Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9-10

Chương 9: Cây nhỏ màu đen

Ngoài trừ bên ngoài chiếc nhẫn hơi nóng thì cũng không có gì khác thường. Đường Tâm Du lật qua lật lại tìm tòi, không có vết rạn, không có phát sinh sự việc kỳ quái.

"Chất lượng của chiếc nhẫn này cũng rất tốt."

Cô chà sát mặt ngoài của chiếc nhẫn, mặt trên rơi xuống mấy hạt bụi trắng. Cả chiếc nhẫn trở nên sáng sủa trắng mượt, khiến cho người ta cảm thấy vui sướng.

Đường Tâm Du rất thích, đem nhẫn bạch ngọc đeo lên ngón tay. Trên ngón tay truyền đến cơn đau như bị kim đâm, cô không kịp phản ứng, cả người ngã xuống đất.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tựa như muốn nhấn chìm toàn bộ thế giới.

Đường Tâm Du mất đi cảm ứng với bên ngoài, cả người tựa hồ như đang trôi nổi trong một không gian kỳ quái. Một màu xám xịt, đợi đến khi cô thích ứng với không khí bên trong. Cô chậm rãi rơi xuống, cảm giác dưới chân làm cô giật mình.

Đây là nơi nào?

Đường Tâm Du cúi xuống, dùng tay cầm một vật chất màu đen, hình như là thổ nhưỡng.

Nhưng mà cô đến nơi này như thế nào?

Cô chầm chậm đi về phía trước, cảm giác không biết khiến cả người cô lâm vào trạng thái căng thẳng. Đối với tận thế, cô vốn tưởng rằng mình đã nắm giữ thông tin cơ bản, nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng chính tình trạng bất ngờ này lại làm cô mất đi tin tưởng.

Đi đến cuối, cô phát hiện một cái cây nhỏ với những chiếc lá màu đen đang treo lơ lửng phía trên một con suối trong vắt.

Toàn thân nó đều một màu đen, chỉ có gốc cây lóe lên ánh sáng trong suốt. Tựa như ánh sáng khúc xạ bởi những giọt nước, có cảm giác lóng lánh.

Khi cô bước đến gần, mới phát hiện con suối này dường như dài vô cùng vô tận. Bốn phía xung quanh ngoại trừ tiếng suối chảy róc rách thì đều không còn cái khác.

Đường Tâm Du cảnh giác cảm ứng hoàn cảnh chung quanh, đây là cô bị nhốt sao?

Cô do dự đi đến gần cây nhỏ màu đen, dưới gốc cây của nó ngưng tụ một giọt nước, bên trong giọt nước có một vật thể màu đen sáng bóng, như là hạt giống.

Nội tâm Đường Tâm Du đột nhiên xuất hiện khát vọng vô hạn đối với nó. Cô vươn tay ra, hạt giống kia từ không trung rơi xuống lòng bàn tay cô.

Một cơn đau không thể diễn tả bắt đầu từ cánh tay lan khắp cơ thể, Đường Tâm Du cắn chặt răng, mặc dù cô đã từng nếm đủ loại thống khổ đau đớn nhưng vẫn bị loại đau đớn này tra tấn đến không nói lên lời.

Cô cảm giác được có một cỗ lực lượng nhanh chóng chiếm cứ thân thể của mình, còn đang không ngừng lan tràn.

Toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị cổ lực lượng bá đạo này quấn quanh.

Cả người Đường Tâm Du tựa như bị hàng ngàn vạn con kiến cắn xé, khiến cô đau đớn lăn lộn khắp nơi, cả người rơi vào con suối. Cảm giác bị ngạt thở cộng thêm thân thể đau đớn làm cô bị ngất đi.

Ngay tại lúc cô ngất xỉu kia, cơ thể cô nổi lên. Quanh thân thể có bọt trắng nổi lên không ngừng, tựa như có một lực lượng đẩy lên. Cô cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó, rễ cây nhỏ màu đen đột nhiên kéo dài ra, leo lên cơ thể Đường Tâm Du. Không biết qua bao lâu, cây nhỏ màu đen đột nhiên hóa thành tro tàn, như thể nó chưa từng tồn tại.

......

"A!" Đường Tâm Du đổ mồ hôi lạnh, tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Cô giật mình nhìn trước mắt, những mảnh gỗ vỡ vụn và tro đen vẫn còn đó. Cơ thể giống như bị nghiền nát một lần, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Cô mở tay, chiếc nhẫn bạch ngọc vẫn được đeo trên tay, theo bản năng cô muốn tháo nó ra, nhưng chính là nó giống như bị dính vào thịt.

Chẳng lẽ nói, sự tình ngày hôm qua là sự thật.

Chiếc nhẫn này là bảo vật?

Chương 10: Tại sao hắn ta đến đây?

Đường Tâm Du tự cười giễu, nhưng ngay sau đó, cô ngạc nhiên phát hiện vậy mà mình đã thức tỉnh dị năng rồi.

Nhưng dị năng này là gì?

Cô mở ra tay, một cái cây là bản thu nhỏ của cái cây màu đen chui ra từ lòng bàn tay.

Đây cùng với dị năng đời trước cô thức tỉnh không giống nhau, ai có thể giải thích cho cô hiểu không?

Cô duỗi tay chạm đến lá cây của cây nhỏ màu đen, cây nhỏ như có cảm ứng vẫy vẫy lá cây.

Việc này thật không tưởng, cô cần thật bình tĩnh.

Dị nặng bị tiêu hao trong thời gian dài khiến cơ thể cô như bị co rút, cô vội vàng thu hồi cây nhỏ màu đen.

"Ục ục." Bụng đói làm cô nhanh chóng tìm một cái bánh mì và ly sữa bò.

Cô ăn ngấu nghiến, đại não vẫn chuyển nhanh như cũ.

Cây nhỏ màu đen hôm qua tại sao lại xuất hiện trên tay cô?

Điều gì đã xảy ra trong khi cô bất tỉnh?

Có hại cho cô không?

Vốn đã lên hết kế hoạch, nhưng cây nhỏ màu đen này đã làm xáo trộn kế hoạch của cô.

Chỉ mong là phát triển theo chiều hướng tốt.

"Bang, bang." Truyền đến một hồi âm thanh đập cửa.

Đường Tâm Du cầm dao găm, cẩn thận đi đến trước cửa.

Xuyên qua mắt mèo, một người không ngờ tới xuất hiện ở cửa nhà cô.

Mộ Dung Huân, tại sao hắn lại đến đây?

Trong khi cô đang chần chừ, một con zombie từ đằng xa nhào tới.

Trong tay Mộ Dung Huân cầm một ống thép, nện vào người zombie, zombie hơi lảo đảo rồi lại tiếp tục vồ lấy hắn.

Xem ra là hắn vẫn không thức tỉnh dị năng, chỉ đơn thuần dựa vào sự tập luyện bình thường.

Nhưng hắn đến đây với mục đích gì?

Mộ Dung Huân mất rất nhiều sức mới đối phó được con zombie kia, nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện, phía bên kia lại có thêm hai con zombie nữa.

"Du Du, em có ở bên trong không?" Mộ Dung Huân gõ cửa, trên mặt mang theo sự sốt ruột.

Hắn tới tìm mình?

Đường Tâm Du trong lòng run lên, có nên mở cửa không?

Hai con zombie kia càng ngày càng gần, Mộ Dung Huân liếc nhìn cửa cầu thang rồi lại nhìn lại cửa nhà cô.

Đường Tâm Du rất tò mò xem rốt cuộc hắn lựa chọn như thế nào.

Cuối cùng Mộ Dung Huân khẽ cắn môi, đón đầu hai con zombie đón đầu, đối phó một con có lẽ hắn còn có thể, nhưng là hai con thì quả thực là cố hết sức rồi.

Vì sao không trốn?

Trong giây phút này Đường Tâm Du nhìn về phía hắn có chút khó hiểu, rõ ràng là hắn nên trốn đi chứ!

Mộ Dung Huân vung ống thép, ống thép đã hơi biến dạng. Hắn cố sức cắm ống thép vào não một con zombie, ống thép chưa kịp rút ra đã bị một con zombie khác đẩy vào góc tường. Mặc dù hắn cố gắng đẩy bả vai con zombie, nhưng zombie mồm đầy máu vẫn nhào về phía cổ của hắn.

"Phụt......" Máu đen bắt lên mặt Mộ Dung Huân, zombie ngừng nhúc nhích, hắn một tay đẩy nó ra thì phát hiện Đường Tâm Du đang dùng giấy lau dao găm, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp nhìn hắn chằm chằm.

Tâm tình Đường Tâm Du rất phức tạp, cô quay đầu trở về nhà, Mộ Dung Huân theo phía sau đóng chặt cửa lại.

Hắn có lẽ cũng không yêu Tô Nguyệt Nhi như vậy mà tựa như yêu chính bản thân, nhưng giờ phút này Mộ Dung Huân hẳn là thực sự quan tâm cô!

"Hiện tại bên ngoài đều là zombie, sao anh lại tới đây?" Đường Tâm Du ngồi trên sofa, sắc mặt thay đổi liên tục.

"À, anh lo lắng cho em nên tới đây." Mộ Dung Huân ẩn ẩn cảm thấy Đường Tâm Du có sự khác biệt, chẳng lẽ không phải lúc này cô không nên trốn vào ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn sao?

Còn có con zombie kia, làm sao cô có thể xử lý với tốc độ nhanh và tàn nhẫn như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro