Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Khi bốn con mẫu sư đuổi tới, La Kiều đã bị Oroz áp trên mặt đất, sức mạnh đáng sợ làm hắn cơ hồ không thể nhúc nhích. Hai bàn tay to hữu lực đè chặt con mồi.

"O -- ro -- z -- "

"Grào!"

Tiếng rống phẫn nộ truyền đến, thân ảnh bốn mẫu sư xông vào tầm mắt, phía chân trời đột nhiên xẹt qua một đạo tia chớp sáng ngời, tiếng sấm đinh tai nhứt óc báo trước một hồi giông tố bão táp.

Oroz nghe được tiếng gầm, cứng ngắc quay đầu, nhìn bốn mẫu sư hùng hổ đi tới, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Hey, Valentina, Shana, Rosa, Konami, thân mến, các ngươi đi săn sao?"

"Đi săn?"

Bốn nàng dáng người nóng bỏng, tính cách nóng nảy, trừng Oroz và La Kiều bị hắn đặt ở trên cỏ, đồng thời hừ một tiếng.

"Oroz, đây là chuyện gì? Ngươi tốt nhất nên giải thích cho đàng hoàng, nếu không, lão nương cắn rụng tiểu xx của ngươi! Grừ!"

Shana gầm lên giận dữ, bốn mẫu sư lập tức đem Oroz cùng La Kiều vây quanh, Oroz hơi hoảng sợ, hắn vốn chỉ muốn tìm chút niềm vui nho nhỏ, tiện giải quyết tâm trạng buồn bực, nào biết mấy bà vợ đến nhanh như vậy chứ.

"Thân mến, để ta giải thích..."

"Giải thích?" Valentini dùng móng vuốt chỉ chỉ La Kiều bị áp trên mặt đất, "Giải thích cái gì? Giải thích rằng tên liệp báo loại tiến hóa này xinh đẹp hơn chúng ta, trẻ tuổi hơn chúng ta, hấp dẫn hơn chúng ta có phải không hả?"

"Không, thân mến, không phải như vậy!"

"Grào!" Konami chồm lên vươn trảo tát qua, mặt Oroz bị đánh lệch qua một bên, cũng may nàng nhớ thu móng vuốt vào, không làm chồng mình bị hủy dung, "Không phải loại nào?! Lúc ta tìm ngươi giao phối thì ngươi ra sức từ chối, chưa được ba ngày thì chân đã nhuyễn! Có phải đã đem hết tinh lực đặt trên người hắn không hả?!"

"Hiểu lầm, hiểu lầm cả rồi mà!" Oroz cảm thấy quá oan uổng, lúc đó mẫu sư trong sư đàn tập thể động dục, hắn hầu như bận rộn cả ngày lẫn đêm, có thể chân không nhuyễn sao? Kiên trì ba ngày đã là dữ lắm rồi, có phải không a?

"Hiểu lầm? Hiểu lầm mà ngươi còn đang đè hắn sao?! Chúng ta đều tận mắt thấy cả rồi!"

Oroz bị bốn con mẫu sư vây công, hết đường chối cãi, mẫu sư gầm rú đã muốn đỏ mắt quơ quơ móng vuốt, Oroz chỉ có thể khôi phục thành sư hình, thân thể cao lớn, đủ để chống bão. Trong dĩ vãng, một chiêu này vô cùng hữu hiệu, nhưng hôm nay đành thúc thủ vô sách.

Đó cũng là do hắn tự làm tự chịu, tên này cũng không phải phần tử lương thiện gì, đây cũng không phải lần đầu hắn bị nhóm mẫu sư đối xử như vậy. Valentina phái bốn mẫu sư này tới tìm hắn, đơn giản bởi vì bốn bà cô này có giá trị vũ lực tuyệt đối không hề thấp, cho dù là Oroz, cũng khó chiếm được ưu thế. Thực tế, Oroz cũng không thể đánh nhau với lão bà nhà mình, hùng sư không làm như vậy.

Tiếng rống của năm con sư tử hòa cùng tiếng sấm hỗn loạn của tia chớp phá tan tầng mây, La Kiều tận lực đè thấp thân mình, ở thời điểm Oroz không rảnh bận tâm tới hắn, từ trong vòng vây của đám mẫu sư nhảy ra ngoài. Hắn không dám quay đầu nhìn, sợ kia mấy mẫu sư tạm thời buông tha cho chồng, chỉa mũi dùi sang mình.

Cám ơn trời đất, bốn bà la sát kia chỉ muốn hung hăng giáo huấn tên chồng lăng nhăng, về phần La Kiều, may mắn tránh được một kiếp.

Giờ phút này La Kiều thiệt tâm ca ngợi sự sáng suốt nhìn thấu mọi việc của nhóm mẫu sư, so với ngọc trai còn sáng bóng hơn!

Mưa bắt đầu nặng hạt, đan vào nhau tạo thành một tấm màn trắng xóa. Màn mưa làm cho đoạn đường phía trước trở nên mơ hồ. Cố gắng chạy trốn trong trời mưa to như vậy là chuyện ngu ngốc cỡ nào. Nhưng La Kiều không rảnh bận tâm chuyện đó, hắn bây giờ đang chạy trối chết. Chỉ có thể không ngừng cầu nguyện năm sư tử kia đang đánh nhau túi bụi, không có sư tử khác khuyên can, như vậy, hắn có thể chạy thoát.

Trên thực tế, cũng không ai ăn no rửng mỡ chạy vô khuyên can, nhất là loại chuyện vợ chồng đánh nhau như thế này. Trong sư đàn, hết thảy tranh chấp đều dựa vào bạo lực để giải quyết. Đừng nhìn hùng sư thống trị sư đàn, một bộ dáng uy phong lẫm lẫm. Trên thực tế, nhân vật kiểm soát chính là các mẫu sư. Các nàng phụ trách đi săn cùng dưỡng dục ấu tể, mà hùng sư, nói trắng ra thì tùy thời đều có thể bị đuổi đi bởi đối thủ cạnh tranh mạnh hơn. Thế nhưng hùng sư khi sinh hoạt trong sư đàn, nhóm mẫu sư tuyệt đối không dễ dàng tha thứ chồng mình xuất hiện hành vi ngoại tình.

Lần này, Oroz đúng là gặp hạn, ra ngoài phong lưu chưa thu được gì, đã chọc giận bốn mẫu sư, hắn không thể động thủ với vợ mình, chỉ có thể cố gắng tránh né quyền đấm cước đá tới tấp, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Đợi cho mấy sư tử bình tĩnh trở lại, sớm đã không thấy bóng dáng La Kiều.

Mưa rất lớn, La Kiều gắng sức chạy trốn, da lông ướt đẫm, thể lực không ngừng xói mòn, lạnh đến phát run. Hắn không dám lập tức đi đến tổ mối tìm hai tiểu liệp báo. Mà chạy một vòng trên thảo nguyên, khi chắc rằng không có sư tử đi theo phía sau, mới quay đầu chạy tới tổ mối.

Hai nhóc con tránh mưa phía dưới tổ mối, rét lạnh làm bọn nhóc run rẩy dựa sát thành một đoàn.

La Thụy tựa vào bên người La Sâm, bất an nói: "Ca ca, sao ba ba vẫn chưa trở lại?"

"Ba ba rất lợi hại, không có việc gì đâu!"

La Sâm cố an ủi La Thụy, cũng đang tự thuyết phục bản thân.

Hai tiểu liệp báo chỉ mới 5 tháng tuổi, không còn như lúc vừa mất đi mụ mụ, cái gì cũng không biết. La Kiều mang theo hai nhóc sống chung đã được hai tháng, La Sâm và La Thụy lớn rất nhanh. Nhưng vẫn còn là ấu tể mê nghịch mê nháo.

Bộ dáng lúc La Kiều bị sư tử tập kích, chặc chẽ ghi tạc trong đầu bọn nhóc, vĩnh viễn đều không thể quên. Sống trên thảo nguyên tàn khốc này, nhóm ấu tể phải dựa vào trí nhớ khi còn nhỏ để không ngừng lớn lên, như thế, sau khi rời đi mẫu thân, mới có thể tồn tại.

Hai tiểu liệp báo lẳng lặng nhìn phía trước, không ngừng cầu nguyện, hy vọng ngay sau đó thân ảnh quen thuộc kia đột nhiên hiện ra trước mặt của mình, đem mình ôm vào trong lòng ngực, liếm khô lông, kể chuyện cổ tích mới mẻ thú vị...

Bóng đêm dần buông xuống, mưa vẫn không dừng. Tiếng sấm khủng bố lại vang lên, La Sâm cùng La Thụy nằm dưới tổ mối, không dám ngủ, cũng cũng không dám phát ra thanh âm gì. Nhớ đến La Kiều có bố trí mấy bụi gai vây chung quanh tổ mối, mới khiến hai tiểu liệp báo cảm thấy an tâm. Rời khỏi La Kiều, mỗi phút bọn nhóc sống được, đều là kỳ tích.

Đột nhiên, một tiếng kêu quen thuộc truyền vào tai nhóm tiểu liệp báo. La Sâm cùng La Thụy lập tức đứng thẳng dậy, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

"Là ba ba! Ba ba!"

Hai tiểu liệp báo kêu khóc chạy tới bên La Kiều, không ngừng cọ cọ chân trước ba mình.

Mưa chưa tạnh, La Kiều không dám để hai tiểu liệp báo đứng lâu trong mưa, tiếng kêu của bọn họ có thể đưa tới linh cẩu hoặc sư tử. [Con non bị mắc mưa lâu sẽ bị dễ bị nhiễm lạnh dẫn tới viêm phổi òi tử vong]

"Nhanh đi vào."

La Kiều ngậm lấy La Thụy, La Sâm theo sát bên cạnh hắn. Phụ tử ba người trở lại dưới tổ mối, La Kiều kiểm tra con trai, xác định bọn nhóc không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn rất lo lắng. Hai lần thất lạc con, lại suýt nữa bị Oroz giết chết, mỗi lần hồi tưởng lại, đều toát mồ hôi lạnh cả người.

Hai lần có thể chạy thoát thành công, tất cả đều do vận may mang lại.

Trước mặt sư tử, liệp báo trừ bỏ tốc độ, thì không chiếm được ưu thế nào.

Khôn sống mống chết, thích giả sinh tồn. [Thích giả sinh tồn = survival of the fittest = quá trình chọn lọc tự nhiên]

La Kiều sâu sắc hiểu hàm nghĩa những lời này. Nếu không có thể thích ứng với hoàn cảnh, sẽ trở thành vật hy sinh cho quy luật tự nhiên, hắn tuyệt đối không muốn như vậy!

La Kiều liếm bộ lông bị ướt của La Sâm cùng La Thụy, hai tiểu liệp báo lo lắng nhìn hắn, La Sâm còn cố ý nhìn nhìn chân sau cùng cái đuôi của La Kiều.

"Ba ba, ba có bị thương không?"

"Không có." La Kiều nằm nghiêng, để hai nhóc ủng trong bụng của mình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm hai tiểu liệp báo.

"Vậy, ba ba đả bại sư tử?"

La Thụy ngẩng đầu nhìn La Kiều, hai mắt hổ phách lóe lên quang mang mong chờ, phi thường chọc người trìu mến.

Hãi a...

La Kiều bị vấn đề La Thụy hỏi nghẹn một lát, đả bại sư tử?

Bất đắc dĩ lại nghĩ tới tên xú sư tử kia vừa vô sỉ vừa cường hãn, La Kiều chỉ có thể nói vòng vo, cố đem đề tài chuyển đi. Hắn cũng không thể nói mình thừa dịp mẫu sư cùng hùng sư đánh nhau để trốn đi, tuy rằng đây là sự thật, nhưng quá mất thể diện trước mặt con nhỏ. Nam nhân đều sĩ diện như vậy, nên La Kiều cũng không ngoại lệ. Lại nói tiếp, bọn họ trước khi gặp Oroz, chỉ ăn có một con vưu heo nhỏ, La Kiều vốn tính trước khi trời tối đi săn linh dương con hay thỏ hoang vân vân, lại không ngờ kế hoạch đều bị Oroz quấy rầy.

"Con trai, có đói bụng không?"

"Có chút..."

La Sâm và La Thụy đã bình tĩnh lại. Ba ba không bị sư tử giết, cũng không có bị thương, đang ở bên cạnh mình! Hai tiểu liệp báo chỉ cần La Kiều còn bên người, sẽ không lo lắng bất cứ chuyện tgì. La Kiều hỏi có đói bụng không, bọn nhóc cũng thành thật trả lời.

Tuy rằng liệp báo hầu hết đều đi săn vào ban ngày, tránh thời gian hoạt động của sư tử, linh cẩu và báo hoa, nhưng ngẫu nhiên cũng đi săn ban đêm, đây cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Một số liệp báo, có thói quen hoạt động về đêm, chỉ cần có thể tránh những tên cướp kia, liền không có gì nguy hiểm.

La Kiều nhìn nhìn sắc trời, mưa dần nhỏ hạt, đêm tối không ảnh hưởng đến thị lực liệp báo. Nghĩ nghĩ, La Kiều vẫn quyết định đi tìm đồ uy no bụng hai con trai cùng chính mình. Bị Oroz bắt lấy, lại chạy trốn trong mưa một thời gian dài như vậy, thịt heo đã sớm thành dĩ vãng.

Ban đêm đi săn, La Kiều không thể để con lại. Hắn mang theo hai tiểu liệp bóa rời khỏi tổ mối, đằng trước hình như là rừng cây hòe gai. Sư tử rất ít đến nơi đây đi săn lúc ban đêm, chỉ vào lúc giữa trưa, mới tìm chỗ râm mát để ngủ. Về phần sư đàn Oroz, càng thích ở tại trung tâm lãnh địa, nơi đó có nhiều cây keo tàn lớn, La Kiều từng nghe nói, người ta còn gọi rừng keo là rừng sư tử. Đủ thấy sư tử thích ngốc ở nơi đó như thế nào.

Vận khí La Kiều không tồi, tại dưới tàn cây hòe, hắn phát hiện một con linh dương đầu bò mẹ trưởng thành. Con vật nằm trên mặt đất, đau đớn kêu rên, nó khó sanh, con non bị kẹt ở sản đạo đã lâu, sắp chết rồi.

Chỉ còn hai tháng nữa sẽ kết thúc mùa mưa, con linh dương đầu bò mẹ này sinh sản không đúng thời cơ, bây giờ lại gặp tình huống này, cơ bản không thể sống qua đêm nay.

La Kiều sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy chứ. Hắn xem xét bốn phía trước, xác định không có động vật ăn thịt khác gần đây, mới để hai tiểu liệp báo đứng tại chỗ, chính mình nhặt lên một tảng đá, im lặng tiêu sái đến phía sau con vật, khi con linh dương phát hiện hắn, gắng gượng đứng lên, hắn liền hung hăng đập bể đầu con vật.

Liếm liếm vết máu trên cánh tay, nhìn hai tiểu liệp báo nhảy nhót chung quanh con mồi, La Kiều đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, hắn lại theo thói quen chọn lựa biện pháp giải quyết nhanh nhất, vừa rồi, con linh dương kia căn bản không thể thương tổn được hắn, vì cái gì không đi cắn cổ nó chứ?!

Nhận thức của hai nhóc kia về kỹ thuật đi săn đã sinh ra lệch lạc, hắn sớm nên nghĩ biện pháp sửa lại cho đúng a...

Bất quá, nhìn ánh mắt lóe sáng lòe lòe kia, La Kiều sờ sờ mũi, quên đi, việc này tạm hoãn. Vẫn là ăn cơm trước.

La Kiều không thể tha con mồi lớn như con linh dương trưởng thành này, hai tiểu liệp báo hỗ trợ cũng không được. Ba cha con chỉ có thể nhanh chóng ăn. Bọn họ cũng không có khả năng ăn sạch toàn bộ, đại bộ phận con mồi vẫn bị vứt bỏ.

La Kiều từng bắt được linh dương đầu bò nhỏ, đây là lần đầu tiên ăn con trưởng thành, lại nói tiếp, đại đa số con mồi hắn bắt được, linh dương chiếm đa số, nhất là trừng linh.

Hai tiểu liệp báo ăn không ngẩng đầu, La Kiều không thể như vậy, hắn thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn bốn phía, mùi máu tươi sớm hay muộn sẽ đưa tới mấy kẻ rắc rối, bọn họ phải nhanh chóng ăn no.

Nhưng thần may mắn lần nữa không chiếu cố La Kiều, mùi máu tươi đưa tới một vị khách không mời, hắn từ đằng xa nhìn từ trên cây xuống, xuyên qua bụi cỏ, thong thả, lặng yên không một tiếng động tiếp cận La Kiều cùng tiểu liệp báo. [Vâng, từ đầu đến cuối em ấy toàn được nguyệt lão để ý thôi]

Bản năng La Kiều đã nhận ra nguy hiểm, lại không phát hiện nguy hiểm ở nơi nào, hắn lập tức kêu hai con trai tới bên cạnh, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng, từ trong bụi cỏ truyền đến vài tiếng động nhỏ, một con hoa báo giống đực trưởng thành, từ từ hiện ra trước mặt La Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: