Chương 1. Một ly rượu cưu
* rượu cưu: cưu là một loài chim độc, lấy lông hoặc bờm bỏ vào rượu sẽ gia tăng độc tính. Ở đây chỉ rượu độc.
Loảng xoảng.
Ly rượu ngọc tinh xảo lướt qua đầu ngón tay, nặng nề rơi trên sàn nhà, những giọt rượu còn lưu lại trong suốt như nước mắt kia, phản chiếu một dung nhan khuynh thế nhưng tuyệt vọng.
Đôi mắt trong suốt chậm rãi nâng lên, Lăng Thiển không thể tin được nhìn nam nhân trước mắt, minh hoàng long bào, long khí quanh quẩn, như người xa lạ, tinh điêu ngọc trác ( điêu khắc từ thủy tinh, chạm trỗ từ ngọc)
Dật Thần, chàng cho ta uống thứ gì...
Thân thể Lăng Thiển không ngừng run rẩy, độc màu đen tràn lên từ đầu ngón tay, làm da thịt trắng như tuyết của nàng đều biến thành màu đen. Khắp người đau đớn nhưng cũng không bằng sự tuyệt vọng trong tim nàng.
Tiêu Dật Thần chậm rãi ngồi xổm trước mặt nàng, khóe miệng gợi lên một tia cười ôn nhu, như gió xuân tháng ba, nhìn ôn hòa như nguyệt, kỳ thật lạnh lẽo đến thấu xương.
Thiển nhi, lấy y thuật cùng tài trí của nàng, hẳn là hiểu rõ, đây là thiên hạ đệ nhất độc_ Mộng Điệp.
Đồng tử của Lăng Thiển hơi co rụt, trong mắt tựa hồ có ánh sáng lưu chuyển, nàng muốn hỏi vì sao, vì sao lại đối với nàng như vậy.
" Thiên hạ đều biết,người trúng kì độc Mộng Điệp như bị vạn cổ cắn nuốt, đau tận xương tủy, cả người biến thành màu đen, cuối cùng hóa thành một vũng máu loãng mà chết, thế gian không có thuốc giải"
Tiêu Dật Thần nhẹ nhàng nâng cằm của Lăng Thiển lên, ánh mắt chán gét nhìn nàng, giống như đang xem rác rưởi.
" Có phải ngươi muốn hỏi, trẫm tại sao lại đối xử với ngươi như vậy? ngươi vì trẫm, mưu tiền đồ, đoạt thiên hạ. Vì trẫm mà trả giá hết thảy, trẫm tại sao còn muốn làm như vậy?"
Nước mắt lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt khuynh thế của Lăng Thiển . Bên trong tuyệt vọng còn mang theo một tia mong đợi cùng thâm tình.
Hắn đang dọa nàng đúng không, sao hắn nỡ xuống tay với nàng! Sẽ không, sẽ không....
"Lăng Thiển, ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, là nữ nhân có tiếng tăm vang dội nhất. Võ nghệ cao cường, quyền mưu thiên hạ. Nhưng sự xuất sắc của ngươi chính là thứ mà ta ghét cay ghét đắng"
Nụ cười ôn hòa của Tiêu Dật Thần chợt lạnh như băng, giống như hàn châm, từng cây từng cây ghim ở trong lòng Lăng Thiển.
"Tiêu Dật Thần có được thiên hạ Ninh Tây này, thế nhân lại chỉ biết đến Lăng Thiển. Ta học Phú ngũ xa (富五车), tài cao bắc đẩu, thế nhân lại chỉ nói ngươi quyền mưu thiên hạ, dung nhan khuynh thế. Tại sao danh tiếng của Tiêu Dật Thần ta phải ở phía sau ngươi, ta không cần nữ nhân xuất sắc hơn ta! Là chính ngươi hủy đi tình yêu của ta đối với ngươi!"
"A...a....a, Dật Thần, là chàng lừa ta đúng không, lời chàng nói không phải là sự thật...."
Trái tim nàng giống như pha lê vỡ vụn, Lăng Thiển si ngốc mà cười. Nàng bắt lấy ống tay áo của Tiêu Dật Thần, kiều nhan tái nhợt, thông minh như nàng, tại sao còn không rõ vì sao.
Nhưng vì cái gì? cho dù nàng xuất sắc, nhưng nàng lại toàn tâm toàn ý yêu hắn. Chỉ cần một câu của hắn, nàng nguyện vì hắn mà từ bỏ tài năng.
" Các ngươi còn muốn chờ đợi đến bao giờ?"
Tiêu Dật Thần lạnh lùng nhìn Lăng Thiển, phất ống tay áo một cái, đem nàng suy yếu vứt trên sàn nhà lạnh lẽo.
Nghe vậy, hai thân ảnh ở ngoài đại điện cuối cùng cũng đi vào. Nam tử trung niên dáng người đỉnh đạc, giỏi giang mà văn nhã. Đã đến tuổi trung niên nhưng phong thái vẫn không giảm.
Thiếu nữ tư thái vô song, như hoa như nguyệt, tư thái nhược liễu phù phong (cây liễu rũ theo gió), nhìn thấy mà muốn yêu thương. Tuy không có sắc đẹp khuynh thế như Lăng Thiển, nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, thế gian khó gặp.
"Cha, tỷ tỷ!" Lăng Thiển kinh ngạc nhìn bọn họ, hai người này đúng là thừa tướng đương triều Lăng Phong cùng đại tiểu thư Lăng Noãn Tình, là những người mà Lăng Thiển tín nhiệm nhất.
Tỷ tỷ ôn nhu thiện lương chậm rãi mà đến, cuối cùng dừng lại trước mặt Lăng Thiển, không màng hy vọng cùng ôn nhu trong mắt Lăng Thiển mà hung hăng tát nàng một cái.
"Thế nhân đều nói, Lăng gia nhị tiểu thư Lăng Thiển vạn người có một, nhan sắc khuynh thế, tư thái khuynh thành. Nhưng có ai biết được rằng, thiên chi kiêu nữ như vậy, sớm đã được định kết cục đáng buồn này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro