Chương 2. Mì nước
Editor: Dã Thảo.
Trần Huyên có thói quen dậy sớm, trời vừa tờ mờ sáng, nàng liền tỉnh rồi.
Thuở nhỏ ở nhà chú thím, giờ này nàng hay cho heo với trâu ăn, chuẩn bị cơm sáng cho mọi người trong nhà. Sau này đến Ngụy gia, cũng rất sớm liền tỉnh dậy, cùng đại tẩu làm điểm tâm. Hơn nữa người xuất thân ở quê như nàng lại càng không ngủ nướng buổi sáng.
Thói quen này đúng là khắc sâu tận linh hồn, thế cho nên sống lại một lần nữa nàng vẫn rất sớm tỉnh rồi.
Trần Huyên không có thói quen nằm ỳ, nếu tỉnh rồi, nàng liền dọn dẹp thức dậy. Của hồi môn của nàng gồm cái áo dài màu chàm, vừa rộng lại vừa lớn, Trần Huyên vốn không phải mảnh mai, cái áo này quá dài, trông vừa lớn lại vừa khó coi. Chẳng qua của hồi môn của nàng chỉ có như vậy, nên càng không thể lựa chọn. Cũng may, không cần tự ti, bởi vì trong Ngụy gia từ lão phu nhân đến hai bà cô đều mặc áo dài kiểu dáng như vậy. Chỉ khác một điều, y phục của người khác đều chú ý đến chất liệu, còn của Trần Huyền là loại vải nông thôn được dệt thủ công, nhuộm màu chàm, hiện nay mặc vào không tiện, chỉ cần nửa ngày màu sắc liền có thể phai đi đến ban đêm, mặc thêm áo bông thì sẽ chuyển thành màu xanh mất.
Không trách nàng ngày trước những năm kia tự ti, nghèo, không bằng ai, nghĩ đến liền tự ti.
Trần Huyên sau khi rời khỏi giường liền ra ngoài rót nước rửa mặt, sửa soạn xong liền bắt đầu dọn nhà. Nơi đây sau này sẽ là gian phòng của riêng nàng rồi, Trần Huyên phải lần đầu tiên ở căn phòng này nên thay vì sợ hãi, ngược lại, Ngụy Niên cuối cùng cũng sẽ không tới. Trần Huyên xua đi suy nghĩ, mình lại đi mong đợi cái gì cơ chứ. Bất quá đây là phòng tân hôn, cũng không có nhiều thứ để dọn, chẳng qua là đem mấy đĩa trái cây mà nàng đặt trên bàn trà đem cất đi để tránh bị hư.
Đợi một lúc sau Lý thị qua tới, thấy Trần Huyên đã dọn dẹp xong, Lý thị cười, "Vừa vặn sau này ta có bạn rồi." Dẫn theo Trần Huyên đi xuống bếp.
Trần Huyên quen làm việc từ nhỏ, huống chi lại có kinh nghiệm từ đời trước, Ngụy gia dưới bếp những công việc này tính ra thật không thể làm khó nàng. Đơn giản chính là lão phu nhân thích ăn cháo bột bắp, trong nhà mua rau ngâm cắt sẵn đặt lên hai cái mâm, khác là những cái này chiên ngập dầu trái cây, bánh nướng hình mạt chược, muối tiêu bánh hấp gì đó, đều có Lý thị trưởng tử Ngụy Kiệt đến sạp đầu hẻm sớm một chút mua về. Cho nên cơm sáng ở Ngụy gia rất đơn giản, Lý thị lại rất cẩn thận nhắc nhở Trần Huyên, cháo phải nấu đến dạng lửa mà Hầu lão phu nhân thích nhất. Nhất thời, Ngụy Kiệt mua về sớm hơn thường ngày, Lý thị đem cháo nấu trên lò, cùng Trần Huyên bày thức ăn ra bàn. Thấy có hai chén tàu hũ, Trần Huyên liền biết đây là của hai tên tiểu tử của bà cô muốn ăn. Bởi Ngụy gia trước giờ luôn quy củ, lão nhân ăn cái gì, người nhà liền ăn cái đó. Bất quá, bà cô lớn Ngụy Kim đã xuất giá, được coi trọng vô cùng, mỗi lần Ngụy Kim về nhà mẹ đẻ, hai đứa con trai là Triệu Phong và Triệu Dụ liền trở thành Ngụy gia hài tử, cực kỳ có đặc quyền nên được ban cho kia hai chén.
Từng món từng món được bày ra, Lý thị nghe tiểu khuê nữ Vân nhi qua tới bảo lão phu nhân vừa dậy. Lý thị liền vội vàng bảo Trần Huyên hai chén tàu hũ kia bày ở đâu, rồi vội vã đi tới phòng lão phu nhân hầu hạ chải đầu.
Nguỵ gia vừa ăn vừa trò chuyện, trong trí nhớ của Trần Huyên đã mấy năm rồi đã không như thế, hôm nay bắt tay vào làm cũng khá tốt. Đem mua lại sớm một chút dọn xong, dưới bếp rau ngâm bưng ra, Trần Huyên toan đi múc cháo, cô hai Ngụy Ngân liền tới. Ngụy Ngân thanh tú đẹp đẽ, người nhà họ Ngụy đặc biệt mày đen mắt diễm lệ, da thịt trời sinh trắng như tuyết, vóc người cũng là cao gầy, một thân áo dài màu hồng đào, nổi bật vòng eo thon thả, hoàn toàn trái ngược với Trần Huyên béo mập ngu xuẩn. Ngụy Ngân trước hết liền cùng Trần Huyên đi xuống bếp, kêu một tiếng "Nhị tẩu", giúp đỡ bưng cháo bưng thức ăn, đợi cơm sáng chuẩn bị xong, Ngụy lão gia và Ngụy lão phu nhân được Lý thị hầu hạ xuống phòng ăn. Theo sau còn có Ngụy gia con trai trưởng, chồng của Lý thị - Ngụy Thời và hai đứa con của họ là Ngụy Kiệt, Ngụy Minh; Ngụy Vân, cùng bà cô lớn - Ngụy Kim, cùng hai đứa con của Nguỵ Kim.
Ngụy lão gia thấy Trần Huyên đang giúp làm điểm tâm thì rất hài lòng, cười gật đầu một cái, nói, "Tất cả ngồi đi." Đợi Ngụy lão gia ngồi trước rồi, tiếp đến là Ngụy lão phu nhân rồi các con cháu cùng ngồi xuống. Lý thị bên cạnh Ngụy lão phu nhân, thuận lợi hầu hạ. Ngụy Thời thì ngồi cạnh Ngụy lão gia hầu hạ cha. Khác là, Ngụy Kim cùng hai con trai ngồi sát bên Lý thị. Ngụy Kiệt, Ngụy Minh, Ngụy Vân theo cha Ngụy Thời ngồi. Về phần Trần Huyên, nàng ngồi cạnh con trai nhỏ Triệu Dụ của bà cô lớn Ngụy Kim, ghế chót nhất rồi, chỗ này gần cửa, thuận lợi giúp đỡ thêm cơm cùng việc linh tinh.
Ngụy gia không phải gia đình lớn, cũng không ăn không nói quy củ, Ngụy lão gia đối với Trần Huyên rất chiếu cố, nói, "Hôm qua bận rộn suốt một ngày, lát nữa cứ nghỉ ngơi một chút kẻo mệt."
Trần Huyên gật đầu, "Vâng, cha."
Con dâu mới bước chân vào nhà, Ngụy lão gia tâm tình rất tốt, dù không thấy đứa con thứ hai đâu, tâm tình của hắn vẫn không tệ. Ngược lại con dâu đều vào cửa, đều xem hôn sự chính là định trước rồi! Ngụy lão thái gia đầy ngạo khí suy nghĩ.
Sau bữa sáng, Ngụy lão gia cùng con trai trưởng Ngụy Thời đi ra cửa hàng. Ngụy Kiệt, Ngụy Minh đều khá lớn, cũng muốn đi học, mỗi đứa một cái túi sách nhỏ đeo sau lưng tới trường. Còn sót lại chính là một đám nữ nhân hài tử ở nhà.
Lý thị cùng Trần Huyên thu dọn bàn ăn, rửa sạch chén bát một phen. Đợi đến lão phu nhân về phòng, chỉ thấy Triệu Phong và Triệu Dụ chính một tay một dạng tế điểm tâm ăn hương, Ngụy Kim nhìn thấy Trần Huyên liền cười, cũng thật kỳ quái, người nhà họ Ngụy đều là mắt mày thanh tú da trắng, trời sinh Ngụy Kim chỉ truyền tới một chữ "bạch", người còn lại mặt mày tất cả tựa như mẹ Ngụy lão phu nhân, vì vậy, trong bốn anh em, ả tướng mạo tầm thường nhất. Ngụy lão phu nhân tuy mặt mày phổ thông, nhưng vóc người thon nhỏ, Ngụy Kim khá mập tròn, bất quá, ở cái thời loạn thế này mà nở nang cũng thật là khó. Ngụy Kim cười một tiếng, ánh mắt khẽ ánh lên chút kiêu ngạo, cũng không lộ vẻ hòa khí, thanh âm có chút sắc nhọn, lại còn thêm chút chói tai, ngồi bên cạnh Ngụy lão phu nhân nói, "Tiểu hài tử bụng nói đói liền đói. Điểm tâm này để lâu ăn cũng không ngon, trong nhà cũng chẳng còn ai ăn nữa, hay em dâu cứ mang về phòng ăn đi, đừng mất hứng nhé."
Dù Trần Huyên trước giờ luôn phúc hậu cũng cảm thấy những lời này khó nghe. Nhớ đến kiếp trước, Trần Huyên bởi là con dâu mới vào cửa, lúc nào cũng xấu hổ nên không nói gì. Bây giờ, Trần Huyên không muốn tiếp tục im lặng như thế nữa, nàng nhìn về phía Vân nhi hay theo trông coi Ngụy Ngân Vân, nói, "Bởi là đồ trong nhà, ta làm sao mất hứng. Nhưng sao chỉ có Phong ca nhi với Dụ ca nhi ăn, Vân tỷ nhi sao không ăn?"
Không đợi Ngụy Kim nói thêm, Lý thị nói, "Vân tỷ nhi không đói bụng."
Trần Huyên biết bà cô lớn thích thêu dệt mọi chuyện, tính tình khắc nghiệt, nàng lại không có ý định ở Ngụy gia lâu dài, nàng thà về nhà trồng ruộng, ở nông thôn tìm đại một nam nhân, cũng không muốn bị hành hạ ở Ngụy gia theo năm tháng. Trần Huyên liền nói, "Chính vì bây giờ không ăn nên lát nữa liền đói. Ta không thích ăn điểm tâm, Phong ca nhi, Dụ ca nhi sang nhà ngoại nên là khách quý, hai ngươi mỗi người một đĩa. Còn lại hai đĩa, kêu Kiệt ca nhi, Minh ca nhi, Vân tỷ nhi chia nhau đi." Nói xong, Trần Huyên liền đem hai đĩa điểm tâm đưa luôn cho Lý thị, Lý thị đó giờ nhu nhược, thấy bà cô lớn sắc mặt sa sầm, làm sao dám thu. Trần Huyên dứt khoát tự mình cùng Lý thị đi. Lý thị đi rồi, trở lại khẩn thiết hỏi, "Mẹ thấy chia như vậy có được không?"
Điểm tâm hôm đó, Ngụy lão phu nhân vốn muốn giữ lại để mình cùng con gái cháu ngoại ăn, nay nghe Trần Huyên đem phân đi một nửa, vui thế nào cho được, liền nghiêm mặt nói, "Các cô chia xong rồi, tôi nói làm gì nữa?"
Trần Huyên thấy nét mặt Ngụy Kim khó chịu, Ngụy lão phu nhân cũng không thoải mái, trong bụng khá đắc ý, sau đó, vì càng đắc ý hơn một chút, nàng liền nói câu, "Nếu mẹ không ý kiến gì, xem như đây là ý hay".
Vì vậy, Ngụy lão phu nhân một phen tức nghẹn.
Từ nãy đến giờ Nguỵ Ngân ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ loay hoay nghịch đống đồ may xiêm áo, cũng không khỏi liếc nhìn Trần Huyên một cái, cùng Vân tỷ nhi hé miệng cười một tiếng.
Trần Huyên rất nhanh vì chuyện ăn nói buổi sáng phải trả giá thật lớn. Đến buổi trưa nấu cơm, Ngụy Kim liền đem một chén còn dư nước, trong miệng nói, "Nhà ta không thể so với nhà có tiền, bây giờ bên ngoài biết bao nhiêu kẻ bưng chén bể xin cơm. Đây là hảo canh hảo mật, càng đổ đi không được, em dâu nói xem có đúng không?"
Trần Huyên ngồi xổm ở bếp, đáp một tiếng "Vâng."
Đợi buổi trưa, Trần Huyên đem thức ăn mang lên, lại bưng đến chén canh lúc nãy đã hâm lại.
Ngụy Ngân không khỏi nói, "Nhị tẩu sao lại ăn đồ ăn thừa?"
Ngụy Kim trên mặt liền tỏ ý cười, ngoài miệng liền nói, "Ăn đồ thừa thì thế nào? Chính vì hôm qua đại tẩu để em dâu làm. Em dâu từ nông thôn mới lên, so với chúng ta càng hiểu có một bữa cơm đầy đủ đâu phải dễ dàng. Ta cũng nói không cần ăn cái này đâu, em dâu nhất định không chịu, sợ làm uổng thức ăn, một hai đòi hâm nóng lại. Phải nói là, tìm vợ phải tìm em dâu như vậy mới sống được qua ngày. Vẫn là mẹ có mắt nhìn, tìm cho Nhị đệ muội muội biết tiết kiệm như vậy."
Lời đã nói ra còn có thể đổi trắng thay đen như vậy, Trần Huyên hai đời coi như được mở rộng tầm mắt.
Trần Huyên bất giác ăn chén còn dư, nàng quả thực từ nông thôn tới, có chút tự ti, cảm thấy chính mình không xứng với Ngụy gia. Chết qua một lần, đã trải qua một lần Ngụy gia chuyện, cho nên, Ngụy Kim lời này, có thể cho đời trước Trần Huyên một cái hạ mã uy, bây giờ, lại được mở rộng tầm mắt. Trần Huyên khuấy muỗng trong chén canh, vẫn có dễ ngửi được hương, chẳng qua để lâu nên có chút phai rồi, cũng không bằng đêm qua. Trần Huyên lơ đễnh, nàng không vì Ngụy Kim mà không thoải mái, yên lặng nói, "Đúng vậy, ở nông thôn canh này đều hiếm có. Chén này đổ đi trong lòng ta cũng không dễ chịu. Huống chi tối hôm qua đại tẩu cố ý làm cho ta, ta hôm qua lại tưởng nhớ A Niên ca, cũng không có tâm tư ăn, ngày hôm nay nếm thử một chút cũng chẳng khác biệt."
Trần Huyên nói như vậy khiến Ngụy lão phu nhân rất hài lòng, trong suy nghĩ của lão phu nhân, cơm thừa đồ ăn thừa cũng không nhất thiết phải để con dâu ăn sao. Nhìn thấy Lý thị cũng không ăn buổi trưa mới chưng muối tiêu tiểu Hoa quyển, mà là ăn buổi sáng bánh tiêu còn lại buổi sáng. Về phần biểu hiện của Trần Huyên, thì càng hợp với tâm tư của Ngụy lão phu nhân tâm rồi.
Ngụy lão phu nhân cười, "Quả nhiên là Ngụy gia con dâu của chúng ta, biết sống qua ngày, nên mới vào được cửa nhà họ Nguỵ." Sau đó, Ngụy lão phu nhân liền nói một tràng nào là ngày trước nhà họ Ngụy làm ăn khó khăn thế nào. Lão phu nhân kể vô cùng thích thú, thấy Ngụy Ngân cũng cầm bánh tiêu buổi sáng còn dư lại ăn, lập tức nói, "Sao lại ăn đồ còn dư?"
Ngụy Ngân bẻ một miếng muối tiểu Hoa quyển, bỏ lại bên trong hai miếng Nguyệt thịt bò kho tương, gộp với bánh tiêu cùng nhau bao ăn, nói, "Còn không phải vì nghe mẹ nói nhà ta lúc trước làm ăn không dễ hay sao, cha con kiếm tiền rất khó, con tiết kiệm chút ít cho mẹ ăn mới, con ăn còn dư lại."
"Không cần đâu, có đại tẩu Nhị tẩu rồi."
Ngụy Ngân là khuê nữ Nguỵ lão phu nhân sinh ra, mười phần đau lòng khi thấy Lý thị ăn bánh tiêu còn dư lại buổi sáng, lại là đau lòng thêm lần nữa.
Trần Huyên biết Ngụy lão phu nhân luôn thiên vị nên cũng không bất mãn, làm vợ với làm khuê nữ không giống nhau. Cô em chồng tại nhà mẹ dĩ nhiên là phải bị dùng chút. Chẳng qua là, mỗi lần nhìn thấy Ngụy lão phu nhân như vậy đau lòng vì Ngụy Ngân, Trần Huyên luôn không tự chủ nghĩ, bây giờ mẹ nàng còn sống chắc hẳn thương yêu nàng như thế.
Trần Huyên chẳng qua chỉ là ăn một chén canh còn dư lại, không ngờ Ngụy lão phu nhân đối với nàng đánh giá cao lên hẳn một bậc thang. Buổi tối, Ngụy lão phu nhân như vậy cùng Ngụy lão gia nói, "Nhìn xem, là một đứa biết sống qua ngày."
Ngụy lão gia nói, "Ta đã nhìn ra còn có thể phân biệt! Cái tên A Niên súc sinh đấy, bà đi nói cho nó biết, không cần trở lại nữa, cũng không cần về nhà!"
Tuy đối với con dâu thứ hai tức phụ hài lòng, chẳng qua là, vừa nghĩ tới đứa con thứ hai, Ngụy lão gia khó tránh khỏi bực tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro