Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 48:(2)

Tư Hoa trừng mắt.

"Câm miệng cho tao, yên tĩnh đứng đó đi! Cho bọn mày tham gia đã không tệ rồi, có muốn chơi tiếp hay không?!"

Cô gái kia có chút tức giận, lại không nói nữa, mấy nữ sinh bên cạnh cũng mang vẻ mặt đáng tiếc lo lắng nhìn Tư Hoàng.

Tư Hoa không biết những lời nói này của mình chạm đến ranh giới cuối cùng của Tư Hoàng.

Mặc kệ Tư Hoa nói gì, Tư Hoàng đều không thích nghe, thế nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình của cô. Hiện tại câu nói kia lại không như vậy, ánh mắt cô sâu kín nhìn Tư Hoa, đối phương ỷ thế đông người, dũng cảm đối mặt với Tư Hoàng, cười oán hận.

"Có câu tao muốn trả lại cho mày." Hắn gằn từng chữ: "Đến cùng là mày lấy đâu ra dũng khí đáp ứng lời mời của tao?"

Lông mi Tư Hoàng rũ xuống, cứ như không thấy được đám người vây quanh, từ trong túi móc ra cái bao tay, mang vào, nhàn nhạt nói:

"Tư Hoa, ngay từ ban đầu tôi đã không hiểu, tôi không trêu đùa cậu, không chọc giận cậu, tại sao hết lần này tới lần khác cứ tìm tôi phiền toái. Về sau tôi chợt hiểu ra, không thể giảng đạo lý với đồ đê tiện."

"Mày nói đúng, không thể giảng đạo lý với đồ đê tiện... Đánh cho tao!" Tư Hoa hô.

Các nam sinh vây quanh thành vòng hưng phấn lao tới Tư Hoàng.

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên.

Nam sinh té trên mặt đất run rẩy.

Những người khác ngẩn ra, liền nhìn thấy trong tay Tư Hoàng không biết từ lúc nào có thêm một cây roi điện màu bạc dài nhỏ gần 40 phân, mơ hồ còn có thể thấy được dòng điện màu lam bạc phát ra tiếng lẹt xẹt. Tư Hoàng sẽ không khách khí với bọn họ, thấy bọn họ ngây người, nắm lấy cơ hội quất hai cái tới hai người.

"Đứng đó làm gì, đánh đi!" Tư Hoa gào thét.

Bốn người còn lại bừng tỉnh, nhưng không dám tới gần Tư Hoàng, cầm đá và chai rượu trong tay ném vào cô. Tuy nhiên thế công lung tung lộn xộn này căn bản không làm khó được Tư Hoàng, bị cô linh hoạt tránh đi, cô chạy tới gần một nam sinh, roi ma sát vào cổ, gương mặt đối phương vặn vẹo, hai mắt trợn trắng ngã xuống đất.

"Á!"

Một nữ sinh đột nhiên thét chói tai, trơ mắt nhìn một nam sinh thừa dịp Tư Hoàng công kích những người khác, chạy đến phía sau lưng lén vung gậy. Nhưng mà Tư Hoàng giống như sau lưng có mắt mà trùng thân xuống, tránh thoát một gậy này, sau đó cánh tay chống đỡ, thân thể lộn một vòng giơ chân đá trúng đầu của nam sinh, sức lực khổng lồ tuy không đá ngất người, nhưng cũng tạm thời không bò dậy nổi. Vững vàng xoay người, Tư Hoàng không dừng bước, cất bước vài cái đã đến trước mặt một nam sinh, roi điện trong tay đánh vào trên đùi đối phương. Vừa ngẩng đầu trông thấy nam sinh còn lại, đối phương chống lại ánh mắt của cô, mặt hoảng sợ lui về phía sau một bước, Tư Hoàng không buông tha hắn ta, tốc độ trong nháy mắt bộc phát không phải người thường có thể so sánh.

"A! Tư Hoa bỏ chạy!" Nữ sinh kêu.

Hạ gục nam sinh cuối cùng, Tư Hoàng quay đầu nhìn lại, thấy Tư Hoa hướng về phía chiếc xe, cô híp mắt, nhặt lên một viên đá, cẩn thận ước lượng vị trí, sau đó dùng sức hướng bóng lưng Tư Hoa ném đi. Tư Hoàng không cố ý ném vào đầu, sợ khoảng cách này cùng lực ném sẽ đập chết người. Cô nhắm vào là chân của Tư Hoa, khoảng cách không xa trúng giữa mục tiêu, khiến Tư Hoa chật vật ngã xuống đất lăn hai vòng.

"Tư Hoàng, có chuyện từ từ nói!" Giãy giụa muốn đứng lên, trong tầm mắt Tư Hoa nhìn thấy một đôi giày, tim ngừng đập một cái, vội vàng hô.

Tư Hoàng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng sợ của hắn hồi lâu.

"Sợ?"

Tư Hoa phản xạ có điều kiện nói:

"Ai sợ!"

Tư Hoàng nhếch miệng cười một tiếng, túm lấy tóc hắn.

"Ối! Buông tay ra! Tư Hoàng, mày không sợ tao tố cáo chuyện này cho ba mẹ? Đừng quên vết thương trên lưng mày là ở đâu ra!"

Tư Hoa cảm thấy da đầu như sắp toạc ra, bất đắc dĩ mượn sức Tư Hoàng để đứng lên, nửa khom người, tư thế đi đường hết sức chật vật. Tư Hoàng im lặng, hướng biệt thự bờ biển đi đến, mắt nhìn bốn nữ sinh còn đứng tại chỗ cùng các nam sinh chưa bất tỉnh.

"Lôi mấy tên ngất đi vào, các cô cậu có thể chạy trốn, nhưng phải gánh chịu được hậu quả."

Đưa mắt nhìn Tư Hoàng rời đi, ba người trong bốn nữ sinh đều nhìn về cô gái cao gầy, cô gái kia quát lên:

"Nhìn tao làm gì, không nghe thấy gì sao? Lôi đi!"

"À ừ!"

Kể cả cô gái cao gầy tổng cộng có bốn nữ sinh, hai người kéo một người, năm nam sinh còn lại chờ cảm giác tê dại yếu bớt, bản thân kéo thân thể khó chịu và sự kinh hoàng khiếp sợ hướng biệt thự đi đến. Trên bàn và ghế salon ở đại sảnh biệt thự đều chất đống đồ ăn vặt và quần áo, hiển nhiên đã bị đám người này thác loạn.
Tư Hoàng cầm lên một cái tất chân nữ trên ghế, trói chặt hai tay Tư Hoa ở sau lưng sau đó ném trên mặt đất, bản thân thì ngồi trên ghế salon đơn.

Lúc này bốn cô gái cũng xách hai người đi tới, nhìn cảnh tượng bên trong, bốn người có chút lúng túng. Một nữ sinh mặt tròn rón rén lượm lên đồ ăn vặt và quần áo trên ghế dài, nên vứt vào thùng rác thì vứt, nên ném vào phòng vệ sinh thì ném vào phòng vệ sinh. Cô gái cao gầy trong ba nữ sinh còn lại thấy vậy, bừng tỉnh cũng dọn dẹp với nữ sinh mặt tròn. Không đầy một lát, phòng khách trở nên sạch sẽ dễ nhìn hơn, từ cô gái cao gầy dẫn đầu ngồi trên ghế dài, ba cô gái khác cũng lần lượt đi sang ngồi, tư thế ngồi và vẻ mặt đều rất khéo léo biết điều. Tuổi của các cô đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo ít nhất cũng là trung bình, ra vẻ ngoan ngoãn trông cũng khiến người ta đau lòng.

"Cái kia... Tư đại thiếu, kỳ thật việc này không có liên quan đến bọn tôi, chỉ là bị Tư Hoa gọi tới thôi!" Cô gái cao gầy nổi lên dũng khí mở miệng.

Tư Hoàng nhìn về phía cô ta.

"Hoắc tiểu thư, tôi nghĩ các cô chắc là đã đạt thành hiệp nghị gì đó với Tư Hoa."

Trên mặt Hoắc Vũ Chi chợt lóe vẻ lúng túng.

"Đúng vậy! Tư Hoa đáp ứng giao... giao anh cho bọn tôi."

Ngồi bên cạnh, Hoàn Tiểu Điểm mặt tròn đụng cô ta một cái.

"Chị Chi!" Mắt sợ hãi nhìn Tư Hoàng.
Hoắc Vũ Chi không để ý cô ta, ngẩng đầu nhìn Tư Hoàng, trông có vẻ trấn định, trên thực tế cái cổ đỏ lên đã bại lộ sự căng thẳng của cô ta.

"Tôi cũng không gạt anh, chính là cái mà anh nghĩ! Kỳ thật bốn người chị em bọn tôi đều hết sức thích anh, cho nên nhất thời kích động hồ đồ mà tới đây!"

"Cô cho rằng hiện tại thừa nhận sai lầm, tôi sẽ vì các cô là nữ sinh mà không xử lý?"

Tư Hoàng nhàn nhạt nói, hướng về các cô gái nhìn lại.

Khuôn mặt Hoắc Vũ Chi đỏ hồng, không chỉ lúng túng vì bị nói trúng tim đen, mà còn vì bị chủ nhân của gương mặt lãnh diễm khốc soái hoàn mỹ này nhìn chằm chằm, trái tim không thể khống chế, máu dồn lên mặt. Cô ta nói thích Tư Hoàng tuyệt đối là lời nói thật, lần đầu tiên trên diễn đàn trường chứng kiến video cùng ảnh chụp Tư Hoàng đã kích động, về sau liền chú ý weibo của Tư Hoàng cùng mỗi một tin tức bát quái, mỗi ngày luôn muốn chính mắt gặp được hắn. Đây cũng là nguyên nhân khi nghe nói Tư Hoa hẹn Tư Hoàng đến, biết được dự định của hắn ta, lập tức đồng ý. Từ khi đi tới nơi này bốn người các cô không ngừng bàn luận về Tư Hoàng, giây phút Tư Hoàng bước xuống xe, các cô liền không thể kiềm chế sự kích động, nhỏ giọng than thầm ngoài đời thực hắn còn đẹp hơn trong video, nhất là cách ăn mặc của hôm nay cùng với bộ dạng khốc soái lúc đối phó với đám người Tư Hoa, soái ngây người!

"Bọn tôi... kỳ thật bọn tôi không định làm gì bệ hạ đâu! Chỉ là muốn gặp bệ hạ một chút thôi!" Hoàn Tiểu Điểm giơ hai tay lên ra vẻ thề thốt.

Tư Hoàng nhếch miệng, không đếm xỉa đá Tư Hoa một cái.

"Nếu như hôm nay bị trói ở chỗ này là tôi thì sao?"

Hoàn Tiểu Điểm nhìn về phía Tư Hoa đang bị trói, mấp máy môi, phát hiện mình căn bản không cách nào nói ra lời nói lừa mình dối người.

Trong trường Hoa Tinh Nghệ bốn người Hoắc Vũ Chi các cô chính là chị cả trong đám nữ sinh, điều kiện gia đình cũng không thấp, thường xuyên giao du với Tư Hoa, bình thường không ít lần bắt nạt nữ sinh khác và làm không ít chuyện phản nghịch hoang đường, cho nên đừng chỉ nhìn bộ dạng nhu thuận của hiện tại, Tư Hoàng biết một khi hôm nay mình bị bọn người Tư Hoa khống chế, lấy bộ dạng kẻ thua cuộc chật vật xuất hiện trước mặt các cô gái này, không chừng các cô sẽ to gan làm chút gì đó. Đương nhiên, nếu như loại chuyện như vậy thực sự phát sinh, bọn họ muốn làm gì cũng không làm được, trái lại là thân phận chân thật của cô sẽ bại lộ.

"Bệ hạ, ngài nói đi! Muốn thế nào mới bằng lòng buông thả cho chúng tôi!"

Hoắc Vũ Chi cởi giày ra bò lên trên ghế sô pha, quỳ trước mặt Tư Hoàng, đỏ mặt tía tai tròn mắt nhìn Tư Hoàng, vẻ mặt 'anh muốn thế nào thì thế đó'. Hoàn Tiểu Điểm và hai nữ sinh kia học theo cũng bò lên trên ghế sô pha nghiêm nghiên chỉnh chỉnh ngồi đối mặt với Tư Hoàng. Theo sau tiến vào năm nam sinh thấy một màn như vậy liền giật mình, nhất là khi Tư Hoàng nghe động tĩnh nhìn đến bọn họ, trong đó một nam sinh từng bị Tư Hoàng đánh bằng roi điện chân mềm nhũn, co quắp quỳ gối xuống đất, hoảng sợ hô:

"Tư đại thiếu, tôi đều là nghe theo bọn họ, ngài đánh thì cứ đánh, không cần phải tuyệt tình!"

Luận gia thế, người đang kêu la này là thấp nhất, sinh ra trong gia đình bình thường, thường ngày chính là chó săn bên cạnh Tư Hoa, cũng chỉ dám ngang ngược trước mặt người bình thường. Mấy người khác gia thế cũng không cao lắm, cơ mà khó trách Tư Hoa sẽ mang nhóm người này đến, gia thế tốt chưa chắc sẽ cùng Tư Hoa làm một việc không dễ khống chế như thế, đám người kia ngại Tư Hoa có bối cảnh quyền thế, không dám loạn truyền sự việc.

Tư Hoàng cười khẽ.

"Nếu đã quỳ, thì cứ quỳ đi."

Bốn nam sinh khác vẻ mặt khác nhau, giận mà không dám nói, vặn vẹo hoặc một bộ dạng bị vũ nhục.

"Không nghe bệ hạ kêu các cậu quỳ sao!?"

Hoắc Vũ Chi bén nhọn quát lên.

"Dựa vào cái gì? Tôi không quỳ, anh ta dám giết tôi ư? Giết người phải ngồi tù! Anh ta bây giờ là đại minh tinh, sự tình hôm nay nếu truyền đi, nhìn anh ta sống làm sao!"

Nam sinh nói chuyện nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Chi mà nói, tuy nhiên ai cũng biết rõ, đây là cố ý nói cho Tư Hoàng nghe, uy hiếp cô.

Vài nam sinh trên mặt đều có ý động, nhưng mà một giây sau bọn họ liền thấy Tư Hoàng đứng lên đi tới bên này, một đấm đánh vào mặt nam sinh đang nói chuyện. Một quyền này rất mạnh, đánh đến nam sinh cả người đều lệch nghiêng về một bên. Đầu hắn nhất thời mơ hồ, sau đó điên cuồng hét lên:

"Có bản lĩnh mày đừng dùng roi điện đi! Cùng ông đây chân tài thật học đánh một trận!"

Tư Hoàng nhếch miệng, mùi vị khinh thường tự nhiên sinh ra, cô không lên tiếng cũng không cầm roi điện, ý tứ cực kì rõ ràng. Hai mắt nam sinh đầy tia máu, nắm chặt quả đấm bất chấp hướng về Tư Hoàng phản kích. Tư Hoàng thoải mái nghiêng người tránh thoát, quét chân qua khiến nam sinh trượt chân té, ngay sau đó một chân khác đá tới.

"Á!"

Cũng không biết sàn nhà quá trơn, hay là sức lực của Tư Hoàng quá lớn, một cú đá này đá người ta đi gần hai mét, đụng vào ghế sô pha sau lưng. Tư Hoàng quỳ một chân trên đất, quả đấm trực tiếp hướng vào mặt nam sinh đang kêu rên.

Vốn đang quỳ trên ghế sofa, bốn nữ sinh ló đầu ra, thân thể theo ghế sô pha bị nam sinh va vào chấn động mà run lên một cái, nguyên một đám hai mắt trừng lớn lại sáng lên nhìn chằm chằm phía dưới. Đám người trẻ tuổi bọn họ không ít lần ẩu đả, Hoắc Vũ Chi các cô đã từng đánh người, gặp phải nam sinh đánh nhau cũng không chỉ một lần hai lần, cho nên đối với loại cận chiến này không biết sợ hãi, điểm chú ý cũng hoàn toàn lệch đề.

"Chị Chi, bệ hạ thật... thật là đẹp trai!"

Hoàn Tiểu Điểm tự cho rằng giọng nói hạ tới hết sức thấp, kích động đến gò má đỏ lên.

Hoắc Vũ Chi không nháy mắt một cái.

"Cái này mà còn phải nói? Chỉ bằng đám tôm tép bọn họ sao có thể là đối thủ của bệ hạ!"

"... Ôi, thật muốn làm mồ hôi của bệ hạ."

Một nữ sinh lẩm bẩm than, tròn mắt nhìn Tư Hoàng mồ hôi theo đường cong gương mặt chậm rãi chảy xuống.

"Bệ hạ thật không hổ là bệ hạ!"

Cuối cùng một nữ sinh hung hăng ghế sô pha vỗ một cái, la lớn:

"Chúng ta thực muốn chết! Như thế nào có thể giúp người ngoài hại bệ hạ, dù muốn thân mật với bệ hạ, cũng chỉ có thể chờ bệ hạ sủng hạnh a!"

"Fuck! Bọn đàn bà điên các ngươi! Cứu người a!" Nam sinh có người nhịn không được hô.

Hoắc Vũ Chi vung tay áo.

"Các cậu muốn làm gì? Muốn đánh hội đồng? Ha, vừa rồi quần chiến đánh không thắng, bây giờ còn nghĩ đến? Đến đây! Các chị em, theo chân bọn họ làm!"

"Làm thì làm! Ai sợ ai!"

Hoàn Tiểu Điểm lớn lên xinh đẹp đáng yêu, giờ dựng mi trừng mắt hoàn toàn bại lộ cá tính chân thật của cô.

"Các cô quả thực là điên khùng rồi!" Nam sinh tức giận mắng.

Hoắc Vũ Chi cười lạnh.

"Lại không phải là ngày đầu tiên biết rõ bà đây bị điên."

"Tư Hoa gọi điện thoại!"

Hoàn Tiểu Điểm mắt sắc phát hiện hành động lén lút của Tư Hoa.

Nghe cô cảnh báo, Tư Hoa đột nhiên ngẩng đầu, mặt đầy tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô. Hoàn Tiểu Điểm sợ hết hồn, nhưng vẫn nhảy xuống ghế sô pha, chạy tới đoạt lấy điện thoại mà Tư Hoa thật vất vả mới lén lấy ra từ túi quần rồi bỏ chạy, tránh thoát cú đá của Tư Hoa.

"Hoàn Tiểu Điểm! Cô muốn chết!"

"Tôi không sợ cậu!"

Hoàn Tiểu Điểm đem điện thoại của hắn dùng sức đập xuống đất, như khổng tước kiêu ngạo,

"Cậu là người thua cuộc! Bại tướng dưới tay bệ hạ, thứ hèn nhát!"

Tư Hoa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia giống như hận không thể từ trên người Hoàn Tiểu Điểm cắn xuống một khối thịt. Con bà nó, trước kia hắn làm thế nào lại không phát hiện bọn đê tiện này không đáng tín nhiệm như vậy, cuồng thần tượng đến não tàn!

Lúc này Tư Hoàng buông tha nam sinh, lắc lắc tay đứng lên. Còn dư lại bốn nam sinh không đành lòng nhìn nam sinh đó mặt mũi bầm dập, chảy máu mũi, hàm răng cũng rớt mấy cái, miệng ngoại trừ kêu rên lại không nói nên lời. Khi Tư Hoàng nhìn đến bọn họ, bốn người đều thay đổi thành vô cùng ngoan ngoãn, nguyên một đám hai đầu gối hạ xuống.

"Tư Hoa trừ đánh tôi, còn có thủ đoạn khác đúng không?" Tư Hoàng hỏi.

Bốn người nhìn trộm nhau, không có một ai nói chuyện.

"Bệ hạ!" Hoắc Vũ Chi giơ tay lên, đạt được cái nhìn chăm chú của Tư Hoàng, lập tức cười nói:

"Tôi biết, tôi từng nghe bọn họ bàn luận, cho bệ hạ ngài uống thuốc rồi chụp hình!"

"Thuốc, là chính các người lấy ra, hay là để tôi tìm ra?"

Tư Hoàng lần nữa hỏi hướng kia bốn nam sinh,

"Hai cái khác nhau, các người nên hiểu."

"Thuốc ở... trên người Lý Đoàn."

Bốn người cậu xem tôi, tôi xem cậu, cuối cùng một người hạ thấp giọng nói ra.

Hoàn Tiểu Điểm như con thỏ chạy đến trước người Lý Đoàn đang hôn mê, tìm tòi trên người hắn, không bao lâu đã lấy ra một cái lọ thủy tinh nhỏ trong túi áo hắn.

"Bệ hạ!"

Cô như hiến vật quý đưa cho Tư Hoàng. Bột phấn màu lam xám bên trong lọ thủy tinh nhỏ khiến Tư Hoàng khá kinh ngạc, không nghĩ tới Tư Hoa lại lấy được BI4. Nghĩ đến trước kia mới dùng cái này lừa gạt Tư Trí Hàn một phen, hiện tại lại báo ứng đến trên người Tư Hoa. Tư Hoàng cầm lấy lọ thủy tinh lớn chừng ngón tay, nhẹ nhàng cười một tiếng. Mặc dù lượng bột trong lọ không đến mức khiến Tư Hoa vô sinh, nhưng vẫn có tác dụng, có thể tăng cường tỷ lệ gây nghiện. Tư Hoàng không biết nụ cười khẽ ý tứ sâu xa này có bao nhiêu mê hoặc người ta, Hoắc Vũ Chi bốn cô gái nhìn thấy con mắt sáng lên.

******************************************************

Nhị Thủy: Bệ hạ, hôm nay cậu lại võ trang đầy đủ.
Bệ hạ: Đó là trang bị giết côn trùng.
Nhị Thủy: Kỳ thật tôi muốn nói là, cầu xin cho tôi một tấm ảnh hôm nay của cậu! Liếm liếm liếm~
Bệ hạ: Không cho.
Nhị Thủy (gọi điện thoại): Alo? Là dã thú Phạm à? Đúng, tôi là mẹ anh đây, tôi muốn nói với anh rằng hôm nay bệ hạ đêm khuya khoác áo da mặc quần bó sát, cách ăn mặc đặc biệt gieo họa đó... Bộp! (Điện thoại bị đánh bay)
Bệ hạ: ... Muốn biết hồi sau, ngày mai tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro