Chương 29
Chương 29 :
Ung Vương nhìn cậu mỉm cười nói " Đệ không cần đanh đá như vậy , bổn vương chắc chắn đệ sẽ nhanh thôi quỳ xuống chân bổn vương cầu xin bổn vương yêu thương đệ "
Tiêu Chiến đầy tức giận nhìn hắn nói " Bổn quân đường đường là mẫu nghi thiên hạ sao lại có chuyện quỳ dưới chân ngươi đừng tự tưởng tượng hão huyền như vậy . Bổn quân và tên Vu Quân kia không giống nhau , ngươi vĩnh viễn vẫn là không có tư cách "
Nói xong cậu cùng mẫu thân mình và Phương Hoa xoay người rời khỏi , hắn nói với theo " Hẹn đệ tối nay ở Ung Vương phủ "
Về đến Hi Hòa Cung cậu liền hỏi " Mẫu thân , lúc nãy là xảy ra chuyện gì mà người lại truyền nội lực vào người con "
Diệu Kim nói " Hắn ta lúc nãy có đem theo lọ thuốc , đây chính là loại thuốc tốt của tên Bác Văn đó . Loại thuốc này sẽ khiến con nghe theo lời hắn , phục tùng hắn "
Cậu nghe mẫu thân nói mà lòng đầy sợ hãi nghĩ " Nếu lúc nãy không có mẫu thân thì sao , có phải ta sẽ vì bị trúng loại thuốc đó mà phản bội Nhất Bác không " . Diệu Kim thấy cậu đơ ra như vậy thì nói " Chiến nhi , con tính thế nào , ta nghĩ hắn sẽ không ngừng tay đâu "
Tiêu Chiến nhếch mép nói " Nếu hắn đã có ý hạ thuốc thì chúng ta trúng thuốc vậy "
Chỉ đơn giản 1 câu như vậy Diệu Kim liền biết hài nhi của mình muốn gì , bà nói " Con định tối nay sẽ đến Ung Vương phủ sao "
Tiêu Chiến không đáp mà chỉ nhẹ gật đầu , tối hôm đó cậu quả thật dùng kinh công tuyệt đỉnh của mình đến Ung Vương phủ . Ung Vương đã đứng sẵn ở trước cửa sương phòng đợi cậu , nhìn thấy cậu dùng kinh công đáp xuống sân liền nói " Tiêu Chiến , đệ đến rồi "
Tiêu Chiến mỉm cười đầy dịu dàng nhìn hắn nói " Vương gia , người đợi ta sao "
Hắn gật đầu nói " Đúng , ta là đang đợi đệ . Mau vào trong thôi "
Cậu đi theo hắn vào sương phòng , hắn vừa đóng cửa liền ôm cậu vào lòng nói " Tiêu Chiến , đệ biết ta đã để ý đệ bao lâu rồi không , tại sao đến bây giờ đệ mới đáp lại ta . Ta có gì thua tên Vương Nhất Bác đó sao "
Tiêu Chiến để yên cho hắn ôm nói " Vương gia , so về mọi thứ người đều hơn hắn chỉ thua hắn ở 1 chỗ người là Vương còn hắn là Đế a "
Hắn nói " Tiêu Chiến , ở bên cạnh ta , ta rất nhanh sẽ ngồi vào ngôi vị Hoàng Đế đó thay hắn "
Cậu mỉm cười nói " Vương gia , vậy lúc đó ta sẽ là gì của người "
Hắn nhìn cậu đầy si mê nói " Đệ là Hoàng Hậu của ta , không ai xứng với ngôi vị Hoàng Hậu đó bằng đệ cả "
Cậu đưa tay vuốt nhẹ ngực hắn nói " Vương gia , người không được quên câu nói ngày hôm nay của người a "
Hắn gật đầu nói " Ta nhất định không quên , còn bây giờ chúng ta vui vẻ 1 chút chứ "
Cậu nhẹ đẩy hắn ra nói " Vương gia , ta đang mang thai không thể làm chuyện đó , còn nữa người không cần gấp như vậy khi nào người trở thành Hoàng Đế ta trở thành Hoàng Hậu của người thì ta nhất định sẽ phục tùng người có được không "
Hắn mỉm cười nói " Được , quả nhiên Tiêu Chiến đệ không bao giờ để bản thân chịu thiệt "
Cậu cười nói " Vương gia , ta phải trở về cung rồi "
Hắn gật đầu nói " Ta cho người đưa đệ về "
Cậu khẽ lắc đầu nói " Không cần , ta có thể tự về được "
Để lại cho hắn ánh mắt đầy luyến tiếc khi rời xa , cậu tung người vào không trung dùng kinh công trở về Hi Hòa Cung . Hắn nhìn theo bóng người mang nhan sắc nghịch thiên khẽ nói " Người vừa đẹp vừa tài giỏi cuối cùng cũng về tay ta , Nhất Bác à Nhất Bác ngươi thua rồi "
Tiêu Chiến trở về Hi Hòa Cung lập tức cho người chuẩn bị nước để tắm , cậu thấy ghê tởm vòng tay lúc nãy của hắn . Những ngày sau đó Ung Vương cũng không kiên dè nữa mà đến thẳng Hi Hòa Cung gặp cậu . Số lần càng tăng lên thì càng khiến sự nghi ngờ của Vu Bân tăng lên , gã quyết định theo dõi hắn . Lần này hắn không đến Hi Hòa Cung mà hẹn gặp cậu ở Ngự Hoa Viên , gã núp vào 1 góc lắng nghe hắn và cậu nói chuyện . Hắn ôm lấy cậu nói " Tiêu Chiến , ta thật nhớ đệ "
Cậu vờ làm mặt giận nói " Vương gia là nhớ ta hay nhớ vị Vu Quân kia của người "
Hắn nghĩ rằng cậu đang ghen liền nói " Hắn ta sao có thể so sánh với đệ , đệ mới xứng là Hoàng Hậu , là bậc mẫu nghi thiên hạ . Chỉ có đệ mới xứng đứng bên cạnh ta "
Gã nghe đến đây thì không còn đủ bình tĩnh nữa liền xông đến trước mặt hắn và cậu nói " Vương Thành , ngươi nói vậy là có ý gì "
Hắn không hề lo lắng liếc nhìn Vu Bân nói " Ngươi đã nghe thấy hết mà vẫn không hiểu bổn vương đang nói gì sao "
Gã tức giận nói " Ta vì ngươi phản bội Hoàng Thượng giúp ngươi tạo phản , ngươi chẳng phải đã nói sẽ để ta làm Hoàng Hậu sao . Sao bây giờ lại nói như vậy "
Hắn cười khinh bỉ nói " Ngươi xứng làm Hoàng Hậu của ta sao , ngươi nhìn ngươi xem có gì bằng đệ ấy mà đòi so sánh với đệ ấy "
Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không nói 1 lời nào chỉ đứng yên đó nhìn gã và hắn cãi nhau . Gã đột nhiên quay sang nhìn cậu nói " Tiện nhân , ngươi rốt cuộc đã dùng pháp thuật gì dụ dỗ Ung Vương . Hết Hoàng Thượng rồi lại đến Ung Vương ngươi đúng là khốn kiếp mà "
Gã lao vào muốn đánh cậu , tuy Ung Vương đã cản kịp nhưng cậu vẫn vờ té xuống đất . Cậu nhăn mặt ôm bụng khẽ nói" Vương gia , bụng của ta ... đau quá "
Hắn vội đỡ cậu ngồi xuống ghế không ngừng xoa bụng cậu nói " Đệ có sao không , bụng còn đau không "
Cậu cố nở nụ cười với hắn nói " Có lẽ là không sao , đã đỡ đau rồi "
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt gã không suy nghĩ liền hạ 1 bạt tay nẩy lửa lên má gã , Vu Bân nhận lấy cái tát ngã xuống đất . Gã nhìn hắn nói " Vương Thành ngươi điên rồi sao , đứa trẻ trong bụng hắn không phải là con ngươi . Đại hoàng tử mà ta sinh ra mới là con ngươi , ngươi vậy mà lại vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi của hắn mà đánh ta "
Cậu lúc này mới nói " Vương gia , người và Vu Quân có con với nhau sao . Xin lỗi vì đã phá vỡ hạnh phúc của 2 người , vương gia người đừng đến tìm ta nữa . Ta không muốn là người phá hoại hạnh phúc của người khác "
Nói xong cậu toang đứng dậy bỏ đi , Ung Vương vội giữ tay cậu lại nói " Không cần , ta và hắn từ hôm nay sẽ không dính líu gì với nhau nữa "
Cậu nhìn hắn nói " Vậy còn Nhất Tuân thì sao "
Hắn cười nói " Nhất Tuân liền giao cho đệ "
Lời vừa dứt cả 3 liền nghe thấy tiếng của 1 đứa trẻ gần 3 tuổi nghẹn ngào nói " Mẫu phi , con thật sự không phải là hài nhi của phụ hoàng sao . Con không phải đại hoàng tử sao "
Vu Bân đáp " Phải Nhất Tuân , con là con của Ung Vương . Đây mới là phụ vương con , con mau nói với người giao ngôi vị Hoàng Hậu cho ta đi Nhất Tuân "
Bé nhìn mẫu phi của mình nói " Mẫu phi , người có thương con không , người chỉ muốn ngôi vị Hoàng Hậu thôi sao "
Gã như phát điên đẩy bé ra khỏi người mình hét lớn " Ta sinh ra ngươi là để ngươi giúp ta tranh ngôi Hoàng Hậu nhưng ngươi nhìn ngươi xem đối với cả phụ hoàng và phụ vương của ngươi , ngươi đều chẳng là gì cả "
Tiêu Chiến vội chạy lại ôm bé vào lòng , cậu nhẹ giọng dỗ bé nói " Nhất Tuân ngoan , phụ hoàng của con rất yêu thương con không như lời mẫu phi con nói đâu . Đừng sợ , có mẫu hậu ở đây sẽ chẳng ai có thể làm hại con được đâu "
Cậu bế bé trong tay nhìn gã nói " Ngươi điên sao , Nhất Tuân là hài nhi của ngươi vậy mà ngươi lại nỡ đối xử với nó như vậy sao . Người đâu Vu Quân thân là phi tần trong hậu cung lại thất tiết với người khác , phế bỏ phi vị giam vào đại lao chờ Hoàng Thượng trở về xét xử "
Vương Thành thấy Tiêu Chiến yêu thương con mình thì rất hài lòng , đợi người đem Vu Bân đi hắn mới nói " Được rồi đừng giận nữa , Nhất Tuân từ bây giờ sẽ đến ở Hi Hòa Cung "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro