Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

 

  " Cốc cốc " Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên . Rồi lại có giọng nói nhẹ vang lên :

  " Ông chủ !! Ngài dậy chưa ạ!"
Tiếng nói của quản gia Trần làm người trong phòng thức giấc .
  
    Hắn nhíu mi lấy tay che lại những ánh nắng đang chiếu thẳng vào mắt hắn , đập vào mắt hắn là căn phòng rộng lớn , nhưng tất cả đều màu đen . Đây ...đây ..chẳng phải là phòng hắn đây sao ,hắn đã chết rồi cơ mà , tại sao  có thể ở trong này được .

    Hắn tự nhéo mình một cái để xác định đây là sự thật rồi sau đó chộp lấy điện thoại trên bàn xem lịch .

     Đây là 21/12/2015 sao . Tại sao hắn đã trọng sinh rồi ? Mà còn trọng sinh về bốn năm trước nữa chứ . Thời điểm này công ty hắn đang vững mạnh nhất , là một trong top 5 công ty đứng đầu toàn cầu , điều quan trọng nhất là bây giờ hắn đã cưới cậu được một năm .
  
    Hắn thầm cảm ơn ông trời đã cho hắn sống lại lần nữa , tất thảy mọi thứ bây giờ còn chưa quá muộn , cậu vẫn còn ở đây vẫn bên cạnh hắn , làm vợ của hắn , nghĩ đến hắn cảm thấy thật hạnh phúc  biết bao .

  " Ông chủ " Tiếng nói của quản gia Trần làm hắn giật mình , thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ , trở về hiện thực .
 
   Hắn trấn tĩnh, trở về với vẻ băng lãnh thường ngày . Bỏ điện thoại xuống bàn ,đi về phía nhà tắm ,hắn có chút vội vàng ,trong lòng vui vẻ vì sắp được gặp bảo bối của hắn . Vừa đi vừa nói với quản gia Trần :

     " Ông xuống chuẩn bị bữa sáng ,tôi xuống sau "
  
     Sau đó chỉ nghe tiếng nói nhẹ của quản gia " Vâng ". Rồi sau đó cả căn phòng yên ắng trở lại như cũ , chỉ nghe tiếng róc rách nhỏ của nước .

  .....

Hắn tắm xong toàn thân chỉ quấn một khăn tắm ngang hông , tùy tiện lấy khăn bông lau khô tóc ,bật điện thoại ra xem giờ , hắn nhớ giờ này cậu đang chuẩn bị bữa sáng cho hắn ,tâm trạng càng vui vẻ .

   Hắn mở tủ chọn một bộ quần áo sang trọng gồm một áo sơ mi trắng đính kim cương , kết hợp với quần tây đen tôn lên khí chất ,thân hình hắn. Lấy vài lọ nước hoa cao cấp xịt , xịt ( anh định cậu dẫn bé thụ của tui à)

   Anh xuống nhà , ngồi vào bàn ăn , liếc nhìn xung quanh như đang kiếm một cái gì đó . Quản gia Trần thấy vậy liền hỏi hắn " Ông chủ cần tìm gì sao ?"

    " Tiểu Lâm đâu rồi ? " Hắn vội hỏi ông ,theo như hắn nhớ thì mỗi sáng cậu sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho hắn , rồi sau đó về phòng . Mãi đến sau này hắn mới biết là những bữa ăn của hắn đều do cậu làm nhưng hắn chỉ khinh bỉ , đổ hết thức ăn của cậu vào thùng rác , mặc dù nó rất ngon .

   Bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy thật tức giận với bản thân mình . Lúc đó có lẽ hắn bị điên thật rồi .( • ^ • )
 
    " Hôm nay cậu Lâm đi làm rồi , cậu tìm cậu ấy có việc gì không ? " . Quản gia Trần thấy cậu chủ hỏi về tiểu Lâm nên cũng vội nói ngay . Mặc dù cậu uy hiếp để cưới ông chủ nhưng ông rất có cảm tình với cậu .
 
    " Đi làm ? Em ấy đi làm gì ? "
 
  " Ông chủ , cậu quên rồi sao ? Cậu bảo cậu ấy đi làm công trường , cậu ấy đã đi làm được mấy tháng rồi mà !" .Ông không vui nói .

    Hắn không nói gì , đi ra cửa lên chiếc xe Lamborghini phóng đi mất ,theo như thư kí bị anh gọi làm phiền thì cậu đang làm việc ở khu toà nhà khách sạn đang xây dựng của công ty hắn.

   
     Hắn đến nơi vừa đúng lúc thấy cậu đang vác một bao xi măng to trên vai , trông rất nặng nhọc . Hắn tiêu sái đi về phía cậu , nhưng ai cũng thấy nhịp chân của hắn càng ngày càng nhanh hơn như sợ người trước mắt sẽ biến mất .

     Cậu nhìn thấy hắn , có chút ngỡ ngàng . Có phải cậu lại làm sai gì rồi không ? Nên hắn mới đến đây để mắng chửi cậu . Cậu nghĩ toàn thân liền run rẩy , cậu biết khi thấy mặt cậu thì hắn không chửi thì sẽ đánh cậu , sẽ nhục mạ cậu .

     Nhưng trái với suy nghĩ của cậu hắn chạy đến ôm chặt cậu vào lòng , siết chặt lấy cậu trong làm như muốn nhét luôn cậu vào cơ thể của hắn vậy .

     Cả công trường trở nên im lặng , cậu run rẩy , giờ phút này đầu toàn trống rỗng .Đây ...đây là lần đầu hắn ôm cậu như thế  .. thật tốt cứ như mơ vậy , nếu đây là giấc mơ thì mãi mãi đừng tỉnh dậy ,cho cậu tham lam thêm một chút .
 
      Dương Dịch Thần không nói gì , buông cậu ra , nhẹ nhàng nắm tay cậu  , kéo cậu vào xe đặt ở ghế phụ còn mình thì ở ghế lái ,thắt dây an toàn cho cậu và mình rồi phóng xe đi mất trước sự kinh ngạc của mọi người ở công trường .

  _________________________________
   
Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro