Chương 14: Huấn luyện cận chiến
Cố Kinh Thế nói dăm ba câu đã nói rõ ràng tình huống hiện tại của anh, bên Bưu Sơn nghe thấy liền hãi hùng khiếp vía, tỏ vẻ trong vòng mười phút mình sẽ đến nơi này.
Gió đêm lành lạnh, Cố Kinh Thế lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá, rút lấy một điếu rồi đưa cho Thiên Lạc.
"Tôi không hút thuốc lá." Thiên Lạc lắc đầu nói.
Cố Kinh Thế không miễn cưỡng, ngậm thuốc lá trên môi, tư thế lười nhác lấy ra một chiếc bật lửa.
Thiên Lạc dùng khóe mắt đánh giá Cố Kinh Thế, không khỏi cảm thấy sợ hãi lại thán phục.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy động tác hút thuốc của đàn ông lại có thể đẹp như thế.
Lại chú ý đến sườn mặt hoàn mỹ của Cố Kinh Thế, Thiên Lạc không khỏi cảm thán thêm một lần nữa, không thể nghi ngờ gì người đàn ông này là yêu nghiệt chuyển thế.
Kế tiếp, hai người đều không nói chuyện, đứng trong gió lạnh cả hai đều im lặng.
Đợi khoảng bảy tám phút, một chiếc xe Jeep của quân đội nhanh như điện chớp chạy về phía bọn họ.
Quay đầu xe một cách xinh đẹp, chiếc xe Jeep đã dừng ngay trước mặt bọn họ, Bưu Sơn dẫn đầu nhảy xuống khỏi xe Jeep.
"Thiếu tướng, ngài không có việc gì chứ." Bưu Sơn nôn nóng hỏi.
"Không có việc gì."Giọng điệu của Cố Kinh Thế lãnh đạm, chỉ chỉ những thi thể của ninja trên mặt đất, "Đem cả những thi thể này về luôn, những việc khác chờ về căn cứ rồi nói."
Nói xong, anh nhanh chóng đi về phía chiếc xe Jeep.
Thiên Lạc vội vàng đi theo Cố Kinh Thế, một trước một sau lên xe.
Trừ bỏ Bưu Sơn ở ngoài, còn có mấy binh sĩ khác của quân khu cũng tới đây.
Mấy binh sĩ kia và Bưu Sơn khiêng mấy thi thể lên thùng xe phía sau, rồi mới liền xe rời khỏi nơi này.
Sau khi trở lại căn cứ, Cố Kinh Thế liền cho Thiên Lạc trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Thiên Lạc biết Cố Kinh Thế muốn đi điều tra việc nội gián, cũng không nhiều lời, sau khi trở về ký túc xá là gủ.
Ngày hôm sau, việc Thiên Lạc tạm thời làm trợ lý cho Cố Kinh Thế đã lan truyền ra cả căn cứ.
Không ít người đều lặng lẽ suy đoán rốt cuộc giữa Thiên Lạc và Cố Kinh Thế có quan hệ gì? Nói cách khác, vì sao Cố Kinh Thế không chọn người khác làm trợ lý cho anh, lại cố tình chọn Thiên Lạc?
Lúc kim đồng hồ chỉ hướng sáu giờ, một ngày huấn luyện mới lại bắt đầu.
Buổi huấn luyện hôm nay là về kỹ xảo cận chiến.
Nơi luyện tập rộng khoảng hai sân bóng cực kì náo nhiệt, đám học sinh đều tụ tập ở nơi này.
Hôm nay học sinh của học viện Huyễn Vũ và học viện Đế Sư cùng nhau tiến hành huấn luyện cận chiến.
Mỗi người đều mặc áo màu trắng cận chiến, chỉ là trước ngực học sinh của học viện Huyễn Vũ có cài một chiếc huy hiệu trường có hình dáng lông vũ màu đen, mà trước ngực học sinh học viện Đế Sư lại cài một huy hiệu trường có hình đầu sư tử dùng để phân biệt.
Ánh nắng lúc sáng sớm chiếu xuống khu huấn luyện, mỗi một học sinh đều ổn định đứng tấn.
Cố Kinh Thế cùng mấy người hướng dẫn mặc trang phục cận chiến đứng bên ngoài nhìn đám học sinh.
Đúng lúc này, Bưu Sơn có vẻ nghiêm trọng đi tới bãi huấn luyện, lập tức đi đến trước mặt Cố Kinh Thế, nhỏ giọng thì thầm ở bên tai anh.
Cố Kinh Thế nghe xong lông mày nhăn lại, rồi lại nhìn Thiên Lạc đang nghiêm túc đứng tấn ở phía xa xa.
"Tôi đi với cậu xem thế nào." Cố Kinh Thế nói xong, liền xoay người nhanh chóng rời khỏi bãi huấn luyện.
Mỗi một học sinh cần phải kiên trì đứng tấn khoảng một tiếng, một tiếng sau sẽ tiến hành huấn luyện những thứ khác.
Nếu có người kiên trì không được thì sẽ bị đào thải.
Sau khi đứng tấn kết thúc liền huấn luyện mô phỏng cận chiến.
Huấn luyện mô phỏng cận chiến chỉ là để các học sinh cận chiến với người máy, người máy sẽ căn cứ thực lực của đối phương để tự động lựa chọn cấp bậc, như vậy mới có thể giữ được tính công bằng của việc cận chiến.
Nếu chiến thắng huấn luyện mô phỏng cận chiến, mỗi người sẽ nhận được một bình thuốc tăng cường thể năng n1.
Ở thế giới này, người bào chế thuốc và những loại thuốc này đều rất ít ỏi, bình thường một lọ thuốc n1 ở trên thị trường có thể bán được năm ngàn, hơn nữa còn thường xuyên dù có tiền mà cũng không mua được.
Ở trong căn cứ huấn luyện, có thể đạt được một lọ thuốc n1 thì đó chính là đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi.
Nếu thua bài mô phỏng cận chiến, không chỉ là không được thuốc, mà còn bị phạt chạy 10km.
Sau đó, mỗi tổ một trăm người, đồng thời tiến hành mô phỏng cận chiến.
Có người thua cũng có người thắng, dáng vẻ của người máy kia vừa nhìn qua liền rất giống con người, tới thế kỷ này, kỹ thuật người máy đã phát triển đến đỉnh điểm, những người máy này có động tác nhanh nhẹn, hơn nữa chúng nó bị công kích cũng không tính là gì, bị chúng nó đánh phải còn đặc biệt đau.
Đợi khoảng hai tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Thiên Lạc ra sân.
Cùng lên với cô còn có học sinh của ban C.
Sự thắng thua lúc này sẽ không ảnh hưởng đến tập thể, nhưng đám học sinh ban C vẫn cực kì nhiệt tình, lấy ra sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Huấn luyện mô phỏng chủ yếu để khảo nghiệm kỹ xảo cận chiến, mà Thiên Lạc lại rất am hiểu đánh nhau tay đôi.
"Xin chỉ giáo nhiều hơn." Trước mặt Thiên Lạc là một cô người máy cực kì non nớt, giọng nói của cô ấy cũng rất thanh thúy êm tai.
Làn da nhân tạo sáng bóng, mái tóc dài đen nhánh, trên người mặc một bộ thể thao màu hồng nhạt, khuôn mặt thanh tú sinh động, thoạt nhìn người máy này không hề khác gì người thật, trừ bỏ cặp mặt nhân tạo có chút đờ đẫn.
Lúc này, Thiên Lạc cũng phải nói một câu xin chỉ giáo nhiều hơn mới có thể hoàn toàn khởi động người máy.
"Xin chỉ giáo nhiều hơn." Thiên Lạc không chút do dự nói ra miệng.
Người máy kia dùng mắt thật nhanh chóng quét qua người Thiên Lạc từ trên xuống dưới một lần, đồng thời tính toán ra thực lực của cô.
Bởi vì nơi này cấm sử dụng hồn lực, cho nên người máy tính toán tổng thể tố chất thân thể của Thiên Lạc là 80 điểm.
Đây không phải một số điểm thấp.
Sau khi tính toán xong, người máy liền nhanh chóng phát động công kích đánh đòn phủ đầu.
Ra tay nhanh như gió lại mềm mại. Người máy khả ái vòng lên một cái, liền hung hăng đấm về phía mặt Thiên Lạc.
Tốc độ cực nhanh, nắm đấm còn chưa tới mặt, gió trong nắm đấm kia đã làm rối tóc mái của Thiên Lạc.
Ánh mắt hơi cau mày lại, Thiên Lạc quay đầu đi tránh được một dấm này, cùng lúc đó, Thiên Lạc đá mạng một vào bụng người máy.
Nếu muốn thắng người máy thì phải chạm được vào nút màu đỏ trên bụng nó, chỉ cần người máy dừng công kích thì đối phương sẽ thắng.
Người máy phản ứng không chậm chút nào, thân thể nhanh nhạy lùi về phía sau, đồng thời đôi tay chắn trước bụng, liền chặn được chân Thiên Lạc.
Tiếp theo liền nhanh chóng vươn tay ra muốn túm lấy chân của Thiên Lạc, chỉ là động tác của Thiên Lạc còn nhanh hơn, nhanh chóng thu chân lại.
Thiên Lạc lại vung một quyền về phía đầu người máy.
Lúc trước cô đã xem qua tài liệu, những người máy này có chip khống chế ở trên đầu, nếu cô trực tiếp phá hủy con chip, như vậy nó cũng sẽ dừng công kích.
Chỉ là muốn đánh trúng điểm yếu của người máy nói dễ hơn làm.
Độ nhạy và năng lực phản ứng của người máy đều là từ máy tính và tia tử ngoại khống chế, phản ứng còn nhanh hơn cả con người, hơn nữa động tác cực kì chuẩn xác.
Quả nhiên, phần đầu của người máy xoay 180 độ, trực tiếp quay phần sau đầu về phía Thiên Lạc.
Thiên Lạc đánh một quyền thật mạnh vào sau đầu cứng rắn, không có chút ảnh hưởng gì đối với nó, ngược lại khiến tay của cô bị đau.
Kế tiếp, người máy tàn nhẫn lại triển khai công kích về phía Thiên Lạc lần nữa.
Hai bàn tay hung hăng nắm chặt thành nắm đấm, bàn tay của người máy rất nhanh đã bốc lên một tầng màu đen tinh khiết bao vây lấy, sau đó liền đấm về phía Thiên Lạc!
Nhìn lớp màu đen quanh nắm đấm, trong lòng Thiên Lạc giật mình, theo bản năng muốn né tránh.
"--!"
Nắm đấm bằng sắt kia hung hăng nện xuống mặt đất, tức khắc phát ra một tiếng vang nặng nề trầm đục, trực tiếp đấm thủng một lỗ!
Sức mạnh thật đáng sợ!
Trong lòng kinh hãi, Thiên Lạc nhìn thấy nắm đấm đầy sức mạnh kia lại đánh về phía cô lần thứ hai, tức khắc hãi hùng khiếp vía, không chút nghĩ ngợi, hoàn toàn né tránh dựa vào phản ứng tiềm thức.
Nếu như bị nắm đấm này đánh trúng, tuyệt đối sẽ không dễ chịu!
Không ngừng trốn tránh nắm đấm của người máy, Thiên Lạc hung hăng nhíu mày.
Cũng không thể cứ mãi né tránh như vậy.
Nghĩ tới cái này, đáy mắt Thiên Lạc hiện ra một tia tàn nhẫn, trực tiếp giơ tay, cứng rắn nhận lấy một đấm của người máy!
"Tê......" Xương tay gần như bị đập nát, truyền đến cảm giác đau đớn, làm cánh tay Thiên Lạc chấn động, từ cánh tay đến chân truyền đến một trận tê dại.
Không dừng lại, Thiên Lạc xoay tay trực tiếp bắt được cổ tay của người máy, nhanh chóng bẻ một cái!
Cổ tay của người máy bị Thiên Lạc giữ thật chặt, trong lúc bẻ chỗ khớp nối ở bả vai hiện ra tia lửa, Thiên Lạc cứ cứng rắn xoay tay của người máy.
Một tiếng vang giòn giã, Thiên Lạc đã bẻ gãy tay người máy làm đứt hết các dây điện kết nối, tiện tay xoay người cánh tay đó lại, dùng nắm tay bằng sắt kia đánh mạnh lên đầu người máy!
'Bịch' một tiếng, pha lê trên đầu người máy đã bị đập nát, tia lửa cũng lóe lên hai cái.
Nhìn thấy chiêu này hữu dụng, mắt Thiên Lạc cũng sáng ngời, rồi lại hung hăng đập thêm một quyền lên đầu người máy!
Người máy cũng là ý thức được nguy hiểm, nhấc chân hung hăng đạp vào bụng Thiên Lạc!
Một cước này vừa nhanh lại tàn nhẫn, trực tiếp phát ra tiếng vang trong không khí!
Nếu né tránh thì Thiên Lạc sẽ mất đi thời cơ công kích tốt nhất!
Nghĩ tới điều này, trong mắt Thiên Lạc hiện lên ánh sáng điên cuồng, không trốn cũng không né, cứng rắn nhận một cước của người máy!
Lục phủ ngũ tạng truyền ra cảm giác đau nhức đến tan nát cõi lòng, khóe miệng Thiên Lạc tràn ra một ngụm máu tươi, trong đáy mắt đen nhánh hiện lên sát ý vô tận.
"Mày đá tao một cước, tao sẽ lấy mạng của mày để trả lại!" Thiên Lạc nói như thế, nhắm ngay đâu người máy hung hăng đấm xuống một quyền!
Phịch một tiếng, đầu người máy bị đập vỡ, con chip cũng bị đập nát, đôi mắt của người máy trong nháy mắt liền tối sầm lại, rồi mới trực tiếp cứng đờ không tiếp tục nhúc nhích.
"Tê, cái đồ vật quỷ quái này, ra tay thật tàn nhẫn!"
Cả người đau đớn vì bị người máy công kích tàn nhẫn, chỉ là cũng may Thiên Lạc đã thuận lợi thông qua bài kiểm tra.
Đau đớn khiến cô nhíu mày, Thiên Lạc hít sâu một hơi mới áp chế được cơn đau toàn thân, rồi lại nhìn về phía những người khác xung quanh.
Trong đó cũng có không ít người chiến thắng người máy, chỉ là cũng đều bị thương không ít.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Lạc nhìn những người khác còn đang chiến đấu.
Rất nhanh đã hết giờ thi đấu, cuối cùng ban C chỉ có tổng cộng năm người có thể thuận lợi đánh thắng người máy.
Hiện tại mới chỉ bắt đầu huấn luyện, cho dù không đánh thắng người máy cũng sẽ không trực tiếp bị đào thải, mà chỉ bị trừ điểm, kế tiếp vẫn còn rất nhiều cơ hội để nâng cao điểm số, tất cả người của ban C đều không nhụt chí mà là cổ vũ lẫn nhau, rồi mới từng người về ký túc xá của mình.
Sau khi Thiên Lạc kết thúc huấn luyện liền muốn đi đến chỗ Cố Kinh Thế.
Ngoài ý muốn phát hiện Cố Kinh Thế đã đứng cách đó không xa chờ cô, Thiên Lạc thấy Cố Kinh Thế bước từng bước dài, rất nhanh đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Cảm giác bị áp bách cực kì mãnh liệt, Thiên Lạc cũng mang theo vài phần khẩn trương nhìn Cố Kinh Thế đứng trước mặt mình, "Cố thượng giáo, ánh mắt tôi rất tốt, anh không đứng gần tôi thì tôi cũng có thể thấy anh."
"Hôm nay huấn luyện như thế nào." Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc lại hỏi.
"Nơi này có rất nhiều thứ thú vị, tôi rất thích." Thiên Lạc nghe xong Cố Kinh Thế nói xong, khóe môi cô liền nở nụ cười mê người, cười cười trả lời vấn đề của Cố Kinh Thế.
Nghe Thiên Lạc nói xong, đôi mắt Cố Kinh Thế phảng phất giống như sao trời, lộ ra ánh sáng cao thâm khó đoán, "Còn nhớ rõ việc lúc trước chúng ta bị ninja đuổi giết chứ."
Đương nhiên nhớ rõ.
"Đó là Cố thiếu tướng bị ninja đuổi giết, tôi chỉ bị anh vạ lây mà thôi." Thiên Lạc chớp chớp mắt, nói.
"Tuy rằng là bị liên lụy, chỉ là chuyện này cũng liên quan đến cậu, cậu không thể chỉ lo thân mình." Cố Kinh Thế nói như thế, khóe miệng cũng bày ra một nụ cười tà mị, tầm mắt dừng ở trên người Thiên Lạc, "Hôm nay, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu. Thật ra tôi đã tìm được nội gián rồi."
Bình thường rất khó phát hiện nội gián ở bên cạnh mình, vậy mà Cố Kinh Thế lại tìm được rất nhanh, quả nhiên là người đàn ông đáng sợ.
Thiên Lạc nghĩ như thế, nghe Cố Kinh Thế lại nói tiếp, "Người kia là trợ lý trước của tôi, tôi đã bắt được hắn, nhưng người này rất kín miệng, tôi không hỏi được chút tin tức hữu dụng nào, đang muốn giao nhiệm vụ này cho cậu làm."
Người đã tìm được, nếu muốn hỏi ra tin tức cũng không khó, chẳng qua, Cố Kinh Thế rất muốn nhìn xem Thiên Lạc sẽ dùng phương pháp gì để thẩm vấn phạm nhân.
Thẩm vấn phạm nhân thì phải tàn nhẫn độc ác, Cố Kinh Thế muốn nhìn một chút Thiên Lạc có thể đem đến cho anh một sự ngạc nhiên hay không.
Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thiên Lạc nghĩ nghĩ, cũng biết Cố Kinh Thế sẽ không cho cô cự tuyệt.
"Có thể, chúng ta đi thôi." Cô cũng rất muốn nhìn xem người có thể làm nội gián ngay dưới mí mắt Cố Kinh Thế rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Bên này." Cố Kinh Thế dẫn Thiên Lạc đi đến ngục giam điện tử của căn cứ ở dưới lòng đắt.
Các phòng giam của ngục giam điện tử đều được mở điện, cùng với các loại xiềng xích, theo dõi 24 tiếng một ngày, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Nhà giam trước mắt là kiểu nhà giam rất hiện đại như một hòm thủy tinh rất lớn, từ xa nhìn lại có thể nhìn được bốn phía, ánh sáng ngời ngời, có thể nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của phạm nhân, tuyệt đối không để phạm nhân chạy thoát.
Đầu tiên là đi tới phòng quan sát 24 giờ, Thiên Lạc thoáng nhướng mày, nhìn người đàn ông lịch sự đang bị trói cả tay lẫn chân.
Vừa nhìn liền thấy bề ngoài là kiểu người vô hại, trung thực, nhưng dưới đáy mắt lại lóe lên sự cơ trí cùng ác độc, rõ ràng bên trong người này không hề đơn giản như bề ngoài.
Cũng là loại người bề ngoài vô tội, tâm tư thâm trầm, ngược lại càng thêm giảo hoạt.
Xác thật là một người khó đối phó.
Đã từng là chuyên gia tâm lí học tội phạm, Thiên Lạc chỉ là quan sát tướng mạo cùng hành động của người này là có thể phán đoán được, người trước mắt này khó đối phó đến mức nào.
Trong lòng cũng đã hiểu rõ, Thiên Lạc nhìn người đàn ông trước mắt, hai tròng mắt đen nhánh lộ ra sự cơ chí, "Không ai định nói cho tôi biết một chút thông tin của người đàn ông này sao?"
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho dù là thẩm vấn phạm nhân cũng như vậy.
Toàn bộ phòng điều khiển đều là hơi thở lạnh thấu xương của quan quân, người bình thường căn bản không có cách nào ngăn cản sát khí trên người quan quân, nhưng Thiên Lạc chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn ngạo nghễ đặt câu hỏi.
Hoàn toàn là đứng ở địa vị cao, không có chút nào sợ hãi.
Quả nhiên là vật nhỏ thú vị.
Khóe miệng Cố Kinh Thế hiện ra một nụ cười tà mị lãnh khốc, rồi mới liếc nhìn thuộc hạ của mình.
Nhẹ nhàng gật đầu, sĩ quan phụ tá bên cạnh Cố Kinh Thế cũng là người đẹp trai cứng rắn, một đôi mắt màu nâu lộ ra ánh sáng sắc bén, "Hắn tên là Lý Nham, hai mươi tám tuổi, lúc trước vẫn luôn đảm nhiệm chức trợ lý của Thiếu tướng, chúng tôi đã thử dùng kĩ thuật thôi miên để tra khảo hắn, nhưng lại không có hiệu quả."
"Kỹ thuật thôi miên chỉ có thể dùng với những người không có ý chí kiên định, trên thế giới này, người dám đắc tội Cố thiếu tướng thì tố chất tâm lý tất nhiên không bình thường, phương pháp này khẳng định vô dụng." Thiên Lạc nhún nhún vai.
Bị Thiên Lạc nói một câu như vậy, quan quân ở đây đều trầm mặc.
Thiên Lạc đang nghi ngờ năng lực của bọn họ!
Nếu là cô thật sự có bản lĩnh nói ra thì bọn họ sẽ không để ý, nhưng Thiên Lạc chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp, cuồng vọng tự đại, căn bản không có tư cách nói chuyện như thế với bọn họ!
Nếu không phải Cố Kinh Thế có mệnh lệnh, nói sự việc lần này muốn giao cho Thiên Lạc xử lí, những quan quân ở đây sẽ không yên lặng như bây giờ.
Cho dù là hiện tại không trực tiếp mở miệng, nhưng trong ánh mắt đám quan quân đều có sự tức giận.
"Đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, cậu nói xem mình có biện pháp gì." Cố Kinh Thế ngồi ở một bên, tò mò hỏi.
"Chiến thuật tâm lý không được, liền trực tiếp ngược đãi thân thể." Thiên Lạc cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp sảng khoái nói.
Còn tưởng rằng Thiên Lạc sẽ có bao nhiêu biện pháp ghê gớm, sĩ quan phụ tá hừ lạnh một tiếng, "Chúng tôi đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực chịu đựng tra khảo rất mạnh."
Ý của sĩ quan phụ tá rất rõ ràng, biện pháp của Thiên Lạc vô dụng.
Không chỉ có sĩ quan phụ tá, những người khác cũng cảm thấy thế.
Một người chỉ biết nói bậy làm càn cũng chỉ đến thế thôi!
"Cũng chưa chắc đã như vậy, giúp tôi chuẩn bị mấy thứ, tôi sẽ biểu diễn miễn phí cho mấy người xem."
Thiên Lạc dùng bút viết lên giấy những thứ cô cần, rồi mới trực tiếp đưa giấy cho sĩ quan phụ tá.
Đã được ra lệnh phải toàn lực phối hợp với Thiên Lạc, sĩ quan phụ tá nhìn mấy chữ trên giấy, nghi ngờ nhíu mày, rồi mới lập tức đi chuẩn bị.
"Thiếu tướng, có hứng thú đến hiện trường xem diễn không?" Thiên Lạc cười hì hì hỏi Cố Kinh Thế.
"Đi thôi." Đúng là rất hiếu kì không biết Thiên Lạc định dùng cách gì, Cố Kinh Thế đi theo Thiên Lạc đến nhà giam.
"Không cần mở cửa, tôi không đi vào." Thiên Lạc không muốn đi vào nhà giam bốn phía là pha lê, dừng lại ở bên ngoài rồi mới nhìn về phía phòng giam của Lý Nham.
"Hừ, Cố Kinh Thế, đây là biện pháp mà mày nghĩ ra sao?" Trên mặt hắn dày đặc sự khinh thường, rõ ràng Lý Nham nhìn Thiên Lạc không vừa mắt, biểu cảm trào phúng cực kì mãnh liệt.
"Người đâu, đổ nước cho tôi." Thiên Lạc vừa nói xong, quan viên đứng một bên cũng bắt đầu điều khiển phòng giam, mở vòi phun chữa cháy, khiến cả phòng giam và cả Lý Nham đều bị ướt đẫm.
"Nhóc con, không phải là mày định khiến tao chết đuối chứ?" Lý Nham vẫn không nhúc nhích, khinh thường nhìn Thiên Lạc.
"Đương nhiên không phải, yên tâm yên tâm, món quà lớn còn ở phía sau." Thiên Lạc nói như thế, nhìn sĩ quan phụ tá lợi dụng chương trình quản lí để thiết lập lại phòng giam, rồi mới đưa máy kiểm soát cho Thiên Lạc.
"Cảm ơn đã giúp đỡ." Thiên Lạc nhìn máy kiểm soát trong tay.
Máy kiểm soát là một tấm cảm ứng điện tử, giờ phút này ngón tay Thiên Lạc đã đặt ở chốt mở, "Tôi cho anh một cơ hội, chủ động nói ra thì tôi sẽ không khiến anh chịu tra tấn."
"Cuồng vọng." Lý Nham hoàn toàn là kiểu không để Thiên Lạc vào trong mắt.
Đối mặt với phản ứng của Lý Nham, Thiên Lạc lại hoàn toàn không tức giận, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh đã hiện ra tia sát khí, rồi mới trực tiếp ấn chốt mở.
"Ầm --!"
Chỉ nghe thấy một dòng điện lưu nhanh chóng xẹt qua, cả người Lý Nham ngây ra một lúc, đầu tiên là cảm thấy tứ chi của mình giống như tê mỏi, sau đó dòng điện lưu nhanh chóng khuếch tán theo sàn nhà ẩm ướt, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lý Nham, dòng điện lưu trực tiếp từ dưới nền đất hung hăng đánh lên người hắn.
"A a a!!" Tức khắc cả người bị điện giật đến run rẩy, cả người Lý Nham đều co rút, thân thể chết lặng không chịu khống chế, trực tiếp ngã trên mặt đất!
Cái loại đau đớn này gần như xé nát thân thể, làm trong miệng Lý Nham không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Ngay cả việc thôi miên cũng có thể chống đỡ được, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lý Nham không nói tiếng nào lại chật vật ngã trên mặt đất như vậy.
"Tiếp tục kêu a, không phải vừa rồi anh rất hung hăng với tôi sao?" Thiên Lạc cười hì hì, gia tăng lựu.
Dòng điện càng lớn truyền qua, Lý Nham nằm trên mặt đất run rẩy, cả người đều như mất khống chế, miệng sùi bọt mép, kêu cũng kêu không được, mặc kệ vặn vẹo muốn tránh thoát đến thế nào, cả người và căn phòng đều ướt đẫm, mỗi góc đều bị dòng điện bao trùm, làm Lý Nham không có chỗ nào ẩn nấp!
Thân thể tiếp tục run rẩy, Lý Nham trợn trắng mắt, trên người từ từ bốc lên khói xanh.
Thiên Lạc thấy vậy, mới từ bi ngắt òng điện.
Hoàn toàn là dáng vẻ thiếu chút nữa bị điện giật chết, cả người Lý Nham đã ngã trên đất không ngừng run rẩy, dáng vẻ này khiến người ta phải sợ hãi đến mức tinh thần run rẩy.
"Tiêm thuốc khôi phục cho hắn, đừng để hắn chết thật." Khuôn mặt Thiên Lạc tràn ngập lãnh khốc, giọng điệu thản nhiên.
"A, được!" Mọi người đều bị thủ đoạn của Thiên Lạc dọa, mới đầu mọi người còn tưởng Thiên Lạc định quất mấy roi rồi tra khảo, hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Lạc lại trực tiếp dùng cách điện giật tàn nhẫn như vậy!
Điện giật không phải là việc có thể lấy ra để đùa giỡn, làm không tốt sẽ trực tiếp giết chết phạm nhân.
Lý Nham cũng không phải phạm nhân bình thường, nhất định sau lưng hắn có người lợi hại hơn muốn mưu hại Cố Kinh Thế.
Cố Kinh Thế thân là Thiếu tướng quân khu, mỗi một thủ đoạn đều khiến người ta sợ hãi, một người đáng sợ như vậy mà có người dám lấy mạng, trước khi hỏi ra chân tướng thì không ai dám để Lý Nham xảy ra chuyện gì.
Cho nên, bọn họ chỉ dám tiến hành thôi miên và mấy cách thẩm vẩn linh tinh, những cách tra khảo thân thể bình thường lại không có tác dụng với người đã được huấn luyện chuyên nghiệp như Lý Nham, mới có thể khiến việc thẩm vấn rơi vào cục diện bế tắc.
Nhanh chóng tiêm thuốc khôi phục cho Lý Nham, mấy quan quân ngửi thấy trên người Lý Nham đã có mùi khét nhàn nhạt, trong lúc nhất thời trong lòng đều có cảm giác run sợ.
Trời ạ, rốt cuộc Thiếu tướng của bọn họ tìm ở đâu ra một nhân vật đáng sợ như vậy, thủ đoạn không chỉ tàn nhẫn, thời cơ cũng nắm vừa đúng, bằng không chỉ sợ thêm hai phút là Lý Nham sẽ phải chết.
Có thể căn thời gian một cách chuẩn xác như thế, không phải ai cũng có thể làm được.
Cố Kinh Thế cũng mang theo vài phần ý cười và tán thưởng nhìn Thiên Lạc.
Lý Nham run rẩy tỉnh lại, hình như cảm giác đau đớn đến đáng sợ vừa rồi vẫn còn lưu lại trên người hắn, làm sắc mặt của hắn trắng bệch, hoảng sợ nhìn Thiên Lạc.
"Như thế nào, muốn thử lại một lần nữa hay không?" Thiên Lạc cười tủm tỉm nhìn Lý Nham, "Trừ cái đó ra, tôi còn chuẩn bị một thứ khác tốt hơn cho anh."
"Cái gì?! Đồ gì! Mày còn muốn làm cái gì!" Lý Nham sợ tới mức muốn chết, hoảng sợ kêu to.
"Một thứ thuốc có thể làm anh cảm thấy đau đớn gấp năm lần, mặt khác còn có loại thuốc làm anh giữ được sự tỉnh táo, anh có thể yên tâm, hai loại thuốc này có thể khiến anh chịu đủ đau đớn, còn không chết đi."
Nhìn Thiên Lạc, Lý Nham chỉ cảm thấy mình đang gặp ác ma!
"Tôi nói! Tôi nói hết, cậu hãy buông tha cho tôi." Thiếu chút nữa đang sống sờ sờ bị hù chết.
Cực kì vừa lòng với phản ứng của Lý Nham, Thiên Lạc nhướng mày nhìn về phía Cố Kinh Thế, rồi mới trực tiếp hỏi, "Nói một chút đi, anh đang giấu diếm cái gì, người nào đứng sau lưng anh?"
Nghe xong vấn đề của Thiên Lạc, sắc mặt Lý Nham cực kì khó coi, "Là, là Vân Long Đường......"
Không biết Vân Long Đường là cái gì, nhưng Thiên Lạc nhìn thấy sắc mặt Cố Kinh Thế lập tức trầm xuống.
"Vân Long Đường là cái gì?" Mang theo vài phần tò mò, Thiên Lạc hỏi.
"Là tổ chức hắc đạo lớn nhất, không phải là kẻ thù ngày một ngày hai của tôi." Cố Kinh Thế nói xong quanh người liền toát ra sát khí, giữa mặt mày còn tỏa ra hơi thở lãnh khốc, "Lại nói tiếp, lúc trước bị tập kích ở nhà hàng, tôi đã nghi ngờ là do Vân Long Đường cho người làm, hiện tại xem ra, rõ ràng bọn chúng có liên quan đến vụ ám sát lần trước và việc ở nhà hàng."
Nghe xong suy đoán của Cố Kinh Thế, Lý Nham cũng lập tức cúi đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự dao động, hiển nhiên là bị Cố Kinh Thế đoán đúng rồi.
Ánh mắt mang theo vài phần run rẩy, sắc mặt Lý Nham cũng cực kì khó coi, cả người nhìn qua nơm nớp lo sợ.
"Được, việc tiếp theo giao cho mấy cậu, có thể hỏi được cái gì cứ hỏi hết cho tôi." Cố Kinh Thế chỉ cần biết chuyện này là ai làm, trong đầu xuất hiện mấy trăm cách đối phó Vân Long Đường, anh đã không còn hứng thú đối với những việc khác.
"Thiên Lạc, cậu đi theo tôi." Cố Kinh Thế nói với Thiên Lạc một câu, sau đó liền rời đi trước.
Tiếp tục ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, Thiên Lạc cũng ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi theo Cố Kinh Thế ra ngoài.
Nhìn Thiên Lạc theo Cố Kinh Thế rời đi, trong mắt những người ở đây đều có sự kính nể với Thiên Lạc.
"Thủ đoạn không tồi, đủ tàn nhẫn." Đôi mắt Cố Kinh Thế lộ ra ánh sáng tà mị nhìn thẳng vào Thiên Lạc, giọng nói của anh như rượu ngon, hết sức mê người.
Sớm đã biết Cố Kinh Thế là một tên yêu nghiệt, Thiên Lạc ổn định lại tinh thần, rồi mới lộ ra một nụ cười lưu manh, "Đa tạ thiếu tướng khích lệ."
Thật ra cô rất có hứng thú với Vân Long Đường kia, Thiên Lạc biết Cố Kinh Thế là nhân vật nghịch thiên đến cỡ nào, có thế sắp xếp cơ sở ngầm ngay bên cạnh anh, thậm chí còn thiết kế ám sát anh, đây không phải việc ai cũng có thể làm được.
"Thiếu tướng, Vân Long Đường kia, rất lợi hại sao?" Từ trước tới nay Thiên Lạc đều rất có hứng thú với những người mạnh mẽ.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng nheo mắt, "Không lợi hại bằng tôi."
Cũng không phải tự luyến, chỉ đơn thuần nói cho Thiên Lạc biết sự thật.
Đã sớm biết Cố Kinh Thế là nhân vật yêu nghiệt tới cấp bậc nào, Thiên Lạc nghe Cố Kinh Thế nói xong, không cho là đúng nhún vai, cũng trở về ký túc xá của mình.
Tuy muốn để ý cách ăn uống và cuộc sống hằng ngày của Cố Kinh Thế, chỉ là Thiên Lạc không muốn đứng chung dưới một mái hiên với người đàn ông nguy hiểm như vậy.
Hôm nay là một ngày bận rộn, cả người Thiên Lạc đặc biệt mệt mỏi, tiện tay uống mấy viên thuốc giảm đau, vừa ngả đầu xuống liền ngáy o o.
Ngày mai còn có rất nhiều đợt huấn luyện hao phí tinh thần hơn, Thiên Lạc cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
Ngủ thẳng đến hừng đông, sau khi ăn xong bữa sáng, đám người Thiên Lạc lại bắt đầu tiến hành đợt huấn luyện tiếp theo.
Quý Phong nhìn mọi người ở đây, nhanh chóng mở miệng, "Hôm nay là buổi huấn luyện cá nhân, nội dung huấn luyện chính là cách tháo gỡ mìn."
Một hạng mục huấn luyện ngoài ý muốn, khiến đáy mắt Thiên Lạc nhiều hơn vài phần tò mò.
Gỡ mìn, ý nghĩa cũng như tên chính là tìm cách loại bỏ bom mìn.
Công việc nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại rất khó khăn, không cẩn thận liền bị bom nổ thành đống thịt vụn, hơn nữa, muốn phát hiện bom lại càng phải cẩn thận để ý mười phần, mới có thể cẩn thận gỡ bom.
Đây không chỉ là khảo nghiệm thể lực, càng là khảo nghiệm sự cẩn thận và khả năng tập trung.
Nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt Thiên Lạc nhìn mọi người ó chút sâu xa.
Học sinh trong trường học này đều là huyết khí phương cương, luận về sôi nổi và ác độc, khẳng định là hạng nhất.
Nhưng muốn nói cẩn thận và sự tập trung, còn thiếu rất nhiều.
Càng không am hiểu cái gì, càng muốn huấn luyện, chẳng qua, rất nhiều khóa huấn luyện đều chỉ là huấn luyện sự tập trung và thể trạng, rất ít có những huấn luyện khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Cũng không biết rốt cuộc là ai nghĩ ra phương pháp huấn luyện này, thật là đủ xảo quyệt độc ác.
Mà Thiên Lạc mới nghĩ như thế, rất nhanh đã có đáp án.
"Lần huấn luyện này là do Cố thiếu tướng sắp xếp, là để khảo nghiệm tâm trí của mọi người, chỉ là, bởi vì suy xét đến lần đầu tiên mọi người gỡ mìn, lại còn là cá nhân tự làm, cho nên lúc mỗi người đi vào gỡ mìn, Cố thiếu tướng sẽ dùng bộ đàm để chỉ dẫn cách làm, lần này cũng không áp dụng điểm số và đào thải, mỗi người có một tiếng để gỡ ba mươi quả bom, người dành thời gian ngắn nhất để gỡ được nhiều bọm nhất sẽ thắng."
"Nếu dẫm phải bom, sẽ không bị nổ chết chứ?" Có một học sinh lập tức hỏi.
"Đương nhiên mọi người không cần lo lắng điểm này, trong bom không phải là thuốc nổ, mà là một loại thuốc sẽ khiến người ta mệt mỏi đau đớn trong vòng ba giờ, một khi kích phát quả bom sẽ khiến bom nổ mạnh, thuốc sẽ bao trùm vào người mọi người, đây cũng là xử phạt, hơn nữa, một khi bom nổ mạnh, vậy việc gỡ bom sẽ kết thúc, dựa theo bom bị nổ mà xếp hạng." Quý Phong cũng trả lời vấn đề này rất nhanh, rồi mới tiếp tục hỏi, "Mọi người còn vấn đề gì không?"
Thiên Lạc lấp tức giơ tay hỏi, "Người khiến bom nổ sẽ bị phạt, như vậy người đạt hạng nhất có được khen thưởng không?"
Bỗng chốc bị Thiên Lạc hỏi vấn đề này, Quý Phong thật đúng là không biết lấy gì để khen thưởng.
Trước khi Quý Phong trả lời vấn đề của Thiên Lạc, giọng nói trầm thấp tràn ngập sự tà mị của Cố Kinh Thế đã chậm rãi vang lên.
"Chỉ cần cậu có thể đạt được hạng nhất, tôi sẽ chuẩn bị một phần thưởng cho cậu."
Nghe không ra Cố Kinh Thế giận hay vui, nhưng mọi người đều biết vị Cố thiếu tướng này không dễ chọc, trong lúc nhất thời đều là mang theo vài phần đồng tình nhìn về phía Thiên Lạc.
Thiên Lạc cũng nhẹ nhàng nhíu mày, cuối cùng vẫn lộ ra biểu cảm bình tĩnh.
Tuy Cố Kinh Thế rất yêu nghiệt, chỉ là, nếu thật sự cô thắng cũng không đến mức làm gì cô đi?
Như thế nghĩ, Thiên Lạc cũng càng yên tâm thoải mái một ít.
Tổng cộng hơn một nghìn học sinh, mỗi lần mười người đồng thời bắt đầu kiểm tra.
Vốn đang cho rằng hôm nay sẽ không kiểm tra xong, trên thực tế kết quả lại khiến Thiên Lạc nghĩ không ra.
Mỗi người có thời gian một tiếng, nhưng thường thường chưa vượt qua được năm quả bom, những học sinh đó liền bắt đầu nóng nảy, thậm chí vừa mới đi vào đã nghênh ngang dẫm phải một quả bom, quả bom nổ mạnh khiến thuốc bao lấy cả người, những người đó đều đặc biệt đau đớn dày vò chịu đựng ba tiếng.
Cứ như vậy, có thể vượt qua thời gian hai mươi phút không bị nổ một quá bom nào không đến một trăm người.
Rất nhanh liền đến phiên Thiên Lạc, Quý Phong giao bộ đàm cho Thiên Lạc.
Bây giờ khoa học đã rất phát triển, bộ đàm là một chiếc khuyên tai màu đen, trực tiếp đeo lên là có thể nói chuyện thông qua ý thức.
Đeo chiếc khuyên tai màu đen, thoạt nhìn cả người Thiên Lạc có chút cứng rắn.
Mà lúc này, giọng nói của Cố Kinh Thế cũng chậm rãi vang lên, "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Nhớ cho kỹ. Nếu tôi được hạng nhất, anh phải chuẩn bị cho tôi một phần quà lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro