Chương 1
Thảo nguyên và rừng rậm bao trùm hơn 80% diện tích hành tinh Lothar. Tại vùng đất rộng lớn này, đứng đầu chuỗi thức ăn chính là đại hình miêu, bọn họ thống trị khắp đại lục.
Liệp báo La Kiều kéo xác con linh dương đi vào một bụi cỏ cao, nhìn nhìn chung quanh, nhằm phát hiện những kẻ có ý định cướp thức ăn lảng vảng, hai chú báo con mới ba tháng tuổi nhảy ra từ lùm cây, chạy nhanh tới chỗ La Kiều. La Kiều đem phần da mềm mại chỗ mông linh dương xé mở, hai tiểu liệp báo lập tức bắt đầu lang thôn hổ yết.
Một bé quay đầu liếm liếm cái mõm, nhìn về phía La Kiều "Mụ Mụ không ăn sao?"
La Kiều nhấc vuốt vỗ vào cái mông nhỏ kia, "Kêu ba ba! Đã một tháng rồi còn chưa sửa."
Báo con ủy khuất động động lỗ tai, trong trí nhớ, chỉ có mụ mụ mới bảo hộ cả hai anh em và cho thức ăn. Ba ba? Không có khái niệm.
Này không thể trách hai tiểu gia khỏa, chuyện một con liệp báo đực dưỡng dục ấu tể, thì khắp vùng châu thổ, không, nên nói là toàn bộ đại lục này, La Kiều là độc nhất vô nhị.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đã ở chung một tháng, biết giải thích cũng vô dụng, sau khi xác định chung quanh không có nguy hiểm, cúi đầu, hung tợn cắn phần trên chân sau linh dương. Hiện tại, La Kiều hoàn toàn không cảm thấy khó chịu với vấn đề ăn thịt tươi!
Một tháng trước, La Kiều vẫn còn là một nhiếp ảnh gia, đi theo quay phim hành trình di cư của đàn linh dương đầu bò, thì trực thăng đột nhiên xảy ra sự cố, trực tiếp rơi từ trên không xuống, bị đàn thú dẫm qua...
Sau khi tỉnh lại, liền phát hiện mình biến thành một con liệp báo.
La Kiều lúc ấy chỉ có một cảm giác, mờ mịt. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí bản thân còn ở trên trái đất hay không cũng không chắc. Hắn chỉ có thể cả ngày mờ mịt đi khắp thảo nguyên, kỳ vọng có thể tìm ra dấu vết văn minh, kết quả là một lần lại một lần thất vọng.
Ngẫu nhiên cơ duyên hạ, La Kiều gặp hai tiểu liệp báo. Lúc ấy mẹ của bọn hắn đã chết, không biết do bị thương khi đi săn hay bị sư tử, linh cẩu giết, hai bé con đói bụng đến chỉ còn da bọc xương, đang hấp hối, nhưng vẫn hướng La Kiều phát ra âm thanh uy hiếp nho nhỏ như tiếng mèo kêu. La Kiều thu dưỡng hai nhóc, bởi hắn cảm kích hai tiểu tử kia làm cho chính mình cảm nhận bản thân còn đang sống.
Cũng may hai tiểu liệp báo đã có thể ăn thịt, nếu không, La Kiều tìm đâu ra sữa đây? Thân là một con liệp báo đực, hắn không có công năng kia.
Trải qua mấy lần thất bại, cuối cùng vận may của La Kiều cũng kéo đến, không lâu sau đó, thành công vồ được một con linh dương đốm nhỏ, cắn thịt linh dương máu tươi đầm đìa, La Kiều suýt nữa rơi lệ đầy mặt. Cho dù từ hình dáng hai chân đứng thẳng trở thành tứ chi chấm đất, ta vẫn có thể sống sót a!
Bất quá, hết thảy cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Cứ mười lần La Kiều bắt được con mồi, thì có hai ba lần ăn no. Trong cùng bậc chuỗi thức ăn, liệp báo luôn bị khi dễ. Sư tử khi dễ hắn, linh cẩu khi dễ hắn, báo hoa lại càng khi dễ hắn! Làm một con báo bi thúc, thấy cuộc đời thật lắm chông gai.
Mỗi một lần bị cướp con mồi, La Kiều đều chỉ có thể xám mặt mang theo hai đứa con trai bỏ chạy, nghẹn khuất khó nói thành lời.
Hai bé con không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể liếm liếm cằm La Kiều, điều này cũng không làm cho đại miêu sống khá giả hơn.
Trải qua cuộc sống luôn bị cái bụng đói cưỡng ép, kỹ thuật đi săn của La Kiều tăng nhanh chóng mặt, cướp thì cướp đi, ngươi cướp rồi thì lão tử săn tiếp! Nhờ thế, La Kiều và hai bảo bảo cuối cùng cũng có thể thành công "Xóa đói giảm nghèo."
Con linh dương bị ăn hết khoản bảy tám phần, nội tạng rớt ra không bị đụng đến, hai tiểu liệp báo trời sinh không có hứng thú, La Kiều từng thử cắn một cái, khi ấy liền bị mùi vị ghê tởm làm mặt nhăn thè lưỡi.
Nếu xuyên thành kền kền, chắn chắn 100% La Kiều sẽ đi (đập đầu vào tàu hủ) tự tử.
Hai cục bông ăn đến bụng tròn xoe, đang liếm liếm vết máu trên mặt cho nhau, rửa sạch sẽ rồi bắt đầu liếm cho La Kiều, lúc đầu La Kiều cũng thật mâu thuẫn, làm vài lần cũng quen, liền bình thường trở lại
Ba liệp báo báo vừa rời đi, một đám kền kền đã sớm chờ ở một bên lập tức phần phật bay lại rỉa xác. Lúc đầu, đám kia cũng bắt nạt La Kiều, thậm chí dám trực tiếp đoạt con mồi dọa đuổi chính chủ đi, có một lần La Kiều nổi điên, trực tiếp vồ lên cắn chết một con, xé đứt cái cổ trọc kia, mấy con khác liền bay trốn ra thật xa. Từ đó trở đi, trên vùng thảo nguyên này, từ kên kên to đến kên kên nhỏ thấy La Kiều, đều trở nên hết sức "Nhu thuận". Mà ngay cả đám sói lẫn cáo đi phía sau La Kiều, tùy thời chuẩn bị chấm mút đều bắt đầu bảo trì khoảng cách nhất định với ba cha con nhà báo này.
Mắt hai báo con nhìn La Kiều đều bắn tim hồng đầy trời.
Ba ba, ngầu quá đi!
"Ba ba đang nhìn cái gì vậy?"
La Kiều đang ngồi trên một cái tổ mối đánh giá chung quanh, một bé đi đến bên cạnh hắn nằm úp sấp xuống, đây là báo anh, khóe mắt hơi nhếch lên, La Kiều gọi là La Sâm, bé còn lại có chóp đuôi màu trắng kêu là La Thụy. Là con hắn nhặt được, nên tự nhiên theo họ hắn.
"Tìm chỗ ngủ."
La Kiều nhảy khỏi tổ mối, bảo hai tiểu liệp báo đi theo sau, đến một bụi cỏ tương đối cao lại kín đáo, nhìn bốn phía, phân phó hai tiểu liệp báo chờ ở chỗ này, tìm được bụi gai rậm rạp, nằm úp sấp cúi người, vài phút sau, một nam nhân trẻ tuổi dáng cao gầy, tứ chi thon dài, tóc đen mắt màu hổ phách hiện ra. Loại biến hóa này là bản năng có sẵn trong cơ thể. Trong khoảng thời gian mang theo hai tiểu liệp báo này, La Kiều đã từ từ có được trí nhớ của thân xác này khi còn sống, đối với nơi đang sống cũng hiểu rõ. Đồng thời chắc ràng bản thân đã không còn ở trên trái đất...
Được rồi, kỳ thật hắn cũng không để ý như vậy.
Hoạt động tứ chi một lát, La Kiều dùng móng tay sắc nhọn cắt một bụi gai lớn, kéo về chỗ bụi cỏ, chỗ hai báo con ẩn núp, bố trí che khuất bốn phía. Loại thực vật này có hiệu quả gây tê, là La Kiều trong một lần ngẫu nhiên phát hiện. Nếu có kẻ thù tới, cũng giúp hắn và hai bảo bảo kéo dài thời gian chạy trốn.
Hai tiểu liệp báo đã sớm quen lâu lâu La Kiều làm chút hành động kỳ quái, nhưng cũng biết đó là việc có ích. Bọn nhỏ cũng là loại tiến hóa, trí tuệ cao hơn đồng loại chưa tiến hóa, nhưng phải chờ đến 18 tháng tuổi mới có thể biến hóa.
"Ba ba ~, đêm nay cũng kể chuyện cổ tích nha ~~?"
La Sâm luôn tò mò với ngoại cảnh xung quanh, thấy La Kiều đi tới, liền bỏ La Thụy mới vừa rồi còn đang ôm nhau đùa qua một bên, cọ tới bên người La Kiều.
La Kiều bị cục bông kia cọ cọ cẳng chân ngứa ngứa, lại khôi phục thành hình báo, nằm rạp trên mặt đất, móng vuốt khều khều, La Sâm cùng La Thụy đều bị khều tới trong lòng ngực, hai cục bông tròn tròn múp míp lúc mới bắt đầu còn ngọ nguậy, đợi cho đến lúc La Kiều bắt đầu kể chuyện, lập tức an tĩnh lại.
"Ừ, hôm nay kể cho các ngươi nghe chuyện kỷ băng hà... "
Bóng đêm từ từ buông xuống thảo nguyên, trong một lùm cỏ cao bị các bụi gai vây quanh, báo ba ba kể cho hai đứa con trai nghe chuyện một con sóc dẫn đến huyết án...
***
Vùng châu thổ La Kiều đang sinh sống có khí hậu giống thảo nguyên Châu Phi trên trái đất, một năm chỉ có hai mùa - mùa khô cùng mùa mưa. Khi mùa mưa bắt đầu, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen dày đặc, tia chớp xé rách phía chân trời, từng giọt mưa nặng hạt thi nhau trút xuống.
La Kiều mang theo hai con trai núp dưới một gò mối, đây là tổ bị bỏ hoang, sau khi đào một chút, có thể miễn cưỡng thành chỗ trú mưa. Hai báo nhỏ bị mắc mưa ướt sũng, lạnh run, La Kiều nhìn mà đau lòng, để hai bé núp dưới bụng mình, vì thế, hắn chỉ có thể ngồi xổm dưới đất.
"Ba ba ~, chừng nào tạnh mưa a?"
"Ta cũng không rõ."
La Kiều có chút lo lắng nhìn không trung, mưa đã kéo dài hai ngày, nếu vẫn không tạnh, hắn không thể ra ngoài đi săn, bản thân mình còn có thể nhịn, nhưng hai tiểu gia khỏa này rõ ràng không được.
Tặc lão thiên, làm hắn nuôi con cũng không yên!
La Kiều một bên mắng, một bên đem hai đứa con trai tiếp tục ôm sát vào trong lòng.
Lúc chạng vạng, mưa tạnh dần, khi tiếng tí tách tí tách cuối cùng cũng ngừng hẳn. Tinh thân La Kiều tăng câo, vội làm hai tiểu liệp báo đi ra, cha con nhà báo giúp nhau liếm khô bộ lông, rồi nhảy phắt một cái lên gò mối, mắt tỏa sáng nhìn chung quanh.
Tê giác, pass! Ngựa vằn, pass! Linh dương đầu bò, pass! Toàn bộ con có cái đầu quá lớn đều pass! Mình nặng bao nhiêu cân, La Kiều thập phần rõ ràng. Hắn muốn đi săn, chứ không muốn ôm đầu máu về nhà, lại càng không muốn toi mạng. Rốt cục, một con linh dương gazelle nhảy vào tầm mắt La Kiều.
"Nhi tử, ngoan ngoãn ngốc ở đây, lão ba đãi các ngươi bữa tối thịnh soạn!" La Kiều vèo cái nhảy khỏi tổ mối, chạy thẳng đến chỗ con linh dương.
La Thụy nhìn xem La Sâm, "Ca, có phải ba ba đói bụng lắm không?"
La Sâm khinh bỉ nhìn thoáng qua đệ đệ, "Chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?"
"Đói."
Hai huynh đệ im lặng.
La Kiều vận khí không tồi, con linh dương gazelle kia phản ứng có chút chậm chạp, có lẽ do mưa, cũng có thể nguyên nhân khác, tóm lại, La Kiều không tốn nhiều sức liền bắt được nó. Đợi con vật bị ngoặm trong miệng không còn giãy, La Kiều kéo nó trở về, đi vào một bụi cỏ còn dính mưa, bài bố tốt, đem hai gia hỏa kia kêu lại đây.
Có lẽ nên cảm tạ trận mưa này, sư tử cùng linh cẩu cũng chưa xuất hiện, trên bầu trời, ngay cả kên kên cũng không có, phụ tử ba người đều bụng đói kêu vang, trừ bỏ nội tạng, da lông và xương ra thì con linh dương gazelle cơ hồ cái gì cũng không còn. La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đang muốn rời đi, đột nhiên sau lưng rùng mình, phút chốc thẳng chân nhìn về phía bốn phía, hai con sư tử trẻ tuổi đang từ từ đi về phía bọn họ.
Hai con này còn trẻ, cũng có chút gầy, phỏng chừng mới bị đuổi khỏi đàn không lâu, đụng phải bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Hai tiểu liệp báo còn không đến bốn tháng, hiển nhiên chạy chậm hơn nhiều, La Kiều quyết định thật nhanh, lập tức từ hình thú biến thành hình người, nhấc bổng hai tiểu báo, mỗi tay ôm một bé, nhấc chân bỏ chạy. Giờ khắc này, tốc độ chính là sinh mệnh. Hắn cũng không rảnh để ý tới làm vậy có kích khởi bản năng đi săn của đối phương không, nhưng hắn biết, hai đứa nhỏ của hắn có ý nghĩa như thế nào đối với sư tử.
Mấy tên đó nhìn là biết loại tứ chi phát triển, không thể nói đạo lý!
Phải cảm tạ phương thức tiến hóa của tinh cầu này! Cho dù đang dùng xe hai cẳng, tốc độ chạy trốn của La Kiều vẫn nhanh như trước. Bất quá, La Kiều đang chạy trối chết trên đường hoàn toàn không để mắt đến một vấn đề rất lớn, hắn bây giờ, đang... lõa bôn. [Văn chương thì nói là khỏa thân còn bình dân tý thì là... cởi chuồn mà chại nhon nhon.]
Hôm đó, rất nhiều động vật trên thảo nguyên này, đều thấy được một thanh niên trẻ tuổi do liệp báo tiến hóa biến thành, mang theo hai tiểu liệp báo, giữa ban ngày ban mặt mà lõa bôn chạy như ma đuổi... Chỗ đầm cỏ, miêu mụ mụ không màng bắt chuột đồng, vội vàng che mắt mèo con phía sau, cảm thán thói đời ngày nay.
Thật ra a, chuyện kỳ thú năm nào mà chả có, có điều năm nay hơi nhiều chút thôi, chậc chậc...
Cách đó không xa, hai con sư tử rõ ràng đang ngây ngẩn cả người. Nếu không phải điều kiện không cho phép, bọn họ thậm chí nghĩ muốn nâng móng vuốt lên dụi mắt.
"Herault."
"Dạ, ca ca."
"Đó là một liệp báo đực tiến hóa phải không?"
"Đúng vậy, ca ca."
"Nhưng hắn mang theo hai ấu tể."
"Đúng vậy, ca ca."
"Này rất kỳ quái."
"Đúng vậy, ca ca."
"Ngoại trừ 'Đúng vậy, ca ca', ngươi còn có thể nói khác không?"
"Không, ca ca."
Filet cảm thán hỏi thiên không, tuy rằng cả hai đều là loại tiến hóa, nhưng hắn thập phần hoài nghi, Herault có phải là anh em cùng cha với mình không?
Mùi thịt và máu tươi tràn vào xoang mũi, đánh gãy tự hỏi của Filet. Filet đi đến bên con mồi bị La Kiều vứt bỏ, nhe răng cắn xuống. Herault cũng đi đi qua. Cả hai anh em răng sữa còn chưa rụng đã bị đuổi khỏi đàn, đi săn thập phần khó khăn*. Mặc dù chỉ là nội tạng cùng một phần da thịt, đối với hai đầu sư tử trẻ tuổi này mà nói, cũng là mỹ vị khó có được. [*Sư tử là loài đi săn theo đàn, do sức ăn khá lớn nên phải săn mấy con mồi lớn, đòi hỏi hợp tác. Tốc độ không nhanh bằng mấy em cùng họ nên ít khi săn được mấy động vật nhỏ như em linh dương gazelle]
Bỏ qua bợn liệp báo đực kỳ quái kia, hiện tại Filet cùng Herault thầm nghĩ nhét đầy bụng. Bất quá, nhiêu đây hiển nhiên không đủ.
Filet ăn hết một phần, đem nửa phần còn lại lưu cho đệ đệ, khi Herault cúi đầu cắn xé, thì nhìn quanh bốn phía, đột nhiên sinh ra một chủ ý.
"Ca ca?"
"Chúng ta đi theo tên liệp báo công kia!"
"Tại sao? "
"Ngươi ngốc a!"
Filet bạo lật* đầu Herault một cái, Herault vẫn một bộ dáng không hiểu. [*Dạng cốc đầu trong mấy cái manga hay thấy đó]
"Toàn bộ chó rừng trên thảo nguyên này đều biết, đi theo liệp báo, có thịt ăn!"
"Nhưng đây là lãnh địa của Oroz, mẫu thân đã nói, hắn là một tên tiến hóa hung ác, đối với sư tử xâm nhập từ trước đến nay đều không khách khí!"
"Vậy ngươi muốn tiếp tục đói bụng sao? Chỉ cần cố gắng ở vùng ven là được rồi."
Filet giải quyết dứt khoát, Herault không hề phản bác. Hương vị ngon mềm của thịt linh dương đã hoàn toàn thuyết phục hắn.
Nếu có thể, Filet cũng không muốn làm như vậy, kiêu ngạo của sư tử mà, từ khi nào thì xuống cấp giống như mấy con chó rừng kia, thành động vật ăn chực? Nhưng bọn họ muốn sống sót, muốn trưởng thành, có được đàn của chính mình, trước đó bọn họ chỉ có thể làm đủ mọi cách để sống sót! Về mặt này, dù là loại tiến hóa hay nguyên thủy đều không khác nhau mấy.
Lắc lắc cái đuôi, Filet kêu Herault, hai huynh đệ dọc theo biên giới lãnh địa, đi theo hướng La Kiều chạy trốn.
Giờ phút này, La Kiều vẫn chưa biết phiền toái đã từ từ bò lên người mình, còn đang đắc chí bản thân có cái khó ló cái khôn. Ôm hai tiểu liệp báo trở lại chỗ gò mối tạm thời cư trú, La Kiều bắt đầu hoạt động kể chuyện cổ tích trước khi ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro