Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1

Phiên Ngoại 1 :

Vài ngày sau , Tiêu Chiến dắt theo Phương Hoa đến lãnh cung để gặp Thái Hậu . Cậu nói " Thái Hậu ở lãnh cung này vẫn khỏe chứ ạ "

Triệu Ngân đanh mắt nhìn cậu nói " Tiện nhân khốn kiếp , ai gia có ngày hôm nay chính là tại ngươi "

Tiêu Chiến thong thả ngồi xuống ghế nói " Triệu Ngân , bà thế nào lại nói tại bổn quân . Ngày hôm nay trở nên như vậy đều là tự bà làm tự bà chịu . Cảm giác thế nào khi bị chính hài nhi thân sinh của mình phế bỏ chức vị Thái Hậu tống vào lãnh cung "

Triệu Ngân tức giận nói " Tiện tỳ ngươi thật giống với Trịnh Mẫn Kim , ngươi và ả đúng là hồ ly tinh mà . Các ngươi đều dùng yêu thuật để mê hoặc Hoàng Thượng , nếu không phải vì ả ta thì ta sẽ không bị cấm túc ở Trường Xuân Cung "

Tiêu Chiến cười đầy khinh bỉ nói " Triệu Ngân , bà phải nói cho rõ a . Là Trịnh Thái Phi quyến rũ Hoàng Thượng hay do bà tư tình với Hoàng Thúc bị phát hiện "

Triệu Ngân kinh ngạc nhìn cậu nói " Làm sao ngươi biết được chuyện đó , ngoài Trịnh Mẫn Kim và Tiên Đế ra thì không ai biết cả . Sao ngươi lại biết "

Tiêu Chiến nhìn bà nói " Còn có 1 người khác biết chuyện này , đó chính là Đương Kim Hoàng Thượng - Vương Nhất Bác "

Nhìn sắc mặt trắng bệch của bà cậu lại nói " Bất ngờ lắm đúng không , bà cho rằng Ung Vương là hài nhi của Hoàng Thúc nên bà mới lợi dụng Hoàng Thúc tạo phản để giành ngôi vị cho Ung Vương . Nhưng bà ngàn vạn lần không hề biết được Ung Vương thật sự là hài nhi của Tiên Đế , chính vì có người mẫu thân như bà nên Ung Vương mới mất đi ngôi vị Hoàng Đế . Và cũng chính vì có mẫu thân như bà mà hắn từ này về sau ngay cả cổng thành của kinh thành cũng không thể bước vào "

Triệu Ngân nghe cậu nói thì càng đau đớn hơn , bà nói " Không thể nào , Vương Thành là hoàng huynh của Hoàng Thượng , Hoàng Thượng không thể đuổi nó ra khỏi cung được "

Tiêu Chiến nói " Bà có biết hắn là mang tội gì không , là tạo phản đó . Còn chừa lại cho hắn 1 mạng sống đã là tốt với hắn rồi , Triệu Ngân , bổn quân đáng lẽ không làm đến mức khiến bà bị phế chức vị và đầy vào lãnh cung đâu . Nhưng bà cùng tên Vu Bân đó lại hết lần này tới lần khác muốn mạng của bổn quân , vậy bổn quân chỉ còn cách khiến cho 2 người mất hết mọi thứ trở thành 1 người còn thua cả 1 cung nữ trong hậu cung này . Bổn quân nhắc cho bà nhớ , bổn quân không phải là người dễ bỏ qua . Ai cắn 1 bổn quân 1 cái thì bổn quân sẽ cắn lại người đó 1 cái . Bà hãy ngoan ngoãn ở lại lãnh cung này cho đến lúc chết , đừng nghĩ làm thêm bất cứ điều gì gây nhiễu loạn hậu cung "

Cậu nói xong liền xoay người rời khỏi lãnh cung , về đến Hi Hòa Cung đã thấy Nhất Bác cùng phụ mẫu đang ngồi trên bàn ăn đợi cậu . Nhất Bác vừa nhìn thấy cậu liền đứng dậy đi đến đỡ cậu ngồi vào bàn , y nói " đệ đi đâu đến tận giờ mới trở về "

Cậu mỉm cười nói " Đệ đến lãnh cung gặp Thái Hậu "

Diệu Kim lại nói " Con đến gặp ả ta để làm gì , mặc kệ ả không cần xót thương cho ả "

Cậu cười nói " Mẫu thân , con không có thương tiếc cho bà ta . Con chỉ là muốn cảnh cáo bà ta ngoan ngoãn ở yên đó không nên gây thêm loạn cho hậu cung "

Nhất Bác đưa tay xoa bụng cậu nói " Đệ đang mang thai đừng đi tới gặp họ nữa , lỡ họ nổi cơn điên làm tổn thương đệ thì sao "

Cậu hôn lên má y nói " Đệ biết rồi sẽ không đi lung tung nữa "

Phụ mẫu cậu nhìn thấy hình ảnh đó liền có chút tức khi hài nhi của họ coi họ như người vô hình . Phía Vương Thành thì càng thê thảm hơn , khắp Vương Triều không ai không biết Ung Vương - Vương Thành tạo phản bị xóa tên trong gia tộc hoàng thất . Dân chúng vô cùng câm thù hắn , chỉ hận không thể giết chết hắn . Đất nước đang yên bình vậy mà hắn lại đi gieo rắc đau thương bằng cách tạo phản , nếu thật sự xảy ra chiến tranh thì dân chúng phải làm sao . Vậy nên hắn đi đến đâu thì bị xua đuổi tới đó , trong người không có tiền hắn cũng đành phải đi xin ăn . Nhưng nào có ai có hắn ăn , họ không chỉ không cho hắn đồ ăn còn không ngừng đánh đuổi hắn . Vương Thành bây giờ đã không còn là vị vương gia cao cao tại thượng nữa mà đã trở thành 1 tên ăn xin đầu đường xó chợ ai thấy cũng ghét . Hôm nay Nhất Bác đưa Tiêu Chiến xuất cung đến phủ Thừa Tướng để thăm phụ mẫu của cậu , cậu nói " Nhất Bác chúng ta có thể ra ngoại ô 1 chút được không , đệ muốn hái 1 số hoa và lá về làm trà "

Nhất Bác cười nói " Đệ không cần vất vả như vậy , đệ muốn uống trà gì cứ nói ta sẽ cho người tìm về cho đệ "

Tiêu Chiến cười nói " Đệ muốn tự mình làm trà a "

Nhất Bác vội nói " Được , được , ta đưa đệ đi là được chứ gì . Hái xong chúng ta sẽ đến phủ Thừa Tướng sau , ta sẽ cho người đến báo với phụ mẫu "

Tiêu Chiến liền vui vẻ gật đầu đồng ý , mã xa nhanh chóng ra khỏi kinh thành đi vào vùng ngoại ô . Tiêu Chiến thích thú kéo màn che qua 1 bên nhìn ngắm quan cảnh xung quanh , đột nhiên đập vào mắt cậu là 1 bóng hình mà cậu vô cùng chán ghét . Cậu nói với tên thị vệ đang đánh xe " Ngừng lại "

Xe ngựa nhanh chóng ngừng lại , Nhất Bác hỏi " Sao đột nhiên lại ngừng lại "

Tiêu Chiến đưa tay chỉ về phía Vương Thành đang ngồi gục bên vệ đường vì đói , hắn dù là ca ca của y nhưng y cũng không có dư lòng thương xót dành cho hắn . Nhìn thấy Nhất Bác xoay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn Vương Thành dù chỉ 1 chút , cậu đứng dậy để Phương Hoa đỡ mình đến gần hắn . Tiêu Chiến lấy trong người 1 túi tiền thả vào tay hắn , cậu nói " Không nghĩ tới ngươi lại thảm như vậy , ở đây có chút tiền người cầm lấy mà kiếm gì ăn đi "

Vương Thành mở mắt nhìn cậu , hắn quả thật không còn mặt mũi nào để gặp lại những người trong hoàng thất , hắn mở miệng nói câu đa tạ rồi chậm rãi nhắm mắt lại . Tiêu Chiến cũng xoay người rời đi ,cứ xem như cậu vì hài nhi của cậu tích chút phước vậy . Sau khi trở về mã xa Tiêu Chiến cũng không còn hứng để tiếp tục đi hái lá trà nữa , cậu cho mã xa quay trở về phủ Thừa Tướng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx