Chương 26 :
Từ ngày ám hiệu được Cố Ngụy bắn lên trời đến nay cũng đã được 3 ngày , Nhất Bác cho miễn tảo triều mỗi ngày để ở bên cạnh chăm sóc cậu không rời nửa bước . Cố Ngụy cũng trụ luôn ở Hi Hòa Cung để đợi sư phụ của mình đến , vào buổi tối khi mọi người trong Cung Hi Hòa đã chìm vào giấc ngủ chỉ còn lại Nhất Bác đang ngồi bên cạnh cậu dùng khăn thấm nước để lau người cho cậu . Bỗng có 2 bóng người từ không trung đáp xuống sân của Hi Hòa Cung , 2 bóng người ấy cũng nhanh chóng đi nhanh vào sương phòng của Tiêu Chiến . Nhất Bác cảnh giác đứng chắn trước giường cậu , y mặt đầy sát khí nhìn 2 người vừa bước vào phòng nói " Các ngươi là ai , sao lại xông vào sương phòng của Hoàng Hậu "
Nhìn thấy 2 người đó nhìn chằm chằm Hoàng Hậu của mình y nghĩ " Xông vào tới sương phòng của Hi Hòa Cung mà không hề đánh thức thị vệ cùng ảnh vệ của ta thì chắc chắn không tầm thường " . Người nữ nhìn y nói " Ngươi mau tránh ra cho ta "
Nhất Bác rút kiếm cầm trên tay nói " Muốn hại đệ ấy phải bước qua xác của trẫm "
Người nữ không còn đủ kiên nhẫn liền rút kiếm cùng y giao đấu , người nam không hề nhúc nhíc mà đứng yên 1 chỗ quan sát 2 người thật kĩ . Đến lúc đã xem đủ người nam liền nói " Diệu Kim , đủ rồi nhóc đó không tệ có thể giao phó được "
Nhìn thấy người nữ ngưng đấu phi thân về đứng cạnh mình thì người nam lấy trong người ra 1 ám hiệu bắn lên trời . Không lâu sau Cố Ngụy liền xuất hiện , Cố Ngụy nhìn thấy Nhất Bấc đang cầm kiếm mặt đằng đằng sát khí thì vội giật kiếm từ tay y rồi tra kiếm vào vỏ . Cố Ngụy đứng chắn trước Nhất Bác cúi người đầy cung kính với 2 người nói " Sư Phụ , Sư Công đồ nhi không tiếp đón chu đáo để người cùng Hoàng Thượng xảy ra hiểu lầm , mong Sư Phụ và Sư Công bỏ qua "
Nhất Bác kinh ngạc nhìn 2 người họ , người nữ liền hỏi " Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà con lại dùng ám hiệu khẩn vậy "
Cố Ngụy lại nói " Sư Phụ , Hoàng Hậu nương nương bị người khác hãm hại hiện đang bị trúng độc , nhưng loại độc này lại là Sa Tử con không đủ khả năng giải nên mới phải nhờ đến người "
Người nữ cười khẩy nói " Ta tại sao phải cứu Hoàng Hậu chứ "
Nhất Bác đẩy Cố Ngụy qua 1 bên nói " Cốc Chủ xin người hãy cứu thê tử của trẫm , người muốn gì trẫm cũng đồng ý "
Người nam nhìn y nói " Ngươi chính là Vương Nhất Bác - Hoàng Đế Vương Triều sao "
Nhất Bác gật đầu nói " Là trẫm "
Người nam lại cười nói " Nếu ta nói thứ ta muốn là giang sơn của ngươi thì sao "
Nhất Bác suy nghĩ 1 lúc thì kiên định gật đầu nói " Chỉ cần cứu sống thê tử của trẫm , trẫm liền nhường lại ngôi vị Hoàng Đế này cho ngươi "
Toàn bộ những người ở đó đều kinh ngạc nhìn y , người nam lại hỏi " Là 1 bậc Đế Vương sao ngươi có thể dễ dàng từ bỏ ngôi vị như vậy "
Y cười nói " Nếu không có đệ ấy trẫm còn làm Đế Vương làm gì nữa , huống hồ Minh Chủ người lại là 1 người anh minh cùng yêu thương những người vô tội . Giang sơn rơi vào tay người thì dân chúng vẫn có thể có 1 cuộc sống an nhàn , chỉ cần dân chúng được ăn no mặc ấm thì ai làm Đế Vương quan trọng sao "
Người nam gật đầu nói " Nói hay lắm "
Người nữ lại nói " Cố Ngụy , Tình hình của Hoàng Hậu thế nào rồi "
Cố Ngụy nói " Sư Phụ , Hoàng Hậu nương nương đã trúng độc 3 ngày rồi ạ . Nhờ nội lực cao cường nên người đã vận nội công phong bế kinh mạch để chất độc không đi vào nội tạng . Nhưng có điều nương nương đã mang thai được hơn 5 tháng ạ "
Người nữ mặt đầy tức giận nói " Cái gì mang thai 5 tháng , sao bây giờ ngươi mới nói . Ngươi muốn đứa bé chết trong bụng Hoàng Hậu sao "
Cố Ngụy cũng không nghĩ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy liền hoảng sợ nhìn sư phụ của mình , người nữ lại nhìn Nhất Bác nói " Ngươi thật vô dụng , có 1 thê tử mang thai cũng không bảo hộ được thì sao có thể đem người giao phó cho ngươi "
Người nam biết thê tử của mình vì xót nên mới tức giận như vậy , ông nói " Diệu Kim , không được vô lễ với Hoàng Thượng "
Người nữ tức giận dùng 1 chưởng đánh gãy chiếc bàn đặt giữa phòng nói " Tất cả cút ra ngoài cho ta , CÚT "
Cố Ngụy biết sư phụ của mình đang rất tức giận nên vội kéo Nhất Bác ra khỏi phòng , đợi mọi người ra khỏi phòng Người nam nói " Diệu Kim , hài nhi và cháu của chúng ta vẫn cứu được chứ "
Diệu Kim đáp " Tiêu Kỳ , Tiêu Chiến hiện đang mang thai không thể trực tiếp dùng thuốc giải , nếu dùng thuốc giải sẽ không giữ được hài nhi của Chiến nhi "
Bà vừa nói vừa bắt mạch cho cậu , Tiêu Kỳ nói " Vậy giờ chúng ta phải làm sao "
Diệu Kim nói " Cũng may nội lực của Chiến nhi rất tốt nên chất độc không đi sâu vào máu và lục phủ ngũ tạng . Muội sẽ dùng kim châm vào những huyệt trọng yếu của Chiến nhi , huynh giúp muội vận công đẩy chất độc ra ngoài . Muội sẽ dùng nội lực bảo vệ hài nhi của Chiến nhi "
Nhận được cái gật đầu của Tiêu Kỳ , Diệu Kim liền đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy sau đó liên tục hạ kim lên người cậu . Cây kim cuối cùng được châm vào người cậu thì Tiêu Kỳ từ phía sau vận công cố gắng đẩy chất độc ra còn Diệu Kim thì dùng nội lực bảo vệ thai nhi của cậu . Nhất Bác bên ngoài không ngừng đi lại đầy lo lắng , Cố Ngụy nói " Hoàng Thượng người ngồi nghỉ ngơi 1 chút đi , có Sư Phụ ở đây Hoàng Hậu và tiểu chủ tử sẽ không sao đâu ạ "
Nhất Bác như không nghe thấy , y không ngừng đi đi lại lại trước cửa sương phòng chờ đợi . Khi mặt trời gần ló dạng mới thấy cánh cửa phòng được mở ra , y cùng Cố Ngụy vội đi vào . Y hỏi " Cốc chủ , đệ ấy ... "
Bà ngắt lời y nói " Mọi chuyện đã ổn rồi , Tiêu Kỳ , huynh nghỉ ngơi chút đi đã dùng nội lực cả đêm rồi "
Nhất Bác lập tức cho người chuẩn bị phòng cho Tiêu Kỳ và Diệu Kim , y nói " Cốc Chủ , Minh Chủ 2 vị nghỉ ngơi đi . Đa tạ đã cứu mạng thê tử của ta "
Bà gật đầu nói " Được , khi nào Hoàng Hậu tỉnh lại thì báo cho ta biết "
Nói xong thì xoay người rời đi , Nhất Bác nhìn theo bóng 2 người đi khuất rồi mới ngồi xuống cạnh giường cậu nhẹ nắm lấy tay cậu đầy âu yếm . Trưa hôm đó Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh lại , Nhất Bác vui mừng nói " Đệ tỉnh lại rồi , đệ thấy trông người thế nào "
Tiêu Chiến sợ hãi đưa tay lên bụng mình nhẹ xoa , nhận thấy bụng vẫn nhô lên cậu mới yên tâm nói " Đệ đã ngủ bao lâu rồi "
Nhất Bác nói " Đệ đã ngủ 4 ngày rồi a , đệ dọa chết ta rồi "
Tiêu Chiến mỉm cười đưa tay lên nhẹ áp vào má y nói " Đệ không phải đã tỉnh rồi sao . Là Cố thái y cứu đệ sao "
Nhất Bác lắc đầu nói " Không , người cứu đệ là sư phụ của Cố thái y Cốc Chủ Vân Y Cốc và Minh Chủ Võ Lâm a "
Tiêu Chiến kinh ngạc nói " Thì ra Cố thái y là đồ nhi của Cốc Chủ Vân Y Cốc sao . Thân thế thật hiển hách a "
Nhất Bác mỉm cười nói " Họ nói ta khi nào đệ tỉnh lại thì phải báo với họ 1 tiếng . Đệ rất nhanh sẽ gặp được họ "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro