Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Bách hoa thịnh yến (1)




"Vân nhi, những năm ở Lan Nhược Tự liệu ngươi có học thêu thùa?" Lão phu nhân nhìn đôi tay đang pha trà của Tương Vân mà lơ đãng nói. Tương Vân hơi ngừng lại một chút, thêu thùa đương nhiên là nàng đã lĩnh hội, kiếp trước vì muốn lấy lòng Long Duẫn Khiếu nên nàng gần như đã thuần thục kỹ năng thêu "Thập bát bàn". Nàng tính toán thời gian một chút, đúng rồi, sắp đến "Bách hoa thịnh hội" của Hoàng Hậu tổ chức mỗi năm một lần.

Mặc dù nói là "Bách hoa thịnh hội" tổ chức để cho nữ quyến giao du, thực chất ra chính là để cho người hoàng tộc chọn phi tử cho mình, bởi vậy văn võ bá quan đều rất chú trọng đến thịnh hội lần này. Nếu như nàng nhớ không lầm, kiếp trước Tương Thu Thanh chính là nhân cơ hội thịnh hội này mà vang danh thiên hạ, đầu tiên là kỹ thuật thêu thùa vô cùng khéo léo, sau là một khúc Kinh Hồng tuyệt diễm thiên hạ, từ đó địa vị của Tương Thu Thanh như diều gặp gió, tuy nói nàng là đích nữ nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng chèn ép của Tương Thu Thanh. Mà đối ngoại được dâng đến của Phủ Thừa Tướng, chỉ biết đến thiên kim tiểu thư Tương Thu Thanh nghiêng nước nghiêng thành, đa tài đa nghệ, tuyệt đại giai nhân, một chút cũng không nghe danh đích nữ của Phủ Thừa Tướng có dung mạo ra sao. Bây giờ nàng đã sống lại, liền tuyệt đối sẽ không để cho Tương Thu Thanh có ngày nổi danh. Tương Thu Thanh muốn mượn vũ khúc Kinh Hồng để gây ấn tượng, vậy nàng liền làm trái lại với tính toán của bọn họ thôi! Kiếp trước Tương Thu Thanh nợ nàng, vậy kiếp này nàng chắc chắn sẽ trả lại cho nàng ta gấp mười gấp trăm lần!

Nghĩ tới đây, Tương Vân liền khẽ cười nhìn lão tổ mẫu: "Vân nhi chưa từng cùng với sư phó tu tập, nhưng cũng đã tự mình tìm hiểu một chút cách thức.". Vừa nói xong nàng liền đem hầu bao ở bên hông gỡ xuống, cười nói: "Hai ngày trước trong thời gian rảnh rỗi Vân nhi đã thêu một chiếc hầu bao, khó mà đạt được đến độ thanh nhã, nếu tổ mẫu đã hỏi, Vân nhi không còn cách nào khác ngoài tự bêu xấu bản thân." Nói xong Tương Vân liền đưa hầu bao tới trước mặt lão tổ mẫu, lão tổ mẫu tiếp nhận hầu bao từ trong tay của Tương Vân, đặt ở trong tay vuốt nhẹ, một lát sau kinh ngạc nói: "Song diện thêu?!" Tương Vân không nói lời nào, chỉ là nhu hòa nhìn lão tổ mẫu.

Đúng vậy, song diện thêu. Thủ pháp nữ công thêu thùa của nữ nhân vô cùng phức tạp, trong đó nổi danh nhất thiên hạ là khó học nhất chính là song diện thêu. Có những vị tú nương đã dốc hết cả một đời cũng không thể nắm bắt được thủ pháp của song diện thêu. Chính là Tương Thu Thanh từ nhỏ đã theo sư phó học tập nhưng cũng không có cách nào có thể đem song diện thêu sử dụng thuần thục như vậy, huống hồ nói tới Tương Vân, từ nhỏ đã ở cái chốn Lan Nhược Tự hẻo lánh, đi cả một đoạn đường dài cũng chẳng có tới một bóng người.

Nguyên nhân chính là như vậy, nên khi nhìn thấy song diện thêu của Tương Vân lão phu nhân mới ngạc nhiên như vậy, nếu như Tương Vân không phải lén lút học trộm vậy thì đây chính là kỳ tài ngút trời.

"Vân nhi, một thời gian nữa sẽ đến "Bách hoa thịnh hội" do đích thân Hoàng Hậu nương nương tổ chức, đến lúc đó hoàng thân quý tộc đều sẽ có mặt. Tổ mẫu không cần nhiều lời hẳn ngươi cũng biết, lần thịnh hội này chính là để cho hoàng tộc chọn phi tử." Lão phu nhân nhìn Tương Vân nói.

Tương Vân lập tức kéo tay lão phu nhân: "Tổ mẫu, Vân nhi còn nhỏ, Vân nhi còn muốn ở cùng với người thêm mấy năm nữa!"

"Nha đầu ngốc, nói gì vậy. Ngươi là nhất định phải tham dự nhiều buổi yến hội, để thiên hạ biết đến Đại tiểu thư phủ Thừa Tướng là người đa tài đa nghệ, tương lai cũng có thể gả được cho một người có gia thế tốt, đến lúc đó tổ mẫu cũng có thể yên lòng." Lão phu nhân nhìn Tương Vân, trong lòng có chút không đành lòng.

"Tổ mẫu người đang giễu cợt ta!" Tương Vân sắc mặt ửng đỏ, "Vân nhi sẽ cố gắng không để cho tổ mẫu thất vọng." Lúc này lão tổ mẫu mới vừa lòng vỗ vỗ vào mu bàn tay của Tương Vân.

Do bách hoa thịnh hội, Tướng phủ mấy ngày gần đây đều vô cùng bận rộn, mang đồ trang sức mới ở nơi khác về cho hai vị tiểu thư. Tú nương phụ trách làm y phục cũng vô cùng bận rộn cũng bởi vì hai vị tiểu thư mà làm ra y phục mới. Lần này Tương Vân và Tương Thu Thanh đều nhận được năm bộ y phục, bởi lần trước Tương Vân bị rơi xuống nước nên Lâm Mạn Như cùng Tương Thu Thanh chắc chắn sẽ không dám đụng tới y phục của nàng, vì lẽ đó nên y phục được đưa tới có thể nói là không có gì nổi bật.

Tương Vân tỉ mỉ đánh giá năm bộ y phục được tú nương đưa tới, chọn ra một bộ có màu sắc thanh nhã mỹ lệ, lại dặn dò Hỉ Thước vào trong kho phòng lấy ra một gói tơ tằm màu bạc. Lần này nếu như muốn ở bách hoa thịnh hội nổi trội hơn người, đầu tiên y phục liền không thể tầm thường như người khác. Mà muốn từ trên y phục mà nổi trội cũng chỉ có thể..... Tương Vân trong lòng đã có chủ ý, khẽ mỉm cười, trong lòng đã nắm chắc phần thắng.

Một bên khác, Tương Thu Thanh biết Tương Vân cũng tham gia bách hoa thịnh hội lần này, trong lòng không khỏi sinh ra ác ý, nàng biết kỹ thuật nữ công của Tương Vân không bằng mình, kỹ thuật múa cũng không thể sánh bằng, nhưng là không hiểu tại sao trong lòng vẫn luôn có một chút bất an, đối với Tương Vân, nàng chung quy là phải loại trừ trong lòng mới có thể yên tâm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn một ngày nữa là đến bách hoa thịnh hội. Những ngày gần đây, Tương Thu Thanh không hề sai người đến làm phiền Tương Vân, Tương Vân biết nàng là muốn nổi trội hơn người, tuyệt đối sẽ không cho mọi việc được như ý, nhưng là cũng mơ hồ cảm nhận được đây là điềm báo của một trận giông tố, nhưng nàng cũng chẳng hề để ý nhiều, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn.

Tương Thu Thanh phái người đi Lận Vân các thăm dò, nàng ta muốn biết Tương Vân chuẩn bị những gì, liền nhân cơ hội mà dồn nàng vào thế yếu, nhưng là đều không kiếm được bất cứ tình báo hữu ích nào, chỉ nghe nói Tương Vân đang may một bộ tố y không nổi trội. Tương Thu Thanh nghe thấy vậy mới yên lòng.

Bách hoa thiên hội đã tới, lờ mờ sáng, nha hoàn của Tướng phủ đã tới gọi các vị chủ tử rời giường. Tương Vân mặc một bộ y phục màu xanh, quả nhiên là xinh đẹp, nhưng tham gia bách hoa thịnh hội ăn mặc như vậy là quá mức thanh đạm. Nàng thay xong y phục, liền lấy ra đồ trang sức mấy ngày trước được tổ mẫu ban thưởng, bộ đồ trang sức vô cùng tốt, đặc biệt là hoa mai lạc, nàng cũng ở trên giữa trán điểm lên một dấu chu sa nhỏ, tựa như một mai hoa trang thanh tịnh, đơn giản. Nhìn qua cảm giác thanh đạm nhưng bên trong loại toát ra xuất trần ý vị.

Sau khi trang điểm xong Hỉ Thước liền cùng nàng đi tới chính sảnh của Tướng phủ, lão phu nhân và Thừa Tướng từ sớm đã chờ ở đây. Tương Vân đi vào chính sảnh, nhìn thấy bộ dạng cũng đã trang điểm của Tương Thu Thanh. Tương Thu Thanh hôm nay mặc một bộ y phục vàng nhạt, ở trên y phục đều dùng kim tuyến thêu xen kẽ mấy đóa Thu Cúc, trên đầu mang theo hạc vũ trang sức, hơn nữa cùng với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, nhìn qua xa hoa, nhìn quanh thùy mị.

Mà Tương Thu Thanh cũng đang tỉ mỉ đánh giá Tương Vân, một thân thanh y, quả nhiên xinh đẹp nhưng cũng là quá mức thanh lãnh, nhìn qua cũng giảm bớt đi vào phần ấm áp. Có điều những điều này đều rất hợp ý nàng ta, Tương Vân muốn nhân lần thịnh hội để vươn mình sợ là điều không thể. Nghĩ tới đây Tương Thu Thanh không nhìn Tương Vân nữa, đối với nàng mà nói cũng chỉ là bại tướng trong tay thôi.

Sau khi dùng qua điểm tâm, Tương Thu Thanh cùng Tương Vân liền lên xe ngựa đã được chuẩn bị kỹ càng từ sớm. Ước chừng phải qua nửa canh giờ các nàng mới có thể đến hoàng cung biệt uyển.

Biệt uyển tuy được gọi là biệt uyển, nhưng quy mô so với một hoa viên bình thường thì khí thế hơn rất nhiều, đợi các nàng tiến vào biệt uyển xong, những vị tiểu thư của các nhân gia khác bắt đầu xì xào bàn tán. Mà các nàng ngoại trừ bàn tán về Nhị tiểu thư của tướng phủ thế gian hiếm có một gương mặt xinh đẹp như vậy, thì chính là cười nhạo đại tiểu thư của phủ thừa tướng mặc một thân Thanh y thanh đạm mà bước đến nơi này phong nhã như vậy thật là nực cười.

Tương Vân nghe người khác dị nghị về trang phục của mình những cũng không hề tức giận, từ đầu đến cuối đều không có quá nhiều biểu hiện, bản thân nàng tính tình chính là lạnh nhạt, lúc này càng như không dính một chút khói bụi trần gian nào, giống như một vị tiên tử.

Tương Thu Thanh nghe người khác bàn luận so sánh Tương Vân cùng với mình trong lòng đương nhiên là cực kỳ hưởng thụ, hôm nay trôi qua, giấc mộng được vang tên khắp kinh thành của nàng chắc chắn sẽ thành!

Rất nhanh, hoàng hậu Phượng Liễn cũng đã đến, nàng nhẹ nhàng thỉnh an Phượng Liễn, do cung nữ nâng. Hoàng Hậu nhìn qua cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng từng cái vung tay nhấc chân đều ung dung hoa quý, khó có thể nói được. Đi theo bên cạnh Hoàng Hậu có hai nữ nhân, một là Long Hi Nhi lần trước nàng đã gặp, còn một người nữa nếu nàng nhớ không lầm, chính là công chúa được đương kim hoàng đế được sủng ái nhất Long Diệc Tuyết.

Kiếp trước Tương Vân không có bằng hữu, nhưng lại cùng Long Diệc Tuyết quan hệ vô cùng thân thiết, Long Duẫn Khiếu có thể thành công lấy được ngôi vị hoàng đế cũng không thể thiếu sự giúp sức của Long Diệc Tuyết. Đáng tiếc vật đổi sao dời, nàng trông thấy cố nhân, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Long Diệc Tuyết vốn lần này đến thăm gia cũng chỉ để xem chút náo nhiệt, cũng là nghe nói lần này có thể nhìn thấy đương kim đại tiểu thư của Tướng phủ trong truyền thuyết, nàng là muốn nhìn xem vị Đại tiểu thư này liệu có giống như lời đồn đại hay không, thân không sở trường, một thân thấp hèn. Nhưng khi nàng nhìn thấy Tương Vân thì trong nháy mắt này, nàng liền biết, chung quy tin đồn cũng chỉ là tin đồn, không được mấy phần thực. Không thể so sánh nàng với người khác, nàng là đang rất thích thú với khí chất lạnh lùng trên người Tương Vân. Mà khi bốn mắt nhìn nhau, nàng lại cảm thấy như đã quen biết từ lâu, cảm giác đã là bằng hữu từ rất lâu rồi.

Đối diện trong chốc lát, Tương Vân liền thu hồi ánh mắt, đi theo dòng người vào vị trí. Nàng vốn không muốn nổi trội nên đã quyết định chọn vị trí cuối cùng, vị trí này tuy không có gì nổi bật nhưng lại có thể nhìn thấy được vẻ mặt của tất cả mọi người trong tầm mắt.

Sau một lát, các quyền thế kinh thành, chưa hôn phối nam tử cũng chọn vị trí ngồi. Tương Vân nhìn "Ra mắt thịnh hội" này mà không khỏi cười lạnh. Vào lúc này, từ trong đám người nàng nhìn thấy Tư Đồ Hách.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước đây nàng cũng đang ngồi trong đám người như vậy, một chút liền trong thấy hắn, vậy mà chớp mắt đã vạn năm. Nếu như không phải do trận hỏa hoạn kia đã hủy hoại dung nhan của nàng, nàng có lẽ đã là thê tử của hắn. Có lẽ khi đó nàng đã không còn xứng với hắn....... Nếu như khi đó nàng cùng hắn có thể thì tốt biết bao...... Cái này chỉ có thể do hữu duyên do số phận thôi. Lần này sống lại, là ông trời đã cho nàng một cơ hội, cho nàng một cơ hội báo thù, kiếp này nàng không thể cùng với hắn đã là ân hận suốt đời, vậy thì hãy để nàng cẩn thận bảo vệ hắn chu toàn đi.

Tư Đồ Hách liếc một cái liền trông thấy Tương Vân, chỉ thấy nàng đang nhìn mình, trong ánh mắt hiện lên một tia đau xót, chờ đến lúc hắn muốn tìm hiểu sự tình, nàng đã đem ánh mắt thu lại. Vân nhi, nàng đến tột cùng là làm sao vậy? Tư Đồ Hách lo lắng cho nàng, nhưng mà bị vướng bởi thế cuộc nên không tiện, không dám nhiều lời, chỉ đành nén tình cảm ở trong lòng.

Tư Đồ Hách lựa chọn chỗ ngồi đối diện với Tương Vân, hắn muốn biết, rốt cuộc Tương Vân muốn làm gì.

Chỉ thấy Tương Vân từng chút từng chút thanh thuần thưởng thức trà, cũng không có hành động thừa thãi, Tư Đồ Hách thở phào nhẹ nhõm. Có điều, hắn rất nhanh lại bắt đầu lo lắng. Bách hoa thịnh hội lần này quan trọng nhất chính là nữ nghệ của các tiểu thư của các quan gia, Tương Vân từ khi còn nhỏ đã bị đưa đến Lan Nhược Tự, nơi Phật môn thanh tịnh, đương nhiên là nàng không có cách nào mà học tập được nữ công cùng tài nghệ, lần thịnh hội này nàng chẳng phải là..... Hắn tuy không thèm để ý đến những thứ này, nhưng là hắn lô lòng tự tôn của Tương Vân sẽ bị đả kích.

Tương Vân cảm nhận được ánh mắt như lửa thiêu từ phía Tư Đồ Hách, chỉ cần nhìn một cái nàng liền biết hắn đang lo lắng cái gì, liền quăng cho hắn một cái ánh mắt để cho hắn yên tâm. Từ Đồ Hách nhìn chăm chú vào cặp mắt sâu thẳm kia của nàng, tâm trạng lo lắng dần biến mất.

Một lát sau, lần lượt từng vị thiên kim tiểu thư của các quan gia bắt đầu lên biểu diễn tài năng của bản thân. Các tiết mục rất đa dạng, có xướng, có khiêu vũ, ngay cả múa kiếm cũng có... Trong đó nổi bật nhất có đích nữ của Thị lang bộ hộ Lâm Dĩ Thuần với "Thanh bình nhạc", con gái duy nhất của Binh bộ Thượng thư Mục An Nhiên với tài thư pháp, cùng với tài nghệ kiếm thuật của Trấn Nam hậu trưởng nữ Diệp Thiên Thiên.

Rất nhanh, đã đến phiên phủ Thừa Tướng.

Tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung ở trên người Tương Vân, có người mang theo vẻ chờ mong, có người lại mang theo ý chế giễu. Lúc này, đột nhiên Tương Thu Thanh đứng lên, cất cao giọng nói: "Tỷ tỷ có lẽ còn chưa chuẩn bị tốt, hay trước tiên hãy để Thanh nhi múa một khúc để trợ hứng cho tỷ tỷ, cũng coi như là tung gạch nhử ngọc.". Mọi người vừa nhìn Tương Thu Thanh, nhìn thấy trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia hiện lên vẻ e thẹn, mọi người đều cho là nàng muốn thay đại tỷ của mình lưu lại chút mặt mũi, nhất thời đối với nàng sinh ra hảo cảm trong lòng. Nhưng Tương Vân biết, Tương Thu Thanh không có tốt bụng như vậy. Nàng ta hiện tại làm như vậy thực chất ra là muốn tàn nhẫn đem nàng đạp xuống đát mà thỏa sức chà đạp.

(tung gạch nhử ngọc: giống như câu nói của Việt Nam "Thả con săn sắt, bắt con cá rô" ý mọi người ạ! Mọi người thông cảm em để nguyên vì muốn cho từ ngữ nó hợp với cổ đại ý mà ^.^)

Sau khi được Hoàng Hậu cho phép, Tương Thu Thanh hướng về phía các thế gia vọng tộc, hơi khẽ cúi người: "Xin mọi người cho phép Thanh nhi xuống đổi thân vũ y." Nói liền lui về để thay y phục.

Chỉ chốc lát sau, Tương Thu Thanh lấy lụa mỏng che mặt, nhẹ nhàng đi tới. Thủy tụ thanh huy, nhanh như cầu vồng, uyển như du long, đến khi vũ khúc kết thúc, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

(Thủy tụ thanh huy, nhanh như cầu vồng, uyển như du long: ý là trong sáng như ánh nắng chiếu vào mặt hồ, nhanh nhẹn bay bổng, uyển chuyển như rồng bay kiểu như vậy, nhưng mà mình hông biết dịch thế nào cho nó hay nên đành để nguyên T.T)

Tương Vân một bên thưởng thức kỹ năng múa của Tương Thu Thanh, một bên không nhanh không chậm thưởng thức trà, nàng nhớ lại kiếp trước Tương Thu Thanh cũng như vậy, dựa vào vũ khúc Kinh Hồng, vang danh thiên hạ. Mà theo với sự nổi danh của nàng ta, các thế gia đều đem nàng ra so sánh với nàng ta, thậm chí còn nói cái gì mà trưởng nữ của tướng phủ chẳng qua đều là do địa vị, thực chất chỉ là người ngu ngốc với xuất thân cao quý mà thôi. Vì lẽ đó, kiếp này, nàng sẽ không để cho chuyện đó tái diễn lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro