thiên Lạc thản nhiên nói, “Đến nhanh như vậy sao?”

“Má ơi, không phải cậu ngủ rồi sao?” Bưu Sơn nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của Thiên Lạc, “Chỉ huy Thiên Lạc, cậu không ngủ sao?”

“Trước khi lên chiến trường còn muốn ngủ không phải tự tìm chết sao, tôi chỉ nghỉ ngơi một chút thôi.” Dáng vẻ của Thiên Lạc xác thật không giống như mới tỉnh ngủ, thản nhiên nói.

Lúc trước khi Thiên Lạc chấp hành nhiệm vụ đã từng hơn nửa tháng mà không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ một buổi tối không ngủ cũng không làm cô thấy mệt mỏi.

Đối với Thiên Lạc mà nói, giấc ngủ là một điểm yếu.

Dù là người hay là động vật, lúc ngủ là lúc yếu ớt nhất, Thiên Lạc cũng sẽ không tin tưởng người trước mặt mà biểu hiện ra một mặt yếu ớt của mình.

Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Bưu Sơn, Thiên Lạc nhìn thoáng qua, nhìn về phía núi non ngoài cửa sổ, “Đây là Mậu Sơn?”

“Đúng vậy, lần này đi xuống chỉ có hai chúng ta, phi thuyền không được phép hạ cánh để tránh xuất hiện vấn đề.” Bưu Sơn lập tức trả lời Thiên Lạc.

Hiện tại toàn bộ Mậu Sơn đều là khu cảm nhiễm, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần, ngược lại cũng là chuyện hợp lí, “Tôi đã biết, chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát.”

Nghe Thiên Lạc nói xong, Bưu Sơn lập tức gật đầu, rồi mới cùng Thiên Lạc chuẩn bị dù để nhảy xuống, trực tiếp nhảy khỏi phi thuyền.

Cuồng phong gào thét, Thiên Lạc cúi đầu nhìn phía dưới.

Toàn bộ Mậu Sơn đều bị một lớp bảo vệ cực lớn vây chặt lấy, nhìn qua kín không kẽ hở.

Một khi tiến vào bên trong lớp bảo vệ, trừ phi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không đừng nghĩ rời đi.

Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc nhiều hơn vài phần thâm ý, trực tiếp duỗi tay mở dù.

Lúc Thiên Lạc cùng Bưu Sơn dần dần tới gần, lớp bảo vệ cũng mở ra, Thiên Lạc cùng Bưu Sơn nhanh chóng tiến vào.

“Trừ phi chúng ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bằng không lớp phòng vệ này sẽ không mở ra nữa.” Bưu Sơn vừa thao tác dù vừa nói với cách đó Thiên Lạc không xa.

“Vậy nhanh lên đi, thời gian của chúng ta có hạn.” Thiên Lạc cũng lập tức nói một câu, rồi mới trực tiếp cắt dù để nhảy xuống khi cách mặt đất ba bốn mét.

Dù để nhảy bị gió thổi đi, Thiên Lạc cũng vững vàng đứng trên mặt đất.  

Tầm mắt sắc bén đảo qua xung quanh, đáy mắt Thiên Lạc ẩn ẩn tràn ngập ánh sáng lạnh.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không khí trầm mặc nhanh chóng lan tràn trong không khí, nơi đám Thiên Lạc tiếp đất là trấn Mậu Sơn.

Trấn Mậu Sơn từ rất nhiều năm trước đã không có ai ở lại, giờ phút này trấn Mậu Sơn càng là vắng vẻ, hoàn toàn không có hơi thở người sống, sự yên tĩnh quỷ dị lan tràn.

“Người phụ trách tiếp ứng ở đâu.” Thiên Lạc nhìn Bưu Sơn, hỏi.

“Hẳn là sẽ tới nhanh thôi, chúng ta đến sớm mười phút so với dự tính.” Biểu cảm Bưu Sơn cũng nghiêm túc, “Chỉ huy Thiên Lạc, cậu ở chỗ này chờ một lát, tôi đi lên phía trước xem thử.”

“Ừ, đi thôi.” Thiên Lạc nói như thế, nhìn Bưu Sơn đi vào trong trấn Mậu Sơn.

Bên ngoài trấn Mậu Sơn là một rừng cây yên tính, sự tĩnh mịch chậm rãi chảy xuôi trong không khí.

Rừng cây nho nhỏ không hề có động tĩnh gì.

Không chỉ là không hơi thở loài người, thậm chí ngay cả hơi thở động vật cũng không có.

Này thật sự là quá kỳ quái.

Nghĩ như thế, đáy mắt Thiên Lạc rất nhanh hiện ra một tia sáng nguy hiểm.

Hơi thở nhàn nhạt từ chỗ sâu trong rừng rậm lan tràn ra, chậm rãi khuếch tán trong không khí.

Mơ hồ mang theo mùi máu tanh, làm đáy mắt Thiên Lạc cũng nhiều hơn vài phần cảnh giác.

“Gào……” Nhẹ nhàng gào một tiếng, lại ẩn chứa hơi thở hung ác làm người ta không dám xem thường, giống như dã thú càng làm Thiên Lạc cảnh giác hơn! 

00:26

03:13

Chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ thoáng qua rất nhanh ở phía xa trong rừng cây, Thiên Lạc cũng không nhìn rõ lắm.

Cho dù nhìn không rõ, Thiên Lạc cũng hoàn toàn không dám thả lỏng, nhanh chóng lấy ra ngân thương mà Cố Kinh Thế đã cho cô.

Trên mặt tràn ngập mười phần sát khí, Thiên Lạc nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia từ từ tới gần cô, cả người cũng bị sợ hãi lui ra sau hai bước.

Mà ngay lúc này, Thiên Lạc bỗng nhiên cảm giác được một hơi thở hung hãn khác, trực tiếp tập kích từ phía sau!

Đột nhiên quay đầu, Thiên Lạc tức khắc nhìn thấy một khuôn mặt máu thịt be bét!

Toàn bộ ngũ quan đều đã vặn vẹo, sinh vật trước mắt hiển nhiên không thể gọi là con người, toàn thân mùi formalin của người chết, làn da lộ ra ngoài xám trắng cùng cứng đờ, cả người đầy vết máu, giờ phút này há ra hàm răng đen nhánh, nhắm ngay về phía Thiên Lạc, ánh mắt đặc biệt khát máu liền cắn xé lại đây!

Đáy mắt tức khắc nổi lên một tia sáng hung ác, Thiên Lạc biết trước mặt mình là một sản phẩm thí nghiệm của viện nghiên cứu, cũng chính là Zombie!

Trực tiếp nổ súng vào đầu Zombie, đôi mắt đen nhánh của Thiên Lạc không hề có sự hoảng loạn, hoàn toàn là sự lạnh lẽo sắc bén giết sạch!

Nhưng còn không đợi Thiên Lạc ra tay, một tiếng súng vang lên từ trong rừng rậm xuyên, viên đạn trực tiếp bay vào đầu Zombie.

“Gào!” Trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Zombie bị bắn vào đầu lập tức không còn hành động gì hết, não bắn ra tung tóe ngã xuống mặt đất.

Lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, đáy mắt Thiên Lạc một vẻ dửng dưng như không, mắt thấy trên mặt mấy binh lính này tràn ngập sự khinh thường, thong thả đi tới gần Thiên Lạc.

Những binh lính này đều mặc quân phục, hẳn là người của viện nghiên cứu.

“Ha ha ha lại đánh trúng, lần này lại có thể nhận thêm một phần thưởng.” Trong những tên binh lính đó có một người đàn ông mỏ chuột tai khỉ hiển nhiên là thủ lĩnh, lập tức cười lớn nói.

Trên đường đi tới nghe nói phàm là có thể giết một người bị cảm nhiễm, liền có thể nhận được phần thưởng, khó trách những binh lính này cao hứng như vậy.

Hiển nhiên những binh lính này đã trở về sau đợt săn bắt, trên người còn khiêng theo hai cái đầu Zombie.

Giờ phút này, những bọn lính nhìn thấy Thiên Lạc.

Người mở miệng đầu tiên là một người nhìn không có vẻ tốt đẹp, ngoại hiệu gọi là Thốn Thử.

Trên mặt ẩn ẩn mang theo một chút khinh thường, Thốn Thử nhìn chằm chằm Thiên Lạc, trực tiếp cười lạnh một tiếng, “Chắc cậu là người ở quân khu phái đến a? Ha hả, tôi vẫn luôn đều nghe nói người ở quân đặc biệt lợi hại, không nghĩ tới lại vô dụng như thế, một Zombie mà cũng không đánh được, thật mất mặt.”

Giọng điệu tràn ngập sự trào phúng, không chỉ mình Thốn Thử, vẻ mặt mấy binh lính đứng sau cũng tràn ngập khinh thường, “Lão đại, tôi đoán đây chỉ là một tiểu binh mới lên chiến trường, nếu không phải được chúng ta cứu, khẳng định đã bị Zombie ăn mất! Quân khu cũng đúng là, phái ra loại người như này cũng chỉ ngáng chân chúng ta, một chút tác dụng đều không có!”

ghe những người này nói, trên mặt Thiên Lạc hoàn toàn không có biểu cảm gì, chỉ có sát khí không ngừng ngưng tụ trong đáy mắt.

Sự cảnh giác trong mắt chưa hề tiêu tán, Thiên Lạc lạnh lùng nhìn về phía đám người Thốn Thử.

“Ha ha ha, lão đại, ngài xem vật nhỏ này sợ tới mức nào kìa!” Một người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh Thốn Thử khinh thường cười lớn.

Thốn Thử cũng trào phúng nhìn Thiên Lạc, “Cậu lại cảnh giác chúng tôi a, cũng không thấy mất mặt.”

Nghe Thốn Thử nói xong, Thiên Lạc thậm chí khinh thường liếc Thốn Thử một cái, “Các người còn không xứng.”

Thiên Lạc nói xong cũng nhanh chóng rút chủy thủ bên hông.

“Nha, còn nói không định ra tay sao?” Thốn Thử ngay từ đầu liền không đặt Thiên Lạc vào mắt.

Thốn Thử có thể rõ ràng cảm giác được Thiên Lạc sẽ không sử dụng hồn lực.

Một người không thể sử dụng hồn lực, căn bản không có cái gì đáng sợ!

Cả người Thốn Thử đều cực kỳ kiêu ngạo, đang nghĩ ngợi muốn tiếp châm chọc Thiên Lạc một phen, thân hình Thiên Lạc chợt lóe, cả người trực tiếp lao ra, nháy mắt đã tới trước mặt Thốn Thử.

Tốc độ đáng sợ như vậy làm mấy người Thốn Thử đều sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần lại muốn phản kháng thì Thiên Lạc đã lướt qua người bọn họ.

Đám người Thốn Thử kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một quái vật khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ, trong miệng phát ra tiếng gào sắc nhọn!

“Gào!!” Chỉ thấy một con gấu ngựa cao chừng hai mét bỗng nhiên xuất hiện, bên miệng còn dính vết máu, đôi mắt vẩn đục lộ ra sự cuồng bạo, hiển nhiên đã bị cảm nhiễm!

Quanh người con gấu ngựa đột nhiên xuất hiện này đầy mùi máu tươi, làm mấy người Thốn Thử đang sống sờ sờ suýt bị hù chết, trong miệng cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng lui ra sau! 

Trong miệng lại phát ra một tiếng kêu khát máu, gấu ngựa đột nhiên nâng tay gấu bén nhọn lên đập xuống, nháy mắt đã đập chết một tên binh sĩ!

Đầu giống như là dưa hấu vỡ vụn ra, cảnh tượng máu tanh làm đám người Thốn Thử đều sắp bị hù chết, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, kinh hoảng muốn tránh thoát.

Nhưng vào giờ phút này, dáng người nhỏ gầy của Thiên Lạc nhanh chóng vọt ra trước mặt gấu ngựa, nhắm ngay tay gấu trực tiếp đâm xuống, nháy mắt đã trực tiếp cắt đứt tay gấu!

“Gào!” Gấu ngựa đã không cảm giác được đau đớn, mắt thấy Thiên Lạc lại lần nữa lao tới trước mặt nó!

Đôi mắt đen có sát ý vô hạn, Thiên Lạc kích phát cơ quan của chủy thủ, chủy thủ tức khắc tản ra nhiệt độ nóng rực.

Đáy mắt gấu ngựa cũng tràn ngập sự khát máu, nhắm ngay đầu của Thiên Lạc hung hăng nện xuống một chưởng!

Hơi thở tanh hôi tức khắc thổi quét đến, Thiên Lạc nhanh chóng né tránh, tay gấu rơi xuống sát chóp mũi Thiên Lạc, chỉ thiếu một chút nữa là trực tiếp đập nát đầu Thiên Lạc!

Sức lực lớn đến khủng bố, tay gấu ngựa nện lên mặt đất trực tiếp đập ra một cái hố to!

Thiên Lạc nhìn gấu ngựa, một chân đạp lên tay gấu, chân còn lại vừa vặn đá trúng đầu gấu.

“Gào!” Bị Thiên Lạc đá một cái, gấu ngựa bị đứt một cánh tay trực tiếp đánh Thiên Lạc bay ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro