
tỉnh dậy trong thùng rác
🪐 Chương 1: Tỉnh dậy trong thùng rác
Tiếng “cạch cạch” vang lên, một con chuột máy lạch cạch bò qua mặt cô.
Mùi sắt gỉ và dầu nhớt xộc lên mũi.
Giang Chi Hạ mở mắt.
“...Đây là đâu?”
Cô ngồi bật dậy, đập đầu vào nắp thùng rác.
Bốp!
“Đau chết ta rồi!”
Một giọng nói trẻ con vang lên — cao, trong, và yếu ớt đến mức cô suýt không nhận ra đó là của mình.
Cúi đầu nhìn xuống, Giang Chi Hạ thấy đôi tay nhỏ xíu bẩn thỉu, bàn tay vốn từng cầm kiếm quang, nay chỉ cầm... vỏ lon méo mó.
Cô há miệng.
“...Ta xuyên rồi à?”
Hệ thống định vị trong đầu không phản hồi, cơ giáp “Thiên Lang” biến mất, chip thần kinh chiến đấu cũng không còn.
Chỉ còn lại... cái bụng đói kêu ọt ọt.
Một bé trai chừng mười tuổi thò đầu vào thùng rác, la lên:
“Ê! Con bé chết chưa? Hôm qua tao thấy mày nằm trong đống phế liệu cơ mà!”
Giang Chi Hạ liếc cậu ta, giọng lạnh như băng:
“Không chết. Nhưng nếu mày còn hét, tao sẽ chôn mày cùng đống rác này.”
Cậu bé trợn tròn mắt.
“Ghê vậy… Một đứa nhóc tám tuổi mà dọa người ta luôn hả!?”
Giang Chi Hạ khẽ thở dài. Cô cố đứng dậy, đôi chân nhỏ run run.
“Ở hành tinh CL04 này… phế liệu cũng biết nói chuyện sao?”
Cậu bé bật cười:
“Ha! Ở đây phế liệu còn biết đánh nhau giành đồ ăn nữa đó! Tao là Lạc Tử, dân khu E, còn mày là ai?”
“Giang Chi Hạ.”
“Cái tên nghe sang chảnh ghê. Ở khu ổ chuột mà đặt tên kiểu quý tộc ha?”
Giang Chi Hạ không đáp. Cô đang tính toán lượng năng lượng dự trữ, tầm 0%.
=> Kết luận: đói gần chết.
Một hộp dinh dưỡng hết hạn nằm lăn lóc bên cạnh.
Không kịp nghĩ, cô mở ra, tu một hơi.
Lạc Tử há hốc:
“Cái đó… hết hạn từ hai tháng trước rồi đó nha!!”
Cô uống xong, liếm mép, thản nhiên đáp:
“Miễn không chết là được.”
Rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt phủ mây bụi kim loại —
một thế giới lạnh lẽo, nơi tinh thần lực là tất cả.
Cô nhếch môi cười nhẹ:
“Được rồi. Nếu ông trời cho ta sống lại… ta sẽ lại leo lên đỉnh một lần nữa.”
Lạc Tử nhìn cô, chớp mắt.
“...Con nhỏ này bị đói quá nên nói mớ hả?”
Giang Chi Hạ quay sang, nghiêm túc nói:
“Không. Ta chỉ đang tính xem bắt đầu thống trị từ khu rác nào trước thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro