Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Mạt thế bắt đầu

Lúc Trịnh Trạch Đào thấy hai chữ "Tiểu lãng" trên chiếc điện thoại đang rung là lúc ông mém nữa quăng chiếc điện thoại ra ngoài. Tiểu Lãng đại biểu cho Trịnh Lãng, là con trai cả của ông. Cho dù đối phương đã sửa lại tên không còn quan hệ với mình, nhưng tình cảm và áy náy của Trịnh Trạch Đào chưa bao giờ ít đi.

"Con trai hả? Tìm bố có chuyện gì? Hay là con đã xảy ra chuyện gì? Nói với bố!" Đã tám năm chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ con trai, chẳng trách ông suy nghĩ theo hướng tiêu cực.

". . . Mùa hè này con hẹn với đồng học tự lái xe đi du lịch, có ít thứ cần bố mua giùm con." Giọng nói Trác Nguyên không chút phập phồng.

Nghe cậu nói như thế, Trịnh Trạch Đào yên lòng, lập tức vui vẻ, con trai ông tìm ông giúp đỡ đó! "Cần gì thì cứ nói với bố! Các con lái xe đi du lịch hả? Người trẻ tuổi bây giờ lắm đứa thích cái này nhỉ, thế nhưng trên đường phải cẩn thận đó biết chưa? Con có đủ tiền chưa? Nếu chưa bố giúp con chuẩn bị trong thẻ nhé? Nhớ là đừng để người ta lừa, còn nữa. . . "

Trác Nguyên cắt đứt lời ông, đáp: "Xe của con không tốt, con muốn một chiếc Hummer quân đội, với cả một ít đồ đạc cực tốt chỉ trong quân đội mới có, bố giúp con lấy được không?"

"Được chứ! Được chứ! Bố sẽ đi tìm chú Lâm làm ngay cho con, cứ nói những thứ con cần cho bố, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ lấy hết cho con. Được không?"

"Dạ. Gửi con email của bố nhé, con sẽ nhắn danh sách cho bố." Nói xong câu đó không đợi đối phương trả lời, cậu đã nhanh chóng cúp máy.

Trác Nguyên ngơ ngác nhìn màn hình tắt ngủm của điện thoại di dộng, trong lòng hết sức phức tạp. Yêu thương của Trịnh Trạch Đào đối với cậu không hề giả, nhưng nghĩ tới mẹ con ba người kia cậu liền không khống chế nổi chính mình, nhất là Trịnh Doanh, cậu hận không thể nhào tới xé nát ả! Cho nên, không nên trách cậu không mở miệng nhắc nhở về mạt thế gần kề, tình cảm cha con bọn họ cũng đành hết duyên ở đây vậy.

Ba ngày sau, Trác Nguyên nhắn địa chỉ kho hàng cậu thuê cho Trịnh Trạch Đào, bảo ông trực tiếp vận chuyển đồ vật vào kho hàng. Mấy món đồ cậu đặt vài ngày nay cũng lục tục được ship đến, địa chỉ thu hàng là một số kho hàng cậu tạm thời thuê, tất cả đều là nơi cực kỳ vắng vẻ, mà vừa nhận được hàng cậu liền lập tức bỏ vào không gian, cũng báo cho nhân viên quản kho biết mấy ngày nữa sẽ đến lấy hàng. Đến lúc Virus bùng phát, làm gì còn ai rỗi hơi đi quản nó còn hay không còn chứ? Còn nếu có nhân viên quản kho nào nổi lên ý đồ xấu muốn chiếm vật tư bên trong làm của riêng, đến khi ấy sắc mặt bọn họ khi nhìn kho hàng trống không chắc chắn vô cùng đặc sắc.

Đợi nhận hàng mấy ngày Trác Nguyên cũng không hề nhàn rỗi, cậu lên trên internet tải rất nhiều tiểu thuyết có liên quan đến dị năng, nhất là dị năng không gian, ngày đêm cấp tốc đọc hết. Không thể không nói trí tưởng tượng của con người rất kinh khủng, mấy chuyện bịa đặt bọn họ có thể viết rất thật.

Ví dụ như rất nhiều kỹ năng cậu không ngờ đến. Không gian thiết cát (cắt kim loại), không gian nén, không gian phá và rất nhiều kỹ năng không thể tưởng tượng nổi được bọn họ viết dường như có tính khả thi rất cao! Nhất là kỹ năng có tên là vùng không gian, tác giả nói rằng phạm vi dị năng giả có thể thao túng, tất cả không gian đều là vùng không gian của người sở hữu, nắm giữ quyền sát sinh, muốn thế nào thì được thế đó. Tạm không kể đến tính khả thi của kỹ năng này là bao nhiêu, Trác Nguyên chỉ muốn thổ tào*: Mi cứ tưởng mi là thần ấy!

*Thổ tào(吐槽): từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa. | đâm; chọc; nói móc

Nhưng có rất nhiều suy nghĩ rất đáng thực hành, trong tiểu tuyết cái gì cũng chỉ dừng lại trên lý thuyết, có thể thực hành trong thực tế được không lại phải nhờ năng lực của con người. Không thể phủ nhận rằng, những tiểu thuyết ấy đã dẫn Trác Nguyên vào một thế giới mênh mông vô cùng uyên thâm, nó có tác dụng dẫn dắt không thể khinh thường cho thực lực tương lai của cậu.

Thời gian thu vật thu vào không gian, gọt giũa dị năng và luyện tập dị năng vội vã trôi qua, thời khắc địa ngục với toàn nhân loại lặng yên đến.

Trác Nguyên thuê phòng ở một tiểu khu trị an tốt, nằm xung quanh nó có vài cửa hàng tạp hóa cỡ lớn, siêu thị và trường học cho nên có không ít gia đình đang sống trong tiểu khu này. Ngày tận thế đến, đám đông trở thành nơi tập trung Zombie. Tuy có số ít người thường không bị biến dị, nhưng họ không hề hay biết mình sẽ trở thành miếng mồi trong miệng chính người thân của mình.

Mặc dù mê man không có dấu hiệu nào, nhưng đám người đã quen với cuộc sống an bình rồi làm sao ngờ được ngày tận thế sẽ đến ngay lúc này? Sau 12 giờ đồng hồ, người còn sống sẽ biến thành Zombie da xanh tím, hai mắt đỏ đậm, động tác cứng ngắc.

Bọn họ không còn là nhân loại, không còn là giống loài đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, mà biến thành Zombie bị bản năng và dục vọng sai khiến đi ăn thịt chính đồng loại của mình! Chỉ cần bị Zombie cắn phải, người thường sẽ trong vòng khoảng thời gian ngắn biến thành Zombie, còn dị năng giả thì không biến Zombie dễ dàng như thế, trừ khi ăn tươi của tim của bọn họ thì dị năng giả mới trở thành Zombie dị năng.

Ngoài ra, bất kể là chém đứt tay, chân hay là eo của Zombie, chúng đều không có tí cảm xúc nào, vẫn chỉ cố chấp đánh về thức ăn trong mắt chúng nó như cũ, trừ phi đánh rơi đầu mới có thể khiến chúng nó chết một cách triệt để.

Ngày 26 tháng 6 năm 2020, buổi sáng 9: 00, dị biến lấy thế sấm sét cuốn sạch toàn bộ địa cầu.

Đương lúc tuyệt đại đa số người đang rơi vào mê man, một số người đang giữ tỉnh táo cảm thấy nghi ngờ, lo lắng, khủng hoảng không biết làm sao, Trác Nguyên vận hành con xe Hummer của cậu, lái về đường cao tốc đi thành phố L.

Dọc theo đường đi, nơi nơi đều thấy người nằm ngủ miên man, đặc biệt là lối đi bộ, vô số xe cộ ngổn ngang chen chúc nhau, tài xế gục ở chỗ ngồi ngủ say sưa. Có không ít người ngả đầu trên còi xe, cả thành phố ngoại trừ tiếng còi, tiếng nhạc của cửa hàng tạp hóa, tiếng TV trong nơi ở các nhà vọng ra, mơ mơ hồ hồ đâu đó truyền tới tiếng nói hoặc tiếng khóc thầm đầy lo lắng.

Đa số tài xế ở đây trước khi ngủ mê thường theo thói quen đạp phanh lại, nhưng vẫn có một ít người không kịp phản ứng. Trác Nguyên nhìn thoáng qua hiện trường tai nạn liên hoàn vì đột nhiên mất đi khống chế trước mắt, vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Những người này còn may mắn chán, họ không phải biến thành quái vật người không ra người ngợm không ra ngợm, không phải đi ăn thịt thân nhân, uống máu bằng hữu như lúc họ còn sống sót. Cứ thế chết đi, cũng không hẳn là tệ.

Kiếp trước sau khi Trác Nguyên tỉnh lại không lâu liền phát hiện mình có không gian và khắp nơi có Zombie du đãng. Nhờ tính cách cẩn thận mà cậu đã tự giam mình trong nhà hai ngày, cuối cùng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Đến khi lượng thức ăn còn tồn hết sạch, bất đắc dĩ, Trác Nguyên đành phải ra ngoài. Sau khi ra cửa mới nhận ra sự tình còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng nhiều.

Mà lúc này, cậu lại chán nản không thôi vì mình lại tính sai nữa rồi. Cho dù đã tính đến trường hợp kẹt xe nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tình trạng lại đến mức nửa bước khó đi như thế. Cậu đã cố gắng chọn những nẻo đường vắng người ít xe để đi, nhưng vẫn bị chặn lại không thể nhích lên phía trước.

Tìm một ngõ nhỏ không người thu xe vào không gian, bây giờ đã là buổi chiều 14h25′ . Lần dị biến đầu tiên sẽ kéo dài trong 12 giờ, tức là 9h tối mọi người mới tỉnh lại trong ngủ say. Tuy bây giờ còn 7 tiếng nữa, nhưng cậu lại cách đường cao tốc thành phố L ít nhất. . . 2 giờ đi xe, chứ đừng nói chi là tình hình giao thông bất ổn đến tận lúc này.

Trác Nguyên hít sâu, nhanh chóng âm thầm tính toán. Giữ nguyên thời gian theo kế hoạch tuyệt đối không thể chạy tới thành phố L, nếu giữ lại chỉ sợ nhanh nhất cũng kéo dài tận một ngày. Thôi thế này cũng tốt, trong 3 người ở thành phố L chỉ có Thích Thiếu Dương là nhóm dị năng giả đầu tiên. Lúc này chắc hẳn anh ấy đang trong trạng thái hôn mê giống như những người sắp biến thành Zombie. Còn Chu Tử Khang cùng Từ Thiên Hành sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, bọn họ không thể bỏ lại Thích Thiếu Dương, khả năng lớn nhất chắc là đang tìm chỗ an toàn coi chừng Thích Thiếu Dương.

Dù cho không rõ thời cuộc, từ nhỏ chịu không ít đau khổ, Chu Tử Khang , Từ Thiên Hành vẫn sẽ nhận ra chút gì đó bất thường.

Mặt khác, đời này Trác Nguyên không hề mê man giống như những người khác, không có kỳ thức tỉnh 12 giờ. Nếu cậu sớm tìm được ba người kia, lại không thể giấu giếm thân phận dị năng giả của mình, chẳng nhẽ lại kiếm cớ che giấu nó?Nói thật, cậu cũng không muốn lừa gạt quá nhiều người mà cậu cho là bạn.

Từ ven đường nhặt được một chiếc xe máy tính năng tốt, Trác Nguyên sửa sang lại ống quần, ống tay áo cùng ba lô, cầm lên chiếc búa nhặt được từ cửa hàng kim khí rồi tiếp tục lái xe.

Càng đến gần chín giờ tối, áp lực trong lòng Trác Nguyên càng thêm nặng nề. Càng tiến về phía trước càng thấy dân số ở đây đã vượt mức tưởng tượng của cậu. Bình thường Trác Nguyên không để ý lắm, cho nên không biết mật độ dân số đã tăng nhanh một cách kinh khủng thế này.

Tại những ngã tư đường, công viên và quảng trường, khắp nơi chi chít toàn người ngủ mê man. Không lâu sau nữa, tất cả những người này sẽ biến thành thịt tươi trong miệng Zombie.

Loại cảm giác bất lực, chỉ có thể làm người đứng xem nhìn toàn thế giới rơi vào tay giặc rồi bị bóp chết, khiến Trác Nguyên khó chịu không gì sánh được.

Không trải qua quá trình này bạn mãi mãi không cách nào tưởng tượng.

Ở trên thế giới này, biết hết tất cả chỉ mình Trác Nguyên, mà cậu, lại không đủ sức.

*******

Trác Nguyên đang chạy trên đường cao tốc, bỗng nhiên đụng phải một vài trai gái đang lái xe hoặc cưỡi xe đạp giống cậu. Những người này đều cảm thấy hoang mang, dường như chỉ cần trốn khỏi thành phố này liền có thể thoát khỏi tình huống khó bề tưởng tượng.

Không ngờ đấy chỉ là phí công, toàn thế giới đều giống nhau, không có bất cứ ai có thể thoát khỏi.

Có hai bạn trẻ thấy dáng vẻ khí định thân nhàn của Trác Nguyên, rất muốn lại gần lôi kéo làm quen. Ai ngờ thấy được cái búa hết sức đáng sợ trên đùi của cậu, đành phải nơm nớp lo sợ hô lên từ xa : "Người anh em cậu đi đâu vậy? Cậu có biết.. .. đang xảy ra chuyện gì không?"

Nếu như là kiếp trước chắc có lẽ Trác Nguyên sẽ khuyên vài câu. Nhưng ở mạt thế lăn lộn năm năm, lòng người bẩn thỉu ích kỷ tư lợi, vì muốn sống mà đem bạn mình đẩy về bầy Zombie, vì no bụng mà đi trộm thi thể thậm chí mưu hại đồng loại rồi ăn thịt. Họ tranh nhau phản bội, lừa dối, hãm hại người khác, mặt xấu xa của lòng người dần dần lộ rõ.

Dưới tình huống như vậy, lòng dạ của bất luận kẻ nào cũng phải trở nên sắt đá.

Huống hồ, Trác Nguyên không tin sự thật mình kể sẽ có người tin tưởng.

Thấy cậu không đáp lại, hai người nọ nhìn nhìn cái búa trên đùi cậu, càng cẩn thận coi chừng nhiều hơn, tăng nhanh tốc độ chạy đến trước mặt cậu.

Những người khác cũng kinh nghi bất định nhìn về phía thanh niên mặc đồ rằn ri vác cái bọc lớn. Nếu không có thanh búa kia chẳng biết chừng người ta sẽ nghĩ cậu là quân nhân từ quân đội bước ra.

Nhiều giờ trước, lúc nhóm người bên cạnh đồng loạt mê man, những người này cực kỳ sợ hãi! Có rất nhiều, thậm chí cả tòa cao ốc công ty cũng chỉ có duy nhất một người thanh tỉnh, cái loại cảm giác rợn tóc gáy mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh rất rất đáng sợ! Đa số trong họ đầu tiên sẽ nghĩ rằng đồng sự, người thân, bạn bè của mình chỉ đang trêu mình mà thôi. Nhưng làm sao đến cả trường học, cả văn phòng cao ốc, cả con đường, cả thành phố cũng đang trêu đùa được!

Trong mấy giờ này, không ít người chạy đến bệnh viện, bót cảnh sát phụ cận, thậm chí cả chính phủ thành phố, nhưng đâu đau cũng y hệt nhau! Đến mức chỉ trừ mình ra hầu như không tìm được người nào động đậy, thậm chí không biết mình đang bình thường hay hôn mê mới là bình thường!

Dưới loại sự hãi cùng cực này, những ai đang thanh tỉnh đều vô thức muốn trốn khỏi thành phố này. Nhưng trên đường có rất nhiều tai nạn xe cộ, rất nhiều người đi đường và chủ xe chỉ cần sơ sẩy tí là bỏ mạng, cộng thêm sự cố rò rỉ dầu sinh ra nổ tung thỉnh thoảng xảy ra khiến nhiều người lui về thành phố.

Rất nhiều người có hội chứng đà điểu*, cho rằng tự giam mình trong nhà không nhìn tới không nghĩ tới chính là an toàn.

*Hội chứng đà điểu: Hội chứng đà điểu là một hội chứng tâm lý, xuất phát tượng hình từ hiện tượng mà nghe nói người ta quan sát được từ loài chim này. Bản năng tự vệ của loài đà điểu là chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó dứt khoát... rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết.

Mà bất kể là người ẩn náu hay là người thoát ly thành phố, tuyệt không ngờ đến tương lai đang chờ đợi bọn họ còn kinh khủng và tuyệt vọng hơn họ nghĩ nhiều.

So với xe con bình thường, đương nhiên Hummer quân đội tiêu hao mức xăng dầu vô cùng khổng lồ. Bình thường cây xăng không thể dự trữ quá nhiều dầu, số lượng hữu hạn, thừa dịp bây giờ không ai rảnh để ý đến, nếu không trắng trợn thu thập một quen quả thực quá có lỗi với chính mình.

Vì vậy khi toàn bộ thành phố "sống" lại, Trác Nguyên đang ở một trạm xăng dầu thu xăng và dầu ma-dút vào trong không gian. Không gian bị vật tư chiếm hết không gian khiến Trác Nguyên cau mày, chủ yếu là do Hummer chiếm chỗ quá nhiều, cộng thêm bảy tám thùng dầu nên bên trong căn bản chẳng còn khe hở.

Đang lúc cậu đau đầu thì nghe thấy phía sau truyền đến nhiều tiếng ồn giống như tiếng dã thú gầm nhẹ. Trác Nguyên phản ứng vô cùng mau lẹ, cậu giơ cái búa trong tay, lui về phía sau rồi vung lên, hai con Zombie lập tức ngã gục.

"Cuối cùng đã giải quyết xong một vấn đề nan giải rồi." Trác Nguyên nhếch miệng nở nụ cười, tâm trạng khá sung sướng. Có Zombie xuất hiện, cũng tức là 'người' trên quốc lộ đều tỉnh dậy, như thế thì tình hình giao thông đã thay đổi. Vì Zombie biết đuổi theo người sống nên không có khả năng dậm chân tại chỗ chặn ngang đường cái. Vậy là cuối cùng cậu có thể lấy Hummer ra và trộm mấy thùng xăng nữa thả vào không gian rồi.

Zombie vừa mới thức tỉnh nên tứ chi cứng ngắc cực kỳ, tốc độ chậm chạp hơn con người bình thường, cũng không có sức mạnh quá lớn, rất dễ đối phó. Trong đoạn thời gian này nếu có thể nhân cơ hội tiêu diệt số lượng lớn Zombie, biết đâu sẽ giảm thiểu áp lực cho nhân loại sau này đi rất nhiều.

Nhưng mà biến cố đến quá đột ngột, không ai ngờ nổi ngày tận thế sẽ tới thật, Zombie cũng tới. Đến khi mọi người chấp nhận hiện thực, tất cả cũng quá muộn rồi.

Trong bảy ngày này, Trác Nguyên có thể nói là mất ăn mất ngủ luyện tập dị năng. Nếu muốn tiến nhanh hơn người khác, nhất định phải chăm chỉ cố gắng hơn nữa.

Thừa dịp năng lực hành động của Zombie rất yếu, cậu sẽ tiện thể 'luyện tay' mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro