Chương 1
Ở H thị, Lâm gia là nhà giàu có số một số hai. Nhà càng giàu thì càng nhiều thị phi, con riêng cũng nhiều. Bố của Lâm Băng là Lâm lão nhị, theo thương nghiệp, ở trên thương trường cũng là một nhân vật hung ác, tuy đã trung niên nhưng cũng là một trung niên mỹ nam tử, nho nhã. Mẹ Lâm cũng có gia thế vô cùng tốt, chẳng qua là nhà ngoại cách H thị khá xa, ông ngoại cô theo chính trị, nghe nói là bố và mẹ cô cưới do gia đình sắp đặt.
Nhưng mà , mẹ Lâm Băng lại luôn cố chấp cho rằng hai người là tự do yêu đương rồi mới kết hôn, đúng vậy, mẹ cô rất yêu bố cô, là một người Hiền thê Lương mẫu tiêu chuẩn, là một nữ nhân hiền lành đơn thuần, đối đãi với mọi người rất ôn hòa.
Ngược lại tính cách của Lâm Băng lại giống của bố cô nhiều hơn.
---------------------------
Khi cô tỉnh lại thấy mình đang nằm trên chiếc sofa Italy làm bằng da thật đặt ở phòng khách, căn phòng xa hoa, TV tinh thể lỏng treo trên tường đang quảng cáo một phim truyền hình cẩu huyết, cô ngồi bật dậy, trong đầu cũng nhớ lại, cô nhớ rõ ràng mình đã chết.
Không đúng!
Căn phòng này sao sạch sẽ như vậy?
Tang thi đâu?
Mặt trời rất lớn, Lâm Băng vô thức đi tới cửa sổ nhìn nó.
Phía bắc căn phòng của Lâm BĂng có một cái cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, mây trắng chầm chậm bay.
Tim của Lâm Băng đập thật nhanh, con ngươi vô thức mở to.
Cô từ từ đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, tiếng xe cộ ồn ào chui thẳng vào lỗ tai của cô, vô cùng ồn ào, trên quảng trường cách đó không xa có màn hình quảng cáo mới nhất, tiếng nhạc quảng cáo truyền vào tai Lâm Băng. Trên đường phố, xe đi qua đi lại, người đến người đi, vô cùng ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Trong nháy mắt, nước mắt Lâm Băng như không ngừng lại được, trong mắt cuồn cuộn.
Cô còn sống!
Bao lâu rồi? Ba năm, tròn ba năm không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Mạt thế tới, trên đường một mảng hỗn loạn, xe cộ bị đâm hỏng, cây dính máu, ngã tư đường hôi thối, nhiều nhất chính là thi thể người, ở dưới mặt trời, từ từ mục nát.
Trong thành phố, lại càng yên lặng. Trời mới biết, không có âm thanh thành phố đáng sợ biết bao nhiêu.
Tim của Lâm Băng đập vô cùng kịch liệt.
Cô trở lại trước mạt thế sao? Sống lại sao?
Cô nhếch môi, nở nụ cười, tâm tình luôn ổn định lúc này thực là vui mừng, cô rút khăn tay ra lau nước mắt.
Cảm thấy dạ dày trống rỗng, đúng là đói bụng, có thể ăn một bữa thật tốt, nàng vui mừng nghĩ.
Trên quảng trường đối diện, màn hình quảng cáo đã thay đổi, hình như là tuyên truyền một bộ phim, nói là một tháng sau sẽ khởi chiếu, có mấy vị diễn viên nổi tiếng trong đó, đạo diễn và biên kịch cũng là những người nổibật nhất hiện nay,bộ phim này đang rất được chú ý.
Trong phim có một nam diễn viên mà Lâm Băng vô cùng thích.
Thế nhưng, vào lúc nhìn thấy vị minh tinh điện ảnh kia, cả người Lâm Băng cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch.Cô nhớ rõ ràng, chính vào ngày chiếu bộ phim này thì mạt thế bạo phát, đêm đó cô vừa mới ra khỏi rạp chiếu phim, lúc xem xong đi ra bầu trời đỏ rực, người xem ngạc nhiên không ngớt. Sau mười hai giờ, bầu trời bỗng nổi lên cơn mưa, còn có sương mù, che kín toàn bộ thế giới.
Lúc đó, sau khi Lâm Băng về nhà liền phát sốt, nóng đến dọa người.
Lúc đó, Ba Lâm đang ở bên ngoài nói chuyện làm ăn, Mẹ Lâm cố ý tới phòng trọ của Lâm Băng chăm sóc cô. Sau ba ngày, Lâm Băng mới tỉnh lại, cả người đều gầy đi một vòng, lúc này tang thi đã hoành hành, đại bản doanh Lâm gia đã sớm chuyển đi. Lâm Băng vốn muốn mang mang mẹ đi tìm bố, nhưng quá khó khăn, lúc đó không chỉ có tang thi đáng sợ, mà lòng người còn đáng sợ hơn. Người xấu càng ngày càng nhiều, người tốt càng ngày càng ít, thậm chí có một đoạn thời gian, đói đến mê muội đầu óc, đến thịt người cũng dám ăn.
Thật là đáng sợ.
Sau đó các khu có căn cứ, có quy tắc, lúc này mới tốt được một ít.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Băng lạnh cả người.
Điện thoại di động để ở trên sofa cạnh bàn trà, trên điện thoại di động có hiển thị thời gian, Lâm băng đi qua, cầm điện thoại di động lên, ấn xuống một cái, màn hình điện thoại di động liền sáng.
Thứ ba, Ngày 15 tháng 7, trời trong.
Lâm Băng cười khổ, chết tiệt, đây là cái tội gì, một tháng sau lại phải trải qua những ngày đáng sợ kia.
Điện thoại di động ở phía sau vang lên.
Điện thoại hiện là Mẹ Lâm
"Alo, mẹ ạ?"
" Băng Băng, sao con lại không trở về nhà, không phải đã tốt nghiệp rồi sao, mẹ đã hai tháng không nhìn thấy con?" Mẹ Lâm có chút oán trách, Lâm Băng nghe được, chính là đau lòng" A Tuyết nói con lại bắt đầu giảm cân, Băng Băng à, con không có mập, giảm cái gì mà giảm, như vậy sẽ phá hỏng thân thể ."
A Tuyết trong miệng mẹ Lâm chính là Thư Tuyết, Thư Tuyết là con nuôi của Thư gia,, ba tuổi đã vào ở Thư gia, luôn biết cách làm người, miệng cũng ngọt, người cũng xinh đẹp, mềm mại động lòng người, người rộ lên có hai núm đồng tiền, từ nhỏ quan hệ với Lâm Băng cũng không tồi.
Bởi vì Lâm Băng cùng Thư Vũ quan hệ không tốt, Thư Vũ nhỏ hơn Thư Tuyết một tuổi, từ nhỏ Lâm Băng với Thư Vũ đã bất hòa, hai người vừa gặp liền cãi nhau, hai nhà là thế giao, khó tránh khỏi việc đụng mặt, sau này quan hệ càng kém.
Thư Vũ vô cùng ghét Thư Tuyết.
Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, cho nên Lâm băng đối xử với Thư Tuyết không tệ
Bây giờ cô cũng không nhớ nổi tại sao mình với Thư Vũ lại cãi nhau ầm ĩ như vậy.
" Mẹ , tối nay con sẽ trở về" Lâm Băng còn nói thêm một câu, " yên tâm đi, con sau này tuyệt đối sẽ không giảm béo" Giảm béo cái gì, ăn còn không đủ.
Năm nay Lâm Băng tốt nghiệp đại học, tháng sáu nhận bằng tốt nghiệp, tháng bảy hoàn toàn tốt nghiệp, chẳng qua bởi vì không muốn trở lại nhà cũ Lâm gia, lúc này mới ở lại nhà trọ nhỏ này nhiều ngày như vậy.
Nghe được Lâm Băng nói sẽ lập tức về nhà, lúc này Mẹ Lâm mới hài lòng cúp điện thoại
Cúp điện thoại, Lâm Băng bắt đầu thu thập hành lý, tắt ti vi, lúc Lâm Băng đi tới cửa thấy một hộp quà, hộp màu trắng nhạt, Lâm Băng nhớ được, bên trong đựng một chiếc vòng lục phỉ thúy, là quà tặng sinh nhật mà mẹ tặng cô khi còn bé, do không thích nên cô không đeo, hơn nữa món đồ này thường là những người trung niên đeo, chưa từng thấy người trẻ tuổi nào mang đồ như vậy.
Đây là làm gì ?
Lâm Băng cẩn thận nhớ lại một chút, ah, nhớ rồi, ngày mai là sinh nhật Thư Tuyết, cô nhớ rõ, trước sinh nhật Thư Tuyết vẫn luôn ám chỉ với cô rằng cô ta muốn chiếc vòng tay này, ám hiệu rất nhiều lần. Sau một lần Thư Tuyết giúp nàng tìm vòng cổ không ngờ lại tìm thấy, sau đó Thư Tuyết liền nhớ thương nó.
Lâm Băng nổi lên một nụ cười trào phúng.
Sau khi mạt thế tới, cô cùng với mẹ vẫn luôn ở cùng Sở Phi, Thư Tuyết, nếu cô không tỉnh táo, không biết đã chết bao nhiêu lần. Cô tự cảm thấy mình không nợ gì Thư Tuyết, mỗi lần lấy thức ăn từ Thư Tuyết cô đều dùng đồ vật để đổi, mẹ cô bị bệnh, Thư Tuyết lại có thể trị bệnh, lại chưa từng đề cập qua sẽ trị liệu cho bà.
Trước mạt thế mẹ Lâm đối xử với Thư Tuyết rất tốt, nhưng tựa hồ Thư Tuyết không nhớ được.
Qua ba năm mạt thế, đường không thông, vẫn không liên lạc được với Lâm gia, liên lạc không được với gia đình ông ngoại, Lâm Băng vẫn ở căn cứ nhỏ Triêu Dương này chịu khổ ba năm, nếu không vì mang theo mẹ Lâm, cho dù có phải liều mạng cô cũng sẽ đi tìm người thân của mình.
Chẳng qua, Lâm Băng mơ hồ nhớ kỹ, Thư Tuyết chẳng bao giờ đeo cái vòng tay này, sau một năm mạt thế, Lâm Băng có ngẫu nhiên nhắc tới, Thư Tuyết tỏ ra rất kinh hoảng, sở dĩ nhớ kỹ như vậy, bởi vì Thư Tuyết có lấy ra ba bắt cháo.
Quên đi, Không nghĩ nữa.
Lâm băng đem cái hộp đựng vòng tay nhét vào trong rương hành lý, tương lai sẽ rõ ràng, sau đó đem phòng này bán đi, đổi thành tiền. Một tháng sau, tiền cũng thành giấy vụn. Cô muốn rèn luyện, tuy rằng chỉ có thời gian một tháng, nhưng so với không làm gì cũng tốt hơn.
Đáng tiếc là không có không gian.
Bất quá thức ăn nước uống còn có đồ dùng hàng ngày cũng phải mua, để ở trong kho hàng , chắc chứa đủ đi. Còn phải cùng bố và ông nội tiết lộ một chút, nhất định phải làm cho bọn họ có thể chuẩn bị một chút.
Một tháng, tổng cảm thấy thời gian không đủ đâu.
Đúng rồi, mẹ luôn thích yoga tập thể hình, thiết lập chế độ ăn uống lành mạnh, thân thể luôn không tồi, sau mạt thể lại cực kỳ suy yếu, mặc dù có dị năng hệ thủy, lại bởi vì thân thể quá kém, không có khả năng thăng cấp.
Đột nhiên, ánh mắt Lâm Băng sáng ngời.
Cô nhớ được!
Có thể, nói không chừng có thể khiến mẹ tin tưởng cô Mạt thế sắp tới !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro