Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Hậu bối của thương nhân




Tư Đồ Hách đỡ Tương Vân đi lên núi Lạc Hành, Tương Vân vừa bước vào Lạc Hành thư viện đã cảm thấy thể lực của mình không thể chịu được, nhưng là nàng lại càng mạnh mẽ hơn để chống lại cảm giác này. Lạc Hành thư viện nằm ở trên đỉnh của núi Lạc Hành, so với mặt biển là vô cùng cao, nhiệt độ dương nhiên là sẽ rất thấp. Tương Vân lần này bất cẩn không để ý đến, đã quên không màn theo vật chống lạnh, bởi vậy nên vừa mới núi đã có cảm giác lạnh đến thấu xương. Cộng thêm nàng vừa nói đi ra từ trong đầm nước, lại đi qua hỏa môn, nóng lạnh thất thường, bản thân nàng vốn đã rất yếu, tất nhiên là sẽ không chịu nổi những kích động như vậy.

Tư Đồ Hách là người quanh năm luyện võ, nên đối với nhiệt độ đột ngột giảm xuống như vậy cũng không tác động quá nhiều đến hắn, nhưng là hắn vô cùng lo lắng cho Tương Vân, thấy Tương Vân sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, hắn vô cùng đau lòng, nhưng là khi nhìn thấy biểu hiện cố gắng chịu đựng của Tương Vân, bản thân hắn biết là không thể ngăn cản được nàng.

Tư Đồ Hách thấy tình trạng của Tương Vân càng ngày càng kém, đành đánh ngất nàng, bế nàng đi tới nơi của Bạch sư phụ giỏi về y thuật.

"Sư phụ! Ngươi mau tới xem!" Tư Đồ Hách đập mạnh vào cửa, nhưng người ra mở cửa lại không phải là một lão già tóc bạc mà thay vào đó lại là một thiếu niên khí phách thanh nhã mặc bạch y. Thiếu niên này nhìn vô cùng thon gầy, nhưng trời sinh ra đã có được làn da trắng đẹp đẽ. Thế nhưng trên mặt luôn mang theo một luồng sương lạnh.

"Nàng đây là do bị ướt, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, chỉ cần cho nàng ăn nhân sâm vào là mọi chuyện sẽ ổn." người thiếu niên này vừa nói vừa đi vào trong lấy nhân sâm ra để cho nàng ăn, lạnh lùng nói:"Cho nàng đắp y phục dày để giữ ấm là được." vừa nói dứt lời xong liền đóng cửa lại.

Tư Đồ Hách liền nhanh chóng đi về phía cái sân nhỏ lúc bé hắn ở, bố trí ổn thỏa cho Tương Vân nghỉ ngơi rồi hắn mới tới thăm vị sư phụ đã dạy hắn lúc nhỏ. Đến khi hắn trở về, Tương Vân cũng đã mơ hồ tỉnh lại.

"Tư Đồ ca ca, ta đang ở đâu vậy?" Tương Vân còn mơ hồ chưa hiểu được tình hình đang diễn ra.

"Đây là chỗ ở của ta khi còn bé, ngươi tạm thời an tâm nghỉ ngơi ở đây đi." Tư Đồ Hách dỗ dành nói. Nói xong liền đi tới bên giường của Tương Vân, ngồi xuống nói:"Vân nhi, ta thực sự không thể hiểu, ngươi chịu đựng nhiều như vậy để trở về Lạc Hành rốt cuộc là có mục đích gì?"

Tương Vân gượng cười, biết mình lần này không thể che giấu nổi hắn, liền thản nhiên nói với Tư Đồ Hách:"Vì bản thân." . Vừa nói xong liền đứng dậy:"Tư Đồ ca ca, có một số chuyện ta không thể giải thích rõ ràng được cho ngươi, thế nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu, ta làm tất cả những chuyện này, đều là vì bất đắc dĩ."

"Vậy rốt cuộc nguyên nhân ngươi lên Lạc Hành là gì?" Tư Đồ Hách thấy nàng gây khó dễ, không chịu nổi liền chất vấn.

"Ta nghĩ có thể tìm được một người hậu bối của thương nhân làm việc cho ta." Tương Vân bình tĩnh nhìn Tư Đồ Hách nói.

"Vân nhi ngươi . . ."

"Tư Đồ ca ca, ta biết ngươi khó mà có thể hiểu được, thế nhưng ta hi vọng ngươi hiểu, ta chỉ là một nữ nhân, nếu như không phải lần này đứng nhất Bách yến thịnh hội, ta ở Tướng phủ vẫn luôn luôn bị mọi người ức hiếp. Hoàng Hậu nương nương nhân từ, thưởng cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu, thế nhưng, ta quả thực không thể để miệng ăn núi lở được. Vậy nên lần này ta lên Lạc Hành, mục đích chính là muốn tìm hậu bối của một thương nhân vì ta thật sự muốn kinh doanh." Tương Vân đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra, nàng hi vọng rằng Tư Đồ Hách nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến.

"Ngươi nếu như chỉ muốn yêu cầu một thương nhân không nhất thiết phải tới Lạc Hành, có thể trực tiếp nói với ta là được, quản gia của phủ Tướng quân là một thương nhân vô cùng tinh thông, trong thiên hạ không có người thứ hai có thể so sánh với hắn nên có thể nói hắn là người tinh thông bậc nhất." Tư Đồ Hách nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tương Vân đau lòng nói:" Vân nhi ngươi . . . Đâu cần phải đến mức này!".

Tương Vân cười nói:"Tư Đồ ca ca, Vân nhi đời này thực sự đã phải gánh vác quá nhiều rồi, Vân nhi không muốn cũng không thể để ngươi liên lụy tới chuyện này. Ta đã nợ ngươi quá nhiều rồi!".

"TA, Tư Đồ Hách cam tâm tình nguyện!" Tư Đồ Hách nhìn Tương Vân, kiên định nói.

Tư đồ ca ca, ta thật may mắn khi có thể được ngươi trao cho nhiều tình ý như vậy, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không phụ ngươi! Tương Vân thầm nghĩ trong lòng.

Chờ thân thể của Tương Vân tốt hơn một chút, Tư Đồ Hách liền đưa nàng xuống núi, nhìn nàng nói:"Ngày mai ta sẽ chờ ngươi ở quán trà Thành Tây, chúng ta có thể từ từ bàn bạc về chuyện kinh doanh.". Sau đó liền đưa nàng về nhà trọ đã sắp xếp ổn thỏa với HỈ Thước, lưu luyến không muốn rời đi.

"Tiểu thư! Người rốt cuộc đã trở về rồi!" Hỉ Thước ra nghênh đón, vui vẻ nói. Tiểu thư vừa đi liền không thấy bóng dáng, làm cho tiểu nha đầu này lo lắng muốn chết.

"Được rồi, chúng ta mau mau quay về, không sẽ khiến mọi người đều nghi ngờ." Tương Vân thấy Hỉ Thước hơi rưng rừng, liền quát nhẹ nàng một tiếng rồi nhanh chóng quay về.

Trở về Lận Vân Các, việc đầu tiên Tương Vân làm là tắm rửa và thay y phục, sau đó liền đi thỉnh an lão tổ mẫu, nhân tiện ở lại Tồn Cúc Đường dùng luôn bữa tối, sau khi trở về, Tương Vân mệt đến bở hơi tai, rất nhanh liền đi vào giấc mộng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Đồ Hách liền phái người đến đưa tin cho Tương Vân hẹn nàng gặp nhau vào buổi trưa ở Thành Tây, nàng mừng rỡ trong lòng, liền sai Hỉ Thước cầm thêm mười lăm ngàn lượng, vui vẻ đi ra khỏi cửa.

Đến quán trà Thành Tây, nàng liền đứng trước cửa nói với tiểu nhị:"Hẹn gặp Tư Đồ công tử." tiểu nhị liền dẫn nàng đi tới một gian phòng tao nhã, đẩy cửa ra, liền thấy Tư Đồ Hách đang nhàn nhã ngồi trong gian phòng thưởng thức trà.

"Tư Đồ ca ca." Tương Vân mở miệng gọi, Tư Đồ Hách thấy nàng đã đến, liền giương lên một nụ cười rạng rỡ nói:"Vân nhi mau ngồi.". Tương Vân vừa ngồi xuống, liền chú ý tới một vị thiếu niên thanh tú mặc tử y đang ngồi bên cạnh, không khỏi hiếu kì nói:" Vị này chính là?"

(nghĩa là áo màu tím đó mọi người)

"La Dịch." Vị thiếu niên nhã nhặn nói. Tương Vân nhìn vị thiếu niên, diện mạo ước chừng cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bỗng nhiên nghĩ tới, quản gia phủ Tư Đồ tướng quân chính là họ La, trong lòng không khỏi cảm thán: "Đã nghe danh anh hùng từ lâu ra là một vị thiếu niên."

"Vị này chính là người ta đã nhắc tới Tương Vân, A Dịch, hiện nay trong tay Vân nhi có mười lăm ngàn lượng ngân phiếu, lấy tháng ba làm hạn định, ngươi có thể đem về cho nàng lợi tức nhiều nhất là bao nhiêu?"

La Dịch thoáng suy nghĩ một lúc, sau đó duỗi ra một ngón tay, Tương Vân chậm rãi mở miệng dò xét:" mười ngàn?" La Dịch thở dài một cái, lắc lắc đầu, Tư Đồ Hách liền nói: " Trừ tiền vốn ở ngoài, lợi tức thu về là mười vạn." Tương Vân vốn cảm thấy mười ngàn đã là nhiều nhất, thật không ngờ La Dịch lại có thể thu về cho nàng những mười vạn. Chẳng trách bên ngoài luôn đồn đại Trấn quốc phủ Tướng Quân giàu có ngang một nước, xem ra những lời nói này không phải là giả.

"Hỉ Thước, đem ngân phiếu giao cho La công tử." Tương Vân cũng không mập mờ, liền lập tức bảo Hỉ Thước, Hỉ Thước liền nhanh chóng đem mười lăm ngàn lượng ngân phiếu đưa cho La Dịch, nhưng La Dịch cũng không nhận lấy, chỉ hòa nhã cười nói: "Cô nương không cần sốt ruột, mười ngàn lượng vàng này LA mỗ vẫn có thể đảm nhiệm được, hai vị đã là bằng hữu của Tư Đồ, liền sẽ là bằng hữu của ta, sau ba tháng, ta sẽ đem hoàn lại cho cô nương 80 ngàn lượng bạc, tiền vốn sẽ khấu trừ bên trong đó, ý cô nương như thế nào?"

Tương Vân biết đây thực ra là ý của Tư Đồ Hách, cũng không từ chối nữa, chỉ thanh đạm gật đầu: "Đa tạ La huynh.". Dứt lời liền dẫn theo Hỉ Thước trở về Tướng phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro