Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Lạc Hành thư viện




Tương Vân cầm lấy Ngọc Như Ý, đặc biệt đi một chuyến đến Tồn Cúc đường. Lão phu nhân từ sớm đã ở chính sảnh chờ nàng.

"Vân nhi! Ta nghe có phải ngươi đã đoạt khôi lần thịnh hội này?!" Lão phu nhân vừa nhìn thấy Tương Vân đã vô cùng cao hứng, đưa tay ra hiệu bảo nàng lại gần. Tương Vân nhẹ nhàng nghe lời đi tới, hướng lão phu nhân hành lễ rồi cười nói:"Hôm nay chỉ là may mắn mà thôi, thắng xuýt xao thôi. Tổ mẫu người xem, ta đem cái đến cho người cái gì đây?" Nói xong liền từ sau lấy ra Ngọc Như Ý đã đặc biệt chuẩn bị cho lão tổ mẫu. Lão phu nhân vùa nhìn thấy Ngọc Như Ý tinh xảo kia liền biết là vật vô cùng quý giá, người thường không dễ dàng mà có được. Liền biết Hoàng Hậu là vừa ý với Tương Vân, nàng cũng là vì Tương Vân mà cao hứng, dù sao Tương Vân cũng là nữ, liền đại biểu cho danh dự của tướng phủ, cũng may nàng đã chịu đến hội thưởng thức của Hoàng Hậu, lần này nàng nhất định có thể làm cho nàng vang danh khắp thiên hạ!

Tương Vân nhìn thấy trong mắt lão tổ mẫu vô cùng vui mừng thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cầm lấy Ngọc Như Ý đưa đến trước mặt lão phu nhân nói:"Tổ mẫu, trước đó vài ngày người có nói với Vân nhi là mùa hè đã đến, không thể tránh được việc bị muỗi đốt. Mỗi lần bị đốt trên lưng đều rất khó chịu và buồn bực, ngài xem, lần này Vân nhi mang Như Ý đến cho ngài nhất định sẽ giải quyết được vấn đề sầu não này nha." Nói xong liền lấy Như Ý gãi một cái ở trên lưng lão tổ mẫu. "Nha đầu ngốc, ngươi đem mọi chuyện lão tổ mẫu nói với ngươi để ở trong lòng, lão tổ mẫu rất hài lòng!" lão tổ mẫu không ngừng vỗ vỗ tay Tương Vân nói. Ma ma của lão tổ mẫu đứng ở một bên cũng không nhịn được cười nói:"Lão phu nhân người xem đại tiểu thư là một lòng hiếu thuận, trong lòng luôn luôn lo lắng cho người!"

Ở Tồn Cúc đường một lúc rồi nàng nói trở về Lận Vân các của mình.

"Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, người mau mau tắm rửa thay y phục đi!" nàng vừa vào đến cửa Hỉ Thước đã đến nói với nàng. Tương Vân gật đầu, đi theo Hỉ Thước. Hỉ Thước một bên giúp Tương Vân múc nước một bên vừa thông báo:"Tiểu thư, những lễ vật Hoàng Hậu nương nương đưa tới lần này ta đã thu xếp xong rồi, trong đó, cộng thêm với số châu báu lần trước lão phu nhân đưa tới tổng cộng là mười lăm hòm, thêm vàng ròng bạc trắng tổng cộng là ba vạn lượng."

Ba vạn lượng, lúc nghe được con số này tâm trạng Tương Vân có hơi trầm xuống. Ba vạn lượng, số tiền này đủ để có thể giúp đỡ nàng làm rất nhiều chuyện, nàng muốn dùng một phần này đem ra đem ra làm ăn, nếu như số tiền này có thể tăng lên, nguồn thu nhập chính của nàng chắc chắn sẽ tăng, như vậy tất cả mọi chuyện đều không có gì khó khăn nữa. Trước mắt chính là lúc cần tiền. Nàng trầm tư một lúc rồi nói với Hỉ Thước:"Ngươi có biết trong kinh thành này có ai thương nhân nào giỏi không?" Hỉ Thước đương nhiên biết ý của tiểu thư nhà mình, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:"Hỉ Thước quanh năm cũng không có bước chân ra khỏi cửa, cũng không có biết thương nhân nào . . . Có điều . . . " Hỉ Thước ngừng một chút rồi nói tiếp:"Có điều, nô tỳ nghe ngóng có biết, quản gia của Trấn quốc phủ Đại tướng quân xuất thân là một thương gia, phụ trách quản lý rất nhiều cửa hàng trong kinh thành."

Trấn quốc phủ Tướng quân, không phải chính là phủ đệ của Tư Đồ Hách hay sao?! Nếu như có thể có được sự giúp đỡ của Tư Đồ Hách, kế hoạch của nàng chẳng phải sẽ thuận lợi trăm phần không hại chút nào sao, nhưng trong lòng nàng lại không muốn lôi kéo Tư Đồ Hách vào trong vũng nước vẩn đục này. Thế nhưng, vì báo thù, nàng đành phải làm trái lại với ý muốn của bản thân một lần.

Tư Đồ Hách vẫn luôn giữ một thói quen, chính là đầu tháng năm hàng năm đều sẽ đi đến Lạc Hành thư viện để thăm hỏi sư phụ đã từng dạy hắn ngày trước, Tương Vân biết rõ điểm này nên nàng quyết định sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Tương Vân để cho Hỉ Thước đi đến các cửa hàng trong kinh thành để đặc biệt làm cho mình một bộ bạch y của nam nhân, bởi bản thân Tương Vân đã mang phong thái lạnh lùng, mặc thêm bạch y đúng là có cảm giác của một vị công tử nho nhã. Nàng chuẩn bị bộ đồ áo liền quần này một là vì thuận tiện cho việc xuất hành, hai chính là che dậy tai mắt của người khác. Nàng cũng không muốn câu chuyện của mình rơi vào tay người khác.

Rốt cuộc cũng đã đến thời điểm Tư Đồ Hách quay trở về Lạc Hành thư viện. Hôm đó khi ánh sáng mặt trời vừa mới xuất hiện Tương Vân đã liền rửa mặt chải đầu, thay y phục sẵn sàng, cải trang cho mình thành một vị công tử hòa nhã, mang theo Hỉ Thước cùng đi ra ngoài. Lạc Hành thư viện này nói xa nhưng không xa, nói gần cũng không gần, nhưng nó lại được đặt ở trên một ngọn núi cao và hiểm trở ở ngoại thành. Ngọn núi được đặt cái tên Lạc Hành, Lạc Hành tuy hiểm trở, nhưng hàng năm người có danh tiếng đều đến đây để xin được làm học tử nhiều vô số kể nhưng đều bị từ chối, bởi lẽ Lạc Hành mở ra chỉ vì những người có năng khiếu xuất chúng. Cái gọi là năng khiếu này được phân ra thành rất nhiều mức độ, lúc trước Tư Đồ Hách có thể được vào Lạc Hành học tập cũng đều do võ nghệ siêu phàm của hắn, nhưng cũng có một phần do năng lực học tập hơn người của hắn. Hơn nữa, Lạc Hành từ trước đến nay chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử, nhưng vào đúng năm nàng năm tuổi đã thu nhận một nhóm, nàng có quá nhiều nghi vấn không có lời giải đáp, vì vậy nên lần này đi đến Lạc Hành thư viện ngoài "Cuộc gặp gỡ bất ngờ" với Tư Đồ Hách ra thì nàng còn muốn vào thư viện để tìm hiểu cho mình một vài manh mối.

Tương Vân vừa đến ngoại thành liền để cho Hỉ Thước ở lại khách sạn dưới chân núi Lạc Hành, còn mình thì đơn độc đi lên Lạc Hành. Tuy đã rất lâu không quay trở về, nhưng đối với đường lên núi, Tương Vân đại khái là vẫn còn nhớ.

Những người khác chỉ sợ là không biết, núi Lạc Hành này tầng tầng lớp lớp đều là các cửa ải gian nan, nếu muốn lên được ngọn núi này, trừ phi có võ công vô cùng cao cường, nếu không thực sự là không thể đi vào được ngọn núi này. Nhưng Tương Vân là những đệ tử Lạc Hành đều biết, đường để lên núi vốn dĩ không có trên núi.

Muốn lên được Lạc Hành, cần phải "Hướng tử mà sinh". Cái gọi là "Hướng tử mà sinh" chính là muốn nói tới cái hồ nằm ở sau lưng của núi Lạc Hành "Tử Hồ". Hồ này thực chất cũng không phải là hồ, nói chính xác đây là một hồ nước sâu không đáy, cách duy nhất chỉ có thể là hít một hơi thật sâu để bản thân không bị hết hơi mới có thể lặn được xuống đáy, mới có thể đi vào "bên trong" của núi Lạc Hành. Sau khi đi vào, sẽ thấy trước mặt là những con đường vô tận dẫn đến hỏa môn, chỉ cần thong dong đi qua từng con đường, quần áo bị ướt ở hồ sẽ được hong khô. Chỉ cần đi về phía trước là có thể thấy được cầu thang dẫn tới Lạc Hành thư viện, hướng đi lên trên chính là Lạc Hành thư viện.

Tương Vân biết cách để đi tới nơi nên không hề do dự nhảy xuống "Tử Hồ". Đáng tiếc nàng đã không bơi rất nhiều năm rồi, lại phải chịu thêm dòng nước xoáy quá mạnh nên dần dần mất đi ý thức.

"Vân nhi, Vân nhi, ngươi mau tỉnh lại! Vân nhi!" Tương Vân mơ hồ lấy lại ý thức thì bỗng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc đang gọi tên mình, nàng cố gắng gượng để đứng dậy, nhưng lại phun ra mấy ngụm nước, hiện tại nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tương Vân nhìn lại bản thân một chút, hóa ra mình đã xuyên qua được "tử Hồ", vào được bên trong của núi Lạc Hành rồi.

"Vân nhi! Ngươi tỉnh rồi!" Tương Vân chạm vào đầu, ý thức lúc này vẫn còn vô cùng hoang mang, không rõ ràng. "Vân nhi, ngươi bị sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? " Giọng nói ân cần quen thuộc này lại tiếp tục vang lên. Tương Vân ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói này, hóa ra chính là Tư Đồ Hách.

"Tư Đồ ca ca, ta không có vấn đề gì." Tương Vân nhìn lên liền thấy Tư Đồ Hách có vẻ như đã yên lòng. Tư Đồ Hách nhìn Tương Vân sắc mặt đang tái nhợt hỏi:" Vân nhi ngươi tại sao lại quay trở về Lạc Hành?" Tư Đồ Hách không thể lý giải được.

"Có một số chuyện đến nay Vân nhi vẫn chưa thể hiểu được, muốn quay lại thư viện để tìm ra được câu trả lời!" Tương Vân chầm chậm nhìn Tư Đồ Hách nói.

"Chuyện ngươi muốn nói đến chính là sự việc năm xưa?!" Tư Đồ Hách nhìn về phía Tương Vân, ánh mắt để lộ ra một chút áy náy nhưng rất nhanh chóng lại bị hắn che dấu đi.

Tương Vân biết, hắn chắc chắn là đang nghĩ tới chuyện đã từng xảy ra trước kia, Tương Vân đương nhiên là sẽ không đem mục đích thực sự của nàng nói cho hắn biết, nhưng vì muốn hắn đáp ứng lại điều kiện của bản thân nên Tương Vân đành nói:"Tư Đồ ca ca, Vân nhi thực sự không thể hiểu, bản thân rõ ràng chỉ là muốn cùng với sư phụ học y thuật mà thôi, tại sao sư phụ lại không đồng ý, mà lại còn muốn đuổi Vân nhi xuống núi . . . " trong giọng nói của Tương Vân có vài phần như muốn òa khóc lên.

"Vân nhi, ngươi đừng quá khổ tâm, sự việc đã qua lâu như vậy rồi . . ." Tư Đồ hách không biết làm sao mới có thể an ủi được Tương Vân.

"Tư Đồ ca ca, Vân nhi không sao, trước tiên chúng ta hãy đi tới thư viện đã, ngoài chuyện này ra bản thân ta hôm nay còn có chuyện khác muốn làm rõ, cháy nhà mới ra mặt chuột.".

"Ta đi cùng ngươi." Tư Đồ Hách thực sự không yên tâm với Tương Vân, từ nhỏ thân thể nàng đã vô cùng yếu, hắn căn bản là không thể bỏ lại một mình nàng được.

"Ừm." Tương Vân gật đầu, Tư Đồ Hách đỡ Tương Vân dậy, truyền cho nàng một chút khí lực, đợi cho thân thể Tương Vân hồi phục qua một chút rồi liền đỡ nàng đi qua hỏa môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro