Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46


Đây không phải là lần đầu tiên Oroz gặp Filet và Herault, mới mấy tháng trước, hai hùng sư trẻ tuổi kia còn đang lưu lạc ở biên giới lãnh địa của hắn, bây giờ bọn họ đã thay đổi khá nhiều, trở thành tân sư vương của đàn Hawes.

Oroz sẵn sàng bỏ qua cho các mẫu sư trong đàn Hawes, nhưng hùng sư thì không bao giờ!

Có thể nói các bà vợ của Oroz rất hiểu bản tính ông chồng nhà mình, các nàng tính để hắn rời sư đàn đi đến nơi nào đó làm nguội cái đầu, nếu có thể đánh một trận với Nas để giãn gân giãn cốt thì càng tốt, tránh để tinh lực quá thịnh phát giận lên các nhóc sư tử. Đồng thời để cho hắn sáng mắt ra, mấy ả ở đàn Hawes đã có chồng mới rồi, còn nhớ thương cái giề. Oroz thì muốn nhân cơ hội này răng rắc giải quyết cái tên Nas có thể cấu thành uy hiếp cho hắn, như thế a, chỉ cần đợi mùa mưa đến, hắn sẽ có cơ hội cùng với các mỹ my ở đàn Hawes giao phối, ờ thì, đương nhiên là giấu Valentina và các bà vợ rồi.

Hừ, nhưng gặp 2 tên choai choai này cũng được, trước giải quyết tụi nó, còn lại một mình Nas, cũng chả làm được gì lớn. Dù sao một hùng sư cường hãn có thể bảo vệ 12 mẫu sư như Oroz là thập phân hiếm thấy.

Thông thường, một đàn có 12 mẫu sư thì cần tới 4 hùng sư mới có thể giữ được lãnh địa và các nàng, mặt khác, "cần" nhiều hùng sư như thế mới có thể thõa mãn nổi cái hậu cung đông đảo này a~.

Khó trách Oroz từng khoe với con liệp báo nào đó rằng sức bền của mình rất tốt, quả thật đúng thế, khó mà chống đỡ nổi nếu không có sức chịu đựng cao.

Lúc này, quán quân sức bền đang gắt gỏng, muốn tìm đối thủ đánh một trận, vừa lúc Filet và Herault vô tình đút đầu vào họng súng, xui hết biết.

"Herault, có tự tin hạ được hắn không?"

"Không, anh trai."

"... Ít nhất ngươi phải suy nghĩ một chút rồi mới trả lời chứ!"

"Không cần suy nghĩ, anh trai."

"Ta có 2, mà hắn chỉ có một!"

"Anh trai, cách đây không lâu, chúng ta mới bị hắn đánh cho bầm dập."

"Rồi rồi, giờ chạy trốn hả?"

"Đúng, anh trai!"

Hiển nhiên khi Oroz nhìn thấy Filet và Herault rút lui, đã chán ghét vô cùng, theo quan điểm bản thân, chẳng sợ đối thủ mạnh đến cỡ nào, chưa đánh đã chạy là bọn hèn nhát đáng xấu hổ! Cha và các chú từng dạy rằng, hùng sư, là phải xông pha chiến trường, đoạt địa bàn, cưỡi lão bà mới có thể sinh tồn! Không làm, ừ thì cứ FA cả đời đi!

Nếu muốn trở thành một hùng sư thành công, nhất định phải xông lên!

Oroz rất tin vào điều ấy, cũng đặt sinh mệnh bản thân vào để quán triệt tư tưởng đó.

Anh em Filet, Herault xoay người chạy trốn không chút do dự, ở phía sau Oroz gầm rú giận dữ, nhưng không đuổi theo. Trước khi xác định có muốn khuếch trương lãnh thổ hoặc là khiêu chiến với cả đàn hay không, thì chớ có bước qua biên giới.

Một khi vi phạm, chờ đợi phía trước chắc chắn là cuộc chiến giữa hai sư đàn.

Giữa lãnh địa của Oroz và đàn Hawes không có biên giới trùng nhau, nên Oroz chỉ đành trơ mắt nhìn Filet và Herault đào tẩu.

Hai anh em Filet và Herault rất không cam tâm, nhưng bọn họ biết bản thân chưa đủ sức đối đầu với Oroz, trong đàn, chỉ có cái tên luôn luẩn quẩn bên các mẫu sư mới có thể đủ sức đấu lại Oroz!

Trên thực tế, Filet và Herault hiểu lầm Nas rồi, hiện tại hắn đang đánh nhau túi bụi với linh cẩu, chỗ nào còn tâm tư đi tán tỉnh mẫu sư. Trời sinh hùng sư và linh cẩu không đội trời chung, một khi choảng nhau, tuyệt đối là cảnh ngươi chết ta sống, không thể khác hơn.

Tiếng Oroz gầm truyền xa mấy km, âm lượng hùng hồn tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực không gì có thể lay động của sư vương. Các mẫu sư trong lãnh địa không cần chăm chú lắng nghe vẫn có thể nhận ra phẫn nộ và bất mãn.

"Coi bộ, hùng sư của đàn Hawes chả giỏi giang gì cho cam." Hoắc Na vừa vung cái đuôi qua lại chơi với hai nhóc sư tử con, vừa lười biếng đánh cái ngáp.

"Đúng vậy a." Rosa trở mình, nằm ngửa ở trên cỏ, lộ ra cái bụng mềm mại, "Có vẻ đối phương không muốn đánh với hắn."

"Ừ, chắc là không dám." Konami đi tới cọ cọ đầu Hoắc Na, rời tới cạnh Rosa nằm xuống, "Tuy rằng tính tình Oroz có chút tệ, nhưng hắn là một hùng sư rất mạnh."

"Hắc hắc, hắn nói mình lớn lên trong một sư đàn lớn, thật muốn trông thấy cha và các chú của hắn a, nhất định rất tuấn tú rất cường tráng!"

"Ấy dà, cha của Oroz á hả, đã là một ông lão rồi, còn có thể giao phối sao?"

Valentini ở bên cạnh liếm một nhóc con, nói xen vào: "Đừng quên, Oroz là loại tiến hóa, hẳn cha hắn cũng thế."

"Trừ phi bị đánh bại đuổi đi, cha hắn sẽ không bao giờ rời đi đàn của mình..."

"Thực đáng tiếc."[Đám này...]

"Quên đi, vẫn là nghĩ xem đêm nay tới chỗ nào đi săn đi, sức ăn của Phân Ny và bọn nhỏ uống càng lúc càng lớn, trâu thì trở nên thông minh hớn..."

Cho dù thời gian trôi qua bao lâu, chủ đề nói chuyện giữa các mẫu sư luôn xoay quanh hùng sư, con mồi, đứa nhỏ.

So với sư nhàn nhã của đàn sư tử Oroz, đàn Hawes cùng đàn linh cẩu có chút nan kham. Tiếng Oroz gầm như gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cả hai phe.

Nhóm linh cẩu lo sợ bất an, một hùng sư đã đủ mệtt, còn muốn tới thêm một con? Nghe tiếng gầm đã biết đó là một con hùng sư đang thời tráng niên, mà đàn Hawes còn có 2 hùng sư trẻ tuổi nữa phải không? Có khi nào bọn họ có hơn 3 hùng sư trong đàn?! Thật là một đám sư tử âm hiểm!

Đồng dạng đàn sư tử cũng chột dạ, các mẫu sư nhận ra đó là tiếng của Oroz, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra là bọn họ muốn tới chiếm địa bàn! Đây là tin tức tệ nhất năm! Giờ các nàng còn đang bận rộn đối phó bọn linh cẩu, nào ngờ đàn Oroz còn muốn nhảy vô gây sự! Tuy Nas chưa gặp Oroz, nhưng đã nghe kể về hắn, thậm chí Tổ Oa mà hắn tốn sức theo đuổi vẫn chưa được rất có hảo cảm với tên đó, nếu là bình thường, khẳng định sẽ lao vô quyết chiến một trận, nhưng bây giờ, hắn không cách nào phân thân cả!

Đừng hỏi vì sao nhóm sư tử có thể dựa vào tiếng gầm mà nhận ra Oroz, linh cẩu thì không, ngoại ngữ là một môn cực kỳ thâm sâu và khó học, huống chi còn vươn tới ngôn ngữ giống loài!

La Kiều và Monti nằm úp trên cây cũng nghe được tiếng Oroz gầm, La Kiều bị Monti túm lên cây, có lẽ do hắn "liều chết" chống cự, nên Monti không làm gì, đương nhiên, cũng chả thả đi. Nhưng cho dù bây giờ Monti cho La Kiều đi, La Kiều cũng sẽ gắt gao bấu sát vào cành cây, dưới gốc cây là một đám sư tử và linh cẩu kéo bè kéo lũ đánh nhau, đi xuống, ngại mình sống lâu quá rồi hả!

Tiếng gầm của Oroz cùng với sự xuất hiện đột ngột của Filet và Herault, làm cho trận đấu giữa hai đàn nhanh chóng kết thúc. Linh cẩu không tự tin đấu cùng 3 hùng sư, mà sư tử lo lắng an toàn biên giới lãnh thổ, nên khi linh cẩu cúp đuôi chạy trốn, sư tử ăn ý cùng nhau không đuổi theo.

Đợi toàn bộ linh cẩu đều chạy đi, Nas từ lời kể của anh em Filet biết được cuộc đụng mặt của bọn họ với Oroz, ngoại trừ những mẫu sư mang thai, các mẫu sư khác chẳng lo lắng gì. Nếu lãnh địa bị đánh chiếm, cùng lắm thì đổi tân sư vương một lần nữa thôi. Nas lập tức đề cao cảnh giác, không tiếp tục đi theo phía sau mẫu sư nữa, mà tiếp nhận công tác tuần tra biên giới lãnh địa từ Filet và Herault.

Hai hùng sư trẻ tuổi không có dị nghị, nhóm mẫu sư tính trở về trung tâm lãnh địa nghỉ ngơi, thuận tiện tính xem tối nay ăn gì.

Tổ Oa gọi Filet và Herault cùng đi theo, tuy cả hai không thể giao phối, nhưng có thể giúp bắt giết con mồi thể hình lớn.

Cả hai phe hỗn chiến đều ly khai, 3 con liệp báo và 1 con báo hoa trên cây hoàn toàn bị lãng quên.

Lại một lát sau, Monti liếm liếm La Kiều, "Tuy hơi đáng tiếc, nhưng ta thích song phương tình nguyện, thế mới thoải mái."

La Kiều quay đầu, hoài nghi nhìn hắn.

"Đừung có nhìn ta như vậy chứ, ta sẽ không làm gì ngươi nữa đâu." Monti buồn cười cọ cọ đầu La Kiều, "Đương nhiên, nếu ngươi muốn tiếp tục, ta rất vui lòng phục vụ."

Bốp!

Một cú tát ngược ra sau chính là câu trả lời của Langạo Kiều.

Monti liếm liếm móng vuốt, nhanh nhẹn lưu loát leo từ trên cây xuống, ngẩng đầu lên nhìn La Kiều, "Lần này tạm thời tha cho ngươi, lần sau, sẽ không may mắn như vậy đâu."

Dứt lời, xoay người đi vào trong bụi cỏ cao, giây lát đã không thấy tăm hơi.

La Kiều đang gẩy hai con trai bé nhỏ vào lòng, nên không kịp phản ứng, cứ thế mà đi à?

"Con trai, cắn ba ba một chút, xem có phải nằm mơ hay không."

La Sâm cùng La Thụy đều là những đứa bé nghe lời, mỗi đứa phập hàm răng nhỏ lên hai chân trước của La Kiều, lúc này hắn mới xác định, không phải đang mơ!

"Thật tốt quá!"

"Ba ba..."

Tiếng La Sâm kêu đánh gảy La Kiều reo hò hoan hô, liệp báo ba ba cúi đầu nhìn La Sâm: "Cái gì?"

"Chúng ta đi xuống như thế nào?"

La Kiều trở về với sự thật, nhìn hai con trai trong lòng, rồi nhìn khoảng cách từ chỗ bọn họ xuống mặt đất, một lần thì nói ngẫu nhiên, nhưng tận 2 lần đều như thế, cái tên thối tha đó cố ý đem hắn bỏ trên cây có đúng hay không?

Monti đi trong bụi cỏ, giật giật cái lổ tai, nhớ lại bộ dáng tên kia khi bị kéo lên cây, không nhịn được bật cười ra tiếng, trong quá trình theo đuổi bạn tình và giao phối, báo hoa đực cực có phong độ "Thân sĩ". Nếu đối phương không muốn, bọn họ rất kiên nhẫn chờ.

Chắc chắn bọn họ sẽ thành công mỹ mãn thôi.

La Kiều không biết điều đó, hắn đang bận rộn phân cao thấp với cái cây. Cọ cọ chít chít được một nửa, nhận ra khoảng cách với mặt đất vừa tầm, liền nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống.

Lắc đầu, hòng giảm bớt chóng mặt, La Kiều lập tức biến thành hình người, giang rộng hai tay, nói với hai nhóc con ở trên cây: "Bấu vào thân cây từ từ leo xuống, ba ba sẽ tiếp được."

Tuy hai nhóc con sợ hãi, nhưng cực tin tưởng ba ba, khiến tụi nó tăng thêm quyết tâm. Móng vuốt hai tiểu liệp báo có vẻ sắc hơn của La Kiều nên leo trèo thoải mái hơn, chỉ leo xuống được một nửa, La Kiều đành kêu nhảy xuống.

May mà thân thể liệp báo nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn nên hắn an toàn bắt được hai đứa con trai, ôm vào lòng, hai cục lông xù chà chà trước ngực, lúc này La ba ba mới đem trái tim vọt lên cổ họng này giờ thả lại chỗ cũ.

Ban đêm trên thảo nguyên so với ban ngày nguy hiểm hơn nhiều lắm. La Kiều hiểu không thể ở lâu chỗ này, phải lập tức quay về lãnh địa của mình. Hai bé con ngoan ngoan muốn tự đi, bị La Kiều cường ngạnh ôm trong lòng.

Cũng may trước lúc bị Monti mang đến đây, cha con họ đều ăn được một ít thịt trừng linh, La Kiều ôm bọn nhỏ chạy trên thảo nguyên, trước khi thái dương khuất bóng, bọn họ đã về đến chỗ vách đá ở trung tâm lãnh địa.

Ngoài ý muốn, bọn họ gặp Gia Mã cùng Tháp Tháp ở đó.

Gia Mã: "A a a a!" Trở lại rồi hả, coi bộ vẫn ổn ha.

La Kiều: "..."

Gia Mã: "A a a a a? A a a a a a." Báo hoa làm được không? Nghe nói bọn họ có thể giao phối đến 4, 5 ngày liền, ta còn tưởng mấy ngày tới sẽ không gặp được ngươi chứ.

La Kiều: "..."

Gia Mã: "A a a a a?" Sao im lặng vậy? Đau đến nói không nổi luôn hả?

La Kiều: "..."

Gia Mã: "A a a a a!" Chậc, cho dù là báo hoa hay là liệp báo, giống đực đều không phải là thứ tốt!

Cuối cùng La Kiều cũng lên tiếng: "Ta cũng là giống đực."

Gia Mã: "A a a a." Ngươi thì khác.

La Kiều ngửa mặt lên trời thở dài, hít sâu, ta không thể khi dễ người bệnh! Ta nhẫn!

"A a a a a?" Mau tới nằm xuống, có cần ta nhìn giúp ngươi không?

Gân xanh nổi bùm bụp trên cái trán La Kiều, nhịn cái rắm! Người bệnh và vân vân, đều gặp đi quỷ đi!

La Kiều biến hóa hình thái, hướng tới Gia Mã nhào qua, không có gì bất ngờ xảy ra, bị một trảo tát bay.

Gia Mã: "A a a a!" Thành thật chút!

Lại nhào, lại bị tát bay.

Vẫn tiếp tục nhào, tiếp tục bị tát bay.

Gia Mã một bên liếm móng vuốt, một bên hất cái đuôi, rõ ràng đang nói: còn muốn thử nữa không?

Vì thế, La Kiều thành thật.["Bách nhụt xiên tâm" là đây.=))]

La Sâm, La Thụy đã cùng Tháp Tháp tới gần nhau, ba bé con trán chạm trán, khe khẽ nói nhỏ, tiếp theo, Tháp Tháp từ trong bụi cỏ tha ra một con sóc chuột. Nó vẫn là sống, chỉ bị trọng thương hấp hối.

"Mẹ bắt đó, để cho các ngươi ăn."

La Kiều lập tức nhìn về phía Gia Mã, Gia Mã ngạo kiều quay đi, chả thèm nhìn.

"Mẹ ngươi bị thương mà?"

"Mẹ tìm được cái này nè." Tháp Tháp đem một bụi gai ra chỉ cho La Sâm và La Thụy, "Lần trước có một mẫu liệp báo hỏi đường mẹ, sau đó gặp lại nàng, nàng nói cho mẹ biết tác dụng của bụi gai này. Trên đường trở về mẹ thấy, nên dùng nó bắt được 2 con sóc chuột, một con ăn rồi, con còn lại chừa cho các ngươi và ba ba của các ngươi đó. Mẹ nói, vì ba ba các ngươi trị vết thương cho mẹ, lại bắt linh dương cho chúng ta, nếu không mẹ sẽ không đủ sức bắt được sóc chuột, cho dù có thứ này cũng vô dụng."

Nghe Tháp Tháp nói, con mắt La Sâm và La Thụy nhìn La Kiều biến thành hình trái tim, sau liên tiếp đả kích, lúc này La Kiều mới gỡ được chút sĩ diện.

Nhìn hai tiểu liệp báo bắt đầu ăn sóc chuột, La Kiều đi đến chỗ Gia Mã, thử thăm dò, dùng móng vuốt khều khều Gia Mã, "Cám ơn."

Gia Mã quay đầu nhìn La Kiều, kêu một tiếng, gọi Tháp Tháp tới bên người, liền không để ý đến hắn.

La Kiều và hai con trai ăn xong sóc chuột, đem da và xương ném ra xa, lại chà chà xóa vết máu trên mặt đất, tìm cỏ khô phủ lên, loại này có mùi hương đặc thù, nhưng không gây mũi, có thể dùng để loại bỏ chút mùi máu còn lại.

Tháp Tháp đã sắp ngủ, La Kiều định mang La Sâm, La Thụy đến bên kia vách núi, bị Gia Mã gọi lại. La Kiều muốn nói, công mẫu thụ thụ bất tương thân, Gia Mã liếm liếm lổ tai Tháp Tháp, "A a a a a a." Dẹp đê, đã cùng báo hoa đực phát sinh mờ ám, còn bày đặc công mẫu.

La Kiều: "A a a a a a!" Ta với tên kia không phát sinh cái gì hết!

Gia Mã: "A a a. A a a a." Khỏi giải thích, giải thích chính là che giấu, ta hiểu mà, nhanh tới ngủ đi.

La Kiều nghẹn khuất chẳng nói được câu nào, vô số án oan xử sai, đều hình thành như vậy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: