Chương 13-14
Chương 13: Rời đi
Tiêu Mặc không phản ứng lướt qua người hắn đi về phía Đường Tâm Du, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn mấy vết cào rợn người trên cánh tay phải của cô: "Cô bị thương?"
Đường Tâm Du không quan tâm, né tránh sự đụng chạm của anh, Mộ Dung Huân lại làm ầm lên, nắm lấy cánh tay của cô, "Em không sao chứ! Có phải rất đau không?"
"A!" Đường Tâm Du bị hắn kéo mà động đến vết thương đau đớn vô cùng.
Miệng vết thương rõ ràng đã có dấu hiệu khép lại nhưng vì bị hắn lôi kéo mà lại tiếp tục chảy máu.
Tiêu Mặc hất tay của Mộ Dung Huân ra, nhíu mày nói: "Anh muốn làm cô ấy đau chết à?"
Đường Tâm Du đỡ cánh tay, liếc nhìn Mộ Dung Huân, "Tôi không sao." Nói xong không để ý đến hai người đang giương cung bạt kiếm, xoay người quay về phòng ngủ của mình.
Cô tìm hòm thuốc, lấy lọ dung dịch oxy già và nước sát trùng từ trong hộp ra bắt đầu xử lý vết thương. Cô đã vô cảm đối với loại cảm giác đau đến thấu xương này rồi, chỉ khẽ cắn môi cố nhịn mà thôi. Nếu có thể thức tỉnh dị năng hệ Mộc giống như đời trước thì tốt quá!
Chính cái nhẫn này đã thay đổi dị năng của cô, cô mở bàn tay, cây đen nhỏ lại mọc trên lòng bàn tay.
"Cũng không biết rốt cuộc ngươi có lợi ích gì đây."
Tay cô lại sờ lên lá cây, lá cây hơi lay động, đột nhiên lay động dữ dội. Chỉ thấy ánh sáng vàng bỗng nhiên phát ra chậm rãi bao phủ lấy cô. Đặc biệt ở vị trí bị thương nơi cánh tay phủ lên một tầng màu đen, tự nhiên lại ngứa cực kỳ. Loại cảm giác này cô rất quen thuộc, đây là miệng vết thương đã lên thịt mới dần khép lại.
Một lúc sau, Đường Tâm Du phát hiện hình như lá của cây đen nhỏ đã rộng ra một ít.
Sau đó, cô cười cười, sao có thể?
Nhất định là hoa mắt rồi!
Lại nhìn về phía miệng vết thương, còn sót lại một ít chất rắn màu đen ở phía trên,tỏa ra mùi tanh tưởi. Cô lấy nó ra thì thần kỳ phát hiện, miệng vết thương khép lại hoàn toàn, không hề lưu một vết sẹo nào.
Đời trước mặc dù dị năng hệ Mộc của cô có hiệu quả chữa lành nhưng mà đối với vết sẹo thì lại không có hiệu quả. Vậy mà giờ cô lại không lưu một vết sẹo nào.
Việc này làm sao có thể không khiến cô sốc được?
Này như thế nào có thể làm cô không khiếp sợ?
Đường Tâm Du mạnh dạn đoán, cây đen nhỏ này chẳng lẽ cũng là dị năng hệ Mộc sao?
"Du Du, em không sao chứ!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộ Dung Huân.
Đường Tâm Du không muốn để ý đến hắn, trong lòng đắm chìm trong sự vui sướng mà cây đen nhỏ mang lại.
"Du Du, em nói gì đi, bằng không anh rất lo lắng." Hắn càng thêm kiên trì không tha.
"Du Du, em không nói chuyện, anh sẽ đá cửa xông vào đó!"
"Có ai từng nói với anh chưa, anh thực ồn ào?"
"Không nhịn được thì anh có thể đi? Chúng tôi có giữ anh lại sao?"
"Anh......"
"Anh cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng......?"
Tiếng tranh cãi ngoài cửa đột nhiên im bặt, Đường Tâm Du nhíu mày, lại nhìn thoáng qua vết thương, không nhận ra đã từng bị thương.
Vì không làm muốn bọn họ hoài nghi, cô lấy từ trong tủ quần áo một cái áo thể thao dài tay rồi mặc vào.
Sửa soạn đồ xong xuôi, cuối cùng nhìn lại một lượt bày trí trong phòng, cô cầm theo ba lô đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tiêu Mặc từ ban công nhìn xuống, Mộ Dung Huân đang nằm trên sofa.
Lúc này mà còn ngủ được, thật lớn gan mà!
Đường Tâm Du đi đến trước mặt Tiêu Mặc, hỏi: "Tình hình bây giờ sao rồi?"
Tiêu Mặc thu hết biểu cảm của cô vào tầm mắt, khóe miệng khẽ nhếch cười như có như không.
Anh sẽ không nói cho cô biết, Mộ Dung Huân là bị anh đánh ngất.
"Lúc tôi đến, số lượng zombie ở tòa nhà này càng ngày càng nhiều, hiện giờ hầu hết những người sống sót đều trốn ở nhà."
Đường Tâm Du thờ ơ với những chuyện đó, hiện tại cô chỉ nghĩ cách mau chóng quay về thành phố S, "Tôi phải rời khỏi nơi này, anh thì sao?"
Chương 14: Chúc may mắn!
Vẻ mặt của cô không hề có tý khủng hoảng nào, ngay cả khi nhìn thấy zombie cũng không đổi sắc. Thân thủ cũng cực kỳ lợi hại, so với tư liệu về cô khác một trời một vực, chênh lệch quá lớn.
Tiểu bạch thỏ, hiền lành dễ chịu, khéo hiểu lòng người?
Thậm chí anh còn đang hoài nghi có phải mạng lưới tình báo của mình xảy ra vấn đề hay không.
Nhưng mà không thể phủ nhận, cô thành công khơi mào hứng thú của hắn.
"Vết thương của cô sao rồi?"
"Không quan trọng, vết thương nhỏ." Đường Tâm Du nhìn xuống lầu, tốc độ đi của zombie còn rất chậm chạp, vì phòng có biến, vẫn nên sớm rời khỏi đây thì hơn.
"Tốt lắm, vậy tôi đi cùng cô."
"Không thể!" Một tiếng quát to làm hai người đồng thời xoay người, tay của Mộ Dung Huân vẫn đang xoa cái gáy đau, thầm hận nhìn về phía Tiêu Mặc.
Tên đàn ông đáng chết, dám đánh lén hắn!
"Không ai hỏi ý kiến của anh." Đường Tâm Du đi về phòng bếp, có hai người đàn ông, có thể cầm nhiều đồ ăn một chút. "Dọn đồ, chuẩn bị rời đi."
"Anh không đồng ý! Tên đàn ông này tự nhiên xuất hiện ở đây, chắc chắn không có ý tốt!" Cảm xúc Mộ Dung Huân kích động, rất không vừa mắt đối với Tiêu Mặc.
Ai ngờ Đường Tâm Du tựa như không nghe thấy hắn nói, đi thẳng vào bếp.
Tiêu Mặc cười tà mị nhìn hắn, "Ý kiến của anh, thật sự không quan trọng như vậy."
Lời ngầm chính là, đừng có tự coi trọng mình quá như vậy!
Trong lòng Mộ Dung HHhhjsdjkcfbn sdvhjb sdahvksdkHuân đang cực kỳ khó chịu, từ khi nào hắn phải chịu uất ức như vậy.
"Để tôi giúp cô." Tiêu Mặc đi lên trước, cầm balo trong tay Đường Tâm Du.
Mộ Dung Huân đen mặt đi qua, "Du Du, hắn thật sự không phải người tốt!"
"Mộ Dung Huân, tôi nhịn anh lâu rồi! Tận thế đến, anh còn có tâm tư ngủ, còn có tâm tư mà ở chỗ này rống to à? Trường điểm tâm hảo sao?"
"Ha ha." Tiêu Mặc nhịn được mà cười ra tiếng.
Mộ Dung Huân căm tức trừng anh, có lòng muốn giải thích mà không cách nào nói ra miệng được, "Du Du, anh......"
"Còn có, nếu anh còn lảm nhảm, không định đi cùng, thì chúc anh may mắn!" Đường Tâm Du đeo balo tay cầm dao găm đi ra ngoài.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng đi theo chúng tôi!" Mộ Dung Huân ngăn ở cửa, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Tiêu Mặc.
"Nếu không thì sao?" Tiêu Mặc cao hơn hắn nửa cái đầu, khí thế cũng cao hơn hắn.
Đối với hắn mà nói, cảnh cáo của Mộ Dung Huân chả khác gì trò cười.
"Tôi sẽ nói cho Du Du biết anh vô sỉ như thế nào!"
"Đi nói đi! Nói không phải anh đang ngủ mà là bị tôi đánh ngất." Tiêu Mặc hai tay ung dung ôm ngực, giống như không thèm quan tâm.
"Anh......" Điều này thực sự làm tổn hại danh dự của hắn, nếu nói ra, Du Du sẽ nghĩ hắn như thế nào?
Tầm mắt của hắn hướng về cửa chính, chỉ thấy cửa chính đã mở, làm gì còn bóng dánh của Đường Tâm Du.
"Đều tại anh!" Mộ Dung Huân rất tức giận, sau đó đuổi theo: "Du Du, chờ anh!"
Tiêu Mặc lắc đầu, tên này chẳng lẽ không biết, zombie kiếm ăn nhờ khứu giác và thính giác à?
Thật ngu ngốc, anh chạy theo phía sau.
Thang máy đã không sử dụng được, lúc Tiêu Mặc đi ra khỏi phòng, Đường Tâm Du đã đi rất xa.
Trên hành lang là tốp năm tốp ba thi thể zombie, còn có vụn thi thể cùng nội tạng của nhân loại đang bị gặm. Toàn bộ bức tranh chẳng hề đẹp, trên thực tế là tương đương hỏng bét.
Anh nhanh chóng đuổi theo đến cửa cầu thang thì gặp ba con zombie cùng gặm một ông già tầm sáu bảy mươi tuổi. Máu tươi chảy đầy đất, nhìn hình ảnh này, Mộ Dung Huân đang ói trên bậc thang.
Đường Tâm Du quay đầu nói: "Nhanh, mục tiêu hiện tại là mau chóng đến chỗ xe của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro