Chương 3: Dị năng không gian
Nơi đây là một trạm xăng dầu nhỏ trên đường cao tốc, Trác Nguyên nhìn tầm mười con Zombie gần cậu, chắc hẳn rất dễ đối phó.
Hai Zombie nam vừa bị một búa của cậu đánh ngã bây giờ đang loạng choạng đứng lên, vươn ra móng tay dài nhọn sắc bén, trong miệng chảy nước miếng tanh hôi nhào về phía Trác Nguyên.
Chỉ thấy không khí xung quanh Trác Nguyên lưu động nhanh dần, sức mạnh vô hình xé rách không gian, gào thét vọt tới cuốn lấy hai Zombie đang mất nửa thân người, chảy máu đen ròng ròng. Tuy thực lực Trác Nguyên bây giờ còn rất yếu, nhưng bằng vào hàng loạt kinh nghiệm đánh Zombie và quán tính cơ thể của kiếp trước cậu vẫn dư sức lấy tốc độ cực nhanh và chính xác sử dụng không gian nhận , không gian thiết cát chém đứt đầu Zombie.
Zombie xung quanh ngửi được mùi vị 'thức ăn' , tất cả đều kêu gào quây lại. Trác Nguyên thuần thục điều khiển không gian nhận cắt đầu Zombie, cố đạt hiệu quả sử dụng ít dị năng nhất và giết chết nhiều Zombie nhất. May mà những Zombie này còn vô cùng cứng ngắc, Trác Nguyên thậm chí không cần di động cũng có thể nhanh chóng giết chết tất cả Zombie ở đây.
Dùng búa thận trọng tìm kiếm trong óc bọn chúng, lại phát hiện ngay cả một cái nguyên tinh cũng không có.
Trác Nguyên ngầm thở dài, không biết là do cậu kém may mắn hay là thời kỳ đầu mạt thế vẫn chưa hình thành nguyên tinh? Lấy Hummer trong không gian ra, để lại trên đất đầy xác Zombie gãy tay gãy chân, Trác Nguyên tiếp tục xuất phát đi thành phố L.
Bởi vì không còn thời gian nên Trác Nguyên nhấn ga phóng vèo một cái. Lúc tạt qua nhiều khu phục vụ, thừa dịp Zombie còn chưa phản ứng kịp cậu đã nhanh như chớp phóng đi. Tuy Chiếc Hummer quân dụng này có tính năng cực kỳ tốt, nhưng vẫn không chịu nổi tốc độ nhanh thế này, trong khi chạy săm lốp xe bị mài mòn bởi mặt đất phát ra tiếng "xì xì".
Vì vậy sau khi vào trạm thu phí thành phố L không bao lâu, Trác Nguyên liền gặp phiền phức - năm người sống nghe được tiếng ô tô lập tức chắn giữa đường, cản Trác Nguyên lại không cho cậu đi.
Trong năm người này có bốn nam một nữ, đều mặc đồng phục của công ty xây dựng Winbond,ai ai cũng bám đầy bụi đất, trên người vấy vài vết máu màu đen và chất nhầy, hơn nữa tay họ còn cầm xẻng hoặc gậy gộc, có vẻ là vừa đi đường vừa chém giết Zombie mà đến. Trác Nguyên phỏng đoán gần đây chắc hẳn có công trường xây dựng hoặc đang sửa đường, vì những người này là công nhân ở đó.
Người nam dẫn đầu hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị hai mắt sáng ngời. Đứng phía sau hắn là hai người trẻ khoảng hai mươi, mặt mũi có rất nhiều chỗ tương đồng, hơn phân nửa là hai anh em. Hai người cảnh giác nhìn bốn phía, cơ thể tràn đầy sức mạnh. Một người đàn ông khác khoảng chừng ba sáu ba bảy tuổi mang mắt kính không gọng mặt mũi có chút nhã nhặn, ánh mắt gã sáng quắc đánh giá Trác Nguyên. Cô con gái cuối cùng đứng xa hơn một chút, cô một tay cầm xẻng không ngừng thở dốc, nhìn có vẻ mệt mỏi hơn những người khác. Trác Nguyên đoán là cô gái này nhất định có chỗ hơn người, nếu không cô gái nhìn qua có chút yếu ớt không thể gia nhập tiểu đội này được.
Trác Nguyên không xuống xe, chỉ quay kính xe lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Xin hỏi cậu muốn đi nơi nào? Bây giờ khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người, không bằng cậu mang nhóm năm người bọn tôi theo khi đi đường có thể phối hợp giúp đỡ nhau?" Người hỏi chính là người đàn ông lớn tuổi nọ. Tuy bọn họ có năm người đối phương chỉ có một người, nhưng cậu trai hơn hai mươi tuổi này đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc. Khắp nơi là Zombie, nếu đối phương dám một mình ra ngoài thì chắc chắn đã có chỗ dựa gì rồi.
Trác Nguyên không muốn gây phiền phức, năm người này vừa nhìn là biết không dễ đuổi tí nào. Sợ rằng bọn họ cứ quấn lấy mình làm mất thời gian cho nên dù không kiên nhẫn Trác Nguyên vẫn bình tĩnh đáp: "Tôi từ thành phố T đến đây, đi thành phố D tìm người thân, chỉ đi ngang qua thành phố L mà thôi."
"Không biết thành phố T. . ."
"Trên đường đi đến đây cực kỳ hiếm có người sống, khắp nơi đều có Zombie."
Lời này vừa thốt ra, năm người đều thay đổi sắc mặt. Nếu như khắp cả Z quốc đều có Zombie hết, vậy thì làm gì còn nơi nào an toàn nữa? Gã đeo kính hoàn hồn nhanh nhất, hỏi: "Cậu em có thấy đội tìm kiếm cứu hộ từ phía chính phủ không?"
"Không."
Tâm trạng năm người buồn bã. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, gặp biến cố lớn như thế trong lòng chỉ hy vọng vào chính phủ, nhưng mà bây giờ nếu ngay cả chính phủ cũng không hy vọng nổi thì. . .
"Tôi thấy các anh có vẻ rất giỏi, không bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi. Biến dị bất ngờ bùng nổ, chắc chắn quốc gia tạm thời còn chưa phản ứng kịp, về sau nhất định sẽ đến cứu viện những người may mắn sống sót." Trác Nguyên muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ đành mở miệng nhắc nhở. Lời này của cậu cũng không có sai, thực lực cá nhân mạnh thế nào đi chăng nữa cũng phải dựa vào cơ quan quốc gia, chỉ có thế mới có thể sống sót sinh tồn ở mạt thế. Đến lúc đó các loại căn cứ an toàn lớn sẽ được dựng lên, trật tự mới thành lập, nhân loại mới có cơ hội thở dốc.
Còn những người này có thể sống sót đến thời gian đó không thì ai mà biết được?
Nghe cậu đáp xong, ánh mắt năm người giao nhau trong khoảng khắc. Người đàn ông lớn tuổi nhất chần chờ nói: "Không biết chúng tôi có thể lên đường cùng cậu đây được không? Một mình cậu đi e rằng rất nguy hiểm." Câu này của hắn vừa là lấy lòng vừa là thăm dò. Dáng vẻ khí định thần nhàn của cậu trai này có vẻ không phải làm bộ, chắc chắn trong lòng đã có dự tính. Ngay cả khí sắc và quần áo của cậu cũng tốt hơn nhiều so với họ, nếu có thể có một người đồng đội như vậy, tỷ lệ sống sót của họ sẽ được nâng cao lên mấy lần.
Trác Nguyên không suy nghĩ chút nào với nhắc nhở của hắn, giọng nói cũng ngầm có ý uy hiếp, không định dây dưa tiếp nữa: "Không cần đâu, các người chỉ tổ vướng chân tôi thôi."
Lời của cậu cực kỳ không khách sáo, khiến sắc mặt năm người kia tức khắc tối sầm. Bọn họ có thể tìm được được sống trong chỗ chết, đánh hết bầy lớn Zombie trong công trường mà đến tận đây, ai ai chả là người có bản lĩnh? Bây giờ vậy mà bị người nói thành đồ vướng chân, hai anh em kia lập tức la ầm lên: "Mày là cái thá gì? ! Anh Tần thương lượng với mày là coi trọng mày đó! Thức thời xuống xe rồi cút đi!"
Người đàn ông lớn tuổi, cũng chính là anh Tần trong miệng bọn họ thầm mắng hai tên nhóc này thiếu kiên nhẫn, hắn hấp tấp mắng: "Đại Trình Tiểu Trình đừng nói bậy! Cậu em chớ hiểu lầm, bọn họ mấy ngày nay liên tiếp lo lắng hãi hùng nên mới nói xằng nói bậy, cậu em đừng để trong lòng."
Mắt Trác Nguyên hơi hơi chớp chớp, sự tàn nhẫn lóe lên rồi biến mất trong mắt anh Tần khi nói chuyện với cậu chắc cậu không nhìn nhầm. Dù sao đối phương người đông thế mạnh, tự đi đến tận đây vẫn có chút bản lĩnh. Họ không chịu nổi sự mê hoặc của Hummer cũng như đống vật tư chất đầy để che giấu dị năng không gian phía sau xe.
Thật ra Trác Nguyên đã sớm nhìn ra ý định của đám người này. Cái chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cậu nhìn quen rồi. Bất kể những người trước mắt có ý định gì, Trác Nguyên cũng không sợ, căn cứ vào quan sát của cậu, bốn người nam tuy dũng cảm mạnh mẽ nhưng không có dị năng. Chỉ có cô gái kia, chắc là dị năng giả hệ lực lượng.
Không ngờ tới chỗ này liền gặp được nhóm dị năng giả thức tỉnh đầu tiên. Cho dù sức mạnh không mạnh bằng hệ tự nhiên nhưng ở hiện tại - lúc mạt thế mới bắt đầu, hệ lực lượng đã được coi là cực kỳ kinh khủng rồi.
Cơ mà dị năng giả thì làm sao? Nói đến đây, Trác Nguyên không đủ kiên nhẫn để dùng dằng với họ nữa. Kinh nghiệm năm năm ở mạt thế của cậu nói cho cậu biết, đối với tất cả những người lòng dạ khôn lường đều không thể bỏ qua, bằng không tương lai rất có thể đưa tới họa sát thân cho chính mình!
Vì thế Trác Nguyên ra tay đầu tiên.
Trong nháy mắt đóng cửa xe, không khí xung quanh lập tức biến động. Vô số lưỡi dao sắc bén vô hình giáng xuống cơ thể năm người kia, trước khi bọn họ kịp phản ứng trên người đã đầy vết xước, máu tươi phun mạnh ra ngoài!
Gã đeo kính và hai anh em chưa kịp làm gì để bảo vệ mình đã bị không gian nhận ở chỗ khuất cắt đứt yết hầu, chết không nhắm mắt. Anh Tần và cô gái kia lập tức thay đổi sắc mặt, cực kỳ hoảng sợ. Hai người nhanh chóng xoay người trốn bán sống bán chết, lúc này bọn họ chỉ biết mình đã chọc nhầm người rồi, không ngờ cậu trai ấy lại bản lĩnh như thế!
Trác Nguyên tất nhiên sẽ không thả hổ về rừng, từ phút giây cậu bắt đầu hành động, năm người kia đã chắc chắn nắm lấy cái chết.
Sống lại lần nữa cậu kiên quyết không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm hại cậu hoặc những đồng đội của cậu.
Bọn họ nhất định có thể sống sót!
Hummer tiếp tục phi nhanh như tên bắn, để lại phía sau một đống thịt nát và máu chảy đầm đìa. Zombie gần đó ngửi được mùi máu tươi đều phát cuồng quây tới, gây không ít trở ngại với Trác Nguyên.
Thâm tâm Trác Nguyên thầm nôn nóng, dù đã đến thành phố L nhưng từ đây đến huyện Võ Văn chỗ bọn Thích Thiếu Dương còn hơn bốn giờ đường xe nữa, phải đi ngang qua nửa thành phố L. Trác Nguyên sợ bọn họ đi thành phố D tìm Chu Tử Phong và Viên Siêu nên không để ý tới Zombie đang điên cuồng vọt về phía cậu, nhanh nhẹn đấu đá lung tung trên quốc lộ.
Lần này cho dù ai đó chặn lại hoặc nghe thấy tiếng người kêu cứu Trác Nguyên cũng làm như mắt điếc tai ngơ, ngoại trừ có mấy lần cậu dừng xe đổ xăng ở khu vực ít Zombie, còn đâu cậu chưa ăn cái gì cả.
Hình ảnh Kiếp trước Thích Thiếu Dương ngã trong vũng máu không ngừng xoay quanh đầu óc cậu, càng tiếp cận đích đến càng khiến cậu nôn nóng, huyệt Thái Dương nảy lên thình thịch.
Chờ đến lúc tới huyện Võ Văn đã là một ngày một đêm sau khi virus bùng nổ. Đằng đẳng gần 40 tiếng đồng hồ không ngủ không nghỉ lái xe, còn phải vật lộn với Zombie trên đường, Trác Nguyên cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Nhưng mà khi chưa tìm được người cậu không dám nghỉ ngơi dù một phút, bất kể cậu lo lắng thế nào, đến huyện Võ Văn Trác Nguyên cũng chỉ đành chậm rãi hạ tốc độ lái xe, bắt đầu tìm kiếm ba người trong thành thị bao la rộng lớn.
Cậu chỉ biết bọn họ ở Huyện Võ Văn nhưng không rõ địa điểm cụ thể. Ở thành phố tràn ngập Zombie, nếu muốn tìm ba người sống chẳng khác nào muốn chết. Trác Nguyên chớp chớp đôi mắt cay nhèm, quyêt định trước hết nên tìm nơi an toàn ngả lưng một lát, nếu không cậu thật sự sẽ gục ngã.
Cậu nhớ là Thích Thiếu Dương đã từng nói trong huyện của họ ở vùng ngoại thành có kho đông lạnh chuyên môn đặt thi thể. Nơi đó vốn là nơi dành cho người đã khuất, đủ để lừa gạt Zombie không chút thông minh như bây giờ, có lẽ nó có thể coi là nơi an toàn. Theo hướng dẫn tìm được chỗ đó chắc cách mình không xa. Trác Nguyên quyết định lập tức đến chỗ đó.
Cũng không biết là gần đây có nhóm người sống sót nào không, Trác Nguyên phát hiện càng đến gần kho ướp lạnh Zombie hoạt động càng ít. Trên đường đi cũng không ít Zombie mất chân cụt tay, hẳn là đã có người dọn dẹp.
Trác Nguyên buộc chính mình xốc lên tinh thần để đối phó, bởi vì rất nhiều lúc con người còn âm hiểm xảo trá và tàn nhẫn hơn cả Zombie.
Đang trên đường cẩn thận từng li từng tí tới gần kho ướp lạnh, đột nhiên một giọng phụ nữ cao bổng the thé cất lên từ một siêu thị mini phía trước: "Aaaaaaaaaa", ngay sau đó một giọng nam cố gắng đè thấp vang lên: "Câm miệng!"
Giọng nói này!
Trác Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía ấy, cậu không nghe lầm chứ, là Chu Tử Khang!
Lúc này vốn dĩ Zombie đang du đãng bốn phía khi nghe được tiếng hét chói tai của phụ nữ tất cả đều trở nên hưng phấn, nhanh chóng quây lại siêu thị mini. Trác Nguyên đạp mạnh cần ga, phóng Hummer đến cửa phụ của siêu thị, bởi vì tốc độ quá nhanh mà bánh xe gây ra tiếng cọ xát chói tai.
Bên trong lặng đi một lúc, Trác Nguyên cưỡng chế kích động trong lòng, cậu vừa khống chế không gian nhận cắt cổ Zombie đứng ở cổng, vừa trấn định nói: "Có người sống?"
"Có! Có!" Hình như là cô gái hét lên vừa nãy. Ngay sau đó Trác Nguyên nhìn thấy Từ Thiên Hành và Chu Tử Khang đỡ một nam một nữ vọt ra, mà Thích Thiếu Dương thì ở lại vật lộn với Zombie phía sau bốn người.
Sau khi nhìn thấy nhóm người, trong bụng Trác Nguyên thầm hạ quyết tâm. Cậu nhanh chóng mở cửa xe kéo người lên xe. Cô gái kia có hơi mập mạp, cửa Hummer lại rất cao, một lúc lâu cũng không bò vào được. Chu Tử Khang đạp cái mông to mập của cô, đạp cô lên xe. Trác Nguyên một bên tiếp ứng bọn họ một lên chú ý giúp Thích Thiếu Dương đối phó hai con Zombie còn sót lại trong siêu thị mini. Chờ Thích Thiếu Dương bước lên xe xong cậu liền nhanh chóng nhấn ga chạy vù đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro