Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đại hội gia tộc

Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều là anh em máu mủ tình thâm.

“Đợi lâu chưa, chúng ta đi thôi.” Nhìn thái độ của Thiên Trạch Huân đối với mình không tồi, ánh mắt Thiên Lạc xuất hiện một chút nhu hòa.

Tuy Thiên Trạch Huân không phải em ruột của cô, cũng không phải người xấu, hiện tại Thiên gia nhìn như bình thường, thực tế đã là một vũng nước đục, nếu anh em bọn họ có thể tương thân tương ái, cũng không tồi.

Thiên Trạch Huân và Thiên Lạc chưa từng thân thiết đã lên xe rồi mới đi về phía Thiên gia.

Thiên gia là thế gia siêu cấp, bản gia như một tòa thành, bên ngoài còn có một tầng kết giới phòng vệ, muốn tiến vào bên trong, cần phải tiến hành kiểm tra thân phận cực kì nghiêm khắc.

Thiên Lạc là thiếu gia con vợ cả, gia chủ Thiên Dư Phong cũng chính là ông nội của Thiên Lạc, càng yêu thương Thiên Lạc, cho nên dù mọi người đều biết Thiên Lạc là một phế vật, lại không dám chống đối với Thiên Lạc.

Quả thật Thiên Dư Phong coi Thiên Lạc như tròng mắt mà yêu thương, nếu ai dám chống đối Thiên Lạc, có thể nói là một giây sau ông cụ Thiên sẽ bùng nổ.

Chẳng qua, tuy bên ngoài không có, sau lưng ngáng chân Thiên Lạc không ít.

Cũng quen chuyện như vậy, trên mặt Thiên Lạc cực kì bình tĩnh, Thiên Lạc vừa về Thiên gia, Thiên Dư Phong đã cho người gọi cô qua.

Thiên Trạch Huân cũng đi theo, hai người đi tới phòng Thiên Dư Phong.

Ông cụ Thiên không còn trẻ, quần áo trên người có chút cứng nhắc, một đầu tóc hoa râm, lại không hiện vẻ già nua, ngược lại tinh thần phấn chấn, một đôi mắt tản ra ánh sáng, không giận tự uy, khí chất quanh người cũng không phải mạnh mẽ bình thường.

Ông cụ Thiên tai thính mắt tinh, rất nhanh liền thấy Thiên Lạc.

Trên mặt lập tức nhiều hơn mấy phần ý cười, Thiên Dư Phong lập tức vẫy tay với Thiên Lạc, đáy mắt tràn ngập thân thiện, “Tiểu Lạc đã trở lại, tới, mau tới chỗ ông nội này.”

Một dáng vẻ cao hứng, Thiên Dư Phong ở trước mặt Thiên Lạc, hoàn toàn là dáng vẻ ông nội yêu thương cháu trai, hoàn toàn không tương xứng với dáng vẻ hung hãn thường ngày.

Cũng chỉ có ở trước mặt Thiên Lạc, Thiên Dư Phong mới có thể lộ ra biểu cảm như vậy.

Thiên Lạc nhìn ra Thiên Dư Phong thật sự cực kì yêu thích cô, trong mắt cũng nhiều hơn vài phần ý cười.

Trước kia thân thể này không biết cố gắng, nếu không phải ông cụ Thiên vẫn luôn che chở, chỉ sợ cảnh ngộ sẽ càng không xong.

Thiên Lạc cũng rất yêu thích ông nội Thiên Dư Phong này, lập tức đi tới, ngồi xuống bên người ông cụ Thiên, “Ông nội.”

“Tiểu Lạc à, cháu không có việc gì cũng không biết gọi điện thoại về, ông nội rất lo lắng, như thế nào, ở trong trường học có tốt không? Ông nghe nói cháu đã bắt đầu huấn luyện rồi, có mệt hay không?” Ông cụ Thiên nhìn Thiên Lạc, ân cần hỏi han một trận.

“Ông nội, trong khoảng thời gian này vẫn luôn huấn luyện, chưa kịp gọi cho ông nội, ông nội cũng không nên tức giận.” Thiên Lạc cười nói.

“Đồ ngốc, sao ông nội có thể giận cháu a, cháu không có việc gì ông nội liền cao hứng.” Ông cụ Thiên như thế nói, kia đáy mắt cũng là nổi lên một chút ý cười, “Tiểu Lạc a, ở trong trường học có ai bắt nạt cháu không?”

Ông cụ Thiên biết cháu trai nhà mình sẽ không sử dụng hồn lực, nếu như bị người khác bắt thì ông nhất định sẽ phải ra mặt thay.

Nói xong ông cụ Thiên cũng nhìn về phía Thiên Trạch Huân, “Trạch Huân, thể chất của anh trai cháu rất đặc thù, cháu phải chăm sóc nó, ông cũng nghe không ít việc của cháu ở trường, hình như thuộc hạ không ít? Nhớ rõ phải giúp anh trai cháu, đừng cho để người khác bắt nạt.”

Thái độ hoàn toàn không thân thiện như khi đối xử với Thiên Lạc, ông cụ Thiên bình tĩnh nhìn Thiên Trạch Huân, dáng vẻ lạnh lẽo cứng rắn, đây mới là thái độ của ông cụ Thiên khi đối xử với người khác.

Hình như cũng là thói quen của ông cụ Thiên, Thiên Trạch Huân cũng không cảm thấy có gì không công bằng.

Nếu là ngày thường, nhất định Thiên Trạch Huân qua loa cho xong, nhưng hôm nay Thiên Trạch Huân lại không có.

“Ông nội yên tâm, cháu và anh ấy là hai anh em, đương nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau, chẳng qua, hiện tại anh trai sẽ không bị người khác bắt nạt.” Thiên Trạch Huân nói.

“Đây là ý gì?” Vẻ mặt Thiên Dư Phong khó hiểu.

“Trước khi vào căn cứ huấn luyện, anh trai đã đánh Kỷ thiếu gia trọng thương, hiện tại Kỷ thiếu gia vẫn còn đang nằm viện.” Thiên Trạch Huân nói đến chỗ này, đáy mắt cũng xuất hiện một chút tán thưởng.

“Kỷ gia thiếu gia? Cái tên Kỷ Uy kia?” Thiên Dư Phong quay đầu nhìn Thiên Lạc, “Kỷ Uy vẫn luôn bắt nạt cháu, ông nội cũng có nghe nói cháu dạy dỗ nó.”

“Ông nội, không phải Kỷ Uy, là anh trai của Kỷ Uy, Kỷ Cường.” Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Dư Phong kinh ngạc trừng lớn mắt, nói tiếp rất nhanh, “Anh trai không chỉ đánh Kỷ Uy trọng thương, còn có Kỷ Cường cũng bị anh trai đưa đi nằm viện.”

Thiên Trạch Huân nói làm ông cụ Thiên cực kì giật mình.

Nếu Thiên Lạc chỉ là đánh Kỷ Cường thì nhiều nhất Thiên Dư Phong chỉ có chút ngoài ý muốn, nhưng nghe nói Thiên Lạc lại đánh ngã Kỷ Cường, ông cụ Thiên rất kinh ngạc.

Kỷ Cường là anh trai, thực lực mạnh hơn Kỷ Uy rất nhiều, Thiên Trạch Huân xem như người trẻ tuổi xuất sắc, thực lực của Kỷ Cường cũng chỉ yếu hơn Thiên Trạch Huân một chút.

Một người như vậy lại bị Thiên Lạc không hề có hồn lực đánh đến nhập viện?

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của ông cụ Thiên, Thiên Lạc cười, vỗ vỗ tay Thiên lão gia, “Ông nội, ngài yên tâm, sau này cháu sẽ không bị kẻ nào bắt nạt nữa.”

Lời nói hết sức kiên định, khóe môi Thiên Lạc hiện ra một nụ cười nhạt, đôi mắt đen nhánh như đá quý tràn ngập sự nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói giỡn.

Nhìn Thiên Lạc như vậy, ông cụ Thiên mở to mắt, rồi mới cười, “Ha hả a, được a, đây mới đứa nhỏ của Thiên gia chúng ta, cháu yên tâm, mặc kệ cháu làm cái gì, ông nội đều sẽ ủng hộ cháu!”

Ông cụ Thiên sang sảng cười to, giọng truyền ra thật xa, làm hai người mới đi tới cửa liền nghe rõ ràng.

Người tới là một nam một nữ, người đàn ông nhìn qua trên dưới bốn mươi tuổi, lại hoàn toàn không dáng vẻ mập mạp của người đàn ông trung niên, toàn thân lộ ra một chút nghiêm khắc, hơi thở lãnh khốc, trên khuôn mặt đẹp trai không hề có biểu cảm gì.

Nhìn kỹ lại tướng mạo của người này cùng Thiên Lạc và Thiên Trạch Huân có vài phần tương tự, đúng là ba của hai người đó, Thiên Dung Thiên.

Bên người Thiên Dung Thiên có một người đẹp tóc vàng mắt xanh, nhìn qua mới đầu ba mươi, tướng mạo mang theo một chút phương Tây, có vẻ hết sức thành thục quyến rũ, vẻ ngoài tinh xảo, khí chất động lòng người, trên người mặc một chiếc váy bó sát, phác hoạ ra dáng người nóng bỏng.

Một đôi mắt màu xanh biển, giống Thiên Trạch Huân như đúc, đúng là mẹ của Thiên Trạch Huân, mẹ kế của Thiên Lạc, Cung Lâm.

Cung Lâm nghe lời nói phóng túng của ông cụ Thiên, sắc mặt rõ ràng cứng đờ.

Người ông cụ Thiên sủng ái nhất là Thiên Lạc, đối xử với Thiên Trạch Huân rất lạnh nhạt, việc này khiến người làm mẹ như Cung Lâm thấy rất bất mãn.

Rõ ràng con trai bà ta mới ưu tú nhất, vì sao không chiếm được sự coi trọng nên có!

Cho nên, mỗi khi Cung Lâm nhìn thấy Thiên Lạc đều cực kì khó chịu, giờ phút này khóe miệng cũng gợi lên một chút tươi cười, cố ý nói, “Ha ha, tuy rằng Tiểu Lạc đã lâu không trở về, nhưng sự cưng chiều của ba không giảm bớt chút nào, thật là làm người ta hâm mộ.”

Lời nói có ẩn ý, nụ cười Cung Lâm có vẻ cực kì vô hại.

Nghe Cung Lâm nói xong, ba người Thiên Lạc đều nhìn về phía Cung Lâm.

“Như thế nào, tôi cưng chiều cháu trai tôi, người ngoài như cô còn dám có ý kiến?” Ông cụ Thiên híp mắt, lạnh lùng hỏi.

“Ba, là con quan tâm Tiểu Lạc mà thôi, không phải như ba nghĩ.” Cung Lâm nỗ lực duy trì nụ cười, chậm rãi nói.

“Ông nội, dì Cung cũng không phải cố ý, ông đừng nóng giận.” Thiên Lạc nói với Thiên Dư Phong.

Căn bản không thèm để ý đến sự ghen ghét nho nhỏ của Cung Lâm, Thiên Lạc nghĩ để Thiên Dư Phong bực tức với Cung Lâm.

Vừa rồi còn xụ mặt, Thiên Dư Phong nghe Thiên Lạc nói xong, lập tức cười ha hả, “Được được được, Tiểu Lạc của chúng ta không muốn ông nội tức giận, ông nội liền không tức giận, hai người đều lại đây ngồi đi.”

“Ba, mẹ.” Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Dung Thiên và Cung Lâm, lập tức chào hỏi hai người.

Nhìn con trai bảo bối của mình, trên mặt Cung Lâm không che giấu được ý cười, lập tức kéo Thiên Trạch Huân lại ân cần hỏi han.

“Ba, con đã trở về.” Thiên Lạc nhìn Thiên Dung Thiên không chút biểu cảm, cẩn thận đánh giá người đàn ông này.

Thiên Dung Thiên trời sinh nghiêm túc, ít khi nói cười.

Về phần Cung Lâm không thích Thiên Lạc, Thiên Lạc cũng không có hứng thú chào hỏi Cung Lâm.

Cung Lâm không hỏi cô lời nào không phải việc một ngày hai ngày, thân là mẹ kế, Cung Lâm sở hữu tất cả khuyết điểm, âm hiểm ác độc, nếu không phải ông cụ Thiên còn ở, khẳng định Cung Lâm là người đầu tiên nhảy ra khiến Thiên Lạc không sống tốt.

Thấy Thiên Lạc không có chào hỏi mình, Cung Lâm cảm giác mình bị làm lơ, lập tức không vui!

Cung Lâm nỗ lực nở nụ cười, “Tiểu Lạc, mẹ cũng có ở đây, sao con không chào hỏi mẹ, mẹ cũng là trưởng bối của con.”

“Mẹ kế mà thôi, xem như trưởng bối gì.” Lời nói sắc bén, khóe môi Thiên Lạc nở một nụ cười sắc bén, một dáng vẻ không dễ trêu chọc, “Dì Cung, tôi gọi dì một tiếng dì là vì nể mặt ba và Trạch Huân, tốt nhất dì đừng quá đáng.”

Ngày thường Cung Lâm rất thích dùng thân phận mẹ kế để chèn ép Thiên Lạc.

Chủ nhân thân thể này tuy lưu manh, lại bởi vì chịu không ít thiệt thòi từ Cung Lâm, cũng không dám trêu chọc Cung Lâm, ngày thường không ít lần bị Cung Lâm chèn ép, cũng không thể không gọi Cung Lâm một tiếng mẹ.

Nhưng hiện tại Thiên Lạc này không phải Thiên Lạc lúc trước, muốn cô nhận một người phụ nữ như vậy làm mẹ, nói cái gì cũng không thể.

Ngày thường Cung Lâm chèn ép Thiên Lạc, cũng đều quanh co lòng vòng không đặc biệt xúc phạm tới Thiên Lạc, nhiều nhất là làm cô cảm thấy khuất nhục, ngay cả ông cụ Thiên cũng không có cách nào, Thiên Dung Thiên và Thiên Trạch Huân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, để Cung Lâm càng thêm làm càn!

Cho nên lúc này Cung Lâm nghe Thiên Lạc bỗng nhiên phản kháng, nhất thời khó có thể chấp nhận mà ngẩn người.

Thiên Trạch Huân đã sớm đoán trước rồi, tuy rằng Cung Lâm là mẹ anh ta, nhưng ngày thường anh ta cũng biết mẹ mình bắt nạt Thiên Lạc 

Bây giờ Thiên Lạc phản kháng, cũng như Thiên Trạch Huân đã đoán trước.

"Mẹ. Anh trai huấn luyện đã rất mệt, mẹ không nên yêu cầu cao như vậy." Thiên Trạch Huân biết tính tình mẹ mình, lập tức đi ra giảng hòa.

Tốt nhất Cung Lâm nên để yên, nếu không, dựa theo tính tình hiện tại của Thiên Lạc, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng cho qua.

Không nghĩ tới con trai của chính mình lại nói chuyện giúp đỡ Thiên Lạc, Cung Lâm cũng không phải ngu xuẩn, ý thức được chuyện này không đơn giản, lập tức không dám tiếp tục, mà cúi đầu oan ức.

Hành động kia thật sự cực kỳ tinh diệu, trong nháy mắt Cung Lâm liền mù quáng, "Đúng đấy, em biết tiểu Lạc không thích em, Dung Thiên, anh cũng không nên tức giận, tiểu Lạc cũng không cố ý."

Toàn bộ quá trình Thiên Dung Thiên cũng không nói gì, Cung Lâm nhìn như nói tốt, trên thực tế là ngầm trách cứ Thiên Lạc, còn kéo Thiên Dung Thiên vào, bức Thiên Dung Thiên phát biểu ý kiến.

Trong nháy mắt liền biết không để yên chuyện ngày hôm nay, đáy mắt Thiên Trạch Huân nổi lên một chút hứng thú.

Nên khuyên, anh đã khuyên, Cung Lâm không nghe, không thể trách anh.

"Dì Cung, dì cảm thấy ba tôi sẽ đứng về phía dì sao? Ba tôi chung quy là ba của tôi, tôi và ông ấy máu mủ tình thâm, cho dù cắt ngang xương, còn liền với gân, mà dì, chỉ cần ba tôi đồng ý, vị trí của dì, có thể sẽ không an vị chắc vậy." Thiên Lạc nói như thế, cũng nhìn Thiên Dung Thiên cười, "Ba, ba cảm thấy thế nào."

Từ trước đến giờ Thiên Dung Thiên đều nghiêm khắc với Thiên Lạc, bình thường Cung Lâm bắt nạt Thiên Lạc, xưa nay Thiên Dung Thiên không nhúng tay vào, nếu như hôm nay ông nói một câu giúp Cung Lâm, Thiên Lạc cũng có thể rõ ràng, thái độ của Thiên Dung Thiên đối với cô.

Thiên Dư Phong đối với cô thật sự rất tốt, hiện nay Thiên Trạch Huân kính trọng cô, chỉ có Cung Lâm là tranh đấu đối lập, Thiên Lạc hiện đang cố ý làm cho Cung Lâm tức giận, chính là muốn nhìn xem Thiên Dung Thiên có thể đứng về phía cô hay không.

Nếu như Thiên Dung Thiên không, như vậy đối với người ba này, cô sẽ không để bụng như vậy.

Từ trước đến giời Thiên Lạc yêu ghét rõ ràng, người tốt với cô, cô cũng sẽ báo lại, nhưng ngược lại, người không tốt với cô, dù cho là ba đẻ, cô cũng không nhận.

Thấy Thiên Lạc nhìn mình cười, không hề có một chút căng thẳng, bỗng nhiên Thiên Dung Thiên cảm thấy, đứa con trai này của ông, dường như không giống lúc trước.

"Tiểu Lạc, hôm nay con cũng mệt mỏi, sau khi trò chuyện với ông con xong, thì về nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì quấy nhiễu, hay là muốn thứ gì, có thể đến nói cho ba bất cứ lúc nào." Thiên Dung Thiên rất che chở Thiên Lạc, sau đó nhìn Thiên Lạc, "Mặt khác, nếu có người trêu chọc con, con cũng có thể đánh trả bất cứ lúc nào, ba tình nguyện giúp con thu dọn hỗn loạn, cũng không muốn con trai của mình bị người bắt nạt."

"Được." Thiên Lạc kiên định, "Ba yên tâm, sau này sẽ không có những người khác bắt nạt con."

Thiên Dung Thiên nghe lời Thiên Lạc, đáy mắt cũng nổi lên một chút ánh sáng, sau đó không chờ Cung Lâm mở miệng, trực tiếp nói, "Trạch Huân, mẹ con mệt mỏi, con dẫn bà ấy trở về, trò chuyện với bà ấy, ba còn có chuyện xử lý, đi trước."

Nhìn ba người Thiên Dung Thiên rời khỏi, Thiên Lạc nhìn ra, Thiên Dung Thiên là người không quen biểu đạt, thế nhưng lời nói mới rồi, vẫn là có thể nhìn ra Thiên Dung Thiên quan tâm Thiên Lạc.

Cũng coi như là thoả mãn, Thiên Lạc cười xoay người, nhìn Thiên Dư Phong vẫn đang mỉm cười.

"Xem ra tiểu Lạc của ông nội lớn rồi, không giống trước đây." Ánh mắt Thiên Dư Phong nhìn Thiên lạc tràn ngập yêu mến. 

"Ông nội cảm thấy con như vậy không tốt sao?" Trừng mắt nhìn, Thiên Lạc hỏi.

"Đương nhiên tốt, tiểu Lạc lớn rồi, ông nội mừng thay cho con." Thiên Dư Phong nói như thế, nở nụ cười mang theo vài phần cáo già, "Tiểu Lạc, con vẫn ở trong trường học, không thể không tìm được bạn gái."

"Ông nội, con vẫn không có ý nghĩ cân nhắc tới chuyện này." Thiên Lạc không có hứng thú với phụ nữ.

"Cái gì mà không có ý nghĩ, tìm một vị hôn thê, đính hôn trước, cũng không lãng phí ý nghĩ gì." Thiên Dư Phong nhanh chóng nói, "Gần đây ông nội đã giúp con để ý, có không ít cô gái đại thế gia, cũng muốn gặp gỡ con."

Muốn gặp cô? Chỉ sợ không phải, những phụ nữ kia muốn gặp không phải Thiên Lạc cô đây, mà là muốn gặp được con trai của vợ cả Thiên gia kìa?

Hiện tại Thiên Lạc còn là một tên vô dụng, nếu không phải có thân phận con trai của vợ cả Thiên gia, chỉ sợ căn bản không có ai để ý đến cô.

"Ông nội, con thật sự không hề có hứng thú với những thứ đó, ông không cần sắp xếp thay con." Thiên Lạc lập tức từ chối.

"Sao vậy, có phải là có người trong lòng? Nếu có, con nói cho ông nội, dù cho không phải từ đại thế gia, chỉ cần con thích, là ai cũng được." Thiên Dư Phong rất là dung túng nói.

Thiên Lạc đang muốn nói không có, trong đầu không khỏi hiện ra gương mặt tà mị quyến cuồng của Cố Kinh Thế.

Mẹ nó, không phải chứ?

Bị Cố Kinh Thế xuất hiện trong đầu làm cho kinh ngạc, Thiên Lạc có chút im lặng.

"Thật sự có ư, ai vậy?" Thiên Dư Phong cực kỳ tò mò hỏi.

"Không có không có, ông nội, mỗi ngày con vội vàng huấn luyện, làm sao có thời gian tìm bạn gái, chuyện như vậy không vội vàng được, tự con sẽ xem xét." Đá văng Cố yêu nghiệt trong đầu mình ra ngoài, Thiên Lạc khôi phục tỉnh táo nói.

Nhìn Thiên Lạc cau mày, Thiên Dư Phong lập tức gật đầu, "Được được, con nói gì chính là cái đó, chẳng qua trong lần đại hội gia tộc lần này có không ít cô gái trẻ, tự con nhìn chọn, thích ai thì cứ nói cho ông nội."

"Ông nội!" Thiên Lạc thực sự muốn điên rồi, cau mày nhìn Thiên Dư Phong.

"Được rồi được rồi, không nói, đi, cùng ông nội ra ngoài đi dạo một chút." Thiên Dư Phong quay về Thiên Lạc, cũng là vô cùng thương yêu, lập tức cười, dẫn Thiên Lạc đi ra ngoài một chút.

Buổi tối còn cùng Thiên Dư Phong ăn cơm, sau khi ăn xong, Thiên Lạc trở lại phòng mình.

Bận rộn cả một ngày, Thiên Lạc cũng mệt mỏi, tắm vội xong, liền trực tiếp nằm trên giường lớn mềm mại....

Trên khuôn mặt đều mang theo một chút uể oải, Thiên Lạc đưa tay sờ sờ bụng dưới của mình, nơi đó là vị trí kinh mạch.

Lần này chuyện Vân Long, làm Thiên Lạc càng ngày càng cảm giác được tầm quan trọng của hồn lực.

Nếu có hồn lực, lúc ấy cô sẽ không bị Đông Phương Minh khống chế, rất nhiều chuyện phiền toái phía sau, cũng đều có thể tránh khỏi.

Nói cho cùng, bây giờ cô còn chưa đủ mạnh.

Muốn đi tới con đường cường giả chân chính, Thiên Lạc vẫn là phải nghĩ cách mở phong ấn mà mẹ cô bố trí trên kinh mạch.

Nghĩ đến đây, Thiên Lạc cũng hít sâu một hơi, sau đó nhanh nhắm chặt mắt lại, rơi vào ngủ say.

Ngủ thẳng hừng đông, hôm nay chính là ngày đại hội gia tộc.

Đến ngày hôm nay, tất cả mọi người trên dưới Thiên gia đều tụ tập ở Thiên gia, thậm chí còn mời rất nhiều người của đại gia tộc khác cùng nhau tới Thiên gia làm khách.

Cái gọi là đại hội gia tộc, trên thực tế giống như tiệc rượu, chỉ có điều, bữa tiệc này cực lớn, mỗi một năm đều bố trí cực kỳ hoa lệ. 

Bên trong đại sảnh, vàng son lộng lẫy, vô số thức ăn tinh xảo, âm nhạc tao nhã vang lên, làm bốn phía nhìn qua đều cực kỳ hài hòa.

Thiên gia nổi tiếng có tiền, hội trường tiệc rượu càng được trang trí cực kỳ xa hoa cao quý, thêm vào vô số nam nam nữ nữ mặc dạ phục, vừa nhìn chính là tiệc rượu mà người xã hội thượng lưu mới có thể tham gia.

Đứng ở một bên, hôm nay Thiên Lạc mặc một thân Tây phục màu trắng, toàn bộ chế tác thủ công, quần áo vừa người, làm Thiên Lạc nhìn qua càng thêm kiên cường, khuôn mặt tuấn lãng phối hợp nụ cười trời sinh tà khí, mang theo một chút bất cần đời.

Từ trước Thiên Lạc cũng rất tuấn tú, nhưng ít đi mấy phần khí thế, bây giờ Thiên Lạc lại như hoàn toàn biến thành người khác, khắp toàn thân đều thẩm thấu ra hơi thở thong dong, mang theo một chút lười biếng, lại không thiếu tự tin, dáng vẻ chói lọi, lại phối hợp khuôn mặt đẹp, khí chất tao nhã, làm không ít thiên kim tiểu thư ở đây, đều liên tiếp nhìn về phía Thiên Lạc bên này.

Cầm trong tay một ly Champagne, Thiên Lạc rất đứng đấy tùy ý, không nói chuyện với bất kỳ người nào, thực sự là lẳng lặng nhìn.

Từ trước đến giờ Thiên Lạc ghét nhất đại hội gia tộc.

Thực lực của Thiên Lạc thực sự là quá yếu, mỗi lần tới tham gia đại hội gia tộc, đều sẽ bị người Thiên gia cười nhạo.

Nghĩ đến đây, Thiên Lạc nhẹ nhàng nhấp Champagne.

Chỉ có điều, đó là đã từng, nếu là bây giờ còn có người dám không biết điều như vậy tới đây, nhất định Thiên Lạc sẽ cho người kia biết lợi hại.

"Anh, ông nội đang tìm anh." Lúc này Thiên Trạch Huân đi tới, nhìn Thiên Lạc, chậm rãi nói.

Thiên Trạch Huân mặc âu phục màu xám đậm, mang theo sức sống độc nhất của người trẻ tuổi, thân cao hơn Thiên Lạc một ít, tóc đỏ phối hợp tròng mắt màu xanh lam sẫm, cả người đẹp trai lạ thường.

Khóe miệng cũng cong lên một chút nụ cười tà khí, Thiên Trạch Huân rất ít cười như thế.

Lập tức cũng cảm giác được một chút nguy hiểm, Thiên Lạc nhíu mày, "Bên cạnh ông nội, có ai không?"

"Mấy cô gái trẻ tuổi trong đại thế gia, ông nội nói là có người làm mối cho anh, người đã chờ ở đó." Thiên Trạch Huân nói như thế, cũng nhìn Thiên Lạc, "Anh, xem ra ông nội phải tìm chị dâu cho em."

"Yên tâm, vị trí chị dâu của em còn phải tiếp tục trống mấy năm nữa." Thiên Dư Phong cũng đã gọi, Thiên Lạc không thể không đi, lập tức chuẩn bị đi tới đó, "Anh đi trước."

Nhìn Thiên Lạc tiêu sái rời đi, Thiên Trạch Huân cũng cầm một ly rượu đỏ, uống một hớp.

Mà bên này, mấy nam nam nữ nữ cũng đeo gia huy của Thiên gia, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Trạch Huân.

"Trạch Huân, anh bị sao vậy, lại bắt đầu tạo mối quan hệ với tên rác rưởi kia sao?" Thiếu niên ở trước mắt, nhìn qua dường như là nhỏ hơn Thiên Trạch Huân một chút, rác rưởi mà anh nói, chính là Thiên Lạc.

Người trước mắt này gọi là Thiên Minh, là con trai bác hai của Thiên Lạc và Thiên Trạch Huân, từ trước đến giờ cũng là người bắt nạt Thiên Lạc nhiều nhất.

Nếu như bình thường, nhất định Thiên Trạch Huân sẽ không để ý tới loại người như Thiên Minh, thế nhưng, hôm nay không giống.

"Thiên Minh, chú ý khẩu khí của cậu, Thiên Lạc là anh cả của tôi, cũng là cháu đích tôn của Thiên gia, cậu có điều chút, không có tư cách nói gia chủ tương lai của Thiên gia, là rác rưởi." Lời lẽ Thiên Trạch Huân vô tình, từng chữ lạnh lùng.

"Trạch Huân, anh sao vậy? Anh lại còn nói Thiên Lạc là gia chủ tương lai của Thiên gia? Rốt cuộc anh đang đùa gì thế." 

Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết

Hơi thở quanh người Thiên Trạch Huân đều lạnh lùng như sắp kết băng, dọa cho Thiên Minh và những người Thiên gia khác.

Trong ngày thường Thiên Trạch Huân cũng cực kỳ lạnh lùng, dáng vẻ hoàn toàn không để bất kỳ người nào và bất cứ chuyện gì vào trong mắt, mặc kệ khen tặng hay là cười nhạo Thiên Lạc, Thiên Trạch Huân đều không có phản ứng chút nào, không đồng ý, cũng không ra mặt, giống như một người vô tình đứng xem.

Vì lẽ đó, Thiên Minh và tất cả mọi người đều biết, Thiên Trạch Huân không thích Thiên Lạc.

Thực lực của Thiên Lạc không đủ để trở thành gia chủ tương lai của Thiên gia, nhưng cô lại là con vợ cả, có người gia chủ Thiên Dư Phong này cưng chiều, thực lực Thiên Trạch Huân mạnh hơn Thiên Lạc, lại chỉ là con thứ.

Thực lực mạnh mẽ lại không được coi trọng như Thiên Lạc, mọi người đều cảm thấy, Thiên Trạch Huân cực kỳ bất mãn Thiên Lạc, cho nên mới thường thường chạy đến trước mặt Thiên Trạch Huân, nói xấu Thiên Lạc trắng trợn không kiêng dè.

Nhưng, hôm nay thái độ lại là hoàn toàn không giống ngày thường, Thiên Trạch Huân lại đứng ra nói chuyện cho Thiên Lạc!

Trong đám trẻ tuổi Thiên gia, Thiên Trạch Huân là ngôi sao có thực lực mạnh nhất, lại tán thành, để Thiên Lạc trở thành gia chủ tương lai của Thiên gia?!

Trời ạ, bọn họ không có nghe lầm chứ?!

Không có tâm tình tiếp tục dây dưa với những người này, Thiên Trạch Huân lập tức bỏ lại mấy người Thiên Minh, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Thực sự là kỳ lạ, khi nào mà Thiên Trạch Huân sửa lại tính tình." Vẻ mặt Thiên Minh buồn bực, sau đó nhìn những người phía sau mình, lập tức nói, "Khẳng định chuyện này không thoát khỏi liên quan tới cái tên Thiên Lạc kia, đi, chúng ta đi tìm hắn."

Mà bên này, Thiên Lạc hoàn toàn không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, lúc này, cô đi tới bên cạnh Thiên Dư Phong, lại bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Chỉ thấy Bạch Vũ Tâm một thân váy lụa mỏng trắng như tuyết, tinh khiết thật giống như nữ thần được băng tuyết ngưng tụ mà thành, trên mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười dịu dàng, nhìn qua cả người tao nhã hào phóng, hấp dẫn không ít đàn ông ở đây, đều bị Bạch Vũ Tâm như mộng như tranh hấp dẫn.

Mà bên cạnh Bạch Vũ Tâm, còn có một thiếu nữ mặc váy hồng, tướng mạo không sánh được Bạch Vũ Tâm, nhưng cũng là lộ ra mấy phần xinh đẹp, chính là em họ của Bạch Vũ Tâm, Bạch Y Y.

"Tiểu Lạc, con đến rồi, nhanh, đây là Bạch Vũ Tâm và Bạch Y Y tiểu thư." Thiên Dư Phong lập tức giới thiệu nói.

"Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp." Nhìn Bạch Vũ Tâm, Thiên Lạc lập tức nổi lên nụ cười mê người, "Nói đến, tôi nhìn thấy báo chí đăng tin Bạch tiểu thư bị bắt cóc, bức ảnh đầu đề kia, thật đúng là đặc sắc."

Nếu như người không người biết mànghe được, thì sẽ cho rằng quan hệ giữa Thiên Lạc và Bạch Vũ Tâm rất tốt.

Nhưng Bạch Vũ Tâm nghe xong lời này, lại tức tới thiếu chút nữa nổi điên.

Thiên Lạc lại dám nhắc tới!

Ngày đó Thiên Lạc chỉnh Bạch Vũ Tâm thê thảm như vậy, hôm sau toàn bộ đều bị báo chí đưa tin, thật sự là chọc giận Bạch Vũ Tâm đến nổ tung!

Nhưng mặc kệ nội tâm có tức giận cỡ nào, trên mặt Bạch Vũ Tâm vẫn không thể lộ ra một chút không thích hợp.

"Sao vậy tiểu Lạc, hai đứa quen biết nhau sao?" Vẻ mặt Thiên Dư Phong không rõ.

Chuyện Vân Long Đường, có thể tính là cơ mật, Cố Kinh Thế làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, chuyện mà anh không muốn để người ta biết, mặc dù là người đại thế gia cũng vô dụng.

00:11

03:13

Lần đó chuyện Vân Long Đường bị phong tỏa triệt để, hoàn toàn không có tiết lộ tin tức cụ thể, tất cả mọi người đều biết Bạch Vũ Tâm bị bắt cóc, Cố Kinh Thế giải quyết chuyện này, nhưng không biết, Thiên Lạc cũng bị kéo vào trong đó.

"Đúng đấy, kỳ thực lần đó lúc bị Vân Long Đường bắt cóc, Thiên thiếu gia cũng đi cùng anh Kinh Thế, cháu còn được Thiên thiếu gia "Chăm sóc" rất nhiều ". Trên mặt Bạch Vũ Tâm mang theo nụ cười, trên thực tế trong cặp mắt kia lại sắp phun ra lửa.

"Bạch tiểu thư thực sự là khách sáo, tôi rất thích Bạch tiểu thư, sau này cũng càng ra sức chăm sóc Bạch tiểu thư." Thiên Lạc thong dong trả lời.

Giữa hai người, đốm lửa vô hình nhanh chóng lóe lên, chỉ có điều người bình thường không thấy được bất hòa giữa hai người.

"Ha ha, đây là đương nhiên, nói đến, tôi cũng rất thích Thiên thiếu gia, càng muốn rút ngắn quan hệ giữa Thiên gia và Bạch gia chúng ta." Bạch Vũ Tâm nói như thế, kéo Bạch Y Y lên phía trước một bước, "Thiên thiếu gia, đây là em họ tôi, Bạch Y Y, tuổi hai người xấp xỉ, hẳn là sẽ có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu. Tôi cũng nghe nói, gần đây Thiên thiếu gia vẫn luôn muốn tìm một vị hôn thê? Nếu như vậy, không bằng nghĩ tới Y Y một hcuts, ở chung với cô ấy."

Bạch Vũ Tâm nói như thế, Thiên Lạc cũng là nhìn về phía Bạch Y Y trước mắt mình.

Nhất thời, tầm mắt hai người đối diện, bạch Y Y nhìn Thiên Lạc trước mắt mình này, đáy mắt nhiều hơn mấy phần bất ngờ.

Trước tiên không nói cái khác, ngoại hình của Thiên Lạc, đúng là tương đối hoàn mỹ.

Không giống như đàn ông thô lỗ tầm thường, tướng mạo Thiên Lạc càng thiên về hướng tinh xảo, da dẻ trắng nõn, môi hồng hào, tướng mạo hoàn mỹ phối hợp với khí chất mê người mang theo một chút tà tứ tao nhã.

Cái tướng mạo kia quả thực làm cho phụ nữ cảm thấy mặc cảm không bằng, Thiên Lạc đứng thong dong ở đó, dáng vẻ tùy ý lộ ra mê hoặc trí mạng, hơi thở quanh thân cực kỳ hoàn mỹ.

Đặc biệt đôi mắt câu người kia, khóe mắt thoáng nhếch lên, mỗi ánh mắt, hầu như đều mang một loại khiêu khích theo bản năng.

Không phải là loại tướng mạo cứng nhắc, Thiên Lạc là loại trong tinh khiết mang theo vài phần phong lưu không đứng đắn trời sinh, đáy mắt như có đầy rẫy ánh sao, thâm trầm đến khiến người ta điên cuồng!

Từ trước đến giờ đều ở trong học viện, giao thiệp với một đám đàn ông, vì vậy không thấy được.

Trên thực tế, bề ngoài của Thiên Lạc cực kỳ anh tuấn, lúc này phối hợp một thân âu phục thẳng tắp, làm cho bất kỳ phụ nữ nào cũng không có cách nào từ chối mị lực của cô.

Bạch Y Y cũng giống như vậy không từ chối được.

Bạch Y Y là loại chỉ chú trọng người đặc biệt, cô trải nghiệm nhiều, từng có đàn ông ám muội đếm không xuể, từ trước đến giờ chỉ coi trọng tướng mạo của đàn ông, là người cực kỳ cuồng sắc đẹp.

Chính vì Bạch Y Y xét nét như vậy, cũng cảm thấy Thiên Lạc không chê vào đâu được, quả thực là làm cho cô thoả mãn.

Vốn biết nhất định Bạch Y Y sẽ thích khuôn mặt của Thiên Lạc, Bạch Vũ Tâm hơi rũ mắt xuống, che lại ý cười lóe trong đáy mắt.

Tất cả đều trong kế hoạch cũa Bạch Vũ Tâm.

Bạch Vũ Tâm biết nhất định Bạch Y Y sẽ thích Thiên Lạc, mới giới thiệu cho hai người quen biết!

Bạch Y Y này, vừa ý người đàn ông nào, nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào mà đoạt tới tay, Thiên Lạc bị cô nhìn trúng, đương nhiên là không chạy được.

Đến lúc đó, nhất định Bạch Y Y sẽ có được Thiên Lạc, hai người kết hôn, Bạch Vũ Tâm đạt được mục đích.

00:11

03:13

Bạch Vũ Tâm cũng biết Thiên Lạc là người đàn ông, nhưng, cho dù là người đàn ông, cô cũng không cách nào nhịn được!

Cô không cách nào nhịn được, Cố Kinh Thế đối với cô lạnh lẽo như khối băng, lại đối tốt với Thiên Lạc như vậy!

Tuy Cố Kinh Thế không nói, nhưng nhất cử nhất động của anh, đều đối tốt với Thiên Lạc!

Thiên Lạc này là gì chứ, cô còn chưa từng được Cố Kinh Thế coi trọng như vậy, Thiên Lạc này, càng không xứng!

Chỉ là tên rác rưởi, căn bản không đáng để Cố Kinh Thế coi trọng, càng không xứng để Cố Kinh Thế đối tốt với anh.

Cô chính là muốn để cho Thiên Lạc bị những người phụ nữ khác quấn lấy, bớt ở bên cạnh Cố Kinh Thế, làm ngứa mắt cô.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Bạch Vũ Tâm nổi lên ánh sáng lạnh lùng chế giễu, sau đó mỉm cười quay về Thiên Dư Phong nói, "ông nội Thiên, hai người chúng ta đều làm kỳ đà cản mũi, cũng tới lúc rời đi."

"Nói phải, tiểu Lạc à, con cứ từ từ tâm sự với Y Y, có chuyện gì, ông nội sẽ ở bên cạnh, bất cứ lúc nào con cũng có thể tới đây." Thiên Dư Phong không biết Thiên Lạc có thích Bạch Y Y hay không, nếu thích thì tốt, còn nếu không thích, có thể tìm đến ông bất cứ lúc nào, ông sẽ chọn thiên kim tiểu thư khác cho Thiên Lạc.

Nói chung, tất cả đều dựa theo tâm tư của Thiên Lạc quyết định, cô thích là được rồi, không thích, Thiên Dư Phong cũng không miễn cưỡng.

"Được rồi ông nội." Không muốn để Thiên Dư Phong làm khó dễ, Thiên Lạc cũng có thể nói vài câu với Bạch Y Y này.

Nhìn hai người đi xa, Thiên Lạc khẽ nhấp một ngụm Champagne, không nói không hỏi, chỉ khẽ nhìn Bạch Y Y.

Không có trưởng bối ở đây, tầm mắt Bạch Y Y, nhất thời nhiều hơn mấy phần mê hoặc.

Như là hấp dẫn, Bạch Y Y vòng hai tay trước ngực, trên tay cũng dùng sức, dường như muốn siết bộ ngực đầy đặn kia, trực tiếp bung ra từ trong quần áo.

Bộ ngực trắng nõn …, quả thực như là thuốc độc câu người, vực sâu tội ác, càng làm cho bất kỳ người đàn ông nào đều trực tiếp rơi vào trong đó

Thấy Thiên Lạc chỉ khẽ nhìn, ngón tay Bạch Y Y nhẹ nhàng vuốt lên môi mình một chút, mắt khẽ nheo lại, "Thiên thiếu gia, anh thật đúng là anh tuấn, em rất thích."

"Cô thích? Cho nên?" Thiên Lạc nhìn Bạch Y Y trước mắt này, trong lòng nghĩ, quả nhiên chị em giống nhau, Bạch Vũ Tâm là đóa hoa Bạch Liên, Bạch Y Y này cũng không khá hơn chút nào.

"Vì vậy, tôi hi vọng Thiên thiếu gia có thể trực tiếp bỏ học, không cần tiếp tục huấn luyện, ngược lại tôi cũng đã sớm nghe nói, anh vốn không thể sử dụng hồn lực, nếu đã như vậy, cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở trong học viện, nếu như đến lúc đó bị người bắt nạt, đánh hỏng khuôn mặt này của anh thì phải làm sao." Bạch Y Y nói như là chuyện đương nhiên, "Em rất thích khuôn mặt này của Thiên thiếu gia, vì vậy nhất định Thiên thiếu gia phải khỏe mạnh bảo vệ nó, chỉ cần Thiên thiếu gia ngoan ngoãn kết hôn với em, em sẽ bảo vệ Thiên thiếu gia, dù cho sau này anh không kế thừa gia nghiệp, em cũng đồng ý nuôi anh."

Một bộ dáng vẻ hùng hồn, ánh mắt Bạch Y Y càng thêm làm càn, "Thiên thiếu gia, nói cho cùng, anh không có hồn lực, ngoại trừ khuôn mặt này, sẽ không có bất kỳ chỗ thích hợp, Thiên lão gia cưng chiều cháu đích tôn là anh đây, cũng không thể cưng chiều anh cả đời, đến lúc đó, Thiên lão gia có chuyện bất trắc, anh sẽ không còn hi vọng, hiện tại em đang cho anh cơ hội, anh nên nắm chặt, sau đó dựa theo em nói, lập tức bỏ học, không để tổn thương gương mặt của anh."

00:13

03:13

Bạch Y Y càng nói nụ cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng làm càn, "Thiên thiếu gia, em đang cho anh cơ hội, anh chàng đẹp trai như anh, vừa lúc hợp khẩu vị của em."

Bạch Y Y tự tin nhìn Thiên Lạc, giống như cảm thấy Thiên Lạc sẽ không từ chối cô.

Không trách Bạch Y Y sẽ nghĩ như vậy, hiện tại Thiên Lạc ở trước mặt mọi người, vẫn là một rác rưởi không đủ tư cách, phế vật như vậy, nếu sau này không có ông cụ Thiên che chở, căn bản không là cái thá gì!

Nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Bạch Y Y, Thiên Lạc khẽ nở nụ cười.

Nụ cười tà tứ, mang theo vài phần trào phúng, Champagne trong tay Thiên Lạc nhẹ nhàng nghiêng, Champagne trực tiếp đổ từ trong ly ra, rót vào giày cao gót đắt giá của Bạch Y Y, "Thực sự là ngại quá, cô có hứng thú với tôi, tôi lại là không có hứng thú với cô gái xấu như cô, cô, vẫn là cút xa một chút, tôi nhìn dáng vẻ hồ ly của cô là cảm thấy buồn nôn."

"A!" Bạch Y Y hoàn toàn không nghĩ tới, tức giận giơ chân, cả người nhìn qua đều sắp nổi khùng, muốn giội rượu đỏ trong tay vào Thiên Lạc, "Mày là cái thá gì, lại dám làm tao lúng túng!"

Nhìn động tác Bạch Y Y, ánh mắt Thiên Lạc lạnh lùng, trực tiếp giơ tay vỗ một trên tay Bạch Y Y, rượu đỏ kia liền thay đổi phương hướng, giội toàn bộ vào mặt Bạch Y Y.

"Hơn nữa, sau này đừng để tôi nghe được cô nguyền rủa ông nội tôi, nếu không, lần sau tôi sẽ không giội rượu đâu, mà là axit." Thiên Lạc hoàn toàn mặc kệ Bạch Y Y đang điên cuồng rít gào, tiện tay để ly rượu trong tay xuống, sau đó nhanh chân rời đi.

Cảm thấy mất hứng, Thiên Lạc biết em họ của Bạch Vũ Tâm, khẳng định cũng giống như Bạch Vũ Tâm, không phải thứ gì tốt.

Nghĩ như thế, Thiên Lạc bỗng nhiên nhìn người đàn ông mang giày da thủ công, đứng ở trước mặt mình.

"Này, Thiên Lạc, vừa nãy mày và Y Y tiểu thư  nói chuyện gì?" Mang theo vài phần xem thường, Thiên Minh đứng trước mặt Thiên Lạc, "Hình như gần đây ông già đang tìm vị hôn thê cho mày? Hừ, phụ nữ nào gả cho mày, thật đúng là số đen tám kiếp!"

Nghe lời Thiên Minh, Thiên Lạc ngẩng đầu, nhìn Thiên Minh đang đặc biệt làm càn.

Những người phía sau Thiên Minh, thêm cả Thiên Minh, đều là kẻ mà Thiên Lạc quen biết.

Những người này, từng không ít lần bắt nạt chủ cũ của cơ thể này.

"Mày nói xong chưa?" Thiên Lạc lạnh lùng nhìn Thiên Minh, "Nói xong thì cút, bớt ngứa mắt tao."

Trên khuôn mặt Thiên Lạc đầy rẫy xem thường, giọng càng lạnh lùng, sát khí lưu động, làm đám người Thiên Minh đang nhìn Thiên Lạc, đều không khỏi bị rung động.

Một con ngươi đen nhánh, lộ ra một chút ánh sáng nguy hiểm.

Giống như dã thú nằm rạp, đã có tâm ý hại người!

Từ trước tới nay chưa từng gặp qua ánh mắt Thiên Lạc như thế, cơ thể Thiên Minh thoáng run rẩy một chút, sau đó cẩn thận nhìn, lại phát hiện ánh mắt mang tính xâm lược của Thiên Lạc đã biến mất không còn tăm hơi, con ngươi đen kịt như trân châu đen, sâu không thấy đáy, khiến người ta khó có thể phỏng đoán.

Hóa ra là ảo giác...

Thiên Minh bỗng nhiên ý thức được mình lại bị Thiên Lạc dọa sợ, lập tức sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, "Thiên Lạc, thằng nhóc to gan, dám nói chuyện với tao như thế! Tao thấy mày đã quên tao lợi hại thế nào."

Nếu không phải là không muốn làm hỏng đại hội gia tộc mà Thiên Dư Phong coi trọng, thì Thiên Lạc đã sớm đánh lệch hàm Thiên Minh rồi, "Đều nói chó sủa là chó không cắn, giọng mày lớn như thế, chắc là không có bản lĩnh gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro