Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 : Ngẫu Hứng

         Lưu Dịch Yên hài lòng với năng suất hoạt động của quản gia họ Lưu, nói ngày mai liền ngày mai, hắn thấy quản gia bàn chuyện với ai đó xong lại đi làm cái gì mà " thủ tục xuất viện " cho hắn. Ngày hôm sau, hắn liền quần áo chỉnh tề đi ra khỏi cái nơi toàn mùi thuốc gây mũi này, đầu óc liền thanh thản hẳn ra. Nhìn lại áo sơ mi quần jean mà quản gia đã chuẩn bị cho hắn rất vừa, mặc cái này áo khiến vẻ bề ngoài hoàn mỹ hơn đương nhiên nếu đánh giá rớt cái mái tóc dài âm u này. Đại khái đợi không lâu trước mặt hắn liền xuất hiện một cái máy màu đen của quản gia Lưu, hắn kinh ngạc ánh mắt đánh giá  một hồi cái xe, cái này gọi là xe hơi  nhỉ ưm cái gì mà..........

   Bối rối tâm trạng duy trì không lâu, hắn rất nhanh đặt cái tên xe qua đầu bước vào xe đóng cửa lại. Ở hắn nghĩ cái này thế giới có cái để đi qua qua lại lại đã rất may mắn rồi, hắn nhìn chăm chú khung cảnh bệnh viện một lần rồi mở miệng :"Có thể đi rồi " 


   " Vâng " nói không hai lời, quản gia Lưu liền lái xe chạy đi. Trên đường Lưu Dịch Yên tiếp tục đánh giá khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài nhưng hắn vẫn có thể xem rõ, ngươi quên hắn là ma hoàng rồi sao !!! không chỉ ngoài mắt nhìn cảnh hắn còn lướt thử nhân chủ ký ức để giải thích mấy  cái quái  lạ "nhà " mọc khắp nơi. Mắt  lướt tới nơi  nào đó hắn liền vội đáp :" Dừng lại "


  Quản gia khó hiểu ánh mắt tiếp tục hướng hắn tiểu thiếu gia  sau bắt đầu lái vô gần làng đường mới phanh xe lại, ông quay xuống hỏi :" Tiểu thiếu gia ngài cần gì "


   "  tóc dài " đơn giản hai từ liền nói ra ý định của hắn, Lưu Dịch Yên mở cửa xe bước ra ngoài. Quản gia thấy vậy cũng mở cửa ra nói theo:" Tiểu thiếu gia ngài có tiền sao !!"


  Nghe vậy, Lưu Dịch Yên bước chân khựng lại xong lại bước về phía hắn quản gia đưa một tay ra mặt như đông cứng bị mái tóc che mất mặt khiến hắn tạo ra dọa người biểu cảm :" Không có, ngươi cho "


  Quản gia :..... Dùng biểu cảm dọa người này để mượn tiền, tiểu thiếu gia ngài chắc chắn chưa từng có tiền án ăn cướp sao.  OAO !!!


   Quản gia đáng thương tuy lòng vẫn âm thầm kêu gào nhưng vẫn phải dao tiền túi của mình ra, Lưu Dịch Yên gật đầu hài lòng tiếp tục thực hiện công tác " cắt tóc " của mình hướng tiệm " cắt tóc " đi . Thời gian không quá lâu, quản gia liền nghe tới tiếng mở cửa theo bản năng hướng mắt nhìn người mới ra, ông kinh ngạc nhìn tiểu thiếu gia bước tới gần ông. 


  Lưu Dịch Yên mặt lạnh nhìn tới quên phản ứng hắn quản gia, hắn cười nhạt nói :" Thế này mát ". Hắn lần này không giống lúc bước vô cửa, dáng người vốn đã hoàn mỹ không tỳ vết, giờ tóc mái cùng tóc phía sau cắt gọn lên càng nêu lên vẻ bề ngoài tuấn tú của hắn, màu mắt ưng vàng nhạt vốn bị chắn bởi mắt kính giờ để lộ ra khiến hắn nổi bậc lại thêm dáng người 14 tuổi mà thân đã cao tới 1m75 của hắn càng nghiêng về cao quý khí chất. Hắn ở lúc nhếch miệng cười nhạt vô tình hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy nữ nhân đi ngang qua thế nhưng thế nhưng còn có cả nam nhân ánh mắt. Lưu Dịch Yên thừa kế vẫn là ánh mắt nghiêm nghị từ cha, làn da trắng nõn từ mẹ tuy vậy vẫn không mất đi nam tính , cao ngạo khí chất không có chỗ nào giống với nhu nhược thư sinh a !!!


   Cảm thán một hồi nhân sinh, quản gia rốt cuộc cũng định hình lại có chút xấu hổ ngại ngùng, mở cửa xe làm tư thế mời :" Tiểu thiếu gia hiện tại đi được "


   " Được " mặt bắt đầu xuất hiện hắc căn, CMN hắn chưa từng nói hắn có hứng thú với lão nhân gia làm cái gì mà đỏ mặt chứ hả !!!!. Bình tĩnh tâm trạng mặt duy trì lạnh nhạt gật đầu bước vào xe. Đợi đến khi quản gia ngồi xuống ghế lái,, xe mới tiếp tục chuyển bánh. Lần này liền chạy một đường không nghĩ sau dừng trước cửa cổng rộng lớn. 

   Xe dừng một hồi chờ cánh cổng mở mới lái vào bên trong, đợi khi xe lại dừng lần nữa Lưu Dịch Yên  bước xuống xe. Hắn nheo mắt đánh giá căn nhà cao lớn, sang trọng trước mắt, không đợi quản gia nhân dắt đi hắn bước mau tới trước cánh cửa trắng to lớn. Quản gia theo sau, ở thấy hắn đứng nhìn trước cửa thật lâu mới cung kính mở ra cái to lớn cánh cửa.


   " Cạch " một tiếng, cửa liền mở ra, Lưu Dịch Yên đưa mắt nhìn liền nhìn tới hai thân ảnh nam nhân ở đối diện nhau trên một cái ghế bông ở giữa là một cái bàn kính. Một nam nhân trung niên đeo cặp kính lão đang cầm xấp tài liệu trên bàn, nam nhân còn lại chỉ trông lớn hơn hắn 11 tuổi mà anh lại cầm trên tay cái notebook rất tập trung. Điều hắn thích thú ở hai người là tâm trạng họ rất âm trầm, khó đoán lại khiến người ta áp lực, hiễn nhiên một cái lão tám ngàn chín trăm năm mươi cái tuổi như hắn mấy cái áp lực này cũng chỉ khiến hắn dừng tại ở " hứng thú ". (....)


   Nhìn tới có người bước vô, hai nam nhân đều rất mau đặt tầm nhìn lên người Lưu Dịch Yên cả hai đều ở kinh ngạc biểu cảm, bọn họ có cảm giác họ không thể nhìn ra cái gì ý nghĩa của  người trước mắt hơn thế nữa họ lại có cảm giác người nọ chỉ cần đánh giá họ một hồi liền lôi ra họ chân thật suy nghĩ. Thấy họ không có ý định nói cái gì, quản gia sớm cũng lui ra một bên, Lưu Dịch Yên lạnh nhạt nói :"  Phụ thân ta, là ngài "

   Thấy hắn ở hỏi mình, người trung niên mới bình tĩnh tâm tình đánh giá người trước mắt hỏi :" Ngươi là Lưu Dịch Yên ? "


   " Phải là ta " gật đầu Lưu Dịch Yên mở miệng.


  " Vậy ta là ngươi phụ thân, Lưu Thực " Lưu Thực nói :" Hắn là ngươi caca, kêu Lưu Trần Hải. Mau lại đây ngồi xuống "


   " Vâng " ngoan ngoãn nghe lời, Lưu Dịch Yên tiến tới ngồi xuống gần Lưu Trần Hải nói :" Ta phụ thân, có thể cho ngươi con một cái câu trả lời sao? "


   " Giả như ? " Lưu Thực nhướn mày cố tỏ ra nghiêm túc, chứ thực chất hiện tại đối mặt với cái này con út từ nhỏ bị đưa đi, ông thật sự cảm thấy lần đầu tiên trong đời áp lực. Rốt cuộc là thông tin sai lầm ?



" Ta mẹ vì cái gì chết, nàng cái chết ai làm. Ngài vì sao hiện tại mới tìm tới ta, vì sao lại muốn ta tới đây sống. Lúc trước có mẹ, ngươi lại không có tới thăm hay là đưa nàng về !!! " Âm thâm càng ngày càng lớn có xu hướng bạo ngược, tức giận giống như cảm xúc bị đè ép đến bây giờ mới được thốt ra hết.

  " Là, lỗi của ta " trầm mặt vài cái thời gian cuối cùng cũng muốn thốt ra tới lời, ông nói :"  Ta ở khiến nàng hiểu lầm, ta ở không có cái thời gian đến thăm nàng, ta ở không có biết nàng ở đâu, ta ở không thể dùng cái này quyền lực đến bảo vệ nàng "


  "..... Nực cười " Nhếch miệng đầy giễu cợt, Lưu Dịch Yên kinh thường ánh mắt hướng ông như tra hỏi tù nhân đồng dạng nói :" Vì cái gì ngài chỉ có thể nói, nói có tác dụng gì chứ !!!! "


  " Ta thật sự không có cách, ta tìm không được nàng. Ta không ngờ những tên kia lại tìm đến giết nàng, ta, ta thật không thể chấp nhận việc này " Ông cười khổ đáp.


   " ... Vậy ông hiện tại tính cái gì "


 " Trả thù " Ông bỗng chốc thoát khỏi áp bức cảm giác nghiêm nghị hướng hắn xác định.


"....." Lưu Dịch Yên lạnh nhạt nhìn trước mắt người đàn ông được hắn gọi là phụ thân này, khóe miệng nhếch lên nhạt độ cong :" Hảo, bất quá trong chuyện này tôi cũng có cái phần trong đó. Tôi muốn tự đòi công đạo cho tôi mẹ, ông đồng ý không "


    " Được !!! " Lưu Thực đáp ứng đi xuống lúc sau. Lưu Dịch Yên cũng thu hồi áp bức mới phóng ra cười cười :" Vậy thì, phụ thân ngài cần cho đứa con này thời gian được không "


  " Con muốn làm gì? "


" Bốn năm thời gian, con chỉ cần như thế, dù sao 14 tuổi không thể trực tiếp vào quân đội " Hắn nhớ tới cái gọi là quân đội lại thêm hai người này đều làm trong quân đội, theo hắn biết có lẽ đại loại giống như binh đoàn quỷ của hắn không có chi ít sai biệt. Chắc chắn vào đó mới có cơ hội trả thù hắn căm phẫn loại người.


  " Tùy ý " Lưu Thực lau chán đổ mồ hồi, phất phất tay áo. Đứa con út này coi bộ nếu không có chảy trong mình  huyết thống của nhà họ Lưu ông tuyệt đối sẽ nhằm tưởng cái gì tiền bối người rảnh nợ tới đây giáo huấn tâm lý của ông mất. 


 Ngồi im nãy giờ không có chen được sự việc - Lưu Trần Hải :..... Em trai lần đầu gặp thật khiến anh áp lực giống như nhìn tới mấy cái lão bất tử đồng dạng. Kẻ nào nói đứa bé này là nhu nhược người ra đây, anh tuyệt đối không tẩn hắn bán sống bán chết, ha hả !!!!

  Lưu Dịch Yên mặt lạnh ánh mắt lại đầy ý cưới, thầm nghĩ :" Xem ra, hắn bắt đầu hắn ngẫu hứng cuộc sống mới "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei#hài