Chương 2 : Vòng tay không gian
Lúc mạt thế tới, mẹ bởi vì chăm sóc cho Lâm Băng, Lâm Băng vẫn luôn không tỉnh lại, lại không liên lạc được với người của Lâm gia, mẹ quá lo lắng nên ăn uống không tốt, ăn cũng không nhiều, cũng không biết làm sao, sau đó nghe mẹ nói là không cẩn thận vấp ngã, sau đó hạ thân chảy máu, thế mới biết mình sinh non.
Lúc đó tang thi hoành hành, bệnh viện chính là nơi có nhiều tang thi nhất, tìm bác sĩ còn khó hơn lên trời.
Lúc Lâm Băng tỉnh lại, em bé trong bụng mẹ đã sảy mất, bởi vì không có bác sĩ, máu huyết xử lý không được sạch sẽ . Lúc đó mẹ không biết mình đang mang thai, khi mất đi đứa bé này, luôn cảm thấy có lỗi với nó, nửa đêm thường lặng lẽ rơi lệ.
Mạt thế khó khăn, đoàn người cũng vội vàng tới thành phố Triêu Dương, đường xá xa xôi, trên đường đi mẹ lại chưa bao giờ than khổ lấy một tiếng. Sau này, thân thể của mẹ cũng ngày càng kém .
Lâm Băng thề trong lòng, lần này nhất định phải để cho mẹ có cuộc sống thật tốt. Lúc mạt thế tới mẹ mang thang được hai tháng rưỡi, hiện tại chính là được nửa tháng, triệu chứng mang thai không rõ ràng, người nhà hoàn toàn không biết.
Lâm Băng thở dài một hơi trong lòng, nếu mẹ biết được, nhất định sẽ muốn đứa bé này. Thế nhưng mạt thế đã tới, đứa bé này có sống được hay không cũng không nói chính xác được. Cho dù sống, nhưng nếu không có ai bảo hộ, không có cái ăn, cũng không sống được lâu.
*********
Lúc Lâm Băng trở lại nhà cũ Lâm gia liền ngửi thấy được mùi hương của canh gà, hương vị nồng đậm khiến Lâm Băng thiếu chút nữa chảy nước bọt! Nhịn lại, nhịn lại. Bên trong có nhiều người như vậy, không thể đánh mất mặt mũi được.
Chú ba cùng cô cả đều ở đây, còn có ba Lâm với mẹ Lâm cũng ở trong.
Mẹ Lâm ở cửa chính chờ Lâm Băng, vừa thấy Lâm Băng, mắt của mẹ Lâm liền sáng lên, thấy trong tay Lâm Băng lớn nhỏ hành lý, mẹ Lâm vội vàng gọi chị Chu, " Tiểu Lý đến đây, giúp chị Chu một tay, đem hành lý của Băng Băng mang lên trên lầu để vào phòng cho con bé đi."
Lâm Băng tham lam ngửi mùi thơm của thức ăn, trong lòng ảo não nghĩ, vừa rồi ở trên đường sao không nghĩ tới tìm một chỗ ăn một bữa thật ngon a, tìm một quán ăn, bao một gian phòng, không cần để ý hình tượng ăn một bữa cơm thật no, thì tốt biết bao nhiêu.
"Con chào Ba, chào chú ba, chào cô cả."
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc, đã ba năm không nhìn thấy, cảm giác có chút xa lạ. Sau mạt thế, không có được tin tức, cô hoàn toàn không biết người nhà đi về hướng nào, thậm chí không biết còn sống hay đã chết. Mặc dù trong ngày thường có ít nhiều mâu thuẫn, thế nhưng dù sao cũng là người thân, cái này ầm ĩ một chút cái kia ồn ào một chút, ở lúc mạt thế tới, như vậy có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
"Băng Băng trở về rồi."Cô cả cười chào Lâm Băng, quan tâm hỏi, " Sau khi tốt nghiệp đã nghĩ làm cái gì chưa?". Công tác sau khi tốt nghiệp, đây chính là chuyện mà người lớn quan tâm nhất.
"Còn chưa ạ, con đang suy nghĩ." Lâm Băng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ, một tháng sau việc làm chính là đánh cương thi, hiện tại cần phải rèn luyện, kiếm tiền ư, né sang một bên.
Thấy Chị Chu từ trên lầu đi xuống, Lâm Băng thật sự rất thèm ăn, không nhịn được hỏi một câu," Canh gà đã được chưa, em chết đói rồi" Bây giờ là bốn giờ chiều, còn lâu mới tới thời gian ăn cơm tối.
Bây giờ trong đầu Lâm Băng toàn là ăn ăn ăn !
Mẹ Lâm nghe con nói như thế, cũng bắt đầu nhắc nhở: "Nói con không cần giảm béo con không nghe, nhìn xem, bây giờ đói bụng phải không. A Tuyết nói ngươi một bữa chỉ chịu ăn một quả táo, như thế có thể không đói bụng sao.?"
" Mẹ, được rồi, con đã biết." Lâm Băng vô cùng bất đắc dĩ.
" Chị CHu, trong tủ lạnh không phải còn có bánh chẻo sao, chị làm cho con bé một ít đi, làm nhanh vào." Lâm gia có khá nhiều người hầu, Chị Chu xem như là một nửa quản gia, quản những việc lặt vặt, trong phòng bếp cũng thuê vài người, có chuyên môn làm cơm, có người chuyên làm điểm tâm, còn có làm món Trung, món Âu đều chia người ra làm.
Nghe nói có bánh chẻo, Lâm Băng rất kích động, nếu không phải có Bố và mọi người ở đây, Lâm Băng bây giờ đã bay tới phòng bếp tự mình nấu. Sau ba năm mạt thế, cô đã sớm không phải thiên kim đại tiểu thư tay không dính nước mùa xuân như trước.
"Chị Chu bảo mấy người họ làm nhiều một chút." Lâm Băng cố ý dặn một câu. Ba năm trước sức ăn của cô đặc biệt nhỏ, để đẹp, để gầy, lúc đó thật là lãng phí chẳng biết bao nhiêu là thức ăn! Nghĩ lại liền cảm thấy mình thật đáng chết!
Lâm Băng ngoan ngoãn ngồi trên ghế trong nhà ăn giả vờ dáng vẻ thục nữ, mắt lại chăm chú nhìn về phía phòng bếp bên kia.
Bánh chẻo rất nhanh đã chín.
Khu vực nhà ăn ở ngay bên cạnh phòng khách, cũng không có phân chia rõ ràng, ở phòng khách cũng ngửi được mùi thơm. Lúc đem một bát lớn tràn đầy bánh chẻo bưng tới trước mặt Lâm Băng, miệng của cô đã toét đến tận mang tai.
Chẳng qua cô có để ý thấy lúc mẹ Lâm ngửi thấy mùi bánh chẻo có nhíu mày một cái.
"Mẹ, người đang mang thai có đúng không? "Lâm Băng làm bộ như không để ý hỏi.
"Con nhóc này, nói bậy bạ gì đó." Tuổi cũng đã lớn như vậy , cũng sắp năm mươi rồi, sao còn có khả năng mang thai, mẹ Lâm trừng mắt liếc Lâm Băng một cái, con nhóc này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ.
Thật ra thì, mẹ Lâm năm nay mới 45 tuổi, người 21 tuổi kết hôn, 22 tuổi thì có Lâm Băng, năm nay Lâm Băng đã 23 tuổi. Nói thật, lúc biết được Lâm Băng là bé gái thì cũng có hơi chút thất vọng, mẹ vẫn mong có thể giúp ba Lâm có người nối dõi tông đường, việc không sinh được con trai mẹ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Nhiều năm như vậy qua đi, tuổi càng lúc một lớn, mẹ cũng không ôm hy vọng nữa.
Lời nói của Lâm Băng khiến cho Ba Lâm đang xem báo sửng sốt một chút, ông bỏ báo xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ Lâm, không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, đợi lát nữa gọi bác sĩ gia đình tới xem một chút.
****************
Lâm Băng ăn với tốc độ vô cùng nhanh, tất nhiên là còn vô cùng tao nhã.
"Chị Chu, thêm một bát nữa." Lâm Băng đem cái bát lớn đưa tới, thở một hơi thật sâu, ăn thật là thoải mái a!
Lúc đó chị Chu sợ đến ngây người, tiểu thư đây là đã bao nhiêu ngày chưa ăn cơm, đói thành như vậy.
Lâm Băng ăn ba chén lớn mới no, trong phòng khách đã không còn ai, Cô cả phải đi làm đẹp, chú ba hình như có một bữa tiệc, ba mẹ cô cũng đã đi ra ngoài.
Lâm Băng chạy lên lầu
Phòng của các trưởng bối ở lầu hai, còn phòng Lâm Băng cùng bọn tiểu bối ở lầu ba.
Về đến phòng Lâm Băng liền mở máy vi tính, bắt đầu lên mạng. Tra xét một chút tin đồn liên quan đến tang thi, ngày diệt vong, tất nhiên cô cũng tìm một chút tin tức liên quan đến vòng tay, trong tiểu thuyết rất nhiều vòng tay có không gian, có khi nào, nó cũng có a?
Lâm Băng thật động tâm.
Các vòng tay ngọc cổ bình thường đều là lấy máu nhận chủ, phải không? Từ phòng bếp dưới lầu Lâm Băng có cầm theo một con dao gọt hoa quả, đương nhiên còn mang cả dưa hấu để bổ, đây là lấy lên ăn a, thủy tinh ở mạt thế cũng vô cùng quý a, đất đai bị ô nhiễm, hoa mầu có thể sống không nhiều, cây ăn quả thì lại càng không phải nói.
Lâm Băng đem ngón tay cái cắt một cái, một giọt máu nhỏ ra, cô đem máu nhỏ lên trên vòng tay, màu đỏ của máu ở trên màu xanh biếc của vòng ngọc, vô cùng chói mắt.
Giọt máuchảy theo viền của vòng tay rồi rơi xuống đất.
Không có phản ứng.
Có phải hay không làm sai chỗ nào, Lâm Băng lại đem tay phải cứa nhẹ một cái, giọt máu vẫn không có phản ứng.
Có phải hay không phải là trong lòng bàn tay?
Hai bên lòng bàn tay đều rạch một cái, đều thử một chút, nhưng vẫn không có phản ứng, vòng tay một điểm phản ứng cũng không có.
Lâm Băng biết suy nghĩ của mình là hão huyền, vòng tay này tuy rằng cũ kỹ, nhưng cũng chỉ là một cái vòng tay, cũng không phải không gian. Lâm Băng rốt cuộc vẫn có chút thất vọng.
Cô đem vòng tay để trên bàn trà, sau đó đi toilet, đem máu trên tay rửa sạch, dùng giấy lau, các vết thương đều rất nhỏ, cô trực tiếp dùng băng keo cá nhân dán lên.
Có phải là phải dùng máu ở chỗ khác không nhỉ?
Não Lâm Băng nở to, còn đang suy nghĩ về chuyện này. Có nên hay không thử lại lần nữa? Lâm Băng nhìn lướt qua vòng tay trên bàn trà. Chờ đã, vòng tay đâu? Cô nhớ rõ trước khi đi toilet cô đã đặt nó trên bàn trà, hiện trà trên bàn trà cái gì cũng không có!
Không thấy!
Lẽ nào!
Lâm Băng trong lòng lẩm bẩm, ta muốn vào không gian,ta muốn vào không gian ( cô là thử loạn một chút)
Một giây sau.
Suối nước sạch sẽ, cá nhỏ bên trong đùa giỡn, thỉnh thoảng còn nhảy lên mặt nước. Đất đai rộng lớn, khoảng chừng có một mẫu, tất cả đều là đất đen, còn có một cái nhà cổ ......
Lâm Băng nhìn thấy tất cả những thứ này, cũng nở nụ cười.
Cười như điên.
Hóa ra , không gian là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro