Chương 5 - 6
Chương 5: Xem mắt
Ra khỏi chợ đồ cổ, Đường Tâm Du nhìn đồng hồ, hiện đã là 12:26.
Sở dĩ cô đến chỗ này cũng tại vì địa điểm xem mắt mà mẹ cô nói là ở gần đây. Cô nhếch môi, khởi động lại di động sau đó bấm số gọi mẹ cô.
"Du Du, con đã đi chưa?"
"Mẹ, mẹ đã mua đủ đồ con nói chưa?"
"Đều mua rồi, chỉ kém việc dọn cả cửa hàng lương thực của người ta về nhà thôi."
"Vậy là tốt rồi, tý nữa mẹ gửi ảnh cho con!"
"Đứa nhỏ này, cả mẹ mà còn không tin. Nhưng mà dự trữ nhiều như vậy, nhà mình bao giờ mới ăn hết á?"
Âm thanh trong microphone thao thao bất tuyệt truyền ra nhưng cô lại không cảm thấy có một chút phiền chán nào. Trong mắt cô có thêm một tia ấm áp, làm khí chất cả người cô đều thêm nhu hòa.
"Con biết rồi, đừng quên gửi ảnh cho con đấy, giờ con đi đây."
Cúp điện thoại, Đường Tâm Du trầm ngâm, buổi đi xem mắt này đời trước cô không đi, cũng không biết đó là người ra sao! Cùng với âm thanh "Tinh tinh" trên màn hình di động xuất hiện ảnh chụp tự xướng mẹ gửi cho cô. Phía sau là từng hàng từng hàng lương thực cùng nước uống, xem ra là thật sự khuân cả cửa hàng về nhà rồi.
Đường Tâm Du sờ lên gương mặt tươi cười của mẹ trên màn hình di động, đối với cô, mẹ đã bớt lo lắng hơn!
"Rất nhanh thôi, con sẽ quay về." Cô lẩm bẩm nói.
Đường Tâm Du xuống xe, đi thẳng đến quán cà phê đã hẹn.
Từ phía xa cô đã nhìn thấy một thân ảnh cao ngất, nghe nói đã từng đi lính.
Đường Tâm Du lập tức đi qua, ngồi đối diện với anh ta.
Khuôn mặt anh ta rất điển trai khiến Đường Tâm Du hơi giật mình, phía dưới lông mày rậm là một đôi mắt sắc bén. Dưới sống mũi thẳng là đôi môi hơi nhếch nên, có vẻ như là ít khi nói cười rất nghiêm túc.
Người đàn ông như vậy, còn cần xem mắt sao?
Cô không khỏi hỏi: "Tiêu Mặc? Xem mắt?"
Tiêu Mặc khẽ nhíu mày, đánh giá cô gái mình đi xem mắt đang mặc một bộ quần áo thể thao màu đen. Cả người cô tựa như một con nhím, ánh mắt toát lên sự phòng bị.
"Đường Tâm Du? Xem mắt!" Anh học giọng điệu của cô trả lời, tựa hồ lần xem mắt này là đúng rồi.
Lời anh nói làm mặt Đường Tâm Du phải đỏ lên, trên thực tế ngoại trừ Mộ Dung Huân, cô rất ít khi nói chuyện cùng người khác phái.
"Muốn uống gì không?" Tiêu Mặc hỏi.
Đường Tâm Du gật gật đầu, vừa lúc cũng khát nên không có phản đối.
"Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?" Người phục vụ đi đến và hỏi.
"Giống anh ta." Lúc này Đường Tâm Du mới phát hiện, khi ở bên Mộ Dung Huân, vậy mà chưa một lần đi ra ngoài uống cà phê.
"Cô căng thẳng?" Khóa miệng Tiêu Mặc hơi cong.
"Không có, chẳng qua tôi nghĩ muốn nói, tôi không có ý định hẹn hò." Đường Tâm Du càng nhìn mặt anh ta, cô càng cảm thấy dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
"Nhưng chính đôi mắt của cô lại nói là cô hứng thú với tôi." Khóe môi Tiêu Mặc có biên độ cong dần tăng lên.
"Tự đại." Đường Tâm Du trừng mắt phản đối.
"Cà phê của quý khách ạ." Người phục vụ đặt cà phê xuống bàn.
"Cảm ơn." Đường Tâm Du nhấp một ngụm nhỏ, mày sít chặt.
Thật đắng!
Tiêu Mặc thích thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, cầm cái thìa nhỏ từ cái hộp nhỏ hỏi: "Mấy thìa?"
"Không cần, tôi thích cái gì thì sẽ không bỏ!" Nói xong lại uống một ngụm.
Đáy mắt Tiêu Mặc càng thêm ý cười, đúng là một cô gái thú vị!
"Đường Tâm Du, là em thật sao?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, không cần quay lại cũng biết giọng nói của ai.
Đường Tâm Du lại cúi đầu uống một ngụm, tuy rằng rất đắng, nhưng khi vị đắng qua đi thì lại là một vị khác.
Giống như cô bây giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ lại trọng sinh!
Chương 6: Thật vui khi biết anh!
"Đường Tâm Du, chẳng lẽ em không nên giải thích một chút sao?" Mộ Dung Huân giọng điệu hờn dỗi nói, gọi điện cho cô cả một buổi sáng, cô tắt máy còn chưa tính, hiện tại còn cùng một người đàn ông khác ngồi uống cà phê ở chỗ này?
"Huân, cô ta là ai vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái xinh đẹp.
Đáy mắt Đường Tâm Du lóe lên sự lạnh lùng, mang theo một người phụ nữ còn muốn chất vấn cô, thực nghĩ cô dễ bắt nạt à?
Tiêu Mặc ung dung nhìn một màn trước mắt, quan hệ của bọn họ tựa hồ không bình thường? Nhận thức này khiến trong lòng anh có chút không thoải mái.
Cảnh này hoàn toàn khác với mong đợi của Mộ Dung Huân, không phải là lúc này nên đến nắm tay giải thích với mình, sau đó xin lỗi hắn chứ? Tại sao cô vẫn còn nhàn nhã ngồi uống cà phê bên kia.
"Đường Tâm Du!"
"Hình như tôi đã nói rồi, cách xa tôi ra!" Đường Tâm Du đặt ly xuống, lạnh lùng nói.
"Em sao vậy? Anh nói rồi, những cô gái này tự mình xán đến." Mộ Dung Huân còn tưởng nàng giận dỗi, người đàn ông này hẳn là do cô cố tình tìm đến để chọc giận hắn, bằng không sao lại trùng hợp như vậy?
"Oh? Nói như vậy, cô gái này cũng là tự mình đa tình?" Đường Tâm Du liếc mắt khinh thường nhìn cô ta nói.
Mộ Dung Huân gật đầu, "Đúng vậy!"
Sắc mặt cô gái kia lập tức trở nên tái nhợt, cô ta đi qua vung tay về phía Đường Tâm Du, "Tiện nhân."
Đường Tâm Du đang muốn chặn lại thì có người so với cô còn nhanh hơn.
Cổ tay của cô gái kia bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, giây tiếp theo bị đẩy ngã trên mặt đất, trong mắt cô ta xét qua một tia không cam tâm.
"Cảm ơn." Đường Tâm Du không nghĩ tới Tiêu Mặc sẽ giúp mình.
Mộ Dung Huân cũng không ngờ, hắn hừ lạnh: "Đường Tâm Du là người em có thể đánh sao?"
Cô gái kia mắt ngấn lệ, "Huân, cô ta không xứng với anh."
"Biến, về sau tôi không muốn gặp cô nữa!" Ngày thường Mộ Dung Huân đều mang hình tượng playboy, nhưng khi lạnh lùng thì cũng đáng sợ.
Cô gái kia không cam lòng rời đi.
Đường Tâm Du cười mỉa, người phụ nữ này cũng thật buồn cười, loại chuyện này chẳng lẽ không nên trách Mộ Dung Huân sao?
"Như vậy được chưa? Đừng tức giận nữa, cùng anh trở về." Mộ Dung Huân tiến lên định kéo tay cô.
"Bốp" một tiếng, làm ba người sững sờ ở tại chỗ.
Đường Tâm Du rút tay lại, cái tát này cô đã muốn đánh từ lâu rồi.
"Tôi nói rồi, anh tránh xa tôi ra!"
Cô gằn từng chữ, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc. Điều này làm cho Mộ Dung Huân không khỏi nhìn kỹ cô thêm một lần nữa.
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại giống con mèo nhỏ tình tình thất thường rồi?
"Em điên à?"
Đường Tâm Du cười lạnh, có như vậy thôi mà đã không chịu được?
"Em đang đùa anh đúng không?" Không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt của cô, Mộ Dung Huân cảm thấy trong lòng tựa như đã bị mất cái gì đó.
"Mộ Dung Huân, lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, cách xa tôi ra!" Bằng không cô thật đúng là không có kiên nhẫn chờ đến tận thế mà đã giết hắn!
"Bởi vì hắn sao?" Mộ Dung Huân phẫn nộ đem mũi nhọn chỉ về phía Tiêu Mặc vẫn trầm mặc không nói.
"Hình như khi có vấn đề xảy ra anh luôn thích trốn tránh ở đằng sau người khác nhỉ." Toàn thân Tiêu Mặc tản ra sự lạnh lùng, người đàn ông này khiến anh phải xem thường.
"Tao liều mạng với mày." Mộ Dung Huân nhất thời mất phong độ.
Hai người đánh nhau, Đường Tâm Du nhíu mày tránh ở một bên.
Kết quả không hề nghi ngờ, Tiêu Mặc dù sao cũng từng là lính, sau ba chiêu đã đánh ngã Mộ Dung Huân.
"Mày chờ đó cho tao!" Nói xong Mộ Dung Huân quay đầu đi mất hút.
Sự lộn xộn ở đây đã gây sự chú ý của giám đốc, hai người phải trả một khoản bồi thường.
"Coi như tôi nợ anh một cái nhân tình, trở về không được phép nói linh tinh!" Đường Tâm Du nói.
"Rất hân hạnh khi được gặp cô!" Ánh mắt Tiêu Mặc bí ẩn, chăm chú nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro