Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tình hình

Thích Thiếu Dương tùy ý hỏi: "Tôi muốn hỏi anh cái này, chúng tôi nhất định phải ở đây sao?"

"Không phải đây thì cậu nghĩ cậu nghỉ ngơi ở đâu? Cả quân khu chỉ có căn tin và ký túc xá bên kia là người ở được, chẳng lẽ cậu còn muốn làm người nhà quân sĩ vào ở ký túc xá?" Tiểu đội trưởng vừa phì phèo điếu thuốc vừa khinh thường nói.

"Chúng tôi lái xe tới đây có thể ngủ trên xe được không? Điều kiện bên trong không tệ lắm." Thích Thiếu Dương không muốn trở nên đặc biệt, quan trọng là anh lo lắng có người phá hỏng xe của họ -- muốn đi thành phố D nếu không có Hummer thì khả năng nguy hiểm rất cao, có thể nâng lên lũy thừa lần)

Tiểu đội trưởng cân nhắc Kiều Tử trong tay một lúc, chỉ nói: "Vấn đề này không lớn lắm, nhưng mà các cậu không thể tùy tiện đi lại, phải chấp nhận quản lý nhất trí. Nếu xảy ra chuyện, chúng tôi có thể đuổi các cậu ra khỏi quân khu bất cứ lúc nào."

"Tất nhiên rồi, không thành vấn đề." Thích Thiếu Dương lễ phép cười cười, khuôn mặt tràn đầy vết bẩn không nhìn ra bao nhiêu chân tâm thật ý.

Giấu bao thuốc vào người, tiểu đội trưởng hài lòng trở về chức vụ của hắn. Từ lúc quân khu của hắn bắt đầu thực hiện kiểm soát tài nguyên, tất cả tài sản riêng, vật tư của quân sĩ đều bị ép nộp lên hết. Cấp trên bảo là muốn làm phân chia và quản lý chung. Mặc dù trong lòng có thành kiến nhưng cũng không thể không theo sắp đặt của cấp trên.

Nhìn thoáng qua đoàn người lúc nha lúc nhúc trong phòng ăn và Zombie khiến người ta tởm lợm bên ngoài, tiểu đội trưởng mơ hồ có dự cảm xấu.

Cố sức rít một hơi thuốc, mong là do hắn quá nhạy cảm!

Ba người không chờ lâu nhanh chóng trở về xe mình. Chu Tử Khang đánh mắt hỏi thăm bọn họ, Từ Thiên Hành nói đơn giản những thứ họ nghe thấy một lần.

Cuối cùng Từ Thiên Hành bùi ngùi nói: "Người ta có thể sống sót để vào đây đã may mắn lắm rồi, mấy người chúng cũng thế. Không biết phần may mắn này có thể duy trì trong bao lâu."

Điều hắn chưa nói rõ ra là, không biết Chu Tử Phong có vận may này không. Lo lắng nhìn về phía Chu Tử Khang, hắn phát hiện đối phương không chú ý tới mình, chỉ lặng lẽ nhìn cửa sổ.

Chu Tử Khang và Chu Tử Phong từ bé đã nương tựa lẫn nhau. Nó có bị nhận nuôi, có thể có tương lai hay không cậu đều không để ý, thế nhưng cậu không hy vọng Chu Tử Phong giống như cậu. Cho nên năm đó lúc có người muốn nhận nuôi Chu Tử Phong, tuy cậu vô cùng không muốn nhưng vẫn đưa người thân duy nhất của mình đi.

Những năm gần đây số lần gặp mặt của hai anh em không nhiều, phương thức liên lạc thường xài là thư tín, bưu kiện và điện thoại. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, phần ràng buộc này không thể dứt bỏ ngay được.

Cha nuôi Chu Tử Phong tên là Chu Kiến binh, là giáo viên thể dục của trường trung học thứ ba thành phố H; mẹ nuôi là Tần Vi, là cô giáo tiếng Anh của một trường trung học. Từ nhỏ cơ thể Tần Vi khá yếu ớt, sinh đẻ con cái với bà là gánh nặng, nên hai vợ chồng mới quyết định phải đến cô nhi viện nhận con nuôi. Vì cô nhi viện chỗ Chu Tử Phong khá nổi tiếng nên hai vợ chồng đành lặn lội đường xa đến thành phố L.

Lúc trước hai vợ chồng vốn định thu dưỡng cả hai anh em Chu Tử Phong bởi vì cái duyên cùng họ với Chu Kiến Binh, hơn nữa hai anh em có vẻ rất ngoan ngoãn, không có chút tự ti của cô nhi hay tính tình lầm lì. Thế nhưng Chu Tử Khang mới 7 tuổi lại chững chạc quá sớm, dùng lý do "bản thân mình tuổi cũng khá lớn, không dễ thân cận với bố mẹ nuôi", tạ tuyệt (từ chối khéo) sự thu dưỡng của vợ chồng Chu Kiến Binh.

Trước khi Chu Tử Phong lên đại học vẫn theo cha mẹ nuôi ở thành phố H, nhưng hai năm trước thi vào đại học bách khoa khoa kinh doanh của thành phố D, thành tích xuất sắc, tuấn tú lịch sự.

Sau khi quay về xe, bốn người mỗi người ăn chút thức ăn rồi bắt đầu thương lượng chuyện sau này.

"Huyết thanh rốt cuộc là cái gì? Dựa theo phân tích của chúng ta nó không có tác dụng mới đúng chứ, nhưng nó lại chữa trị cho người bị Zombie cắn được thật, không thể nào. . . " Từ Thiên Hành gãi đầu, khuôn mặt tràn đầy nghi vấn.

Thích Thiếu Dương và Chu Tử Khang đều nhìn về phía Trác Nguyên, Trác Nguyên nhíu mày trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Theo tớ biết, virus α có chút giống phóng xạ, rất có thể đã khuếch tán cả loài người mấy năm về trước rồi. Nó đã sớm ẩn núp trong cơ thể mọi người mà không giống như ông binh sĩ kia nói chỉ ẩn nấp trong thiên thạch, bằng không tốc độ lan truyền có nhanh hơn nữa cũng cần phải có trạng thái phóng xạ - từ điểm nhỏ lan ra diện lớn, như vậy các cậu sống ở L thị và tớ sống ở T thị sẽ không thể cùng lúc bị bệnh độc xâm nhập.

Coi như virus α có thể cuốn sạch toàn cầu trong nháy mắt, thì dù cho nó có kinh khủng cỡ nào nó vẫn tác dụng lên cơ thể mỗi cá nhân theo các mức khác nhau. Sau khi bị virus tập kích, động vật, thực vật đều bị lây nhiễm, cuối cùng lại chia thành ba kết quả hoàn toàn khác nhau - không có hiệu quả, biến thành Zombie, dị năng.

Tớ nghĩ thật lâu, cảm thấy nếu xuất hiện kết quả này thì tức là khả năng virus phản ứng với mỗi người là khác nhau, tại sao lại có cái khác nhau này? Rốt cuộc là khác nhau chỗ nào mà làm cho đại đa số người biến thành Zombie? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là do gien khác nhau.!

Cái này chỉ là phán đoán của tớ, tớ không phải chuyên gia ở phương diện này. Nếu như giả thiết của tớ đúng, tớ hơi không hiểu huyết thanh quân khu nghiên cứu được là cái gì.

Chúng mình đều rõ ràng người bị Zombie cắn phải sẽ biến thành Zombie với xác xuất 100%, chỉ khác nhau ở thời gian biến hóa. Điều này chứng tỏ trong hàm răng có cả virus α, nhưng huyết thanh chỉ xử lý được nơi bị Zombie cắn hoặc virus tấn công, chứ không xử lý được người đã biến thành Zombie, điều này quá phi logic.

Vả lại... Đến giờ này bọn họ chả biết có dị năng giả tồn tại, loại đột biến gien nghịch thiên đến thế cũng trùng hợp do bị virus α lây. Nếu bọn họ đã biết, có lẽ sẽ lập tức rõ ràng huyết thanh có vấn đề đúng không !?"

Thích Thiếu Dương suy tư phút chốc, nói: "Có thể huyết thanh bọn họ nghiên cứu quả thực có tác dụng ức chế virus α, nhưng tớ nghĩ sự ức chế này chỉ có tác dụng trong 1 thời gian nhất định, chẳng mấy chốc sẽ mất đi hiệu quả, nên biến Zombie vẫn cứ biến Zombie mà thôi."

Chu Tử Khang và Từ Thiên Hành nghĩ mà sợ, cái này chẳng phải là không bao lâu nữa, người sau khi bị Zombie cắn thương rồi bị quân khu cứu và thả vào đám người thường sẽ biến thành Zombie chân chính ư?

"Năng lực dị năng giả sẽ tăng lên, mặt khác độ linh hoạt của Zombie cũng gia tăng, sức lực và tốc độ của chúng càng tiến gần với con người. Có hay chăng trên đảo nhỏ Nam Thái Bình Thương, thiên thạch vẫn đang rải virus α? Chúng ta kết nạp càng nhiều virus, phân hóa nghiêm trọng hơn về hai cực - năng lực dị năng giả và Zombie đều tăng lên!" Kết luận này Trác Nguyên đã sớm biết rồi, bây giờ nói cho những người khác nghe để bọn họ càng đề cao cảnh giác thôi.

Hình thức căn cứ nhìn như an toàn ban đầu này thực sự trăm ngàn khe hở, bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Ba người còn lại bị suy luận của Trác Nguyên làm cho kinh hãi sững người tại chỗ, nếu thật là như thế, tương lai người thường đối phó Zombie thế nào?

Vẫn là Thích Thiếu Dương phản ứng nhanh hơn, lưng anh thẳng tắp, nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể phí thời gian ở nơi này mãi được, quá nguy hiểm! Nhân dịp bây giờ trời còn chưa tối hẳn, chúng ta nhanh chóng đi hỏi thăm về chuyện vũ khí, nếu như không lấy được liền không trễ nải thời gian thêm nữa, ngày mai rời đi luôn!"

Để lại Chu Tử Khang trông xe, ba người Trác Nguyên đi về tòa cao ốc hành chính ở phía bắc.

Khắp quân khu đâu đâu cũng có binh lính cầm súng tuần tra. Trác Nguyên ỷ vào tinh thần lực vượt xa người thường của mình quét qua một lượt, rồi cậu phát hiện ngoại trừ mấy cửa lớn, cao ốc hành chính, căn tin, khu ký túc xá có rất nhiều người canh gác bên ngoài ra thì nơi tập trung sức mạnh quân sự hạng nhất vẫn là khu đông bắc của quân khu.

Trác Nguyên khó hiểu liếc mắt về nơi kia, lẽ nào là kho vũ khí?

Ba người nhanh chóng bị đám binh sĩ trước cao ốc hành chính ngăn lại, không hề khách khí chất vấn hỏi bọn họ có mục đích gì.

Từ Thiên Hành kéo lên nụ cười nho nhã quen thuộc: "Mấy anh quân nhân quả là vất vả, vì bảo vệ nhân dân chúng tôi mà nóng bức thế này còn chưa đi nghỉ ngơi. Chúng tôi mới đến đây, cũng chẳng có cái gì để bày tỏ lòng biết ơn, đành biếu mấy thùng nước để cảm ơn công sức vất vả của các anh."

Bọn họ đương nhiên không thể cầm tay không mà đến, ba người mỗi người lấy ra hai thùng nước lọc 'Trường Bạch sơn' để hiếu kính các ông quân sĩ này.

Dẫn đầu trong đám binh sĩ canh phòng là một sĩ quan quân hàm 2 vạch, khuôn mặt dưới mũ nghiêm nghị tràn đầy chính trực, cảm giác sắc bén hơn so với những binh lính khác

"Tôi họ Ngô, các cậu có thể gọi tôi là Ngô đội trưởng." Đối phương mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không nhìn thùng đựng nước trên mặt đất, chỉ nhìn thẳng ba người Trác Nguyên, có vẻ không dễ lung lay. "Nơi đây không phải nơi các cậu nên đến, mặc kệ các cậu có ý gì, lập tức quay về căn tin cho tôi!"

Trác Nguyên nhướng một bên lông mày, cuối cùng cũng gặp được một công an nhân dân 'chính nghĩa'.

Người lính tràn đầy ý thức trách nghiệm và sứ mệnh này khiến Trác Nguyên phi thường kính nể. Ở mạt thế nơi không có đạo đức, nơi tương lai càng ngày càng tuyệt vọng, người tràn ngập năng lượng thế này mới có thể mang hy vọng cho người đời. Đúng là mạt thế sẽ không bao giờ buông tha người sống sót, nhưng Trác Nguyên tin chắc rằng một ngày nào đó, mạt thế sẽ lui đi, con người sẽ nghênh đón thắng lợi toàn diện.

Tỉnh bơ liếc nhìn hết thảy binh sĩ xung quanh, Trác Nguyên đưa mắt nhìn bọn họ. Tham lam, thơ ờ, tất cả sắc thái đều rơi vào mắt Trác Nguyên.

Ngay lúc này, tiếng súng vang dội gầm lên, truyền từ phía cửa chính.

"Nhanh! Nhanh dẫn đám quái vật này vào trong rãnh!"

"Đội ba đổi súng tự động! Bắn! Bắn cho tao!"

Trác Nguyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa chính chẳng biết lúc nào đã tụ tập rất nhiều người sống sót trong xe chuyên chở của quân đội, nếu tính qua loa thì trong hơn mười chiếc xe có hơn một trăm người.

Mà đằng sau những người này, là Zombie đông nghìn nghịt không đếm xuể khắp nơi tụ lại, tập kích bất ngờ đánh về phía quân khu. Sau đó 'rầm rầm' giống như sủi cảo rơi vào rãnh.

"Chúng ta cũng tới giúp!" Ngô đội trưởng ra lệnh, mười mấy binh sĩ vốn canh giữ bên ngoài tòa nhà hành chính nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cửa chính bên ngoài, nơi đang đóng cửa chặt chẽ thoáng chốc bị người sống sót chiếm giữ. Bọn họ ai nấy đều kêu khóc như mưa đùn đẩy nhau để bò lên trên ngưỡng cửa bằng sắt, một giây sau lập tức bị đám binh sĩ duy trì trật tự kéo xuống.

"Để tao vào! Để tao vào!"

"Các anh sao không để tụi tôi vào ! Mở cửa ra! Mở cửa!"

"A -- mẹ, mẹ -- huhuhu. . . "

"Cút ngay! Mày đạp phải tao rồi! Tất cả cút hết đi!"

Người sống sót cứu về lần này rất nhiều, không mau kéo tới vô số Zombie. Binh sĩ quân khu lập tức không đỡ nổi, không ngăn được những người sống sót còn chưa kiểm tra đã vọt vào bên trong.

Vị thiếu tướng trung niên rất hung hãn nọ mạnh mẽ nhổ một cục đờm, hai ba lần bò lên trên ngưỡng cửa bằng sắt. Gã từ trên cao nhìn xuống đám đông hỗn độn, xách lên một con súng tự động 'pằng pằng pằng pằng' bắn một hàng đạn về chút không gian trống dưới đất gần gã nhất.

Đoàn người bất chợt dừng lại, thừa dịp, thiếu tướng nhận lấy cái loa thủ hạ đưa tới, hô ầm lên: "Đù má đừng chen ở đây nữa! Cánh cửa này chuyên dùng để đối phó Zombie, không ai có thể vào từ đây đâu! Tất cả nghe kỹ cho ông, theo Cù đại tá đi cửa hông, xếp thành hàng để bác sĩ kiểm tra, người không bị Zombie cắn bị thương có thể đi vào, bị cắn hoặc bị thương thì tiêm huyết thanh, cách một ngày nếu chuyển tốt mới được đi vào quân khu. Người nào đéo chịu nghe liền ném vào đám Zombie cho tự sinh tự diệt!"

Chốc lát, những người may mắn sống sót đưa mắt nhìn xung quanh, mắt thấy nếu đột phá tường binh sĩ này không có bao nhiêu hy vọng, bọn họ nháy mắt chen lấn chạy nhanh về phía cửa hông.

Thích Thiếu Dương nhìn hồi lâu, thấy không xảy ra chuyện lớn, anh nghiêng đầu với những người khác rồi nói: "Xem ra đêm nay còn rắc rối lâu đấy, làm sao bây giờ?"

"Dù sao không ai cản trở, đi, đi biếu quà thôi." Từ Thiên Hành chỉ vào sáu thùng đựng nước cười nói.

Ba người ngầm hiểu 'nước' với nhau, đi vào tòa nhà hành chính.

Phòng khách tầng một ngoại trừ một quầy tiếp tân ra thì không còn gì cả, ba người tự xác định ký hiệu tầng trệt, Trác Nguyên chỉ vào 'bộ công nghệ tầng 3' nói: "đi xem thử?"

"Được." Hai người còn lại không ý kiến.

Theo thang lầu đi lên lầu ba, liếc nhìn hành lang rộng rãi, hai bên trái phải có bảy tám gian phòng, vài tiếng xì xào rất nhỏ truyền từ những phòng đó.

Ba người không hề rón rén nhẹ bước chân nên nhanh chóng rời khỏi thang lầu đi về một phòng 'trang thiết bị (một)' phía bên tay trái gần họ nhất. Tự dưng một người đàn ông đầu hói có hơi thấp bé vội ra bước ra.

Nhìn thấy ba người, đàn ông đầu hói nháy mắt nhìn không chằm chằm thùng đựng nước trong tay bọn họ, ánh mắt lóe lên một tia nóng bỏng, rất nhanh bị ông che giấu không còn vết tích. "Mấy người là ai? Nơi đây cấm người ngoài vào không biết hả?"

Trác Nguyên hơi kinh ngạc, trong quân khu chẳng phải điện và nước còn chưa ngừng cung ứng ư? Có thể nói mấy anh lính chiến đấu ở tuyến đầu trang bị túng thiếu thì còn có thể hiểu, nhưng cái loại vừa nhìn là biết nhân tài kỹ thuật cao cấp cũng bắt đầu không cung cấp nổi mấy thứ như nước và các loại vật tư này nọ, có phải chứng minh cả quân khi thực ra cũng không đáng tin cậy như bề ngoài?

"Chào anh chào anh ~" Từ Thiên Hành nhiệt tình lại không thất lễ chào hỏi với đối phương: "Mấy người chúng tôi là người sống sót gần tối mới đén gây, lúc trước nghe đồn quý quân khu giang tay chào đón chúng tôi, chứa chấp mấy nghìn người chạy nạn mà đến. Đây là gánh nặng nặng nề với quý quân khu nên mấy anh em chúng tôi đã tự động dâng lên 500 cân lương thực. Sau khi thu xếp ổn thỏa trong lòng chúng tôi vẫn rất băn khoăn, nên hiện tại chúng tôi đưa mấy thùng đựng nước nhóm chúng tôi vất vả thu thập được qua đây. Thiếu tá đại nhân không nên khách khí, các anh rất khổ cực rồi!"

Không sai, vị quan quân đầu hói này chính là quân nhân kỹ thuật cấp thiếu tá.

Thiếu tá đầu hói rõ ràng hiền lành không ít, gật đầu nói: "Thì ra tặng 500 cân lương thực chính là các cậu, người tuổi trẻ biết cảm ơn là rất tốt ~ để những thùng nước này xuống đi, một lúc sau sau khi giải quyết xong đám quái vật ngoài kia sẽ có người xử lý."

Trác Nguyên thay đổi nụ cười xu nịnh, nói : "Thiếu tá đại nhân quả là khách khí, thật ra thì chúng tôi tới đây quấy rầy là có chuyện muốn nhờ, không biết ngài có thể giúp chúng tôi một chút hay không?"

"Anh biết các cậu muốn hỏi gì, tiểu Vương đã giúp các cậu hỏi qua rồi, muốn súng đạn đúng không?"

"Đúng thế đúng thế, anh coi . . ."

Thiếu tá đầu hói ngược lại là người thoải mái, ông đáp: "Chuyện này vừa khéo do anh phụ trách, các cậu cũng biết tình hình bây giờ rồi đấy, vũ khí nóng là hàng tiêu hao, vỡ một cây là thiếu một cây. Cơ mà anh nghe nói các cậu muốn đi tìm người thân, anh rất thưởng thức sự trọng tình trọng nghĩa của các cậu. Thế này vậy, nhiều nhất có thể chia thành ba cây súng lục, một cây súng liên thanh, mười hộp đạn, anh hào phóng lắm đúng không !?"

Trác Nguyên nghe xong liền thấy có hy vọng, cậu lập tức càng thêm cung kính: "Thế . . . thế thì quá tốt! Ngài đúng là Bồ Tát sống thế gian hiếm có! Không biết. . . bao nhiêu. . . "

"Một cây súng lục 1000 cân gạo, một cây súng liên thanh 3000 cân, 500 cân một hộp đạn, thế nào? Đủ hời chưa !?!"

Nói thật nếu như đang ở thời kỳ hòa bình thì giá này chỉ là giá cải trắng, Z quốc không thể kiểm soát hết súng ống được. Nhưng bây giờ đang là mạt thế, Zombie ở khắp nơi ! Muốn cướp đoạt vài cân gạo trao đổi súng ống từ bầy Zombie là tự tử trá hình!

Thế nhưng nếu bạn nói là quá đáng thì lúc không còn cách nào tụi Trác Nguyên thấy không có vẻ quá đáng lắm, cái cao minh của đối phương chính là vừa vặn lấy chữ số kẹp giữa họ vừa có thể thừa nhận vừa không thể nào đơn giản hoàn thành.

Lượng gạo trong không gian Trác Nguyên vượt xa số lượng này, nhưng đó là khẩu phần lương thực cậu chuẩn bị cho 6 người, làm sao có thể lấy ra bây giờ?

Trác Nguyên và Từ Thiên Hành đều nhìn về phía Thích Thiếu Dương, bảo cậu quyết định. Thiếu tá đầu hói phát hiện Thích Thiếu Dương là lãnh đạo, cũng liền liếc anh một cái.

"Thiếu tá đại nhân, chúng tôi thật sự không dám trễ nải quá nhiều thời gian. Nếu muốn chúng tôi thu thập đủ số lượng ngài nói chỉ sợ rằng chúng tôi phải ở quân khu hơn mấy tháng. Không biết thế này được không, chúng tôi dùng những vật khác thay thế, thí dụ như máy phát điện năng lượng mặt trời hay máy lọc nước chẳng hạn?"

Nghe thấy anh nói vậy, thiếu tá đầu hói không khỏi đánh giá cao nhìn anh. Có thể thấy được quân khu bọn họ máy phát điện và máy lọc nước không đủ dùng, nhưng ít ai nhạy bén mà biết được.

Hiện tại quân khu mỗi ngày đều phái xe tải ra thu nhặt người sống sót và vật tư, mấy nghìn người ăn và ngủ không dễ dàng thỏa mãn như vậy. Với lại mỗi ngày trở về xe tải càng ngày càng ít, thiếu tá đầu hói giống các quan binh cao tầng khác, đều buồn không chịu nổi, nói không chừng hai ngày nữa phải phái nhiều xe hơn ra ngoài, nếu không thì lấy gì bảo vệ quân khu?

Giống như máy phát điện năng lượng mặt trời, vốn trong quân khu đã có hai bệ rồi. Nhưng trước mạt thế quân khu bọn họ được cung cấp đường tàu riêng, chưa từng ngừng nước ngừng điện, cho dù địa chấn đất đá trôi cũng không thể lay động. Cho nên hai bệ máy phát điện từ lâu đã không được dùng, không ai đi quản lý bảo dưỡng, lúc trước họ nhớ ra thì hai bệ máy đã sớm đầy rỉ sét, sắp bị hỏng, chỉ miễn cưỡng sử dụng.

Bây giờ cáp điện chuyên dụng đã sớm bị Zombie phá hỏng mấy ngày trước, nước từ trên núi chảy xuống sông ngầm dưới lòng đất cũng không hiểu từ lúc nào đã bị Zombie gây ô nhiễm, bọn họ bây giờ chỉ có thể uống nước giếng. Nhưng vấn đề là cung cấp nuôi dưỡng mấy nghìn người chả dễ dàng gì, nếu có thêm mấy bệ máy lọc nước nữa thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

"Các cậu nếu có thể đưa ra thật, thì một máy phát điện đổi hai cây súng lục!"

"Có câu nói ấy của ngài rồi, anh em chúng tôi nhất định làm được!"

Thiếu tá đầu hói cười nheo mắt, vỗ vỗ cánh tay Thích Thiếu Dương nói: "Nếu như xong việc rồi thì tùy ý tìm tên lính báo cho anh, bảo là tìm Trương thiếu tá bộ công nghệ."

"Dạ, cảm ơn Trương thiếu tá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro