Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

 "Con cũng là ngoài ý muốn biết được, tuy không có chứng cứ nhưng con có thể bảo đảm điều con nói là sự thật" Làm sao không phải là sự thật? Lúc Lâm Du bị đưa vào bệnh viện tâm thần kia chính đôi vợ chồng kia nói cho cô biết cơ mà.

 Khi đó Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình cũng bỏ xuống được bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà lộ ra bản chất thật. Cũng là từ ngày đó, Lâm Du không còn nửa điểm tình nghĩa đối với người hai mươi bốn năm nuôi dưỡng mình với vợ chồng Lâm Hồng Tín. Cho dù lúc hai người đó cướp đi cổ phần trên tay cô, cô cũng không có căm ghét hai người đó đến như vậy.

 Nếu như quả thật không phải vì Lâm Dù không phải con gái của Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình, nếu như quả thật không phải vì Lâm Nhất Thiến thấy thế Lâm Dù gả vào Chu gia hơn nữa còn thuận lợi đăng kí kết hôn, nếu như không phải bởi vì Lâm gia đến bây giờ cũng chưa hề liên lạc hỏi thăm Lâm Du ở Hứa gia như thế nào... Hứa Chấn Thiên sẽ hoài nghi rằng Lâm Du đang gạt ông.

 "Hứa gia gia, con hiện tại có thể trở về Lâm gia một chuyến không? Sẽ không mất thời gian đâu, chỉ cần hai đến ba giờ là được, con cần trở về lấy ít đồ." Thấy Hứa Chấn Thiên không tiếp lời, Lâm Du dừng lại một chút, lại tiếp tục nói.: "Cha mẹ ruột con... Chắc có để lại cho con một ít di vật, mặc dù không biết ở đâu nhưng hẳn có tồn tại."

 Nói đến đây, Lâm Du theo bản năng sờ vào lòng bàn tay phải của mình. Nếu như cô đoán không sai, dấu hình bán nguyệt này hẳn có ở trong cái hộp gỗ kia. (ta xin lỗi các nàng, ta loạn lắm đoạn tả cái dấu có không gian của bạn nữ chính rồi, bất lực quạ)

  "Đi đi! Để tài xế đưa cô đi." Hứa Chấn Thiên không sợ Lâm Du một đi không trở lại. Lâm Nhất Thiến bây giờ đã làm con dâu nhà Chu gia, Lâm gia đã chặt đứt đường lui của Lâm Du. Trừ phi Lâm Du không còn ngó ngàng gì đến xí nghiệp Bác Dương nếu không Hứa gia có thủ đoạn bắt cô quay về.

 "Cám ơn Hứa gia gia" Lâm Du cảm kích hướng Hứa Chấn Thiên cúi đầu một cái, ngay sau đó xoay người đi đến giường của Hứa Mạch "Tôi rất nhanh sẽ trở lại, buổi tối sẽ về giúp anh tắm."

 Chính tai nghe được Lâm Du không mắc cở nói hai chữ 'giúp tắm' mà chiếm tiện nghi Hứa Mạch, đứng tại đây sắc mặt Hứa Chấn Thiên đen lại lần hai vì việc này. Tức giận trừng mắt nhìn Lâm Du một cái rồi rời đi.

 "Đại bá, người nhanh nghe! Lâm Du tuyệt đối là mang ý đồ xấu! Cô ta trắng trợn nói.. Nói là giúp anh họ tắm!" Hứa Hoán biểu tình như lâm vào đại dịch la lên.

 Chính là đang nghỉ hè, Lâm Du không cần đi học, Hứa Hoán cũng không cần. Ngược lại nhàn rỗi không có chuyện gì hắn liền dứt khoát đóng đinh tại phòng theo dõi. Dĩ nhiên với hắn trọng yếu nhất vẫn là đang muốn xem người Lâm gia giở trò gì.

 "Sau đó?" Hứa Diệp Lỗi xụ mặt trợn mắt nhìn hình ảnh trên màn hình, giọng rất xem thường "Đây có thể nói lên cái gì? Chẳng những Lâm Nhất Thiến ái mộ Hứa Mạch mà ngay cả Lâm Du cũng vậy?"

 Hứa Hoán khó thở a. Được rồi, coi như Lâm Du lén ái mộ anh họ hắn cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì. Toàn bộ thành phố D, có mấy nữ sinh là không thích Hứa Mạch? Đây không coi là bí mật gì động trời.

 Dù Hứa Hoán có tự động bổ não bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào đoán được rằng Lâm Du nói câu kia chẳng qua là thói quen mà thôi, chỉ là đột nhiên nghĩ muốn lầm bầm lầu bầu mà thôi.

 Ngồi xe Hứa gia về đến Lâm gia cửa lớn, Lâm Du không lập tức xuống xe, mà nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, tựa hồ rơi vào trầm tư. Trước khi về Lâm Du đã cố ý gọi điện báo cho Tôn Uyển Đình, chắc hẳn Tôn Uyển Đình sẽ không để cô thất vọng.

 "Mẹ, mẹ nói Lâm Du muốn trở về? Làm sao mẹ biết? Cô ta gả đều gả đi Hứa gia rồi, không chăm sóc tốt cho cái người thực vật Hứa Mạch kia mà trở về đây làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn đổi người? Không, không được, con chết cũng không đáp ứng cô ta!" Bên trong phòng khách Lâm gia, Lâm Nhất Thiến lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, đại nùng trang cũng không che giấu được sợ hãi trên gương mặt.

 "Yên tâm, sẽ không." Tôn Uyển Đình lắc đầu, vỗ vỗ tay Lâm Nhất Thiến trấn an, trong mắt lóe lên âm độc hung tàn. "Coi như nó nghĩ, mẹ cũng sẽ không khiến nó được như ý!"

 "Nhưng là... nhưng là Bác Dương thì làm sao bây giờ? Baba không phải nói, Bác Dương đã tràn ngập nguy cơ, đang chờ đơn đặt hàng lớn của Hứa gia?" Vừa nghĩ tới Hứa gia chèn ép, Lâm Nhất Thiến đáy lòng phát rét. Hứa gia quá độc ác! Hứa Mạch như thế đáng chết!

 Cô như vậy ái mộ Hứa Mạch, yêu ngay cả chủ động hiến thân cũng không tiếc. Có thể cho đến bây giờ Hứa Mạch cũng không đem cô đặt trong mắt, cho cô không ít khó chịu. Thậm chí khi trúng thuốc sau đó, hắn tình nguyện chạy ra ngoài để xảy ra tai nạn xe cộ, cũng không chịu cùng cô chung xuân tiêu! (ai cho ta biết chung xuân/tiêu là gì đi T.T).

 Vô ý thức sờ vào gò má, Lâm Nhất Thiến cắn chặt môi tràn đầy không cam lòng. Cô vĩnh viễn cũng không quên được khoảnh khắc Hứa Mạch hung hăng cho mình một bạt tay!

 "Cho nên, chờ một hồi Lâm Du trở lại, chúng ta vẫn là như cũ, thái độ tốt một chút, hết khả năng đem nó thổi phồng lên cao, ca công tụng đức cũng không quan hệ! Nhớ, nhất định phải thuyết phục nó cam tâm tình nguyện ở lại Hứa gia, tốt nhất lưu lại cả đời!" Tôn Uyển Đình âm thanh rất lạnh, âm trắc trắc nói.

 "Mẹ, một chiêu này của mẹ thật là cao, lợi hại! Nhưng con nghĩ thế nào cũng có cảm giác chúng ta qua là tiện nghi cho Lâm Du? Đây chính là Hứa gia a! Coi như Hứa Mạch biến thành người thực vật, Lâm Du gả đưa qua cũng là trên danh nghĩa rộng rãi thái thái! Nhốt ở Hứa gia chuyện gì xảy ra không biết đến, nhưng là một khi ra cửa, cô ta đi không phải là mọi người hứng? Con liền nhìn không được Lâm Du cả ngày cũng được mọi người vây quanh, bộ dáng kia quá đáng ghét!" Được Tôn Uyển Đình ủng hộ, như có được thuốc an thần mà Lâm Nhất Thiến tỉnh táo lại, ôm cánh tay Tôn Uyển Đình làm nũng.

  "Nha đầu ngốc, mặt ngoài rạn rỡ có lợi ích gì? Con cho là Hứa gia tốt như vậy chung đụng, người nhà họ sẽ bỏ qua cho người hại Hứa Mạch, 'Lâm Nhất Thiến' tốt như thế? Lâm Du đến Hứa gia liền triệt để biến thành 'Lâm Nhất Thiến'. Không thể nào có cuộc sống tốt! Coi như Lâm Du không chịu được, nói cho Hứa gia nó không phải 'Lâm Nhất Thiến', người nhà Hứa gia sẽ tin sao? Cho dù Hứa gia có tin, vậy thì thế nào? Lâm Du là chị của 'Lâm Nhất Thiến' đánh lừa dư luận, ác ý lừa dối Hứa gia, lừa bịp Hứa gia! Hứa gia còn không đợi tìm tới con tính sổ mà đầu tiên sẽ đi tìm Lâm Du!" Tôn Uyển Đình càng nói càng hưng phấn, đáy mắt quỷ quyệt ánh lên ánh sáng dọa người. "Bất kể nói thế nào kết quả của Lâm Du chỉ có thể là: Sống không bằng chết!"

 "Ha ha! Mẹ nói không sai, vô cùng đúng! Phải như vậy! Để xem Lâm Du còn dám hay không cùng con cướp gia sản, cướp gia sản ông nội lưu lại! Nó đáng đời chết không được tử tế!" Phảng phất đã chính mắt thấy được Lâm Du kết cục bi thảm, Lâm Nhất Thiến cười tiền phủ hậu ngưỡng, tốt không đắc ý.

 Sau đó nói chuyện với nhau, Lâm Du không tiếp tục nghe. Mở mắt ra, mặt không cảm xúc xuống xe.

 Lâm Du đi vào Lâm gia, được người làm thông báo Tôn Uyển Đình cùng Lâm Nhất Thiến đã thu thập xong tâm tình, song song mắt đỏ, trên mặt nóng nảy cũng có, áy náy cùng lo lắng lại sâu hơn.

 "Tiểu Du! Con có thể trở lại? Làm sao vậy? Hứa gia có hay không làm khó con? Hài tử đáng thương, con chịu tội. Là baba và mẹ có lỗi với con, là Nhất Thiến làm liên lụy con..." Còn không chờ Lâm Du đi tới, Tôn Uyển Đình giọng vang dội mà bắt đầu.

 "Chị! Thật có lỗi đều tại em không tốt làm liên lụy chị! Em không dám, không dám làm nữa đâu! Em theo chị nhận sai, bồi mình phần không phải! Chị, em dập đầu với chị..." Ngay giữa phòng khách, Lâm Nhất Thiến chuẩn bị tư thế ra sức quỳ xuống đất dập đầu.

 Nếu như không phải lúc ở bên ngoài nghe thấy chân tướng, nếu như không phải dùng năm năm ở viện tâm thần để chứng thực thì Lâm Du khẳng định sẽ tin hai mẹ con họ áy náy là phát ra từ nội tâm. 

 "Mẹ, Hứa gia gia nói, con không phải là mẹ sinh, có đúng như vậy không?" Lâm Du chỉ cần một câu nói là đủ để ngăn hành động định bắt láy tay mình của Tôn Uyển Đình.

 "Cái gì?" Trời xanh bỗng đánh một đạo sấm sét, Tôn Uyển Đình cả người cứng đờ, sắc mặt chuyển trắng. "Ai... là ai nói?"

 "Hứa gia gia." Căn bản không để ý Tôn Uyển Đình đang bị dọa đến hồn phi phách tán, Lâm Du đi thẳng vào vấn đề "Mẹ! Như vậy ba mẹ ruột con có lưu lại cho con vật gì hay không?"

( 1838 từ. 2/7/2017--- 19h49')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: