chương 50
Một nam sinh trẻ tuổi bị nhiều nữ sinh tập kích như vậy, nhất định sẽ có chút khẩn trương.
Tư Hoàng đã sớm trải qua tình huống như thế, yêu cầu kỳ quái hơn nữa cô cũng đã gặp phải, cũng biết các nữ sinh thần tượng cô có ý xấu muốn xem cô cởi quần áo, nếu như cô nhượng bộ thì bọn họ sẽ thừa thắng xông lên, mà nếu cô phản kích, bọn họ lại rất dễ dàng nhân nhượng -- bởi vì các cô gái này kỳ thật chỉ là muốn lấy lòng người yêu, thêm một phần chú ý thì thêm vào một phần phúc lợi, phần phúc lợi này bất kể là lớn hay là nhỏ đều không sao cả, chỉ cần là người ấy cho là thỏa mãn rồi.
Cái gọi là phản kích không phải là đi trách cứ các cô gái này... Tư Hoàng hé miệng cười một tiếng, không trả lời câu hỏi tại sao của các cô gái, khom người sắn ống quần, lộ ra cổ chân trắng nõn, đứng lên đá đá chân, dáng vẻ trông càng thêm thanh xuân sức sống, ngẩng đầu hô với các nữ sinh:
"Nhưng tôi có thể ngược bọn họ đến khi bọn họ chịu phục, các cậu nói có được hay không?"
Nụ cười thiếu niên sáng lạn, lời nói kiêu ngạo, cặp mắt sáng ngời như thiêu đốt nhìn chăm chú vào bạn, hỏi ý kiến của bạn... Giờ khắc này, đám thiếu nữ đều có cảm giác tim đập muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cảnh tượng này thật sự rất thỏa mãn ảo tưởng luôn có của mỗi thiếu nữ: thiếu niên anh tuấn ở trên sân bóng rổ tỏa sáng như ánh mặt trời, thân là bạn gái của hắn ở phía xa nhìn chăm chú vào hắn, mỗi khi hắn ném bóng hoặc là lúc chạy nhanh đều sẽ nhìn mình vài lần, hoặc là cười cười với mình, sẽ nói với mình: Xem bạn trai em lát nữa có bao nhiêu đẹp trai, thắng mua đồ cho em ăn! Ngoan ngoãn cổ vũ cho anh!
"A a a a a a ----! Chồng ơi, tốt lắm! Chồng, anh giỏi nhất! Chồng ơi, cố gắng lên!"
"... Điền Cửu Nhiễm! Cô câm miệng! Ai là chồng của cô?!"
"Bệ hạ nói cái gì cũng đúng! Rất đúng! Phi thường đúng! Tuyệt đối đúng!"
Bầu không khí trên sân thể thao hoàn toàn bị xào lên nóng bỏng, Dương Quyết Tiên ra hiệu cho đạo diễn và nhân viên, ý bảo bọn họ đưa cảnh này vào màn hình -- phản ứng chân thật của đám học sinh này dẫn dắt lòng người hơn so với kịch bản trong kế hoạch.
"Mấy người các cậu nghĩ sao?"
Dương Quyết Tiên nhìn về phía chín nam sinh.
"Nghĩ cái gì nữa!? Sợ gì cậu ta?"
Tiền phong đội xanh hô.
Mấy nam sinh khác cũng huyết khí dâng trào.
"Đúng vậy, chơi thì chơi!"
"Chậc! Bóng rổ là môn thể thao tập thể, cậu ta thích làm náo động như vậy, tôi mới không cần cùng cậu ta một đội."
Trung vệ đội đỏ cố ý làm khó dễ.
"Đúng vậy! Nếu cậu đã không muốn phối hợp với đồng đội, còn không bằng chơi một mình đi!"
Dương Quyết Tiên sao lại không nhận ra tâm tư đám người tuổi trẻ này, chuẩn bị nói không muốn chơi thì đổi người thì một giọng nói dễ nghe vang lên:
"Thế thì một mình chơi."
Hả?
Dương Quyết Tiên kinh ngạc nhìn về phía Tư Hoàng.
"Tư Hoàng, cậu định làm gì?"
Tư Hoàng cười nói:
"Tôi một mình đấu với chín người bọn họ."
Dương Quyết Tiên bật cười.
"Làm bậy!"
Tư Hoàng:
"Nếu như tôi thua, phí tổn tôi sẽ chi trả, một lần nữa quay lại là được."
"Tôi không có ý này..."
"Là ý gì cũng được, tôi đã nói sẽ ngược bọn họ."
Dương Quyết Tiên im lặng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ lúc này thần thái rạng rỡ, cùng với chín nam sinh tức giận như núi lửa sắp phun trào, mở miệng nói một câu ngay cả chính anh cũng kinh ngạc:
"Vậy cứ như thế đi, các cậu còn vấn đề gì nữa không?"
"Cái, sao, hỏi, đề, đều, không có, có!" (?)
Duy nhất còn có chút lý trí, tiền phong của đội xanh từ từ nói.
Vấn đề này quá lớn! -- Trong đầu mỗi người hiện lên ý nghĩ này.
Vũ Hy đau cả đầu, lẩm bẩm nói:
"Linh Linh, đây là Tư Hoàng mà chúng ta biết?"
"Vâng!" Vũ Linh gật đầu, không hề hoài nghi.
Vũ Hy cúi đầu nhìn cô.
"Giống chỗ nào?"
Vũ Linh:
"Liên tục chói mắt! Soái ngất trời!"
Vũ Hy:
"..."
"Bệ hạ!"
Vũ Linh đột nhiên hô, chạy vào sân thể thao.
Chịu ánh mắt nóng cháy của đám nữ sinh, Vũ Linh chạy tới trước mặt Tư Hoàng, đưa dây da màu đen trong tay cho cô.
"Tóc sẽ đâm vào mắt, buộc lên tạo hình cũng đẹp hơn."
Tư Hoàng ngồi xổm xuống, hai tay lười nhác buông thõng, ngẩng đầu cười nói với Vũ Linh:
"Cám ơn."
Vũ Linh sợ run một giây, sau đó đỏ mặt trong tiếng thét chói tai bỗng nhiên bộc phát tứ phía. Cô xê dịch môi, đứng không nhúc nhích.
Tư Hoàng nhẹ giọng nói:
"Chẳng phải đã nói muốn làm thợ trang điểm cho tớ sao?"
Hai mắt Vũ Linh trừng lớn, kích động lại có chút không thể tin nhìn chằm chằm Tư Hoàng, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời chứa ý cười khích lệ, trái tim như bị thứ gì đó im lặng va vào, vừa ê ẩm vừa ấm áp. Trên đầu vai cũng nhiều thêm một phần trách nhiệm, giảm bớt sự căng thẳng từ trái tim thiếu nữ vọng tưởng.
"Ừ."
Cúi đầu đáp lời, Vũ Linh cúi người xuống, hai tay dịu dàng vươn tới tóc Tư Hoàng.
Sợi tóc mềm mại tạo cảm giác nhẹ nhàng thoải mái trên đầu ngón tay, khiến động tác của Vũ Linh càng thêm cẩn thận, không giống như đang đối xử với nam sinh, mà như với một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hơi sai lầm làm hư cái gì, cô sẽ không tha thứ cho bản thân. Cô buộc lại tóc Tư Hoàng, tóc phân tán trên trán lại không đến mức quá mất trật tự, dây da màu đen buộc đầu tóc này thành một bím tóc nhỏ sau đầu.
"Được không?"
Tư Hoàng hơi quơ quơ đầu, không còn tóc rơi xuống trước mắt nữa.
"Ừ."
Vũ Linh lui về phía sau một bước, tường tận xem xét gương mặt Tư Hoàng, cái trán đầy đặn, buộc bím tóc nhỏ, vẻ mặt so với trước kia càng kiêu ngạo, hiên ngang lẫm liệt lại hoàn mỹ khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, nhất là đôi mắt, tràn đầy sự sắc bén mà người trẻ tuổi không thể che lấp, tùy hứng bá đạo như nghé không sợ cọp, sáng ngời khiến người xem hoảng hốt.
"Cố gắng lên!"
Vũ Linh bất giác nói, nắm quyền làm động tác cổ vũ.
"Rất tuấn tú!"
Tư Hoàng giơ lên nắm tay, nhẹ nhàng đụng vào nắm đấm của cô.
"Ừ." Tặng kèm một nụ cười cởi mở.
Vũ Linh hốt hoảng đi ra khỏi sân thể thao, trở lại bên cạnh Vũ Hy, nhận được vô số ánh mắt như sói nhìn chằm chằm.
"Anh Dương, thế này tương đối tốt hơn đấy."
Nhiếp ảnh gia không kìm được cảm thán.
Dương Quyết Tiên gật gù, không cần nhìn ảnh chụp đối phương, anh đã biết nhất định rất tốt. Bởi vì chính anh chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy vô cùng tốt -- thiếu niên khốc soái kiêu ngạo bất tuân trên sân bóng rổ, thiếu nữ gò má đỏ bừng cột tóc cho hắn, cổ vũ cho hắn.
Tình tiết như vậy được dùng trong phim học đường không chỉ một hai lần, nhưng mà thứ kinh điển được sử dụng vô số lần cũng chính bởi vì thứ này động lòng người nhất. Đây là giấc mộng hoặc là ký ức tốt đẹp của mỗi một thiếu niên, nhưng mà muốn diễn thứ đã dùng qua vô số lần thật đặc sắc, làm cho người ta lưu lại ấn tượng lại tương đối khó khăn.
Tư Hoàng làm được, nhờ khuôn mặt của hắn, quan trọng hơn là diễn xuất, từ ánh mắt đến cơ thể, cùng với cá tính đều biến thành dáng vẻ có mị lực nhất ở độ tuổi này.
Dương Quyết Tiên nghĩ tới một từ -- nhập diễn.
Chỉ có diễn viên xuất chúng mới có thể khống chế bản lĩnh tự nhiên, hoàn toàn dẫn bản thân vào bên trong nhân vật, trước khi mê hoặc người xem phải mê hoặc chính mình, ngay cả bản thân cũng cảm thấy đó chính là mình.
Nơi này biến thành sân nhà của Tư Hoàng, nữ sinh xung quanh làm đội cổ động, cùng với chín vị nam sinh tức giận chiến khí khắp người, toàn bộ đều bất giác bị cô lôi kéo diễn. Vốn là phim quảng cáo toàn người mới, lại bị cô khống chế thành mỗi người đều nhập diễn, chân thật nhiệt tình! Đặc sắc vạn phần!
"Có thể bắt đầu chưa?"
Trên mặt Dương Quyết Tiên không lộ vẻ gì nhưng trong lòng cảm khái.
"Được." Tư Hoàng đứng lên.
"Được." Chín nam sinh ra sân.
Dương Quyết Tiên tiếp nhận bóng rổ do nhân viên đưa tới.
"Nếu Tư Hoàng một đấu chín, bóng cho Tư Hoàng trước không có ý kiến gì chứ?"
Chín vị nam sinh đều nói không.
Bóng rổ được Dương Quyết Tiên ném về phía Tư Hoàng.
Ai ngờ, Tư Hoàng không đợi bóng rổ đến trước mặt, đột nhiên chân trái đạp xuống, chạy đến bắt bóng.
"Mẹ kiếp! Đừng để cậu ta chạy!"
Chín người bừng tỉnh, lập tức từng người đuổi theo, cũng có người chuyên môn canh giữ ở rổ lưới.
Thiếu niên mặc quần áo thể thao màu trắng linh hoạt dẫn bóng, dẫn bóng cao hoặc dẫn bóng thấp đều nước chảy mây trôi, bóng rổ trong tay cô phảng phất thành thú cưng nghe lời, kêu đi đâu là đi đến đó. Liên tiếp vài kỹ năng cao siêu được Tư Hoàng bày ra, tuy không hoàn hảo như trong sách, thế nhưng cực kỳ tiêu sái sắc bén, mỗi lần đột phá một lớp phòng thủ, sẽ bộc phát một đợt sóng tiếng thét chói tai của nữ sinh, cứ như vậy nhìn cô chạy đến vùng bên ngoài vạch 3 điểm.
Sáu người kia trở về hình thành tường đồng vách sắt.
Tư Hoàng đưa tay ném bóng...
Sáu người căng thẳng cùng nhau nhảy lấy đà.
Hả? Bóng đâu?
Bịch!
Tiếng bóng rổ đánh lên mặt đất.
Nhóm nam sinh nhảy lấy đà rơi xuống đất, trơ mắt nhìn giá rổ.
Bịch!
Yên tĩnh.
'Bịch bịch bịch', bóng rổ tự do bật nảy trên mặt đất, trên sân bóng các nam sinh mang vẻ mặt không cam lòng thô lỗ thở gấp.
"A a a a a a a a----!"
Trong tiếng thét chói tai còn có thể nghe được có người khản giọng khàn khàn, các cô giật nảy mình tận tình giải phóng nội tâm kích động hưng phấn.
"A---!"
Sân bóng rổ cũng có nam sinh rống giận.
Tư Hoàng nhặt bóng rổ lên, hỏi bọn họ:
"Phục chưa?"
"Không phục!",
"Không phục!",
"Ai mẹ nó phục cậu!",
"Chính là không phục!",... Đủ loại tiếng rống lung tung loạn xạ.
Tư Hoàng ném bóng rổ cho người gần nhất, cười lạnh:
"Được thôi, hôm nay liền đánh tới khi các cậu phục thì thôi! Đổi thành các cậu giữ bóng."
Nam sinh tiếp được bóng cũng mặc kệ có công bằng hay không, hừ nói:
"Là cậu tự chuốc lấy phiền toái, đến lúc đó khó coi cũng đừng trách người khác."
"Ít nói nhảm."
"Các anh em, đấu chết cậu ta đi!" Nam sinh quát.
Tám người thật nhanh chạy đi.
Gặp những người khác đứng vị trí tốt, nam sinh mới bất đầu dẫn bóng.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tư Hoàng, vừa thấy Tư Hoàng hướng về mình chạy tới liền lộ ra nụ cười ác liệt, truyền bóng cho một người cách đó không xa.
Người nhận bóng cũng dẫn bóng mấy giây, không đợi Tư Hoàng đến gần lại truyền cho những người khác.
Chín người chuyền bóng cho nhau, không vội tiến tới gần giá rổ, rõ ràng đang đùa giỡn gây khó dễ cho Tư Hoàng.
Tư Hoàng không biết mệt mỏi trước sau tới tới lui lui chạy mấy lần, trên mặt không có bất kỳ vẻ lo lắng, nghiêm túc tự hỏi gì hết, cái trán dần dần chảy ra mồ hôi.
Đây vốn nên là cảnh tượng buồn tẻ, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tư Hoàng, phía nữ sinh cũng yên tĩnh, đều rất khẩn trương nhìn chăm chú vào cô. Đột nhiên, Tư Hoàng nhoẻn miệng cười. Tất cả mọi người đều bị nụ cười tự tin này của cô bắt làm tù binh, sau đó thấy cơ thể cô uốn một cái, cánh tay dài đưa ra.
Bộp!
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Bóng bị cô ngăn cản.
"Cậu ta làm sao mà biết được?!"
"Dùng chút đầu óc đi, ngay cả quy luật chuyền bóng mà cũng không thay đổi."
Bắt được bóng, Tư Hoàng cười nhạo một tiếng, nhìn bọn họ mặt mũi tràn đầy tức giận trở về đề phòng, híp híp mắt, nụ cười có chút đùa dai tà khí. Sau đó cô làm động tác nhảy lấy đà ném bóng.
"Cái này không có khả năng!"
Còn đang chạy tới chạy lui, trung vệ chứng kiến cái này, bước chân dừng lại, hô:
"Bóng sẽ chỉ trúng bảng!"
Hai mắt Tư Hoàng chăm chú nhìn giá rổ đối diện, ánh mắt sắc bén, dùng sức ném bóng.
Ầm!
Bóng rổ hung hăng va vào tấm bảng trên giá rổ, lực lớn đến mức cả tấm bảng đều run bật.
Cạch! Xoạt!
Bóng rổ rơi xuống khung sắt, sau đó trong cái nhìn của tất cả mọi người, lọt rổ.
"Phục chưa?" Tư Hoàng hỏi.
Chín nam sinh nhìn trộm mặt nhau, không ai nói không phục, cũng không có một người chịu thừa nhận mình chịu phục, cắn răng nghiến lợi nghiêm mặt.
"Đưa bóng cho tôi."
Tư Hoàng quay đầu nói với nhân viên nhặt được bóng rổ, đối phương không chút do dự ném bóng cho cô.
Tư Hoàng cân nhắc, nhìn về phía ngoài sân.
"Ống kính nhắm thẳng, chú ý tôi."
Đạo diễn và nhân viên quay phim như vừa tỉnh lại từ trong mộng lập tức tập trung tinh thần làm theo lời Tư Hoàng.
Tư Hoàng hít thở sâu một hồi, đột nhiên dùng sức ném bóng.
Bóng rổ bay ra ngoài với tốc độ rất nhanh, nhưng mà cũng không có vào rổ, ngược lại đâm vào khung sắt trên giỏ bóng rổ.
"A a a a!"
Trong tiếng hét bộc phát, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn người nọ cứ như sớm đã đoán ra bóng rổ sẽ đụng vào khung sắt mà chạy tới phạm vi nhất định, mắt thấy bóng rổ bị bắn ngược ra, cô đi hai bước lớn, bắp chân gập cong, sau đó nhảy lấy đà. Cú nhảy này tác động lực lượng da thịt toàn thân, bộc phát tiềm lực, ở giữa không trung đưa tay tiếp nhận bóng rổ, bay bổng cất bước... ném bóng!
Bộp!
Bóng rổ hung hăng bị nện vào trong rổ.
Tư Hoàng cũng rơi xuống đất, hai chân nửa ngồi loại bỏ tác động từ trọng lực. Khuôn mặt cô có chút hồng, cái trán cũng dính một tầng mồ hôi mỏng, thở hổn hển đứng lên đối mặt với mọi người lộ ra nụ cười.
Nụ cười kiêu ngạo, thỏa mãn, tự do, làm càn, bộc lộ tài năng, trở thành tiêu điểm ánh mắt của mỗi người.
"Mẹ nó! Ông phục cậu rồi! Phục!"
Trong chín người, tiền phong rống to một tiếng, kéo áo lên lung tung lau mặt mình, lau sạch sẽ đầu đầy mồ hôi, mặt vẫn đỏ bừng hô lên với Tư Hoàng:
"Tư Hoàng, trước kia cậu giả bộ giỏi thật!"
Nói rồi dựng thẳng ngón tay cái:
"Hôm nay tôi thua tâm phục khẩu phục, về sau sẽ không hắc cậu!"
Một người tỏ thái độ, tám người khác cũng không ngần ngại nữa.
"Tư Hoàng, cậu rất giỏi! Thâm tàng bất lộ nha, coi như tôi phục cậu!"
"Đây là úp rổ đúng không? Thực sự không có đạo cụ? Rốt cuộc làm thế nào mà cậu làm được thế, quá tuyệt!"
"Tôi phục cậu! Tư Hoàng, phục cậu rồi!"
"Các cậu đều biểu hiện rất tốt, nghỉ ngơi đi." Dương Quyết Tiên đi đến.
Nhân viên đi theo đằng sau đưa cho bọn họ nước khoáng và khăn lông, điều này khiếb một đám nữ sinh hận nghiến răng nghiến lợi, bưng trà đưa nước loại chuyện như vậy giao cho chúng tôi đến làm là được mà? Anh một đại nam nhân đến gần tìm cái gì náo nhiệt, trang cái gì hiền lương thục đức!
Người đưa nước đưa khăn lông nằm cũng trúng đạn, hứng chịu những cái nhìn chằm chằm tràn đầy ác ý, không dám nán lại chỗ Tư Hoàng bao lâu liền rút lui.
"Bệ hạ, khăn lông! Khăn lông không cần thì cho chúng tôi đi!"
Đằng sau truyền đến tiếng thét.
Tư Hoàng vắt khăn lông lau mồ hôi lên cổ, quay đầu lại cười một tiếng:
"Không cho."
"A a a a a a!" Nụ cười đùa dai cũng đẹp trai như thế, tâm đều muốn tan chảy.
Dương Quyết Tiên đứng bên cạnh Tư Hoàng cười nói:
"Cái khăn lông thể thao này cũng là sản phẩm mới nhất năm nay của RB, áp dụng cho cả nam và nữ."
Tư Hoàng nhìn anh một cái.
Dương Quyết Tiên hạ thấp giọng:
"Phương diện phát ngôn chúng ta nên nói thêm một chút."
Tư Hoàng mỉm cười.
"Tôi không thành thạo việc này, anh nói với Vũ Hy là được."
Vừa đi về phía bên này, anh em Vũ Hy đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, trong mắt đều chợt lóe vẻ kì lạ, Vũ Hy làm mặt than không lộ ra điểm khác thường, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tư Hoàng.
Tư Hoàng than nhẹ:
"Đóng phim rất hao tâm tốn sức."
Dương Quyết Tiên không chú ý tới bọn họ thầm trao đổi, cười đáp:
"Hao tâm tốn sức tạo ra thành quả cực kì tốt, lại là cái mà những người khác có hao tâm tổn trí phí sức cũng không làm được. Tư Hoàng, cậu thực sự rất giỏi."
"Cám ơn." Tư Hoàng mỉm cười.
Vũ Hy hiểu ý cô. Cô muốn hoàn toàn giao quyền cho anh!
Trong đó chưa chắc không có nguyên nhân Tư Hoàng lười biếng, tuy nhiên đây vốn chính là công việc của anh, thời gian thích ứng tuy chưa dài, nhưng anh tự tin sẽ không để cho Tư Hoàng thất vọng.
****************
Phim ngắn và ảnh chụp được lúc sáng khiến Dương Quyết Tiên phi thường hài lòng, thời gian còn lại của buổi trưa để cho mọi người tự do nghỉ ngơi, chính mình cùng ba người Tư Hoàng đi vào phòng họp nói về hợp đồng mới.
Có liên quan đến hợp đồng mới, ý của Dương Quyết Tiên là ký thời hạn hai năm đến khi Tư Hoàng mười tám tuổi. Hai năm qua đi, trừ phi RB chủ động hủy hợp đồng, Tư Hoàng không thể cự tuyệt, nếu không sẽ phải trả tiền bồi thường khổng lồ.
Vốn dĩ Dương Quyết Tiên còn muốn đề ra một yêu cầu nữa, chính là vấn đề sau hợp đồng, chỉ là bị Vũ Hy cự tuyệt. Dương Quyết Tiên nhìn ra giá trị của Tư Hoàng trong tương lai, Vũ Hy còn rõ ràng hơn anh, cũng hiểu rõ Tư Hoàng không thích bị cưỡng chế trói buộc.
Trên cơ sở hai bên ký hợp đồng đều có mặt, Vũ Hy cũng đưa ra yêu cầu:
"Quay chụp phim quảng cáo, tiêu chuẩn không thể quá lớn, không thể có cảnh quá mức thân mật và cảnh hôn."
Dương Quyết Tiên nhíu mày.
"Cái tiêu chuẩn của cậu nằm trong phạm vi bao nhiêu?"
Anh nhìn Tư Hoàng ngồi đằng xa đang chơi điện thoại,
"Tôi thấy dáng người của Tư Hoàng không tệ, lộ ra sẽ càng hấp dẫn nhiều người hâm mộ hơn. Hơn nữa sang năm cậu sẽ mười tám tuổi, không kém trưởng thành, đúng lúc là thời điểm tình yêu đầu tiên của thiếu niên thiếu nữ, cảnh tình cảm là cơ hội rất tốt."
Vũ Hy không hề nhượng bộ.
"Tư Hoàng sẽ không lộ da thịt, cũng không thích tiếp xúc với người xa lạ quá mức thân mật."
Dương Quyết Tiên bật cười nói:
"Trong giới giải trí tình lữ rất nhiều đều là diễn kịch..."
Vũ Hy lắc đầu.
"Đây là ranh giới cuối cùng của Tư Hoàng."
Dương Quyết Tiên không còn lời nào để nói, trầm mặc hai giây, nói:
"Nếu như cậu ấy có thể tiếp tục đạt tới hiệu quả hôm nay."
Vũ Hy tự tin cười nói:
"Cái này hoàn toàn không thành vấn đề."
Dương Quyết Tiên gật đầu.
"Vậy cứ như thế đi." Sau đó cười trêu chọc nói: "Cái ranh giới cuối cùng này của Tư Hoàng không biết sẽ làm bao nhiêu thiếu nữ vừa vui vẻ vừa thương tâm đây."
Vũ Hy cười mà không nói.
Đừng nhìn Tư Hoàng ngồi cách xa bọn họ, nhưng lại nghe được rõ ràng rành mạch lời nói của bọn họ, cũng đồng ý với điều kiện mà Vũ Hy nói tới, nghĩ thầm về sau những chuyện này thực sự có thể toàn quyền giao cho Vũ Hy không cần lại phí tâm. Mà trên diễn đàn, cuối cùng cô cũng đợi được vở kịch cô muốn xem.
《Nhà giàu có với cuộc sống hoang phí, tiệc tùng say rượu thác loạn, chỉ có bạn không thể tưởng tượng được không có bạn không nhìn thấy!》.
Cái tựa đề này dung nhập những cụm từ mạnh mẽ như 'nhà giàu có', 'hoang phí', 'thác loạn', lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt. Khi mọi người nhấn vào, nhất định sẽ kinh hô trước điện thoại, máy tính bảng hoặc là máy vi tính của mình, hình ảnh quả nhiên mạnh bạo không làm người ta thất vọng.
Lần lượt từng một tấm ảnh HD không bôi đen quả thực làm mù mắt con người ta.
Không chỉ diễn đàn trường Hoa Tinh Nghệ, diễn đàn buôn chuyện khác cũng nhanh chóng xuất hiện, giống như hồng thủy, không thể kiểm soát được.
Tư Hoàng xem các loại bình luận nhanh chóng xuất hiện trên diễn đàn trường Hoa Tinh Nghệ, tâm trạng vui sướng nghĩ: Lần này hiệu suất xử lý công việc của Hùng tiên sinh tích cực nghiêm túc hơn so với kiếp trước chẳng lẽ mình thực sự trúng thưởng sự kiện?
Tập đoàn giải trí Phong Hoa.
"Bí thư Vương, lập tức đến đây!"
Tư Trí Hàn đè nén lửa giận lạnh lùng nói qua điện thoại.
Không đến ba phút, Vương bí thư gõ cửa bước vào, đối với Tư Trí Hàn đang nổi giận khom lưng nói:
"Chủ tịch, có gì sai bảo?"
"Hiện tại lập tức xử lý sạch sẽ ảnh chụp trên mạng có liên quan đến Tư Hoa, còn phải tìm được bàn tay sau màn phát tán điều này!"
Tư Trí Hàn nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng." Bí thư Vương đáp lời liền bước nhanh đi tìm bộ phận kỹ thuật.
Tư Trí Hàn gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp trên máy tính, đang lấy hiệu suất không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng truyền bá, cặp mắt dần dần tràn ngập tia máu.
Ngày hôm qua Tư Hoa không về nhà, ông gọi điện thoại cho bạn học của nó, nhận được đáp án lại là: Tư Hoa đang chơi rất vui vẻ, Tư Hoàng đã sớm rời đi.
Kỳ thật Tư Trí Hàn sớm biết rõ tâm tính của Tư Hoa không hề tốt đẹp sáng sủa như bề ngoài, từ lâu cũng đã biết Tư Hoàng mắc lỗi đều do nó hãm hại, chỉ là Tư Trí Hàn chẳng muốn đi tra rõ sự thật.
Đúng như Tư Hoàng nói, ông đã nhận định Tư Hoa mới là người thừa kế tập đoàn, Tư Hoàng nhất định phải là vật hi sinh, ngẫu nhiên đánh chửi làm cho nó e ngại mình từ đáy lòng, mới dễ khống chế hơn.
Bởi vì điều này, biết rõ Tư Hoa cố ý hãm hại Tư Hoàng, Tư Trí Hàn cũng không ngăn cản, trái lại còn trợ giúp, thậm chí còn chắc chắn lựa chọn của mình là đúng -- Tư Hoàng không phải là đối thủ của Tư Hoa.
Nhưng mà từ sau lần đánh Tư Hoàng một trận, tất cả đều long trời lở đất, phát sinh sự thay đổi mà cả ông ta cũng không thể dự đoán.
Một hồi chuông điện thoại di động cắt ngang suy nghĩ Tư Trí Hàn, chứng kiến tên người gọi đến, Tư Trí Hàn nhíu mày rồi lại giãn ra, nghe máy.
"Trí Hàn! Tin tức trên internet là sao thế này? Tiểu Hoa còn làm người được nữa không đây!"
Bên kia đầu dây bộc phát chất vấn, khiến sắc mặt Tư Trí Hàn khó coi.
"Tại sao lại hỏi vậy, Tư Hoa xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói Bạch Tình Lamcòn lạnh hơn ông:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro