Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Ngưng quy lập củ




Chỉ thấy những nô tỳ Lâm Mạn Như đã chọn cho nàng đang quỳ ở bên cạnh, nhưng Tương Vân lại không nhanh không chậm ngồi thưởng thức trà. Thúy Bình và Yên Ba thì lại lặng lẽ đứng một bên. Một lát sau, Tương Vân mới buông một câu: "Hai người các ngươi có tên?" giọng nói này mười phần là lạnh nhạt, chính Hỉ Thước nghe cũng biết có bảy tám phần bất thường.

"Thưa tiểu thư, nô tỳ Tử Vi.", "Nô tỳ Tử Quyên." Hai nha đầu Tử Vi, Tử Quyên nhu thuận đáp. Tương Vân tỉ mỉ đánh giá các nàng, trong lòng thầm nghĩ, Lâm Mạn Như lần này vì muốn đặt tai mắt của mình ở bên cạnh nàng mà đã bỏ ra quá nhiều công sức rồi, chỉ tiếc hai nha đầu này có lẽ đến lúc gặp lại tổ tông của mình sợ rằng cũng chỉ có thể làm nhất đẳng nha hoàn mà thôi.

"Lận Vân các này của ta vốn cũng không lớn, thêm nữa tích cách ta thích thanh tĩnh, các ngươi ở đây có lẽ sẽ khá buồn tẻ. Đây là Hỉ Thước, là đại nha hoàn thiếp thân của ta." Tương Vân nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Hỉ Thước, trong mắt Hỉ Thước lóe ra tia mừng rỡ, sau đó liền nhìn về phía bốn nha hoàn kia nói: "Ta ở đây vốn không có thiếu người, các ngươi được Nhị phu nhân ưu ái, mới được đưa đến đây. Có điều, nếu đã đến Lận Vân các này rồi, các ngươi nhất định phải để mọi chuyện ta giao lên đầu, mọi chuyện ta giao là quan trọng nhất. Không chỉ bởi vì ta là chủ nhân của các ngươi, mà còn vì chủ tớ chúng ta có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, chúng ta chính là quan hệ đó." Nói xong nàng liếc nhìn Tử Vi với Tử Quyên một chút rồi nói: "Các ngươi đã rõ?"

Thúy Bình, Yên Ba, Tử Vi, Tử Quyên nghe thấy vậy, đều sững sờ một lúc, sau đó mới nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói: "Tiểu thư, nô tỳ không dám quá phận với bề trên." Tương Vân thấy đã đạt được mục đích, trong lòng vô cùng thỏa mãn, sau đó lại nói: "Ở Lận Vân các của ta chỉ có một quy củ, chính là hai chữ 'Trung thành', các ngươi nếu đối tốt với ta, toàn tâm toàn ý với ta đây, ta đương nhiên là sẽ đối xử với các ngươi nhi tỷ muội ruột thịt, nhưng nếu ta phát hiện ra các ngươi làm trái luật, bất luận là vì lí do gì, các ngươi chỉ có cách tự lo cho bản thân mình thôi.". Dứt lời, Tương Vân phất phất tay, ra hiệu cho các nàng lui xuống. "Hỉ Thước, hai ngày này ngươi hãy để ý các nàng thật kỹ cho ta, tìm hiểu rõ ràng thói quen sinh hoạt của các nàng rồi báo cáo lại cho ta, ta ngược lại rất muốn xem. Lâm Mạn Như đã thêm vào đây những tai mắt có tài cán như thế nào."

"Vâng, tiểu thư." Hỉ Thước nhận được lệnh liền bắt tay đi làm việc đã được giao.

Ngày hôm sau, Tương Vân xuống giường để rửa mặt và thay y phục, liền gọi Thúy Bình và Yên Ba tới để trang điểm và thay y phục, còn Hỉ Thước thì đứng ở một bên, tỉ mỉ quan sát.

Hỉ Thước phát hiện ra, Thúy Bình đều theo thói quen kiểm tra thật tỉ mỉ từng chỗ nhỏ trên y phục của Tương Vân, mà Yên Ba ở một bên lại vô cùng sôi nổi, trang điểm cho Tương Vân thì luôn cẩn thận quan sát thời tiết cùng với kiểu dáng y phục mà hôm nay Tương Vân mặc, sau đó mới quyết định hôm nay nàng sẽ mang đồ trang sức gì, trang điểm thế nào cho phù hợp. Hỉ Thước đem tất cả những gì mình nhìn thấy cẩn thận nhớ trong đầu, liên tiếp mấy ngày liền, Tương Vân luôn để cho hai người Thúy Bình là Yên Ba thay y phục và trang điểm cho mình. Hỉ Thước phát hiện ra, tất cả mọi thứ hai nha đầu này làm đều là do thói quen, hai người này, một người tâm tư trong sáng, một người lại hoạt bát ngây thơ, sau đó Hỉ Thước liền đem những gì mình quan sát được báo lại cho Tương Vân, mà mấy ngày nay ở chung với nhau, trong lòng Tương Vân cũng đã cân nhắc được.

Qua mấy ngày, đã tìm ra được tích cách của Thúy Bình và Yên Ba, lần này Tương Vân liền đổi lại, để cho Tử Vi và Tử Quyên rửa mặt và thay y phục cho mình. Hỉ Thước vẫn luôn ở trong bóng tối ghi chép lại thói quen của các nàng, sau đó lại phát hiện ra, Tử Vi và Tử Quyên thường ngày luôn dùng hết tâm trí để ghi nhớ những vị trí đồ đạc trong phòng Tương Vân, đối với Tương Vân luôn có cảm giác căm ghét. Điều này đương nhiên không phải là chuyện tốt, Hỉ Thước đem mọi chuyện nói cho Tương Vân biết, lúc này Tương Vân đã biết chắc, hai người này là không thể giữ lại được. Thế nhưng Tử Vi và Tử Quyên là do Lâm Mạn Như đưa tới, nếu như ngang nhiên vô cố mà đuổi các nàng đi thì sẽ để lại chuyện không hay, nói là nàng không thể dung nạp người khác, cùng với Nhị nương của mình có hiềm khích. Nhưng cho dù để cho các nàng ở lại, cũng không thể để cho các nha đầu này truyền ra ngoài cuộc sống sinh hoạt thường ngày của bản thân được.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, Tương Vân liền triệu tập các nàng đến, nói: "mấy ngày nay, ta đối với các ngươi cũng hiểu thêm được vài phần, Thúy Bình, Yên Ba, sau này các ngươi sẽ ở trong phòng lo về sinh hoạt thường ngày cho ta, Tử Vi, Tử Quyên, sau này các ngươi sẽ phụ trách những việc lặt vặt trong Lận Vân các. Trong ngoài rõ ràng, cá ngươi thấy như vậy có được không?"

Thúy Bình và Yên Ba đương nhiên là vô cùng vui mừng, có thể trở thành nha hoàn thiếp thân của tiểu thư đương nhiên là không thể nào tốt hơn nữa, các nàng đều đã phải nếm trải qua đắng cay, có thể ở lại được trong phòng của tiểu thư làm nha hoàn thiếp thân liền có nghĩa là sau này chỉ cần thân phận của tiểu thư vẫn giữ nguyên, thì tiểu thư đương nhiên có thể che chở được cho các nàng, các nha đầu đương nhiên là hiểu rõ đạo lý này, nên đương nhiên sẽ tận tâm tận lực mà hầu hạ Tương Vân, Tương Vân cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên nàng sẽ cố gắng đối đãi thật tốt với hai nha đầu này.

Nhưng Tử Vi và Tử Quyên ở bên cạnh thì không vui mừng như vậy, mất đi cơ hội làm nha hoàn thiếp thân của tiểu thư cũng có nghĩa là các nàng cả đời này cũng không có cơ hội làm đại nhất đẳng nha hoàn, không có cách nào thuận lợi ngồi lên vị trí đại nha hoàn nghĩa là các nàng vĩnh viễn cũng không có cơ hội được chủ nhân yêu thích, như vậy thì ai cũng hơn các nàng, có thể ngồi lên đầu các nàng, ví dụ như các nàng sẽ bị mọi người xem thường là không bằng Thúy Bình và Yên Ba. Tử Vi và Tử Quyên tất nhiên là không phục, nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Tương Vân ngồi ở trên vị trí của chủ nhân đều thấy rõ ánh mắt của bốn nha hoàn, nàng biết, Tử Vi cùng Tử Quyên là không thể chịu phục, nhưng nàng chính là muốn hai nha đầu này không phục, chỉ khi các nàng không cam lòng như vậy thì mới có thể nắm bắt được nhược điểm. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, nàng tạm thời sẽ không đuổi hai nha đầu này đi, bởi vì giữ hai nha đầu này ở bên người mới có thể cẩn thận canh trừng được các nàng, nếu là đuổi đi, ai mà biết được Lâm Mạn Như sẽ lại đưa vào những tai mắt như thế nào nữa.

Nghĩ như vậy, nội tâm của Tương Vân thoải mái hơn một chút.

Thanh Thu viện.

"Nương! Tại sao ngươi lại lại tự mình tuyển nha hoàn cho con tiện nhân đó! Cho dù nàng là đích nữ đi nữa thì cũng không có được sủng ái! Làm sao có thể đem mọi chuyên của nàng ta với ta đánh đồng với nhau được!" Tương Thu Thanh bất mãn nói.

Nhưng Lâm Mạn Như cũng không hề tức giận, ngày hôm nay có thể đem Tử Vi và Tử Quyên sắp xếp được vào Lận Vân các cũng tính là đã thành công được hơn một nửa, sau này, chỉ cần Tương Vân có bất cứ động tĩnh gì, sẽ có người tới thông báo cho bà ta.

"Thanh nhi, nương làm như vậy cũng đều vì ngươi!" Lâm Mạn Như nhẹ nhàng nói. "Tử Vi và Tử Quyên đều là người của chúng ta, dân gian đã có câu, biết người biết ta biết dịch biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ cần Tương Vân nơi đó có một chút động tĩnh nhỏ gì đều sẽ có tin tức truyền đến cho chúng ta, như vậy thì đâu cần phải lo không có cơ hội để làm cho nàng ta chịu khổ sao?"

"Nói cũng phải." Tương Thu Thanh nghe thấy nương nói như vậy liền yên tâm.

Về phần Long Diệc Tuyết, từ sau khi bách hoa thịnh yến đến giờ đều nghĩ đến chuyện đi đến Tướng phủ tìm Tương Vân, muốn cùng nàng nói chuyện trên trời dưới đất, đối với nàng mà nói, Tương Vân chính là tri âm khó mà có được trên thế gian này. Nhưng mà gần đây chuyện lạt vặt trong triều quá rối ren, triền triều vớ hậu cung lại có quan hệ mật thiết với nhau, nàng thực sự không có dư thừa tâm sức để đi tìm Tương Vân. Giữa tháng năm, chính là thời gian lũ lụt tràn lan, tiền triều vội vàng cứu tế thiên tai, hậu cung vội vàng quyên tiền.

Không dễ dàng gì mới có được thời gian rảnh rỗi, Long Diệc Tuyết liền tới Tướng phủ, vấn đề cứu tế thiên tai tuy rằng đã kết thúc, nhưng vấn đề gốc rễ vẫn chưa được giải quyết, bản thân tuy là nữ tử, nhưng không đành lòng nhìn muôn dân thiên hạ phải chịu khổ chịu nạn, vì thế nên muốn tìm ra phương pháp để giải quyết vấn đề lũ lụt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro