Chương 3
"Uy, cô làm sao vậy!?"
Lúc trước Phó Khải hắn đã nhiều lần dự đoán tình hình lúc hắn cùng vị này vợ Cố Minh Lãng gặp mặt. Nhưng không thể ngờ được hắn vừa mới nói vài câu, cô liền bất tỉnh nhân sự.
Nghĩ rồi, hắn vẫn là đem Hứa Tiểu Vu ôm ngang lên, bước qua cửa tiến về phía chiếc sô pha. Nhìn Hứa Tiểu Vu đang hôn mê, hắn trong phòng đi lui đi tới vài vòng rồi lấy điện thoại ra gọi.
" A lô? Bác sĩ Triệu à, ở chỗ tôi đang có một người bạn bị hôn mê, anh nhanh chóng tới."
Gọi điện xong, hắn nhìn phòng khách toàn là mãnh vỡ của chai lọ, sau đó phức tạp nhìn về hướng Hứa Tiểu Vu.
Theo như hắn biết, cô gái này hiện tại còn chưa biết đến sự tồn tại của Lâm Kiều. Anh trai họ của hắn bảo phải giữ bí mật này, thể diện của Phó gia, Cố gia cùng Lâm gia không thể bị phá vỡ.
Nhẫn nhịn? Hắn nhẫn rồi lại nhẫn, đến mức trái tim nghẹn đến mức nổ mạnh. Hắn tức giận đi đua xe, xém chút nữa là lao xuống vực mà chết, nhưng trái tim vẫn không thể ngừng khó chịu.
Đến khi hắn chú ý đến cô gái này, vợ của Cố Minh Lãng.
Hắn như đem mọi lực chú ý đều dồn lên người cô, giống như đã tìm được mục tiêu mới của bản thân mình, để chính mình phát tiết.
Vì thế hắn nhanh chóng điều tra Hứa Tiểu Vu nơi ở, lập tức sai người thuê phòng trọ sát bên nhà cô. Mới vừa chuyển đến hôm qua mà hôm nay hắn đã vội vàng tiến sang chào hỏi. Hắn có thể tưởng tượng được hôm nay bọn họ có thể tán gẫu một chút, hắn an ủi cô, chờ lúc sau lại tiến thêm một bước mà tiếp xúc.
Nhưng hắn thế nào cũng chưa có nghĩ nữ nhân này vừa gặp hắn liền hôn mê, đến bây giờ còn chưa có tỉnh.
Đây là có ý tứ gì? Vì Cố Minh Lãng mà thương tâm muốn chết sao?
Đến mức đấy luôn sao? A? Cô đau khổ đến mức đấy luôn sao? Cố Minh Lãng có cái gì tốt mà ai cũng yêu hắn, cũng nguyện ý chết vì hắn?
Càng nhìn Hứa Tiểu Vu, hắn càng cảm thấy tức giận trong lòng càng lợi hại.
Đứng một bên nhìn Hứa Tiểu Vu hồi lâu, hắn nghĩ nghĩ rồi cầm chổi quét dọn mảnh vỡ chai lọ. Sau đó chán nản mà ngồi ở bàn công châm một điếu thuốc, thế nhưng từ đáy lòng cùng nữ nhân bên trong lại toát lên một cỗ vị đồng bệnh tương liên.
Hứa Tiểu Vu cùng hắn, đều là những kẻ đáng thương, yêu phải một người không hề yêu mình...
Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên, hắn nhanh chóng ra mở cửa.
"Triệu bác sĩ."
" Phó thiếu, tôi không ngờ cậu lại có bạn bè ở một nơi hoang vắng như thế này!"
Phó Khải trừng mắt: " Bảo ông đến đây khám bệnh chứ không phải để nói nhảm."
Rồi hắn dẫn Triệu bác sĩ vào phòng khách. Thấy Hứa Tiểu Vu, Triệu bác sĩ liền đùa giỡn: " Đây quả thật là một mỹ nữ a, chẵng lẽ Phó Thiếu cậu thích loại hình con gái đơn thuần yếu đuối thế này à? Nhưng không phải tôi nghe nói cậu vẫn một mực chung tình với đại tiểu thư Lâm gia sao?"
Phó Khải nhíu mày: "Được rồi, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè, ông nói nhiều như thế làm gì? Nhanh chóng xem cho cô ấy một chút."
Triệu bác sĩ đáng khinh mà hướng Phó Khải cười cười, rồi tiến lên giúp Hứa Tiểu Vu kiểm tra. Cuối cùng nói rằng Hứa Tiểu Vu bị tuột huyết áp, lại ngủ không đủ, lúc này có lẽ đã ngủ luôn rồi, chờ ngày mai cô tỉnh lại là tốt, chỉ là thân thể quá kém, cần hảo hảo điều dưỡng lại, cũng không thể lấy thân thể mình ra đùa.
Nghe Triệu bác sĩ nói vậy, Phó Khải khó chịu mà thở dài một hơi, lập tức đuổi vị bác sĩ luôn đáng khinh cười ra ngoài. Tiến lên hai bước đem Hứa Tiểu Vu đang ngủ say bế lên đến trong phòng ngủ trên giường. Thấy ở tủ đầu giường có một bộ vest nam, hắn liền cầm lên tùy tay mà ném trên mặt đất, dẫm hai chân lên, sau đó mới đem chăn đàng hoàng đắp cho Hứa Tiểu Vu.
Phó Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Hứa Tiểu Vu hồi lâu, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Hứa Tiểu Vu liền mở mắt ra, lấy tay tùy ý che miệng đánh cái ngáp, cười cười, sau đó trở người ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro