Chương 15: Một món quà lớn
Đáy mắt đen nhánh của Thiên Lạc tràn ngập mười phần kiệt ngạo, đối với lời Cố Kinh Thế nói bên kia vô tuyến điện, trực tiếp đi vào bãi mìn.
Phỏng theo rừng rậm sinh thái chế tạo ra sân huấn luyện, ngay cả trong không khí bốn phía đều thẩm thấu ra một chút hơi thở ngưng trọng.
Thậm chí đều có thể nghe được tiếng hót từ trong vùng rừng rậm truyền đến, Thiên Lạc trực tiếp nhíu mày, lòng nghĩ những thứ kia đúng là được làm cực kỳ chân thực.
Cần đánh dấu vị trí của mìn bằng bút lỏng điện tử, tổng cộng ba mươi quả mìn, thời gian một tiếng, mặc dù đối với Thiên Lạc, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
Gỡ mìn cần tuyệt đối bình tĩnh và yên tĩnh, Thiên Lạc nhìn vũ khí bày ra bên cạnh, chọn một con dao găm quân dụng sắc bén, có chút nghiêm túc, nhanh chóng đi về phía trước.
"Bãi mìn này, một khi giẫm vào, trọng lượng vượt quá 500 gram sẽ nổ tung, thời gian giẫm vào đó vượt qua một phút, cũng sẽ nổ tung." Lúc này, giọng Cố Kinh Thế chậm rãi vang lên.
"Hừm, còn có thể, chưa dùng tới loại mìn kỹ thuật mới nhất, Cố thiếu tướng, không nghĩ tới anh còn biết hạ thủ lưu tình?" Thiên Lạc nói như thế, đã nhanh chóng tìm được hai quả mìn, cẩn thận dùng bút ghi nhớ.
"Đối phó với một đám trẻ con miệng còn hôi sữa, đương nhiên không thể quá mức." Trong giọng nói của Cố Kinh Thế mang theo một chút ý cười lãnh khốc, giọng càng tà mị êm tai.
"Cố thiếu tướng, đừng quá coi thường người trẻ tuổi, có câu nói, sóng sau xô sóng trước, thiếu tướng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Thiên Lạc nói như thế, cũng vừa vặn tìm thấy hai quả mìn.
"Cố thiếu tướng, anh có thể đừng nói chuyện với mỗi tôi hay không, sao không đi xem những học sinh khác có gỡ mìn được chưa? Anh như vậy, quấy nhiễu suy nghĩ của tôi." Nói chuyện với Cố Kinh Thế quá mệt não, nếu như có thể, Thiên Lạc thật sự không muốn nói nhiều với người đàn ông này như thế.
Nhưng mà, nghe xong lời Thiên Lạc, Cố Kinh Thế lại mang thái độ không đồng ý, "Cho dù là lúc đang gỡ mìn, hoàn cảnh quanh người cũng chưa chắc có thể luôn giữ yên lặng, bất kỳ nhân tố và bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng có khả năng ảnh hưởng đến cậu, nhất định cậu phải phải gạt bỏ được tất cả quấy nhiễu."
Giọng điệu Cố Kinh Thế cực kỳ cứng rắn và kiên trì, nghe vào giống như rất có đạo lý.
Nhưng Thiên Lạc lại bày ra một bộ khinh thường lớn.
Cô không tin Cố Kinh Thế! Người đàn ông này, rõ ràng chỉ là muốn nhìn cô mà thôi!
Trong lòng rõ ràng ý đồ thật sự của Cố Kinh Thế, nhưng Thiên Lạc cũng không thể trực tiếp nói ra, chỉ có thể tiếp tục gỡ mìn.
Cực kỳ chăm chú, Thiên Lạc cẩn thận chú ý mỗi một chi tiết nhỏ, tập trung tinh thần thậm chí quên thời gian, mồ hôi từ trên trán trơn bóng không ngừng rơi xuống, lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến phán đoán của Thiên Lạc.
Từ giữa khu gỡ mìn nhìn ra không thể thấy bên ngoài, nhưng mọi người bên ngoài, lại có thể thấy rõ ràng Thiên Lạc bên này.
Lúc cách một giờ còn mười phút, Thiên Lạc cũng đã dùng bút lỏng điện tử, đánh dấu vị trí một quả mìn cuối cùng.
"Tích -- tìm kiếm chính xác, chúc mừng thành công hoàn thành kiểm tra." Tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên, Thiên Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
"Mịa nó, rốt cuộc Thiên Lạc này là loại người gì vậy, lại thành công?!" Bắc Cẩm ở bên ngoài nhìn Thiên Lạc, tự nói trong lòng.
Bắc Cẩm tìm thấy tổng cộng mười tám quả mìn, phải mất đến một giờ, Thiên Lạc này tìm thấy ba mươi quả, lại cách thời gian cuối cùng, còn hơn mười phút?
Quả thực cũng phải hoài nghi Thiên Lạc kỳ thực là quái vật, không chỉ là Bắc Cẩm, dù cho là bọn Quý Phong có cấp bậc huấn luyện viên, cũng không dám hứa chắc, sẽ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tìm ra ba mươi quả mìn!
Thành công hoàn thành nhiệm vụ, Thiên Lạc đi về phía trước hai bước, đang muốn đặt dao găm trong tay lên đài vũ khí, chân trái lại ngáng phải thứ gì đó, nhất thời phát ra một tiếng cạch.
Cơ thể cứng ngắc, Thiên Lạc cúi đầu nhìn dưới chân của mình, cơ thể căng thẳng, không có hành động.
Dưới tầm mắt không rõ của mọi người, Thiên Lạc hít sâu một hơi, dùng dao găm trong tay, đẩy bùn đất bên chân mình ra.
Một quả mìn, xuất hiện dưới chân Thiên Lạc.
Thấy vậy, đừng nói là Thiên Lạc, kể cả bọn Quý Phong Bắc Cẩm, đều là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ba mươi quả mìn, Thiên Lạc đã tìm ra hết rồi, này rõ ràng là thêm ra quả thứ ba mươi mốt.
"Kỳ lạ, sao lại nhiều thêm một quả?" Quý Phong cũng buồn bực, đã nói là ba mươi quả, sao đang yên lành lại có thêm một quả.
Thiên Lạc nghiến chặt răng, đáy mắt đen kịt lóe lên hừng hực lửa giận, phun ra một câu từ trong kẽ răng, "Họ Cố, anh chơi tôi?"
Vừa nãy đã loại bỏ sạch sẽ tất cả mìn, nên quả mìn thứ ba mươi mốt này, rõ ràng là tên Cố Kinh Thế kia cố ý chơi cô!
Nhưng mà, nghe xong giọng nghiến răng nghiến lợi kia của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế phản ứng, lại vô cùng bình tĩnh, "Không phải chơi cậu, chỉ là một bài kiểm tra nhỏ đối với cậu thôi."
Nghe giọng Cố Kinh Thế, Thiên Lạc im lặng, không nói gì.
"Gỡ mìn trong thực tế, rất nhiều lúc chúng ta chỉ có thể biết số lượng mìn ước chừng, nhiều lúc, chúng ta là hoàn toàn không biết số lượng và vị trí mìn, nếu như cấp trên nói có ba mươi quả mìn, binh lính gỡ mìn, lẽ nào cũng chỉ loại trừ ba mươi quả mìn là xong, rồi trực tiếp rời khỏi? Như vậy, lỡ như tình báo sai, vậy một quả mìn cuối cùng này, sẽ lấy tính mạng của mấy người, dù cho trước đó mấy người đã loại trừ ba mươi quả mìn, dù sử dụng ít thời gian hơn nữa, hay loại trừ chính xác đến cỡ nào, chỉ cần thêm ra một quả là mấy người cũng không dự liệu được, nên vẫn chứng minh mấy người thất bại."
Giọng điệu Cố Kinh Thế chậm rãi mang theo một chút lạnh lẽo, từng chữ từng chữ, làm mọi người ở đây, đều rơi vào trầm mặc.
Xác thực, hiện tại bọn họ đối mặt, chỉ là huấn luyện, đợi đến khi thật sự ra chiến trường, cũng không có địa điểm chính xác cùng với số liệu để cho bọn họ tham khảo như vậy.
Đến lúc ấy, những gì bọn họ phải đối mặt đều không biết, chỉ cẩn thả lỏng một chút, sẽ mất mạng.
Nghe xong Cố Kinh Thế, tuy rằng trong lòng Thiên Lạc buồn bực, nhưng không thể không thừa nhận, Cố Kinh Thế nói rất có lý.
Người này, làm cho cô rơi vào bẫy, hơn nữa sau khi gài bẫy, còn khiến Thiên Lạc không thể phản bác.
Thực sự là một con sói ác độc giảo hoạt.
Trong lòng nghĩ như thế, Thiên Lạc cũng chậm rãi hạ thấp cơ thể, sau đó dùng dao găm trong tay, chậm rãi cắm vào khe hở giữa giày cô và mìn, "Cố thiếu tướng, anh nói có đạo lý, có điều, tôi vẫn cảm thấy, là anh đang gài bẫy tôi."
"Bất cẩn thả lỏng trong tình huống như vậy, là cậu sơ sẩy." Cố Kinh Thế không phủ nhận, hoàn toàn không sợ Thiên Lạc sẽ tìm anh tính sổ.
Con sói độc ác này, sợ cô sẽ bởi vì vụ tra hỏi lần trước và huấn luyện lần này, mà trở nên càng thêm hung hăng, nên dùng cách này, kiềm chế cô lại!
Nghĩ đến đây, mặt mày Thiên Lạc hoàn toàn không thấy bất kỳ buồn bực, trái lại mang theo một chút ngạo nghễ trực tiếp hừ lạnh một tiếng, "Cố thiếu tướng, nếu như anh cảm thấy anh có thể làm tôi nhụt chí, vậy thì quá coi thường tôi rồi."
Thiên Lạc nói như thế, cũng là đột nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, dao găm trong tay dùng sức ép một chút, sau đó tiếp theo cả người liền nhào qua một bụi cây thấp bên cạnh.
"Ầm --!" Một tiếng vang nhanh chóng kéo tới, cả người Thiên Lạc cũng nhảy vào trong bụi cây thấp.
Chất lỏng trong mìn cũng đột nhiên phun toàn bộ ra ngoài không khí, để lại một độ cong đặc biệt hoa lệ trong không khí, khiến người ta nhìn cũng không khỏi đổ mồ hôi thay Thiên Lạc.
Đều mang theo một chút căng thẳng, những người này nhìn chằm chằm vào Thiên Lạc, sau khi những thuốc kia tung toé ra, cũng đều căng thẳng chờ đợi Thiên Lạc thò đầu ra.
Dưới tầm mắt căng thẳng của tất cả mọi người, Thiên Lạc nhanh chóng đứng lên từ trong bụi cây bên cạnh.
Chỉ là trên cánh tay bị dính một chút thuốc nổ, trên mặt Thiên Lạc đầy rẫy mười phần ngạo nghễ, khóe miệng cũng trực tiếp nổi lên một chút cười gằn, tầm mắt ngạo nghễ nhanh chóng đảo qua.
"Cố thiếu tướng, có vẻ như tôi đã thắng rồi." Trên khuôn mặt kia đều là ý cười, Thiên Lạc cười nói.
Trong phòng quản lí, Cố Kinh Thế khá có hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo chút ngạo nghễ của Thiên Lạc, khóe môi xinh đẹp cũng nổi lên một chút ý cười, "Cậu đã đạt được giải thưởng lớn, lát nữa cậu lại đây lấy."
Nghe nói có giải thưởng lớn, mặt mày Thiên Lạc đều đầy rẫy ánh sáng mừng rỡ, cười gật đầu, "Vậy thì cảm ơn Cố thiếu tướng." Nói xong, mặt mày Thiên Lạc càng mang vẻ hài lòng hơn, tinh thần phấn chấn đi ra khỏi phòng mô phỏng huấn luyện.
"Không tệ nha Thiên Lạc, thằng nhóc cậu thật lợi hại!" Bắc Cẩm nhìn Thiên Lạc, đôi mắt kia cũng có chút tỏa sáng theo, "Lúc đầu tôi còn tưởng rằng thằng nhóc như cậu chỉ có thể thúc đẩy tinh thần mọi người, không nghĩ tới thật sự thực hành bắn súng này, cậu lại là nghịch thiên như thế nha!"
Bị Bắc Cẩm trực tiếp ôm cổ, Thiên Lạc thực sự bị cái tên không có dây thần kinh này siết cổ không nhẹ, "Này tính là gì chứ, còn chưa thật sự động tới súng mà, đợi đến khi thật sự cầm súng ra trận, cậu cũng biết rồi đó."
"Ha ha ha, cũng không biết lúc nào bắt đầu đánh nhau tay đôi, đến lúc đó thật đúng là muốn cẩn thận so tài một trận với cậu." Người tên Bắc Cẩm này tuy rằng hơi thô bạo, nhưng tâm tư cũng không quá phức tạp, nhìn thấy mấy ngày nay Thiên Lạc lợi hại như thế, Bắc Cẩm vốn có thêm mấy phần hiếu kỳ với Thiên Lạc, bây giờ nhìn Thiên Lạc lại có thể gỡ mìn lợi hại như thế, càng nhiều hơn mấy phần hứng thú đối với Thiên Lạc.
Không chỉ Bắc Cẩm, những ngày qua học sinh lớp C đều được Thiên Lạc cổ vũ tinh thần lúc này cũng nhìn Thiên Lạc như nhìn anh hùng.
Lần này Thiên Lạc là quán quân, học sinh của họ không có ai có thể nghịch thiên như như cô, cũng khó trách sẽ thành nhân vật nổi tiếng trong lòng mọi người.
Mọi người lớp C cực kỳ kề vai sát cánh, từ trước đến giờ bọn họ luôn ở đáy của học viện, hiện tại cũng coi như là hãnh diện.
Chỉ có điều, lớp C cũng làm không ít người đỏ mắt.
Ở Thiên Lạc thấy, lớp C chính là một tập thể, cô cũng rất nguyện ý hoà mình với các bạn học lớp mình.
Đi tới căng tin ăn cơm, xế chiều hôm nay là thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy trong khi huấn luyện.
Thiên Lạc vốn muốn đến phòng thư viện học tập kiến thức của thế giới này một chút, lại không nghĩ tới có một người đàn ông rất đột nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng cô.
Người đàn ông trước mắt mặc một thân quân trang cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt nhã nhặn, khuôn mặt dài nhỏ làm gương mặt anh càng lộ vẻ tuấn tú không ít, tự nhiên, cũng là có vẻ càng thêm lạnh lẽo một ít.
Đây cũng là khuôn mặt đã gặp qua, người đàn ông trước mắt này chính là một trong những sĩ quan phụ tá bên cạnh Cố Kinh Thế, Tần Sơn.
Nhìn Tần Sơn, Thiên Lạc không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, "Có việc gì?"
"Bạn học Thiên Lạc, thiếu tướng mời cậu đi một chuyến." Tần Sơn là cố vấn bên cạnh Cố Kinh Thế, từ trước đến giờ đều đi theo làm việc bên cạnh Cố Kinh Thế, trước cũng từng thấy thủ đoạn gần như tàn nhẫn kia của Thiên Lạc, cho nên đối với người tên Thiên Lạc này, thái độ của Tần Sơn có vẻ cực kỳ cung kính, "Thiếu tướng nói rồi, đã chuẩn bị xong giải thưởng lớn đã hứa."
Nghe vậy cô rất hiếu kỳ, Thiên Lạc lập tức gật đầu, "ừm, tôi biết rồi, anh chờ tôi một chút, tôi dọn dẹp một chút sẽ ra ngay."
Nhanh chóng ra ngoài với Tần Sơn, làm Thiên Lạc cảm thấy cực kỳ bất ngờ chính là, Tần Sơn lại mời cô lên xe, sau đó mang cô rời khỏi trụ sở huấn luyện.
Lần này thật đúng là càng ngày càng muốn biết Cố Kinh Thế kia muốn mang mình tới chỗ nào, Thiên Lạc cũng không lo lắng sẽ xảy ra bất trắc gì, thẳng thắn nhắm chặt mắt lại chờ đợi, nhìn qua dường như là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh đã đến chỗ cần đến, mặt mày Thiên Lạc cũng hoàn toàn không còn sót lại bất kỳ vẻ buồn ngủ gì, liền mở cặp mắt đóng chặt kia ra.
Một bộ dáng vẻ tinh thần phấn chấn, Thiên Lạc nhìn câu lạc bộ tư nhân trước mắt, thoáng nhíu mày, "Không phải là thiếu tướng của mấy người sẽ mang tôi tới chỗ như thế này tìm thú vui đó chứ?"
Thiên Lạc nghĩ, cũng nhẹ nhàng cau mày.
Cô không có hứng thú gì với chuyện như vậy.
Biết khẳng định là Thiên Lạc hiểu nhầm rồi, Tần Sơn cười nói, "Đúng là tới nơi này tìm thú vui, nhưng khẳng định không giống những gì cậu nghĩ."
Nhìn miệng Tần Sơn nhếch lên một nụ cười kia, Thiên Lạc cũng là nhíu mày theo, sau đó khẽ cười một tiếng, trực tiếp xuống xe.
Xem dáng vẻ lạnh nhạt kia của Cố Kinh Thế, cũng không giống người sẽ tới đây tìm phụ nữ vui đùa.
Thiên Lạc nghĩ như thế, yên tâm xuống xe, theo Tần Sơn đi vào trong câu lạc bộ tư nhân.
Trước đó chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nhưng lúc Thiên Lạc thật sự đi vào câu lạc bộ trước mắt này, vẻ mặt mang theo mười phần hứng thú, thậm chí còn mang theo một chút thán phục, tầm mắt nhanh chóng đảo qua, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đã hoàn toàn không phải từ 'niềm vui bất ngờ' có thể hình dung.
Cố Kinh Thế chọn câu lạc bộ này, rõ ràng là một câu lạc bộ luyện tập bắn súng cao cấp.
Trong tủ trưng bày ở đây có không ít súng ống tiên tiến nhất, được đặt khắp nơi đếm không xuể, Thiên Lạc nhìn tới hoa cả mắt, trong lòng lại là kích động không thôi!
Từ sau khi tới thế giới tương lai này, Thiên Lạc cảm thấy hứng thú nhất chính là các loại vũ khí cao cấp tiên tiến của thế giới này, nhưng với thân phận của cô bây giờ, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, trong lúc nhất thời nhìn thấy nhiều như thế, thật sự là làm cho Thiên Lạc vui mừng không thôi!
Dọc theo đường đi ba bước dừng hai bước, Thiên Lạc cũng được Tần Sơn dẫn vào một căn phòng nhìn qua cực kỳ xa hoa.
Vừa vào cửa, Thiên Lạc nhìn người đàn ông duy nhất trong phòng kia, trong nháy mắt đó, Thiên Lạc còn tưởng mình nhìn thấy yêu nghiệt câu hồn người.
Trên ghế salông bằng da màu đỏ sậm, một người đàn ông xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trên đó.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ như bình thường kia, lúc này trên người Cố Kinh Thế mặc một thân đen, cúc áo sơmi mở rộng hơn một nửa, lộ ra lồng ngực rắn chắc tinh xảo, bắp thịt chắc nịch mà lại không thô kệch.
Tóc cũng mang theo một chút ngổn ngang, lúc này Cố Kinh Thế vẫn lạnh lẽo, nhưng lại nhiều hơn mấy phần dã tính mà ngày thường không có, giống như một con báo đen nguy hiểm, khắp toàn thân đều thẩm thấu ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta hoàn toàn không dám xem thường người đàn ông này.
Quanh thân càng tỏa ra hormone có thể làm cho tất cả phụ nữ đều trở nên điên cuồng, người đàn ông trước mắt này quả thực chính là thuốc độc, quyến rũ người ta phạm tội, dù Thiên Lạc có định lực mạnh như vậy, cũng không tránh khỏi sinh ra một chút dao động.
Thật là một tên yêu nghiệt chết tiệt!
Cực kỳ rõ ràng cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người Cố Kinh Thế, Thiên Lạc bị hơi thở trên người Cố Kinh Thế mê hoặc chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt như vậy, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Thiên Lạc cũng sẽ không dễ dàng bị bề ngoài của Cố Kinh Thế làm cho mê hoặc, cô cực kỳ biết rõ, Cố Kinh Thế này, giảo hoạt đến mức nào, trêu chọc đến người đàn ông như vậy, chỉ sợ sẽ bị ăn đến xương vụn cũng không còn sót lại.
Trong lòng bàn tay lớn cầm một ly rượu màu hổ phách bao lấy viên đá hình thoi, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng uống một hớp, hơi thở cả người càng tỏa ra nhiều hơn, "Sao rồi, có cảm thấy thoả mãn với nơi này không?"
"Nếu như Cố thiếu tướng muốn tôi ngồi xuống uống rượu với ngài, vậy thì tôi không hài lòng." Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một mặt bất kham như thế của Cố Kinh Thế, nguyên tắc từ trước đến giờ của Thiên Lạc là không uống rượu trước mặt những người khác.
Huống chi là người như Cố Kinh Thế, nguy hiểm như vậy.
"Hôm nay gọi cậu tới, không phải để uống rượu với cậu." Cố Kinh Thế nói đến chỗ này, tùy ý thả ly rượu trong tay mình xuống, sau đó đứng dậy, "Đi thôi, dẫn cậu đi trải nghiệm cái gọi là vui vẻ."
Còn chưa thấy món quà nào thực sự làm mình động lòng, Thiên Lạc nhíu mày, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hiển nhiên Cố Kinh Thế là khách quen của nơi này, rất nhanh liền dẫn Thiên Lạc tới một sân bắn cỡ lớn.
Sân bắn công nghệ cao cực kỳ hiện đại, có thể tính toán chính xác ra các tầm bắn và tốc độ khác nhau của viên đạn, thậm chí còn có thể góp ý những sai lầm quen thuộc thường xuất hiện trong lúc bắn.
Các viên đạn khác nhau cũng tương ứng với các vị trí bắn khác nhau trên bia, sân bắn tân tiến như thế, Thiên Lạc nhìn thấy phát ra một tiếng kinh hãi.
"Woa, Cố thiếu tướng, đây chính là món quà anh muốn thưởng cho tôi sao?" Thiên Lạc cực kỳ kích động.
"Thích không?" Tiện tay cầm lấy súng dùng để luyện tập, Cố Kinh Thế cầm khẩu súng kia, quơ quơ trước mặt Thiên Lạc, "Muốn thử một chút không?"
Đã quá lâu không đụng tới súng, bây giờ Thiên Lạc nhìn thấy súng đặt trước mặt mình, nào còn nhịn được, cơn nghiện ẩn đi đã lâu lập tức nổi lên, gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Nhẹ nhàng chĩa nòng súng vào cằm Thiên Lạc, Cố Kinh Thế cúi đầu, hơi thở ép tới, "Vậy phải trả lời tôi, có thích hay không."
"Thích." Thiên Lạc nói xong liền lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Cố Kinh Thế, sau đó cau mày giành lấy khẩu súng trong tay Cố Kinh Thế, "Cố thiếu tướng, chĩa nòng súng vào người khác, rất nguy hiểm."
"Có tôi ở đây, sẽ không để cho cậu bị thương, hơn nữa, trong khẩu súng kia cũng không có đạn."
Cố Kinh Thế nói như thế, rồi liền ấn một nút bấm bên cạnh, rất nhanh, một loạt băng đạn nhanh chóng xuất hiện, trong đó chứa đầy vô số viên đạn.
"Có muốn chơi một trò chơi không?" Cố Kinh Thế cười nhìn Thiên Lạc.
"Chơi như thế nào?" Thiên Lạc nhíu mày hỏi.
"Mười viên đạn, mười phát, một viên là mười điểm, cứ thế mà suy ra, tổng cộng một trăm điểm, nếu cậu có thể đạt tiêu chuẩn bắn được sáu mươi điểm, tôi sẽ dạy cậu một thứ càng thú vị hơn." Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, chậm rãi nói.
"Cố thiếu tướng, anh quá coi thường tôi." Khóe miệng Thiên Lạc trực tiếp nổi lên một nụ cười gằn, liếc nhìn súng lục trong tay mình, phát hiện khẩu súng lục này, và những khẩu súng cô dùng trước đây, dường như không có gì khác nhau.
Lập tức cài băng đạn, lên đạn mở chốt an toàn, làm liền một mạch.
Thiên Lạc nhanh chóng ra tay, hai con mắt đen kịt sắc bén giống như dao lạnh ra khỏi vỏ, sắc bén làm người ta hoảng hốt, động tác thành thạo, gọn gàng bóp cò súng.
Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, đạn kia trực tiếp xuyên thấu vòng 6 điểm.
Vốn đang xem cùng sục sôi, nhưng lúc bọn Tần Sơn nhìn thấy Thiên Lạc lại chỉ bắn trúng 6 điểm, vẫn không khỏi cảm thấy chút thất vọng.
Động tác Thiên Lạc nổ súng đẹp trai như vậy, bọn họ còn tưởng rằng sẽ bắn trúng vòng 10 điểm!
Nhưng mà, đám Tần Sơn còn chưa có cơ hội tiếp tục thất vọng, khóe miệng của Thiên Lạc bên này liền nổi lên một chút độ cong tà mị.
Nhìn khóe môi Thiên Lạc cong lên, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng híp mắt.
Bên này, Thiên Lạc cũng bóp cò súng lần hai.
Đoàng một tiếng, viên đạn nhanh chóng lao ra, sau đó dựa theo quỹ tích vừa nãy, mạnh mẽ từ vị trí vừa nãy, xuyên qua lần thứ hai.
Vẫn chui qua lỗ thủng vừa nãy, vẫn là cùng một vị trí, tương tự 6 điểm.
Lập tức biểu cảm trên mặt đều cứng ngắc theo, đám Tần Sơn mang theo chút ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn Thiên Lạc.
Lại còn bắn vào cùng một vị trí 6 điểm, này không thể nào là trùng hợp được!
Nếu như nói vừa nãy là trùng hợp, như vậy điều vừa xảy ra, thật sự làm mọi người kinh ngạc tới rớt cằm!
Chỉ thấy Thiên Lạc lại ra tay một lần nữa, viên đạn sắc bén trực tiếp xuyên qua không khí, liên tục bắn tám viên đạn, cũng như hai viên đạn trước đó, cùng một quỹ tích, bắn xuyên qua 6 điểm.
Toàn bộ bắn xong mười phát đạn, mười phát đạn đều trúng 6 điểm, nhưng mà lại bắn trúng cùng một nơi.
Im lặng, sự im lặng gần như quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra trong không khí, Tần Sơn nhìn cô tới mức con ngươi gần như muốn rớt ra ngoài!
Này này này, này cũng quá khủng bố rồi, rốt cuộc Thiên Lạc này là người gì vậy, kỹ năng bắn súng nghịch thiên như thế, bọn họ cũng không có!
Tiếng đoàng đoàng đoang vang lên, Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, nở nụ cười, "Kỹ năng bắn súng không tệ."
"Cố thiếu tướng quá khen rồi, chỉ là vừa vặn đạt tiêu chuẩn." Thiên Lạc cũng nhẹ nhàng cong khóe môi.
Nghe xong lời Thiên Lạc, thiếu chút nữa đám Tần Sơn bị đả kích đến phun máu!
Cái gì mà vừa vặn đạt tiêu chuẩn, bọn họ không tin Thiên Lạc bắn chính xác như vậy, mà không thể bắn trúng 10 điểm!
Thiên Lạc này, rõ ràng là cố ý mà!
Lòng tự ái của từng người từng người đàn ông đều bị đả kích vỡ nát, mắt nhìn Thiên Lạc, cũng là nhiều hơn mấy phần kính nể.
"Tôi đạt tiêu chuẩn, Cố thiếu tướng, thứ càng thú vị hơn mà anh nói đâu?" Thiên Lạc mang theo vài phần mong đợi hỏi.
Nghe xong Thiên Lạc, Cố Kinh Thế cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu, mà nhanh chóng cho người đưa tới một khẩu súng lục màu trắng bạc.
Cây súng lục trước mắt này toàn thân trắng bạc, không ngừng tỏa ra từng tia sáng, đường nét lạnh lẽo càng không mất vẻ mượt mà, họng súng đen nhánh lộ ra một chút thần bí, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy cây súng trước mắt này nhất định không đơn giản.
Trên súng lục được đánh dấu bảy màu sắc, giống như có thể tự do chuyển đổi lẫn nhau, bên trên còn vẽ không ít hoa văn phức tạp, không chỉ đẹp mà càng lộ vẻ lạnh lẽo.
Vừa nhìn liền biết là cây súng lục cực kỳ quý giá khó gặp, Thiên Lạc nhìn cây súng lục kia, lập tức cặp mắt phát sáng.
Dường như cũng cảm giác được Thiên Lạc chờ mong, khóe miệng Cố Kinh Thế cũng nổi lên một nụ cười, cầm lấy cây súng lục kia, sau đó trực tiếp đưa vào trong tay Thiên Lạc.
Không khỏi kinh ngạc một hồi, Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế, hiển nhiên là có chút không rõ Cố Kinh Thế này muốn làm gì.
"Cho cậu." Cố Kinh Thế nói vô cùng tùy ý, thật giống như cây súng lục quý giá này ở trong mắt anh vốn không là gì.
Nghe xong Cố Kinh Thế, đám người Tần Sơn đứng ở đây, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu.
Cây súng lục trong tay Cố Kinh Thế này, bọn Tần Sơn đều biết.
Đây là vũ khí mà Cố Kinh Thế thích nhất từ lúc tham gia quân đội tới nay, cây súng bạc này cực kỳ quý giá, nắm giữ kỹ thuật tiên tiến nhất, có thể chuyển đổi tổng cộng bảy loại hình thức khác nhau, có thể bắn ra viên đạn có công dụng khác nhau, thậm chí dưới tình huống thôi thúc hồn lực, có thể chuyển biến thành một số vũ khí đơn giản khác.
Cây súng bạc này là vũ khí bên người của Cố Kinh Thế, không nghĩ tới hôm nay anh lại tặng cây súng bạc này cho Thiên Lạc!
Đương nhiên Thiên Lạc không biết cây súng bạc này là vật bên người của Cố Kinh Thế, nhận lấy yêu thích không buông tay, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó càng nhìn càng thích!
Một đôi mắt đen bởi vì mừng rỡ mà sáng lấp lánh, Thiên Lạc chạm đến súng bạc lạnh lẽo, trên khuôn mặt cũng càng lúc càng nhiều hơn mấy phần ý cười.
Cây súng bạc trước mắt này thực sự là làm người ta quá mức yêu thích, Thiên Lạc cười nhìn Cố Kinh Thế, "Cảm ơn Cố thiếu tướng!"
"Lại đây, tôi dạy cậu cách dùng." Vòng ra phía sau Thiên Lạc, một tay Cố Kinh Thế đỡ lấy eo Thiên Lạc, một tay khác duỗi ra sau, nắm chặt tay Thiên Lạc.
Tất cả xảy ra vô cùng đột ngột, Thiên Lạc hoàn toàn không có bất kỳ thời gian phản ứng, đã cảm giác được trong hơi thở Cố Kinh Thế mang theo một chút bá đạo, nhanh chóng đè ép tới, làm Thiên Lạc hơi ngẩn ngơ.
Trên người Cố Kinh Thế mang theo một chút hơi thở thành thục độc nhất của người đàn ông, lồng ngực rắn chắc kề sát lưng nhạy cảm của Thiên Lạc, nhiệt độ nam tính nóng rực kia, làm Thiên Lạc có chút ngạc nhiên trợn to mắt.
Có thể cảm giác được Thiên Lạc cứng ngắc, dường như Cố Kinh Thế cực kỳ không hài lòng tư thế như vậy của Thiên Lạc, bàn tay dày rộng vỗ vỗ trên eo Thiên Lạc, "Căng thẳng như thế làm gì? Thả lỏng, tôi cũng đâu có ăn cậu."
"Ai nói tôi căng thẳng chứ, tôi không có." Sau khi Thiên Lạc cực kỳ quật cường nói một câu như thế, cũng là hít vào một hơi thật sâu, không ngừng an ủi mình không sao cả, hoàn toàn không cần phải căng thẳng.
"Súng bạc chia làm bảy hình thức, tương ứng với các công dụng khác nhau, cậu có thể chậm rãi thử nghiệm, không cần phải gấp."
Cố Kinh Thế vừa nói, hô hấp mang theo chút ám muội kia cũng theo đó phun bên tai Thiên Lạc, làm Thiên Lạc hít sâu một hơi.
Tâm tình đều không tránh khỏi giật mình, Thiên Lạc thầm mắng một tiếng tên yêu nghiệt chết tiệt vô ý thức này, "Cố thiếu tướng, lỗ tai tôi rất nhạy, anh cách xa tôi một chút, tôi vẫn có thể nghe thấy anh nói chuyện."
Từ trước đến giờ tính tình Thiên Lạc khá là lạnh nhạt, không thích có khoảng cách thân mật với ai như thế.
Nghe lời Thiên Lạc, Cố Kinh Thế lại là cười khẽ một tiếng, bàn tay lớn khớp xương rõ ràng kia, bao trùm trên tay Thiên Lạc, giúp cô nhắm bắn, "Đều là đàn ông, có gì phải lo lắng."
"Cố thiếu tướng, đều là đàn ông, anh cần gì phải đứng gần như thế, không phải là xu hướng tình dục của anh có vấn đề gì đó chứ?" Thiên Lạc nhìn người này càng ngày càng gần, thẳng thắn quay đầu nhìn Cố Kinh Thế một chút, lộ ra ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, gần như có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, gần như là mũi đụng mũi, vô cùng ám muội.
Không sai, chính là ám muội.
Đám Tần Sơn không biết Thiên Lạc là phụ nữ, dùng hai chữ này trên người lão đại, lại bất ngờ không cảm thấy bất kỳ sai trái.
Nhưng mà, ngay lúc hai người đối diện này, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng vang trầm thấp!
"Ầm --!" Một tiếng vang không nhỏ bỗng nhiên cắt ngang không khí, trong nháy mắt làm tất cả ánh đèn trong sân bắn tối lại, tiếp theo đó, mỗi một cửa ra vào đều tràn khí gas thôi miên, khói lan tràn, sau đó khuếch tán khắp nơi.
Đột nhiên xảy ra biến cố, làm cho tất cả mọi người đều đột nhiên không kịp chuẩn bị!
Trong bóng tối, Thiên Lạc chỉ cảm thấy Cố Kinh Thế cho mình ăn thứ gì đó, sau đó nhìn khí gas thôi miên kia, nhanh chóng tràn đến trước mặt cô.
Rất nhanh, khói nhanh chóng tản đi, ánh đèn xung quanh cũng không ngừng sáng lên theo đó.
Ánh đèn chói đến mức gần như hoa mắt, chỉ có mọi người ở đây, đều là đã rơi vào giấc ngủ say.
Chỉ thấy vô số đàn ông mặc quần áo và mặt nạ phòng độc kiểu mới nhanh chóng xông vào, trong tay đều cầm súng điện tử mới nhất.
Gas vẫn chưa hoàn toàn tản đi, đám người Tần Sơn đã ngã ra mặt đất hôn mê, ngay cả Cố Kinh Thế và Thiên Lạc cũng không ngoại lệ, nằm trên đất không nhúc nhích.
"Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, có thể báo cáo."
Nhanh chóng dùng tai nghe liên hệ, một người mặc áo đen trong đó bấm điện thoại.
Mà ở ngoài sân bắn, trong một chiếc xe màu đen, một người đàn ông mặc âu phục sẫm màu, cầm máy tính trong tay, trong hoàn cảnh tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay trắng nõn tinh xảo của người đàn ông kia.
Bấm nút nghe, môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng di chuyển, trong giọng lạnh lẽo mang theo chút mê hoặc đặc biệt êm tai, "Alo, là tôi."
Bên kia, người đàn ông mặc đồ tây nhanh chóng mở miệng, "Đông Phương tiên sinh, chuyện đã giải quyết xong."
Người đàn ông nghe nói, dường như là cảm giác được một chút bất ngờ, "Dễ dàng như vậy?"
Người đàn ông mặc đồ tây nhanh chóng gật đầu, sau đó đi từng bước từng bước đến bên Cố Kinh Thế, "Cố Kinh Thế đã bị khí gas thôi miên, thuộc hạ của hắn cũng đều ngã xuống đất, lát nữa chúng tôi sẽ mang hắn tới tìm ngài..."
Người đàn ông mặc đồ tây nói như thế, nhanh chóng kéo vai Cố Kinh Thế một cái, nhưng còn chưa kịp thu tay lại, đã bị Cố Kinh Thế vốn đang ngủ say lập tức bắt lại!
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, người đàn ông mặc âu phục kia cũng không nghĩ tới lại sẽ bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, biểu cảm trên mặt cũng là hết sức rõ ràng cứng ngắc một lúc, sau đó hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cổ tay bị kéo mạnh một cái, sau đó lập tức đối diện tầm mắt Cố Kinh Thế.
Giống như một con báo săn khát máu, khắp toàn thân Cố Kinh Thế đều bùng nổ ra một luồng hơi thở chết chóc, tầm mắt sắc bén hầu như có thể trực tiếp bắn thủng người, ra tay vừa nhanh vừa độc, trong nháy mắt bẻ gảy cổ tay người đàn ông kia, cướp đi súng điện tử trong tay người đàn ông!
Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức như vượt quá sức tưởng tượng của con người!
Tốc độ đáng sợ như vậy, làm những người đàn ông mặc âu phục ở đây cũng run rẩy theo, người đứng cách Cố Kinh Thế gần nhất lập tức hiểu ra, "Tiên sư nó, lại dám giở trò lừa bịp!"
Nói xong liền muốn bóp cò súng nhắm vào Cố Kinh Thế, nhưng không nghĩ đến lúc này Thiên Lạc vốn đang ngủ mê man cũng mở mắt ra.
Đáy mắt đen kịt không có một chút buồn ngủ, Thiên Lạc nhếch môi đỏ, trực tiếp vung một đá, trong nháy mắt đạp bay người đàn ông chuẩn bị nổ súng kia đi!
"Đoàng đoàng đoàng --!" Có thể nói là phối hợp với Thiên Lạc vô cùng ăn ý, trong cặp mắt như đêm đen của Cố Kinh Thế, cuồn cuộn lên ánh sáng lạnh, đã bóp cò súng, nhanh chóng giải quyết mấy người đàn ông mặc âu phục bên cạnh anh và Thiên Lạc!
Đồng thời nhanh chóng giật lấy súng lục trong tay những người đàn ông này, Thiên Lạc kiêu ngạo cười gằn một tiếng, trong khát máu mang theo điên cuồng, cũng nhắm vào, kéo cò súng!
Tia laser sắc bén xuyên thấu không khí, nháy mắt đánh bại một người!
Tốc độ nhanh đáng sợ, hai người Cố Kinh Thế và Thiên Lạc quả thực như đã hợp tác vô số lần, hoàn toàn giao phía sau của mình cho đối phương, để những người đàn ông trước mắt này đều hoàn toàn không có bất kỳ sức chống đỡ gì!
Nhìn những người đàn ông mặc âu phục trước mắt, Thiên Lạc nhanh chóng xuyên thủng đầu hai người, nhíu mày, "Những người này là ai?"
"Vân Long Đường." Cố Kinh Thế nói, kéo Thiên Lạc một cái, sau đó lập tức nổ súng giải quyết hai người.
Nghe lời Cố Kinh Thế, Thiên Lạc lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ, nhanh chóng gật đầu.
Chẳng trách. Hóa ra là Vân Long Đường.
Nói cũng đúng, thế lực bình thường, cũng không có lá gan ra tay với Cố Kinh Thế.
Vừa nãy Cố Kinh Thế cho Thiên Lạc uống thuốc giải có thể chống lại thôi miên, cũng là một trang bị hô hấp đơn giản, sau khi ăn vào, trong một khoảng thời gian, có thể sử dụng như mặt nạ phòng độc chống lại bất kỳ khí độc nào, sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.
Nếu không, chỉ sợ hiện tại Thiên Lạc cũng sẽ giống như bọn Tần Sơn, nằm trên đất không dậy nổi.
"Đi gọi bọn họ dậy." Đưa mấy viên thuốc giải cho Thiên Lạc, Cố Kinh Thế đánh yểm trợ, cho Thiên Lạc cơ hội vọt tới bên cạnh bọn Tần Sơn.
Trực tiếp cho mấy người Tần Sơn uống thuốc, Thiên Lạc cũng không khách sáo, trực tiếp giơ tay, đánh mạnh vào mặt đám người Tần Sơn mấy cái.
Lực tay Thiên Lạc không phải đùa giỡn, suýt chút nữa đánh gãy răng đám Tần Sơn, họ không uống thuốc giải cũng có thể bị đánh tỉnh, nói chi là hiện tại đã được uống thuốc giải.
"Tỉnh lại hết cho tôi, nếu không muốn chết thì mau đứng dậy!" Thiên Lạc nhanh chóng giao súng cầm trong tay cho Tần Sơn, sau đó trực tiếp cầm súng rơi trên mặt đất lên, tiếp tục ác chiến với người của Vân Long Đường.
Mưa bom bão đạn, đám Tần Sơn cũng không phải rác rưởi, lúc này đã tỉnh lại, cũng ý thức được xảy ra chuyện gì, đều nhanh chóng tập trung vào chiến đấu.
Từ tai nghe, có thể nghe rõ ràng được bên trong rối loạn, người đàn ông trên xe màu đen ngoài câu lạc bộ trực tiếp nổi lên một nụ cười gằn.
Môi mỏng nhếch lên một độ cong trào phúng, người mà người đàn ông mặc đồ tây gọi là "Đông Phương tiên sinh", chính là cánh tay phải của Đường chủ Vân Long Đường, sát thủ nổi tiếng, Đông Phương Minh.
"Tôi biết mà, Cố Kinh Thế kia là ai, chỉ là khí gas thôi miên, chắc chắn không đối phó được với hắn." Đông Phương Minh nói như thế, không những không giận mà còn cười, cặp mắt sau kính mát màu ngọc bích, lộ ra sát khí dày đặc.
"Dựa theo kế hoạch B àm việc." Đông Phương Minh thản nhiên nói.
"Rõ!" Nhanh chóng gật đầu, người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái liền nhanh chóng hành động.
Bên này, những người Vân Long Đường hoàn toàn không phải đối thủ của đám Thiên Lạc, nhanh chóng bị đánh lui, lùi ra khỏi sân bắn.
Trên mặt từng người từng người đều tràn ngập biểu cảm nghiêm nghị, Cố Kinh Thế và Thiên Lạc đánh trận đầu, đáy mắt đều lộ ra kiệt ngạo.
Ngoài sân bắn, hoàn toàn yên tĩnh.
Ở tình huống như vậy, tình hình càng yên tĩnh, trái lại càng thêm nguy hiểm.
Cũng cực kỳ biết rõ điểm này, Cố Kinh Thế và Thiên Lạc nhìn chăm chú một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu với nhau, hai người đồng thời từ tại chỗ xông ra ngoài.
"Sử dụng hồn lực." Trên khuôn mặt Cố Kinh Thế đều thẩm thấu ra một chút lạnh lẽo, nhanh chóng nói.
Nghe Cố Kinh Thế nói lời này, con mắt Thiên Lạc không khỏi run rẩy một chút, mắt thấy ngoại trừ cô ra những người khác đều dùng hồn lực xây dựng ra lá chắn kiên cố.
Không sử dụng hồn lực, Thiên Lạc nhếch môi.
Nhìn Thiên Lạc không hành động, Cố Kinh Thế nheo mắt lại.
Theo lý mà nói, sau khi rời khỏi trụ sở huấn luyện, hồn lực trong cơ thể Thiên Lạc sẽ không bị tiếp tục hạn chế, đã như vậy, ở tình huống này, tại sao Thiên Lạc còn kiên trì không sử dụng hồn lực như thế?
Biết nhất định là trong này có vấn đề gì đó, Cố Kinh Thế đang muốn mở miệng, trong nháy mắt một tiếng ầm ầm nổ vang kéo tới!
"Oanh --!" Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn nhanh chóng vang lên, hệ thống chiếu sáng bị phá hủy triệt để, vô số tiếng bước chân nhanh chóng kéo tới!
Rơi vào trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, vào lúc này, phương pháp có thể nhận biết hơi thở người khác, chính là sử dụng hồn lực!
Người của Vân Long Đường đều mang theo kính nhìn ban đêm, nhanh chóng chạy vào, Cố Kinh Thế nhanh chóng bóp cò súng về phía đám người!
Ngoài hồn lực, cho dù không khí xung quanh sinh ra gợn sóng đều không gạt được đám người Cố Kinh Thế.
Dựa vào bản năng chiến đấu tinh xảo, cho dù Cố Kinh Thế ở trong bóng tối, cũng có thể tránh thoát công kích chính xác, sau đó quay về phương hướng đã xác định được, bóp cò súng!
Đoàng một tiếng, một tia sáng laser nhanh chóng lóe qua, nhanh chóng bắn nổ đầu một người đàn ông.
Để không bại lộ, người mặc áo đen sử dụng là đạn bình thường, mà không phải là tia laser, một khi bại lộ vị trí, với tốc độ nhanh chóng của súng laser, có thể trực tiếp xuyên thủng đầu đám người mặc âu phục trước!
Bởi vì có hồn lực mới có thể hành động thuận lợi như vậy, so với đó, tình hình của Thiên Lạc không lạc quan vậy.
Không cách nào sử dụng hồn lực, Thiên Lạc chỉ có thể hành động hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Hành động nhiều năm tạo thành cảm giác, cho dù đánh mất thị giác, Thiên Lạc cũng không dễ dàng bị đánh bại như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro