Chương 3 - 4
Chương 3: Mua Hummer
Đường Tâm Du đi thẳng đến cửa hàng bán xe, cô nhìn xung quanh. Hình như chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, còn tưởng cô tới chơi nên không đi tới tiếp thị, cô cũng mừng vì được thanh tĩnh.
Hummer được bán độc quyền ở đây, Đường Tâm Du đi đến gần một chiếc Hummer màu đen. Ưu điểm của loại xe to lớn này chính là chịu được va chạm, cô tận mắt chứng kiến có người điều khiển Hummer trực tiếp nghiền nát bốn năm con zombie. Nhưng mà giá cả hình như không rẻ! Ít nhất giá niêm yết cũng hơn 90 vạn NDT, may là trong tay cô có thẻ tín dụng 50 vạn NDT.
Cô chọn một chiếc xe, tùy tiện gọi một nhân viên tiếp thị đến.
"Cô bé, nơi này không phải chỗ để chơi, nhanh về nhà đi!" Nhân viên tiếp thị là một thanh niên trẻ, anh ta thấy khách hàng được một đồng nghiệp khác dẫn đi, giọng điệu có chút khó chịu.
"Tôi muốn chiếc này." Đường Tâm Du chỉ vào chiếc Hummer cách bản thân không xa.
"Cô bé, trêu anh như thế vui sao?" Người thanh niên tựa như nghe được truyện nghìn lẻ một đêm, chiếc này có giá 120 vạn đấy!
"Không có, anh giúp tôi xử lý nhanh việc này, giao trước 30%. Tôi cho anh 1 vạn tiền hoa hồng, hơn nữa xe còn được trích phần trăm, anh phát tài rồi." Đường Tâm Du sâu sắc hiểu rẳng, chỉ cần có lợi ích, không có chuyện gì là không làm được.
Cô đưa thẻ tín dụng và chứng minh thư ra lắc lư trước mặt hắn.
"Em nói thật sao?" Người thanh niên dù sao cũng là người từng trải, cô gái trẻ này lại lấy ra được chiếc thẻ kim cương màu đen, dĩ nhiên đó không phải loại thẻ người thường có thể có được.
"Nói thừa, anh có làm không, không làm tôi kiếm người khác." Đường Tâm Du không kiên nhẫn lãng phí nước bọt nói chuyện với anh ta, thời gian của cô rất quí giá đấy!
"Em chờ chút." Chàng trai không dám có nửa giây chậm trễ, hai tay cầm vội chứng minh thư và thẻ tín dụng.
"Bây giờ là 10h40, cho anh 20 phút xử lý! Bằng không chậm 1 phút tôi trừ của anh 100 NDT tiền hoa hồng." Đường Tâm Du ngồi xuống, bổ sung một câu.
"Vâng." Người thanh niên chạy nhanh về phía văn phòng, không dám trì hoãn thời gian.
Đường Tâm Du yên lặng xem điện thoại, trên màn hình hiện 33 cuộc nhỡ. Không nhìn ra được Mộ Dung Huân lại có tính nhẫn lại như vậy? Vì tiết kiệm pin, cô tắt máy luôn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tâm trạng Đường Tâm Du vẫn không thể thả lỏng. Còn cách tận thế có mười mấy tiếng đồng hồ, cô cần phải nắm chặt thời gian. Tay cô không tự giác đánh lên mặt bàn.
Mười chín phút sau, người thanh niên cầm một chồng tư liệu chạy tới.
"Xong rồi sao?" Đường Tâm Du không nhanh không chậm hỏi.
"Ừm, em cần ký tên vào những cái này." Người thanh niên thở hổn hển nói, trên trán đổ đầy mồ hôi. Thái độ cung kính chưa từng thấy.
Đường Tâm Du là con gái duy nhất của Đường Viễn Sơn.
Đường Viễn Sơn là chủ tịch của tập đoàn Đường thị tại thành phố S, quả thực là phú khả địch quốc.
Hiện tại hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ Đường Tâm Du đùa giỡn với hắn, dù sao hơn một trăm vạn này trong mắt bọn họ chỉ tồn tại như hạt bụi.
Nhưng mà hắn không thể ngờ, tận thế sắp đến, Đường Tâm Du cũng không cần trả tiền.
11h30 là Đường Tâm Du đã làm xong thủ tục mua, tâm trạng vui sướng giơ chìa khóa trong tay lên. Vốn dĩ phải mất một tuần mới làm xong thủ tục mua xe, nhưng có tiền có thể sai khiển cả quỷ đẩy cối xay.
Trước khi cô đi liền nói với anh ta: "Lúc về nhà nên mua nhiều đồ ăn."
Anh ta không hiểu ra sao nhìn bóng dáng cô rời đi, nhưng không biết tại sao, lúc tan làm thật sự đi mua rất nhiều đồ ăn.
Chương 4: Vũ khí tiện tay
Đường Tâm Du chạy thẳng đến thị trường đồ cổ, dị năng của cô phải sau tận thế ba ngày mới thức tỉnh, vì vậy hiện tại cần phải mua một cái vũ khí phòng thân.
Vũ khí bình thường không có tác dụng nhiều đến zombie, những sinh vật đó tựa như từ trong địa ngục bò ra rất khó đối phó.
Đã từng có người dùng dao phay đối phó zombie, kết quả dao phay vỡ vụn, có thể tưởng tượng được kết cục của người đó bi thảm thế nào.
Sau tận thế ba ngày, trên cơ bản là một trận giết chóc mà chủ yếu là zombie tàn sát bừa bãi. Nhưng đến khi mọi người liên tiếp thức tỉnh dị năng, mới ổn định được cục diện.
Người ở thị trường đồ cổ rất đông, Đường Tâm Du bước nhanh, nhìn không chớp mắt, mãi đến khi đi đến một góc, có một ông già bày quầy bán ở chỗ đó. Nói là quầy nhưng bất quá chỉ là một tấm vải trải trên mặt đất, bày bán mấy thứ này nọ trơ trọi.
Vậy mà có một thứ cổ xưa hấp dẫn ánh mắt của cô.
Đường Đao! Cô đã gặp qua thanh đao này!
Bỗng nhiên nhìn thấy vật quen thuộc, cô không kìm chế được kích động. Cô vừa đến gần, quả nhiên nhận ra vết rạn ở vỏ giống hệt với vỏ thanh đao kia. Đã từng có người cầm Đường Đao chém giết ước chừng hơn ba mươi con zombie, mang bọn họ giết một đường ra ngoài thành phố T.
Lâu quá rồi, khiến cô không thể nhớ nổi khuôn mặt của anh ta. Nhưng lại rất ấn tượng với từng đường đao vung lên, đầu của zombie tựa như cắt dưa hấu rơi xuống mặt đất.
Về sau anh ta ra sao?
Đường Tâm Du không nhớ nổi. Vào thời điểm đó, mọi ánh nhìn của cô đều đặt trên người Mộ Dung Huân.
Nếu bây giờ cô mua Đường Đao này, liệu có còn gặp lại người kia không?
"Cô gái, Đường Đao này là đồ tốt, cô thực có ánh mắt."
Tất nhiên Đường Tâm Du biết đây là đồ tốt, nhưng tay của cô lại cầm con dao găm bên cạnh. Đó là một con thanh dao găm màu sắc gần giống Đường đao.
"Cô gái, cái đó và Đường Đao được khai quật cùng một chỗ, không thì cô mua một đôi đi?" Ông lão nháy nháy mắt nói.
"Không, tôi chỉ lấy cái này, bao nhiêu tiền?"
"3 vạn." Ông già có chút thất vọng giơ ba ngón tay.
"Có thể quẹt thẻ không?"
"Có thể, quầy của lão tuy rằng đơn sơ, nhưng thứ nên có đều có." Ông nói, cầm máy poss từ trong túi mang ra. Đường Tâm Du một mặt hắc tuyến đưa thẻ tín đụng ra, dù sao tận thế, tiền là thứ không đáng giá nhất, cho nên cô cũng lười trả giá.
Ông lão thấy cô dứt khoát như vậy liền đắc ý đưa một chiếc nhẫn cho cô: "Thành giao, đây là quà tặng kèm."
Đó là một chiếc nhẫn ngọc cực kỳ bình thường, Đường Tâm Du cũng không để ở trong lòng, đem nhẫn bỏ vào trong túi.
Cầm dao găm, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Đao. Hy vọng còn có thể gặp lại anh ta, cô thầm nghĩ.
Cô không biết, cô vừa rời khỏi, thì một dáng người cao lớn đi đến quầy hàng của ông già và mua luôn thanh Đường Đao đó.
"Lão đây hôm nay thật may mắn. Vừa có một cô gái mua Phượng đi rồi, hiện tại lại có một chàng trai mua Hoàng." Ông lão tâm trạng cực tốt, không khỏi nói thêm hai câu.
"Cái gì Phượng, cái gì Hoàng?" Giọng nói của người thanh niên trẻ tuổi rất từ tính.
"Ồ, Thanh Đường Đao cùng với một thanh dao găm được phát hiện cùng nhau. Cậu nhìn, trên vỏ đao có phải có khắc một chữ Hoàng không?" Ông lãi thu tiền, nhiệt tình nói.
Thanh niên trẻ nhìn lại, thật sự có một chữ Hoàng, "Nếu cô gái kia lại đến, bác có bằng lòng chuyển một câu nói giúp cháu chứ?"
"Câu gì?"
"Nếu cô nguyện ý bỏ thứ yêu thích, Tiêu Mặc sẵn sàng lấy giá gấp mười lần mua lại."
"......" Hiện tại ông lão tiếc đến xanh cả ruột.
Gấp mười lần đấy! Ông rốt cuộc bỏ lỡ cái gì?
Ông lão nhận danh thiếp, không thể vui vẻ được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro