Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37-38

ng 37

Cứ việc 5 con liệp báo ăn thả cửa, vác cái bụng tròn xoe rời đi, phần lớn xác con trâu vẫn để lại cho những loài động vật ăn thịt và ăn các thối khác hưởng dụng.

Parson và Angelo chả cảm thấy gì với cái chuyện bỏ phí thức ăn như vậy, dù sao bọn họ sẽ ăn lại. Nhìn mấy trăm cân thịt bị vứt bỏ, La Kiều yên lặng oán thầm, liệp báo đúng là cái lũ phá sản thiên hạ đệ nhất a...

Càng bi thúc giục hơn khi hắn bây giờ lại chính là một con liệp báo phá của.

Nhờ bữa thịt trâu, nhóm liệp báo không cần đi săn trong 2 ngày tiếp theo. Hai anh em Parson cùng Angelo tính đi dò xét lãnh địa, tuy dạo gần đây đàn linh cẩu thu liễm không ít, điều đó không bảo chứng những kẻ xâm nhập khác cũng như thế, La Kiều hạ quyết tâm rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cứ cả ngày sống chung với hai anh em đó như thế chả ổn chút nào, tất nhiên, La Kiều nói cái gì thì hai thằng nhóc con nhà hắn nghe cái đó. Parson cũng không miễn cưỡng La Kiều, dù sao đối phương đã theo tới địa bàn của hắn, cứ từ từ.

Sau khi Parson lẫn Angelo đều đã đi, La Kiều dẫn con rời xa thi thể con trâu, tìm được một tổ kiến bỏ hoang trong lùm cây mọc thành phiến, nhảy lên nhìn xung quanh, không phát hiện bất lỳ loài động vật ăn thịt nào, ừm, nơi này rất an toàn.

Hai anh em nhà họ La sau khi ăn no, đến một giây im lặng cũng không thể.

La Kiều nằm dựa vào tổ kiến, tùy ý hai nhóc con bò lên, tụt xuống trên người mình, La Sâm coi ba ba mình là đối tượng luyện tập cách đi săn. Hai cái chân bé xíu chụp lên trên đầu La Kiều, toàn bộ cơ thể nhảy chồm lên. Tuy nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng vị La luyến con này chỉ muốn kéo nó vào trong lòng, nhu a nhu.

Giỡn mệt, hai đứa liền nằm sấp bên cạnh La Kiều, mè nheo đòi ba ba kể chuyện cho nghe, ba cha con hưởng thụ thời gian an bình hiếm có được.

La Kiều đang nằm trên cỏ đột nhiên cảm thấy lưng hơi ngưa ngứa, nhịn không được ngửa người, cọ cọ, quả nhiên thoải mái hơn a. Hai thằng ku con liền bắt chước, duỗi chân duỗi tay, nằm ngửa lộ cái bụng ra, cọ a cọ, đúng là thoải mái lắm đó.

Ba cha con cùng nhau cọ cọ, lăn tới lộn lui.

Sharm đứng trên một thân cây khô ngã trên mặt cỏ, nhưng vẫn chống đỡ được sức nặng của nàng và ba báo con. Nàng vô cùng quen thuộc với vằn đốm trên mặt La Kiều, đúng vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng liền nhận ra, đó chính là một trong 3 đứa con nàng sinh cách đây 3 năm. Nhìn hai báo con bên cạnh con trai, Sharm không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình mình vào giờ phút này.

Nghe nói là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Nhớ rõ ràng, khi con báo đực thành niên này rời khỏi nàng, vẫn còn rất bình thường mà!

Sharm nhảy xuống thân cây khô, lập tức mang theo ba con nhỏ đi đến chỗ La Kiều.

Đồng thời La Kiều cũng phát hiện Sharm, hắn chắc chắn chính mình không hề quen biết con liệp báo cái kia, nhưng trong nháy mắt khi thấy nàng, tự trong thâm tâm cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Chẳng lẽ, đây là trí nhớ của khối thân thể này sao?

La Kiều nghĩ đến đầu tiên là nợ phong lưu, sau đó nhớ ra mình mới có 3 tuổi, muốn nợ cái phong lưu cũng chả có khả năng.

Kẻ thù tới tận cửa? Sau khi đến đây, cả ngày chỉ lao động quần quật để nuôi gia đình, nếu nói trả thù thì 8, 9 phần là đến tìm hai anh em kia rồi. Nhìn biểu tình của nàng, suy đoán này cũng không chắc cho lắm.

Vậy chung quy nàng tới làm cái gì? Người qua đường đi ngang qua sao?

Khi khoảng cách giữa Sharm và La Kiều chỉ còn 20 thước, đây là khoảng cách cực hạn La Kiều có thể nhẫn, hắn đã cúi đầu, bộ lông sau cổ dựng đứng, bày ra tư thế uy hiếp.

Sharm nhìn La Kiều, lắc lắc cái đuôi, mở miệng nói: "Mới hơn 1 năm chưa gặp, liền quên ai đây rồi sao?"

Hử?

La Kiều chớp chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ hắn nghe không hiểu nga.

"Bày ra cái bộ dáng đó cho ai xem hả? Nhìn lại cái thân hình bé tẻo tèo teo của con đi, còn dám uy hiếp ta, đang ngứa người có phải không?"

La Kiều ngẩng đầu, giật giật cái lổ tai, "Ngươi biết ta?"

"Vô nghĩa!" Sharm đã đi đến trước mặt La Kiều, trước khi hắn kịp phản ứng, một móng vuốt đã ịn trên người hắn, "Ngươi là do lão nương sinh ra, ta là mẹ ngươi đây!"

Gì?!

Lời Sharm nói vừa chui vào lỗ tai, liền khiến La Kiều đơ như cây cơ quên cả phản kháng, tùy ý Sharm lại vỗ thêm một cái xuống, hai thằng nhóc con ló cái đầu nhỏ từ phía sau La Kiều ra, nhìn nhìn Sharm, lại nhìn La Kiều, rút đầu về, chụm lại cùng 1 chỗ thảo luận hăng hái.

"Đó là mẹ của ba ba sao?"

"Nhìn hung dữ quá đi..."

"Lại không đẹp như ba ba nữa!"

"Tán thành!"

Đang nói high cực kỳ, tự dưng bị nắm cổ kéo lên, Sharm đã biến thành hình người, có mắt đen tóc dài màu đen, làn da màu mật ong, tròng mắt màu hổ phách, eo nhỏ chân dài, mông vểnh, tổng kết lại đó chính là một mỹ nữ tràn ngập nét đẹp dã tính.[Có lẽ giống hình bên dưới chăng, ý hị hị.]

Sharm vừa tới gần, La Kiều liền ngửi được mùi trên người nàng, một mùi quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến hắn không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống của Sharm cùng với khối thân thể này.

Sharm cẩn thận ngửi ngửi La Sâm cùng La Thụy, thần tình hoài nghi nhìn về phía La Kiều, "Không phải là con của ngươi!"

"Ta năm nay mới 3 tuổi." La Kiều cảm thấy thật nghẹn khuất.

"Ừ, đúng thế."

Nói rồi Sharm rõ ràng lưu loát ném hai nhóc con tới bên cạnh, vừa vặn đáp xuống bên cạnh 3 đứa con của mình, 5 con liệp báo con hơn kém nhau 1 tháng tuổi, mắt to trừng mắt nhỏ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

"Tây Lam, chơi với 2 nhóc đó đó một hồi, mẹ và anh trai con có chuyện cần bàn."

Bé gái sảng khoái đáp ứng, tuy tuổi nhỏ hơn so với La Sâm, La Thụy, biểu hiện lại giống chị hai cả đám. Có lẽ do con cái luôn thành thục sớm hơn so với con đực.

La Kiều nhìn hai đứa con thân yêu bị quăng lên, trái tim thình thịch như muốn vọt lên cổ họng, vốn định nhào qua, lại bị Sharm nắm gáy cổ giữ lại, cắn lên lổ tai, ôn tồn nói: "Con trai, đó là em trai và em gái của con, yên tâm đi ha, bọn nó sẽ chơi với hai đứa con của con. Hiện tại, mẹ con ta cần câu thông một chút nào..."

Lúc Parson và Angelo tìm được La Kiều, liền phát hiện hắn đang cùng một mỹ nữ da nâu tán gẫu thập phần "Vui vẻ". Con hắn đang lăn lộn chơi trò săn bắt với ba đứa nhóc khác.

Angelo khống chế không được muốn nâng móng lên dụi dụi mắt, đây là cái trường hợp quái quỷ gì thế này, ảo giác hả trời?

Sắc mặt Parson đen như đít nồi.

"Anh giai, bình tĩnh, bình tĩnh." Angelo nhận thấy địch ý của Parson đối với Sharm, lập tức chắn trước người hắn, cười tươi như hoa, khó khăn lắm mới có một mỹ nữ đến nhà chơi, sao có thể để anh trai đuổi đi được a.

"Ngươi chắc chứ?" Giọng nói lạnh lùng thoát ra từ miệng Parson, Angelo nhịn không được rùng mình.

"Mẫu liệp báo kia có thể đã hơn 10 tuổi, còn mang theo 3 ấu tể, ngươi có chắc, nàng là 'Em gái' trong lời ngươi nói không?"

Ý Parson quá rõ ràng, ngay cả Hedo còn không tán được, huống chi đòi phát triển ra một mối quan hệ siêu hữu nghị với nàng ta, đúng là nói mớ giữa ban ngày. Nhào lên chính là tìm đánh, không thì chính là ngứa người.

"... Được rồi."

Angelo thỏa hiệp.

Sharm lẫn La Kiều đều chưa phát hiện anh em Parson đã tới, một người đang bận rộn nghiêm hình bức cung, một người đang bị nghiêm hình bức cung.

"... Cho nên, ngươi cứ như thế nuôi tụi nó?"

"Đúng vậy." La Kiều gật gật đầu.

"Ngươi vẫn như vậy nuôi tụi nó?"

"Đúng vậy."

"Ngươi kết đồng minh với chủ nhân phiến lãnh địa này?"

Kết đồng minh?

La Kiều nghẹo đầu, hình như không có. Tựa hồ Parson có ý này, nhưng từ trước đến nay hắn không định sống cùng với anh em bọn họ.

Sharm hít một hơi thật sâu, lấy tay nắm phần lông sau cổ La Kiều quát: "Không kết đồng minh mà ngươi dám nghênh ngang ở trên địa bàn của một con liệp báo đực nơi nơi lắc lư hả?! Đã vậy còn mang theo 2 ấu tể?! Sao ta lại sinh ra cái thứ ngốc như vậy chứ?!"

La Kiều giống một con mèo con bị Sharm nắm gáy cổ lay đến lay đi, rống tới rống lui.

Trong đầu hiện lên cái mỗ hình tượng kinh điển, danh viết: anh X rít gào.[Đoán thôi, chữ X thay cho từ Mã, là Mã Cảnh Đào đó, anh này đóng phim nào cũng hóa thân khủng long bạo chúa, la hét, gầm gú, nhìn mắc cười lắm.]

Ngay khi La Kiều bị lắc đến mức hai mắt mọc đầy sao, đột nhiên Sharm buông hắn ra, mãnh liệt nhào qua một bên, né tránh công kích từ Parson. Sharm nhìn qua lại giữa Parson và Angelo bỗng dưng xuất hiện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Parson, "Vừa rồi, là ngươi tấn công ta?"

"Đúng vậy."

"Ta không có hứng thú với ngươi."

"Ta cũng vậy. Bất quá..." Ánh nhìn lạnh lẽo hướng thẳng về Sharm: "Đây là lãnh địa của ta, tất cả những gì trên đó đều thuộc về ta!"

"Thì sao?"

Sharm nhíu mày, câu trước nàng hiểu, nhưng câu sau có nghĩa là gì... Ánh mắt chuyển hướng chạy đến trên người thằng con, Sharm liền bừng tỉnh đại ngộ, ngay lập tức hai mắt phun lửa, đậu cmn xanh! Dám đánh chủ ý lên con trai bà?! Giết ngươi một trăm lần!

Bà mẹ tức giận biến ngay về hình báo, lao tới chỗ Parson.

Sharm không phải là Hedo, tính tình còn nóng nảy hơn, kinh nghiệm đánh lộn tràn đầy! Trong 13 năm cuộc sống, duyệt qua vô số báo, tuy Parson và Angelo rất mạnh, nhưng trận hình 5 con liệp báo loại tiến hóa nàng còn gặp qua, huống chi chỉ có 2!

Angelo trợn mắt há hốc mồm nhìn Sharm dám huy móng trước mặt anh trai mình, mẫu liệp báo này quá mạnh, còn hung hãn hơn cả Hedo, khó trách anh giai bảo hắn dẹp cái ý niệm trong đầu qua một bên, không thể trêu vào a...

La Kiều vốn định ngăn cản Sharm cùng Parson, nhưng lúc song phương động thủ lại sáng suốt lựa chọn vây xem.

Được rồi, thân là một con liệp báo đực, lại bị mẹ mình và một con liệp báo đực khác đánh lòng tự trọng của mình đến bầm dập nghiêm trọng nên hắn...

Angelo nhân cơ hội tiến đến bên cạnh La Kiều, hỏi: "Ngươi quen nàng hả?"

"A, đó là mẹ của ta."

"À, thì ra là mẹ của ngươi... Cái gì?!"

Phút chốc Angelo liền trừng lớn hai mắt, lập tức rống lớn với Parson: "Anh giai, nàng là mẹ của La Kiều đó!"

Nghe thấy lời Angelo hét, Parson sửng sốt, Sharm chọn đúng thời cơ, móng vuốt giơ cao, hạ xuống một cái tát hất văng Parson bay ra xa. Liền quay đầu, một chân trước chỉ vào La Kiều, "Ngươi, rời khỏi chỗ này với ta! Ngay lập tức, lập tức có hiểu không!"

Thằng con lụn bại này, phải đem về nấu chảy đúc lại mới được!

Angelo đi đến chỗ Parson, cúi đầu liếm liếm lỗ tai người anh em: "Yo, anh giai, nén bi thương."

Sau đó, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn bị Parson tát bay.

Cái gọi là vui sướng khi người gặp họa, thì phải trả giá đắt nha.

Tại biên giới lãnh địa của anh em Parson, báo hoa Monti thu hết sự tình vừa phát sinh vào mắt. Một lát sau, Monti từ trên cây đi xuống, biến mất trong bụi cỏ cao khô vàng.

*********

http://360493307.ok.blog.163.com/blog/static/40046460201002875411721/vô đây coi hình anh Mã rít gào nè bà con. Không có ý gì đâu nha, fan anh Mã đừng nổi nóng.

Chương 38

Sau vài ngày ở chung với Sharm, La Kiều mới phát hiện, mình có thể đem hai thằng con cưng nuôi đến 6 tháng tuổi, thì cái từ may mắn đã không đủ để hình dung.

"Ngươi còn cho bọn nhỏ ăn trứng đà điểu với rùa nữa hả?" Vẻ mặt Sharm bất khả tư nghị xách La Thụy lên, lắc lắc, lại xách La Sâm lên, lắc lắc, nhìn hai nhóc con ngoan ngoan không nhúc nhích, rồi rồi, bọn nhỏ có thể sống đến giờ, thật đúng là một kỳ tích.

Năm ngày trước, Sharm xông vào lãnh địa của Parson và Angelo, cùng chủ nhân là Parson đánh một trận, nhân tiện đem La Kiều cùng hai thằng ku hắn nuôi đóng gói mang đi. Sharm từ trong miệng Gia Mã biết được, hai anh em nhà kia thật sự không phải là thứ báo tốt lành gì, đứa con ngốc nhà mình chưa cùng người ta kết minh, mà dám sinh hoạt cùng bọn họ, đến lúc bị ăn kiền mạt tịnh cũng không có chỗ để ngồi khóc đâu.

Về phần ý kiến của Parson và Angelo, Sharm chả thèm để ý tới. Trong thế giới các loài mèo lớn, sức mạnh quyết định tất cả. Muốn La Kiều lưu lại sao? Tới, đánh một trận nữa nào.

Tự nhiên Parson không muốn đánh với Sharm nữa, cho dù đánh thắng kết quả vẫn không theo ý hắn, hơi đâu tốn sức làm chuyện dư thừa. Vì thế, La Kiều mang theo con thơ, ngoan ngoãn đi theo Sharm ly khai lãnh địa của Parson.

Hai ngày trước, anh em Parson, Angelo đi theo phía sau, cho đến khi bọn họ đi qua biên giới, tiến vào lãnh địa đàn sư tử Hawes, anh em liệp báo mới dừng cước bộ.

"Anh giai, không theo nữa hả?"

"Không, quay về."

Angelo đối quyết định của Parson luôn không hề dị nghị, Parson nhìn thân ảnh La Kiều ở đằng xa, không có khả năng Sharm sống cùng với hắn suốt, sớm muộn cũng phải rời đi...[Ai kia cũng nghĩ thế.]

"Tuy bọn họ mở miệng mời, nhưng giữa những liệp báo đực không kết đồng minh, ở chung với nhau sẽ không an toàn." Sharm đi tới chỗ tổ mối, La Kiều và 5 bé con đi theo phía sau nàng, rồi ngồi chồm hổm bên cạnh hắn cùng nghe giảng, "Các con phải nhớ kỹ, anh em có huyết thống liên minh với nhau mới vững chắc, nhớ phải tránh xa mấy tên liệp báo có ý đồ đen tối xa một chút!"

La Kiều rũ hai cái tai xuống, không dám hé răng.

Sharm vừa đi tiếp, vừa giáo huấn La Kiều, nàng biết cái thằng con trai ngốc của mình không uốn nắn lại là không xong! Nó sống cong cong vẹo vẹo ra sao thì mặc nó, đằng này còn đang nuôi hai thằng con trai!

Trong 5 ngày ngắn ngủi, La Kiều theo Sharm học được rất nhiều, nào là cách ẩn núp, cách truy tìm dấu vết con mồi, tránh né nguy hiểm, Sharm tiến hành giáo dục kiểu người Sparta, mấy ngày này La Kiều ăn không ít móng vuốt, nhưng mà nhìn hai đứa con trai nhu thuận, La Kiều cảm thấy có thể học được những điều này, cho dù bị tấu đến đầu đầy bao cũng đáng.

Tất cả vì hai con trai đáng yêu, nắm trảo!

Sharm không hề nghi ngờ bên trong La Kiều đã được cập nhật đổi mới, mấy trò khá ngu ngốc cũng không bị cho là kỳ quái, rất nhiều liệp báo thành niên sau khi rời mẹ sống tự lập đều do thiếu kinh nghiệm mà bị giết chết, hoặc vì không thể săn mồi mà chết đói. La Kiều có thể tự nuôi sống chính mình và hai tiểu liệp báo, đã khá giỏi rồi.

Đương nhiên, nếu có anh chị em thì sẽ sống tốt hơn, nhất là anh em có chung huyết thống thường sẽ làm bạn cả đời. Liệp báo cái thì ngược lại, chỉ sống với nhóm anh em của mình mấy tháng, sau đó rời đi một mình, vì điều này cần cho việc sinh sản. Nếu cứ ở cùng một chỗ với đám anh em thì không cách nào sinh con với những con liệp báo đực khác, thậm chí sẽ nảy sinh tình trạng cận huyết. Điển hình nhất là đàn sư tử, một khi sư tử đực được 1 tuổi sẽ bị cha mình tống khỏi đàn, mà hùng sư chỉ thống trị đàn trong một thời gian, đa phần đều có thời hạn.

Anh em cùng tuổi với La Kiều có thể bị thất lạc hoặc là đã chết. Sharm không hỏi, có thể do nàng không cần biết đáp án mình không muốn biết.

Thiên nhiên có phương pháp đặc biệt của riêng nó, cung cấp tất cả những thứ cần thiết để nhóm mèo lớn tồn tại, nhưng đồng thời cũng quản thúc và khảo nghiệm. Những con không thể thông qua khảo nghiệm, đều bị đào thải, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.

Sharm là một người nổi bật trong đó, đi theo bên cạnh nàng, La Kiều được lời to.

"Nói thật, lúc đầu nhìn thấy ngươi nuôi hai đứa nhỏ, ta rất kinh ngạc."

Sharm nằm trên cỏ, 5 con báo con thì đang đuổi bắt, đùa giỡn với nhau hăng say, thật khó tưởng tượng, hai con non 6 tháng tuổi có thể khỏe mạnh như vậy. Mà nuôi bọn chúng lại là một con liệp báo đực 3 tuổi!

"Ta biết, ta là giống đực..."

"Không chỉ như vậy." Sharm tựa đầu vào hai chân trước, hơi hơi nheo mắt, "Ngươi từng gặp Hedo phải không? Chị ngươi năm nay 8 tuổi, chỉ nuôi lớn được 1 mẫu báo, đối với liệp báo mà nói, nuôi lớn con mình là chuyện không dễ dàng gì, sư tử, linh cẩu, báo hoa, khỉ đầu chó, chim ưng, thậm chí bọn chó rừng không đáng để mắt tới, đều có thể dễ dàng giết chết con non. Mỗi một mẫu liệp báo đều dùng tất cả các biện pháp để bảo toàn con mình, nhưng thật quá khó khăn... Con có 11 người anh chị em trưởng thành, điều này có thể coi là kỳ tích."

Ngữ khí của Sharm có chút thương cảm, lần đầu tiên La Kiều thấy Sharm như vậy. Điều này Hedo đã từng nói qua, nhưng La Kiều không nghĩ mình có thể hoàn toàn cảm nhận nổi bi ai của chị em phụ nữ, nhưng so với bất kỳ ai, một con liệp báo đực như hắn luôn phải vắt giò lên cổ mà chạy kiếm ăn, hắn hiểu nổi vất vả của các liệp báo cái.

Nếu lấy Parson cùng Angelo làm đại biểu, thì liệp báo đực đúng là bọn thiên hạ đệ nhất cặn bã...

Quả nhiên, đàn ông trên đời này không có người nào tốt!

La Kiều đã hóa thân thành bạn tốt của phái nữ, hoàn toàn không ý thức được hắn vừa gộp cả bản thân vào chửi cùng.

Sharm vẫn nói tiếp.

"Mùa mưa tới không được để bọn nhỏ mắc mưa quá nhiều, sẽ bị bệnh đó, ấu tể rất yếu, chỉ cần mắc bệnh sẽ chết ngay. Cố gắng kiếm con mồi vào mùa khô, duy trì thể lực cho tụi nó." Sharm ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn La Kiều, "Cho nên, mẹ mới kinh ngạc khi nhìn thấy hai đứa nhóc này. Mẫu liệp báo bình thường chưa chắc đã làm tốt như con."

La Kiều ngây ngẩn cả người, nửa ngày không phản ứng kịp, dùng móng vuốt gãi gãi má, hắn đang được, khen ngợi có phải không?

"Bất quá, con cũng đừng vội đắc ý, phải biết rằng những ngày khó khăn còn ở phía trước, sức ăn của bọn trẻ ngày càng lớn, năm đó ta nuôi 6 đứa con cùng lúc, hầu như mỗi ngày đều phải đi săn, vội đến vội đi, ăn bữa tối lo bữa sáng, suốt 1 năm ròng, vì miếng ăn mà đến bữa tối ngủ ta cũng nằm mơ thấy mình đang đuổi bắt trừng linh."

La Kiều cẩn thận gật đầu, đã hiểu.

Haish, con tuổi đang lớn, ăn mạt tía nó. Cho dù là với loài người hay loài khác, đây đều là lời lẽ vô cùng chí lý.

Giữa trưa, Sharm và La Kiều mang theo 5 đứa nhỏ đi vào rừng cây hòe gai, Sharm phát hiện một con oribi. Hiếm khi thấy loại linh dương đó vào mùa này. [Oribi tên khoa học là Ourebia ourebi, là loài linh dương có cái cổ dài nhỏ, 4 chân thanh mảnh. Một chi trong tông linh dương lùn.]

Sharm cẩn thận quan sát bốn phía, nàng muốn chỉ La Kiều cách dạy con đi săn.

La Kiều mang La Sâm và La Thụy giấu vào bụi cỏ cách con oribi khoảng 50 thước, Sharm gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của con mồi, chậm rãi tiếp cận, cho đến khi khoảng cách rút ngắn còn chưa đến 30 thước, đột nhiên nhảy từ trong bụi cỏ ra!

Tuy thường chọn phương thức này để đi săn, nhưng động tác của Sharm lưu loát, dứt khoát hơn, nàng còn đoán chuẩn xác mỗi lần con linh dương đột ngột đổi hướng chạy, do kinh nghiệm còn thiếu nên La Kiều không làm được.

Oribi đột nhiên quay đầu chạy về phía La Kiều, hắn quyết định thật nhanh, nhảy từ trong bụi cỏ ra, một trảo làm con mồi vấp té, khéo léo tránh bốn chân của con oribi, La Kiều cắn mạnh lên cổ con vật.

5 báo con thu hết cuộc đi săn vừa rồi vào mắt, chỉ có tiểu mỹ nữ Tây Lam chú ý kỹ xảo bám theo con mồi của Sharm, mà bốn tên đực rựa còn lại học được cách phối hợp đi săn.

Đương nhiên, chờ khi bọn nhóc lớn lên, nhất định sẽ cường tráng và mạnh hơn so với báo cái, hiện tại cả bọn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Sharm và La Kiều tha con mồi tới trước mặt mình.

Sharm để La Kiều và nhóm báo con ăn trước, mình ở một bên canh chừng, lần đầu tiên La Kiều nhận được loại đãi ngộ này, không khỏi cảm thán một phen, có mẹ thật là tuyệt!

Một con oribi không lớn lắm, miễn cưỡng để 7 con liệp báo ăn no, nhưng động tĩnh cuộc đi săn vẫn đưa tới mấy kẻ ngấp nghé, tới đầu tiên không phải kên kên mà là hai con chó rừng.

Chó rừng không tiếp cận quá gần, tiếng tru thê lương của chúng dẫn linh cẩu tới. Nhóm hùng sư của đàn sư tử Hawes cố hết sức đuổi bọn chúng đi, nhưng vẫn có 2 đàn linh cẩu định cư ở đây.

Hai con linh cẩu xếp thành một đội, cái cổ tráng kiện không ngừng cao thấp đong đưa, uy hiếp hai con liệp báo trưởng thành, Sharm cùng La Kiều gấp rút mang theo 5 báo con rời đi, bọn họ không thể mạo hiểm.

Nhóm linh cẩu cao hứng chưa được lâu, Filet cùng Herault đã đến, khiến bọn chúng cúp đuôi chạy trối chết.

Trong khoảng thời gian này, Nas vội vàng cùng nhóm mẫu sư trong đàn "Trao đổi tình cảm", Filet và Herault gánh trách nhiệm tuần tra lãnh thổi, tuy bất mãn với hành vi của tên kia, nhưng anh em bọn họ chưa định xung đột với hắn.

"Xem, tuần tra lãnh địa cũng có ưu đãi riêng ha."

Filet đi đến trước thi thể oribi, nhóm liệp báo đã ăn sạch một cái chân sau, phần còn lại chỉ đủ nhét kẽ răng 2 con sư tử, nhưng có còn hơn không.

Thế nhưng trong lãnh địa của bọn họ từ khi nào có liệp báo thế hả?

Thôi kệ, bọn đó còn đỡ hơn đám linh cẩu đáng ghét, khó đối phó kia.

Nhóm liệp báo vất vả cả buổi, thức ăn lại rơi vào miệng sư tử, đây là chuyện thường ngày trên thảo nguyên bao la này.

Sharm chả để ý, La Kiều đã quá quen, chỉ là 5 báo con vẫn đói bụng, bọn họ cần đi săn tiếp. Quá ngọ, La kiều cùng Sharm hợp tác bắt được 1 con heo rừng đực trưởng thành, con heo khá nặng, đủ cho tất cả bọn họ ăn no.

Lần này, ngoại trừ kên kên, không có bất cứ động vật ăn thịt nào tới quấy rầy, nhóm liệp báo được bữa no nê.

Đi xa khỏi thi thể con heo, La Kiều thương lượng với Sharm có nên rời khỏi nơi này, đến địa phương xa hơn.

"Hôm nay ở tạm đây, ngày mai mẹ phải đi."

"Cái gì?"

La Kiều kinh ngạc, Sharm nói quá đột ngột.

"Có gì đâu mà kỳ, ta có lãnh địa riêng, sớm muộn phải về đó, hơn nữa, mẹ đã dạy con được kha khá, mẹ con ta không thể sống cùng với nhau."

"A." La Kiều có hơi buồn, La Sâm và La Thụy không chơi cùng con của Sharm mà đi tới cọ cọ, an ủi ba ba bọn nó.

Ban đêm, mấy liệp báo tìm một bụi cỏ có tầm nhìn trống trải nghỉ ngơi, La Kiều phát hiệm mấy bụi gai có tác dụng gây tê, nên nói cho Sharm biết. Sharm từng thấy qua, nhưng không quá chú ý, khi thấy La Kiều đem chúng bố trí xung quanh chỗ bọn nhỏ ngủ, Sharm gật gật đầu tán thưởng, coi bộ, chàng ngốc nhà nàng có thể nuôi sống hai ấu tể, không phải toàn bộ dựa vào vận may nga.

Sharm ngủ cùng một chỗ với 3 đứa con của nàng, La Kiều ôm La Sâm, La Thụy vào lòng nhưng rất tỉnh táo, hắn lo lắng không biết kế tiếp phải làm gì bây giờ. Không thể trở về chỗ của Parson cùng Angelo, ở trong lãnh địa của đàn sư tử Oroz thì càng nguy hiểm, nhớ tới phiến lãnh địa con mình từng nhắc tới, hắn có nên tới đó nhìn thử không nhỉ?

Dù sao đi nữa, có địa bàn riêng luôn tốt hơn.

Hôm sau, Sharm mang theo con mình chia tay với La Kiều, trước khi đi còn dặn đi dặn lại với La Kiều rằng khi đụng chuyện phải suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự không xong, có thể đi qua bờ sông bên kia tìm Hedo.

"Hedo đáng tin hơn con nhiều." Sharm vừa nói vừa liếm liếm La Kiều, khi La Kiều đang hưởng thụ tình thương của mẹ hiếm có được, Sharm lại bổ sung một câu, "Nhớ tránh xa hai tên liệp báo kia, nếu vạn nhất bị làm, ngươi cố chịu đau vài ngày."

La Kiều nháy mắt mấy cái, thẳng đến khi Sharm đi xa, mới hiểu ý nghĩa câu nói sau cùng có ý gì.

Nhịn không được cúi đầu ngắm nhìn cái bộ vị nào đó của mình, rồi hoa hoa lệ lệ thạch hóa. Một bà mẹ báo mạnh mẽ như thế, nhất thời làm hắn hold không kịp.

Bị móng vuốt nhỏ vỗ vỗ, La Kiều phục hồi tinh thần, chả để ý có hold được hay không hold được, quan trọng nhất bây giờ là tìm chỗ trú chân.

"Con trai, nói cho ba biết về lãnh địa của mẹ con đi..."

Sau khi 3 con liệp báo rời đi, báo hoa Monti từ trong bụi cỏ cao đi ra, quay đầu nhìn theo phương hướng Sharm rời đi, cuối cùng cũng đi rồi sao?

Quản nhiên, dù người hay báo, phụ huynh đều là cửa ải khó nhằn nhất

*********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: