Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11-12

Chương 11: Máu hấp dẫn zombie

Mộ Dung Huân đầy nghi hoặc nhìn về phía Đường Tâm Du, chỉ chốc lát sau lại trở lên minh bạch.

Mấy ngày nay, tính tình cô thay đổi rất nhiều, đây nhất định là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn đây mà!

"Ha." Khẽ cười thành tiếng, tiểu Tâm Du của hắn thật là đáng yêu quá! Hắn đi đến trước mặt Đường Tâm Du, một tay khoác lên vai cô, chăm chú nhìn cô, "Tâm Du, em làm cho anh ngạc nhiên đấy!"

Đường Tâm Du rút dao găm, ánh sáng của dao găm chiếu vào mặt cô cực kỳ đáng sợ. Cô hoàn toàn không thể chịu đựng được việc hắn đến gần mình, sự đụng chạm của hắn khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

"Đường Tâm Du, em nháo đủ chưa? Mấy hôm nay, anh đã chịu đựng em đủ rồi. Kể cả việc em tìm một người đàn ông khác chọc tức anh hay việc em không để ý anh cũng bỏ qua! Em muốn anh phải làm sao?"

Đường Tâm Du buồn cười ngẩng đầu, Mộ Dung Huân trước kia luôn là bộ dáng chàng trai nhẹ nhàng nho nhã, giờ phút này lại đầy giận giữ.

Dao găm trên tay không dừng lại mà đâm về phía tay của hắn. Mộ Dung Huân giật mình, tuy là phản xạ rất nhanh, nhưng ngón tay vẫn bị cắt một vết thương.

Mùi máu tươi tỏa ra khắp phòng, rơi xuống đất phát ra âm thanh "Tí tách".

"Tôi nói rồi, bảo anh cách tôi xa một chút, đây là cảnh cáo, tiếp theo sẽ không may mắn như vậy." Đường Tâm Du nói xong, cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ của mình.

Bỏ mặc Mộ Dung Huân đang đứng đờ đẫn ở đó, con ngươi sâu thẳm lộ ra hoảng hốt. Đường Tâm Du luôn ngoan ngoãn phục tùng vậy mà lấy dao đâm hắn bị thương.

Điều này khiến hắn không có cách nào tiếp nhận được.

Đương nhiên Đường Tâm Du hiểu cảm giác của hắn; ngày mà hắn đem cô bán cho phòng thí nghiệm, cô lúc đó còn khiếp sợ và đau lòng hơn hắn rất nhiều lần.

Đây chẳng qua chỉ là một ít lãi hắn phải trả mà thôi!

Cho dù hắn đến đây tìm cô cũng không thể khiến cô tha thứ cho hắn được.

Đường Tâm Du cũng không an ổn được lâu thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn.

Cô đi khỏi phòng ngủ, phát hiện cửa phòng bị đập mãnh liệt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bật mở.

Mộ Dung Huân vẫn giơ ngón tay ngốc ở đấy, Đường Tâm Du chạy đến cạnh cửa, gắt gao chống lại cửa đang lung lay sắp đổ.

Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Huân, dưới lòng bàn chân hắn có một vũng máu nhỏ.

Đúng rồi, nhất định là mùi máu tươi hấp dẫn zombie đến đây, phải biết rằng khứu giác của zombie là cực kỳ nhạy bén.

"Đáng chết, anh còn không mau xử lý vết thương, anh muốn cho tất cả zombie ngửi thấy mùi máu chạy tới đây sao?"

Lúc này Mộ Dung Huân giống như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng tìm giấy vệ sinh lau sạch máu trên mặt đất, vọt vào toilet ném đi. Sau đó dùng giấy vệ sinh băng ngón tay lại, quay ra phòng khách.

Đường Tâm Du đang giữ cửa, ở khe cửa có mấy móng vuốt đổi màu đang cào tới, mặt trên của chúng tựa như chỉ còn lại một tầng da thịt mỏng. Thỉnh thoảng có đầu zombie chen vào, âm thanh gào rống phát ra, khiến Mộ Dung Huân sững lại không biết phải làm như thế nào!

"Hiện tại chúng ta cần thả bớt chúng nó vào để xử lý, bằng không cánh cửa này sẽ không trụ được lâu nữa." Đường Tâm Du tức giận nhìn về phía Mộ Dung Huân, lúc này còn phát ngốc, muốn chết sao?

"Ồ, được." Mộ Dung Huân tìm xung quanh xem có vũ khí có thể sử dụng.

Thấy hắn giống như ruồi nhặng không đầu chạy loạn khắp nơi, nếu có thể, Đường Tâm Du rất muốn đánh hắn một trận!

Không được, sức của zombie quá mạnh, va chạm dữ dội như vậy khiến cô đã nghe được âm thanh rạn nứt của cửa gỗ!

Cứ mở cửa đã!

Quyết định xong, Đường Tâm Du mạnh mẽ nhảy ra, cửa đập mạnh vào tường, zombie mất đà đều ngã trên mặt đất chặn luôn cửa.

Cô nhìn ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.

Chương 12: Thì ra là anh!

Trên hàng lang có thêm mấy chục con zombie nữa, sẽ khó giải quyết, Đường Tâm Du trừng mắt nhìn Mộ Dung Huân rồi tiến lên đâm chết mấy con zombie đang ngã ở mặt đất kia.

Máu đen bắn đầy đất.

Đường Tâm Du khéo léo tránh công kích của mấy con zombie, lui về phía sau mấy bước, vung dao gọt sạch một bên đầu của con zombie phía đối diện, các loại màu sắc đồng thời hiện ra, tỏa ra mùi thật khó chịu.

Một số còn bắn trực tiếp gần miệng của Mộ Dung Huân, hắn không kiềm chế được dạ dày quay cuồng, lui về phía sau, dùng tay áo lau cái thứ kinh tởm bên khóe miệng.

Đường Tâm Du chẳng quan tâm, hiện tại cô mới vừa thức tỉnh dị năng, thể lực có lẽ sẽ tốt hơn người thường một ít, nhưng mà nếu đối phó với đám zombie này thì cũng lòng có dư mà lực không đủ.

Có lẽ điều an ủi duy nhất chính là cô là Dị Năng Giả, bị zombie cắn cũng sẽ không bị nhiễm bệnh. Nhưng dị năng giả là đồ ăn tốt nhất đối với sự tiến hóa của zombie, nếu bị zombie bắt được, cô khẳng định sẽ bị gặm đến không còn mảnh thịt nào!

Vậy thì cách duy nhất bây giờ cô có thể làm là chạy khỏi nơi này, Đường Tâm Du xử lý thêm một con zombie, liếc mắt nhìn Mộ Dung Huân ở phía sau, nếu hắn chết ở đây thì dễ dàng cho hắn quá nhỉ?

Như vậy sao được?

Đường Tâm Du cười quỷ dị, Mộ Dung Huân ngốc ở phía sau cô không thể rời mắt nhìn bộ dáng cười như không cười của cô.

Cô ra sức xử lý thêm hai con zombie, động tác càng ngày càng nhanh, kinh nghiệm thực chiến ở kiếp trước được thực hiện nhuần nhuyễn.

Tuy cường độ thân thể không đạt tới thời điểm đỉnh phong, nhưng đối phó với mấy con zombie sơ cấp này cũng dư dả.

Bất quá số lượng zombie rất nhiều, cánh tay của cô không thể tránh khỏi bị cào trầy xước.

Mộ Dung Huân ước lượng lấy ghế ném về đàn zombie.

Tạm thời ngăn chặn được một lúc, việc này giúp cho Đường Tâm Du kéo dài một chút thời gian. Nhưng bên ngoài cửa vẫn còn hai ba mưươi con zombie nữa, ánh mắt Đường Tâm Du tối lại.

Xem ra, Mộ Dung Huân phải chết rồi!

Cô run tay, có lẽ là bởi vì kích động hoặc là bởi vì tình cảm khó có thể nói rõ ở đáy lòng.

Thôi để cô tự tay kết thúc ân oán giữa bọn họ đi!

Mộ Dung Huân thấy cô đột nhiên đi về phía mình, ánh mắt lạnh băng, cả người tản ra sát khí. Loại cảm giác này làm hắn cảm giác hít thở không thông, thậm chí còn làm hắn khó chịu hơn so với giết hắn.

Zombie từ phía sau cô đuổi theo, một đám giống như mấy con rối gỗ hai tay múa may hai mắt chúng trống rỗng, thậm chí còn lõm xuống.

Trên người cô bị vấy đầy màu và chất lòng máu trắng vàng cũng không làm cô lộ ra vẻ đáng sợ.

"Đường Tâm Du!"

Âm thanh có chứa từ tính thu hút sự chú ý của Đường Tâm Du quay người sang chỗ khác. Chỉ thấy Tiêu Mặc cầm một Đường Đao, vung tứ phía, đầu của những zombie bị cắt ra giống như là cắt dưa hấu lăn xuống đất.

Đường Tâm Du ngẩn ra, khuôn mặt đẹp trai điềm tĩnh của Tiêu Mặc lại trùng khớp với người trong trí nhớ kia.

Thì ra là anh......

Khó trách nhìn anh, cô luôn có cảm giác quen thuộc.

Ở đời trước chính anh đã dẫn mọi người thành công phá vòng vây.

Đường Tâm Du nhanh chóng gia nhập chiến cuộc, ở lúc Mộ Dung Huân trố mắt nhìn, hai người đã phối hợp ăn ý xử lý sạch sẽ những zombie còn lại.

Tiêu Mặc xử lý xong con cuối cùng thì đóng cửa lại.

Mộ Dung Huân nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, trong lòng sinh ra cảm giác khủng hoảng. Hắn xông lên phía trước, đem Đường Tâm Du kéo về phía sau, chất vấn nói: "Sao anh biết Tâm Du ở đây? Anh có âm mưu gì?"

Tiêu Mặc giật nhẹ môi, trào phúng nhìn về phía hắn, "Sao vừa nãy không thấy anh hùng hổ như vậy?"

Mộ Dung Huân bị hắn nói, mặt không tự giác đỏ lên, "Tóm lại, anh cách xa Tâm Vũ ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro